Chương 4. Tôi chính là cố ý cho anh truy thê hỏa táng tràng!
"500 năm trước ta chính là vua Trung Sơn, nhưng Long tộc nhiều lần hại người, lũ lụt liên miên nhấn chìm vô số bá tánh, bổn vương có cơ duyên gặp được một cao nhân và đồ đệ của ngài ấy, cưỡng chế bác bỏ các cảm xúc yêu mến ra khỏi cơ thể của bổn vương, phong ấn thành ba linh hồn, tạm thời để bảo vệ nơi đây, hắn vô tâm vô tình, không dính vào ái tình giúp tu vi được củng cố, ép Long tộc phải rút lui nhưng bản thân cũng bị thương không nhẹ, nên bổn vương phải ở chỗ này suốt 500 năm."
Mạc Chi Dương nghe tới sửng sốt: Chắc chắn không phải bị đè ở núi Ngũ Chỉ?
"Sau đó không biết hắn sống sót như thế nào, nhưng bổn vương vẫn luôn ở đây, chỉ có mười sáu mỗi tháng mới được phép ra ngoài." 500 năm, Trưởng Tôn Vô Cực đã quên mùi vị của tự do là gì.
Trách không được hắn nói mười sáu hàng tháng mới được phép tới, Mạc Chi Dương vò đầu, "Vậy sao ngài lại nói mơ thấy em, mơ thấy nhiều lần?"
"Bổn vương cũng không biết, nhưng chắc chắn đó là em, có lẽ là do duyên phận."
Cảm giác này rất kỳ diệu, khi còn là hoàng tử, từ nhỏ đến lớn hắn chỉ mơ thấy một người, sau lại bị nhốt ở đây, gương mặt người nọ dần rõ ràng, chắc chắn chính là cậu.
Những thứ được gọi là duyên phận, có khi được sử dụng như một cái cớ để che đậy đi thứ tình cảm khác.
"Có khả năng lão sắc phê đã xuất hiện rất lâu rồi, nhưng vẫn luôn đợi cậu." Hệ thống cảm thấy, npc lão sắc phê vi diện này xem như bị phế đi.
Mỗi vi diện các npc đều bị bạch liên hóa, tức là lão sắc phê, vẫn phải truy thê hỏa táng tràng.
"Nhưng mà, đạo trưởng không thích ta, hắn trách ta nói ta đừng hòng mơ ước." Nói đến đây, Mạc Chi Dương cụp mắt xuống, có chút thương cảm, hốc mắt chừng chực nước.
Ta khóc, ta giả vờ.
Trưởng Tôn Vô Cực chỉ cười nhẹ, cúi người hôn một cái giữa mày cậu, "Hắn lúc này, đã động tâm với em, sẽ canh cánh trong lòng vì em."
"Thật vậy sao?" Mạc Chi Dương nghe vậy, bắt lấy góc áo hắn, thất vọng lúc trước tan thành mây khói.
"Bổn vương là thất tình lục dục của hắn, tình là em, dục cũng là em."
Mạc Chi Dương trực tiếp tự tin nói thẳng: Lời yêu thương chất lượng cao của con người, tên này cmn rất dẻo miệng, so với cẩu nam nhân trong hang động khá hơn nhiều.
"Đừng khóc mà, chờ khi bổn vương dung hợp lại với hắn, hắn sẽ hiểu rõ tình cảm với em." Trưởng Tôn Vô Cực ôm cậu, nhỏ giọng an ủi âu yếm.
Ngày hôm sau, khi trời tờ mờ sáng, Mạc Chi Dương mang theo một hồn phách chạy trốn, rồng trắng bạc nhận ra điều bất thường.
Khi Mạc Chi Dương lảo đảo chạy về hang động, còn chưa đến gần đã nghe thấy bên trong có tiếng cãi nhau.
"Có người?"
Lặng lẽ dựa đi qua, nghe bọn hắn nói cái gì.
"Sư huynh, huynh tuyệt tình tuyệt ái không tốt sao? một khi huynh dung hợp, tu vi sẽ bị đánh gãy, như vậy chỉ sợ không thể trường sinh được nữa."
"Trường sinh đối với ta cũng không quá nhiều ý nghĩa, hiện giờ thiên hạ thái bình, vận mệnh quốc gia sẽ dần dần hưng thịnh, tương lai tiềm tàng với dân chúng, lúc đó an cư lạc nghiệp, đây là mong muốn suốt đời của ta, mà bây giờ ta chỉ muốn trở về là người bình thường."
Thật sự quá đủ rồi, Trưởng Tôn Vô Cực đã trường sinh 500 năm, đủ rồi thật sự quá đủ rồi.
"Sư huynh, đệ?" Tây Cẩn còn muốn khuyên nhủ, "Huynh cũng biết tình cảm của đệ mà."
Ở bên ngoài nghe hết cuộc trò chuyện, Mạc Chi Dương liền đoán được đại khái câu chuyện, hóa ra người này chính là sư đệ của Trưởng Tôn Vô Cực, nghe giọng nói cũng thật dễ nghe.
"Ai ở bên ngoài?"
Tây Cẩn cảm nhận được hơi thở khác lạ, vẫy tay áo trực tiếp bắt kẻ nghe trộm vào, "Ngươi là người phương nào?"
"Tôi, tôi đến đưa hồn phách." Mạc Chi Dương bị ném xuống trên mặt đất, giãy giụa đứng dậy, ánh mắt cầu cứu nhìn Trưởng Tôn Vô Cực.
Thì ra chính hắn là giúp sư huynh dẫn linh hồn ra khỏi sự trông coi của rồng trắng bạc, hóa ra là loại người ti tiện như vậy, làm sao dám dính lên sư huynh tinh khiết cao quý?
"Tây Cẩn, đệ ra ngoài trước đi." Trưởng Tôn Vô Cực đuổi hắn đi, cuối cùng cũng phải lấy hồn phách, phải vén quần áo lên, trước mặt người ngoài, không tốt lắm.
Không dám cãi lời sư huynh, Tây Cẩn nhìn thoáng qua Mạc Chi Dương, phất tay áo rời khỏi hang động.
Vẫn chưa hỏi hắn là người phương nào, Mạc Chi Dương cúi đầu im lặng cúi đầu cởi quần áo, vén áo lót lên, có lẽ là bởi vì ăn không ngon, nên rất gầy, cũng rất trắng nõn.
Trưởng Tôn Vô Cực không biết vì sao, lúc này đây rút hồn phách có chút chần chờ, nhất là khi cậu vén áo lộ ra vòng eo thon, hắn trầm mặc một lát.
"Đạo trưởng?"
Nhẹ nhàng thử một câu, Mạc Chi Dương làm bộ tiểu bạch hoa ta cái gì cũng không biết, lại vén áo ngày càng cao, xem, cho anh xem, xem nhiều thêm vài lần.
"Khụ ~"
Trưởng Tôn Vô Cực nhẹ nhàng khụ một tiếng, rũ mắt xuống, duỗi tay lấy đi nốt chu sa trên người cậu, sắc mặt cậu trắng bệch, khi trán đổ mồ hôi, hơi hơi nhíu mày.
"Đạo trưởng."
Lúc này đây, Mạc Chi Dương phát hiện hắn không đành lòng, vì thế ra vẻ chịu đựng không nổi, muốn ngã xuống trên mặt đất, quả nhiên, hắn liền duỗi tay ra đón.
Nhóm tiểu bạch liên, các bạn phải giỏi trong việc khơi dậy sự không khoan dung và thương hại của họ, sau đó khuếch đại nó.
Cho nên, lúc này Mạc Chi Dương trực tiếp ngả vào lòng ngực hắn, rồi lại ra vẻ kiên cường muốn đẩy người ra, "Đạo trưởng."
"Hắn đã nói gì với cậu?" Trưởng Tôn Vô Cực lạnh mặt, không cho phép cậu dãy giụa, ôm thật chặt.
Hỏi đến cái này, Mạc Chi Dương rũ mắt, không trả lời, không trả lời hắn cũng sẽ biết, rốt cuộc một khi dung hợp, ký ức Trưởng Tôn Vô Cực cũng sẽ dung hợp.
Cho nên, hắn sẽ biết.
Trưởng Tôn Vô Cực biết được đại khái, cũng không hỏi nhiều nữa, lạnh giọng dặn dò, "Cậu không cần để ở trong lòng."
"Em biết rồi." Mạc Chi Dương rũ mắt, gật đầu, lại vẫn là dáng vẻ không cam lòng đó, "Đạo trưởng, người kia là ai?"
Thật cẩn thận hỏi.
"Hắn là sư đệ ta." Trưởng Tôn Vô Cực đỡ người dậy, "Cậu ra ngoài trước đi."
Mạc Chi Dương chống thân mình ngồi dậy, "Được." Kéo bộ quần áo rách nát xuống, đứng dậy rời đi.
Ra ngoài cửa liền nhìn thấy người được gọi là sư đệ.
"Cậu tên gì?" Tây Cẩn giơ tay, dùng phất trần trên tay ngăn người kia , chẳng lẽ là đây là người giúp sư huynh vận chuyển linh hồn sao? Một tên nghèo kiết xác.
"Tôi tên Mạc Chi Dương." Mạc Chi Dương lúc này cũng ngẩng đầu đánh giá hắn, người này xác rất tuấn tú, có lẽ do tu luyện nhiều năm, nên dáng vẻ có phần thanh cao, chung linh dục tú.
Nhìn thấy bộ quần áo rách nát của cậu, áo màu xanh được dệt bằng sợi tổng hợp, áo lót bên trong có mấy cái lỗ, mặc lâu ngày có chút biến dạng, quần ống đứng xanh, cũng rách nát.
Tây Cẩn lạnh mặt, "Đã thu thập được mấy hồn?"
Hắn nhìn cậu, cứ như bố thí cho cho người trước mặt.
"Hai linh hồn." Mạc Chi Dương rũ mắt, vẫn là dáng vẻ đáng thương như trước.
Một người thế này, căn bản không có tư cách chạm vào sư huynh.
"Chờ sau khi trả lại hồn phách cho sư huynh, cậu đi khỏi nơi này đi." Đi Tây Thiên, Tây Cẩn lạnh mặt nhìn cậu, như bố thí cho kẻ khác, phất tay áo, "Cút."
"Ồ." Người này thiệc thú vị, Mạc Chi Dương đồng ý sau đó rời đi.
Bên này mới vừa trở về, trong thôn đột nhiên hỗn loạn lên, Mạc Chi Dương thấy thẩm béo chạy tới, cũng đi theo nàng, không biết đã xảy ra chuyện gì, gần trăm người trong thôn đã tập trung tại nhà trưởng thôn.
"Mọi người."
Trưởng thôn nhỏ giọng nói: "Mọi người à, có lẽ trời sắp mưa, tháng tiếp theo sẽ có bão, các hộ nhà nhanh chóng thu dọn đồ đạc, nếu không được thì ra ngoài lánh nạn đi."
"Đột nhiên trời mưa là sao?"
"Đúng vậy, đang yên lành tự nhiên trời mưa?"
Mọi người đều đang thắc mắc, nhưng trưởng thôn không muốn giải thích cặn kẽ, "Tổ tiên ở từ đường đã báo mộng cho tôi, nói từ tháng sau, mọi người nhanh chóng thu dọn đồ đạc, nếu có thân thích ở mấy thôn bên cạnh, thì chạy qua đó mà tránh."
"Thời tiết đang tốt sao có thể mưa?"
Thôn Song Sơn từ trước đến nay mưa thuận gió hoà, nhưng mọi người đều tin tưởng ông thôn trưởng, hắn nói chắc chắn có đạo lý, chỉ là không biết vì sao trời mưa.
Mạc Chi Dương đoán được, có thể là do hồn phách của Trưởng Tôn Vô Cực.
"Con nếu không chê thì cùng nhà thẩm qua nhà em gái tị nạn?" Khi trở về thẩm béo còn nắm lấy Mạc Chi Dương hỏi.
"Không cần ạ, hẳn là không có chuyện gì to tát." Mạc Chi Dương từ chối, có lẽ là bởi vì con rồng kia phát hiện linh hồn Tôn Vô Cực hồn phách không còn ở đó, giáng xuống một trận mưa to, "Thẩm à, thẩm nhanh gọi người nhà về đi."
Thẩm béo còn đang vác cuốc, "Vì sao?" Nghe cậu nói như vậy, hình như rất nghiêm trọng.
Đang muốn nói cái gì, trời đột nhiên giáng xuống một trận sấm.
"Không ổn, nhà thẩm còn vườn bắp." Béo thẩm không kịp nói, nhanh chóng trở về thu dọn.
Mạc Chi Dương cũng nhanh chóng trở về, ở nông thôn đường đất, bị nước mưa xối xuống, liền phá lệ lầy lội, không dễ đi.
Thêm một đạo sấm sét, cũng khiến Tây Cẩn ngẩng đầu nhìn trời, "nghiệt súc kia phát hiện cái gì rồi?" quay đầu nhìn về phía người trong hang động.
Nếu sư huynh trở về là một người bình thường, nhất định phải trải qua sinh lão bệnh tử, vậy chỉ còn lại mình cô đơn? Không thể, nhất định sư huynh phải bầu bạn với hắn, huynh ấy không thể biến thành người bình thường.
Tây Cẩn thật sự sợ hãi, rốt cuộc hai người đã làm bạn được 500 năm, nếu một trong hai người đột nhiên biến mất, chẳng phải bỏ mặc nàng sao? Sư huynh không ở đây, trường sinh còn có ý nghĩa gì?
Nhưng làm thế nào để ngăn chặn anh ta? Tây Cẩn nghĩ được một cách.
Hiện tại Mạc Chi Dương có hơi lo lắng, nếu con rồng đã phát giác, nếu cậu không sống nổi đến ngày 16 thì sao giờ, lăn qua lộn lại ở trên giường ngủ không được.
Lúc này, trong bóng đêm nghe được một tiếng xoạch.
Trong nhà nghèo chết i được, ngay cả đèn dầu còn không có mà đốt, đen như mực không thấy thứ gì, nghe được tiếng động, Mạc Chi Dương nằm im bất động, giả bộ đang ngủ say như chết.
Tây Cẩn sờ soạng lẻn vào nhà, nhìn lướt qua xung quanh, nhìn thấy trên giường cạnh cửa sổ có một bóng người: Chỉ cần giết cậu, sẽ không còn ai dẫn hồn phách sư huynh về, sư huynh sẽ mãi mãi thuộc về mình hắn.
Từng bước một đi đến bên giường, Tây Cẩn ngừng thở, để cậu không phát hiện ra hắn xuất hiện.
"Ký chủ, hắn muốn giết cậu." Hệ thống cảm nhận được sát khí.
"Ừ, tao biết." Mạc Chi Dương ngược lại không vội, thậm chí còn có chút buồn cười, có thể cảm nhận được hắn đang từng bước một tới gần.
Hệ thống tức dậm chân, "Ký chủ, cậu có thể xử lý nhanh hơn được không? Tôi xem muốn gấp thay cậu luôn á."
Tây Cẩn cuối cùng cũng tiếp cận được người trên giường, hai ngón tay như kiếm, ngưng tụ kiếm khí, không lưu tình chút nào chép về phía người trên giường.
Kiếm khí sắc bén cắt đứt mảnh chăn quấn trên người, nhưng không thể đi vào nữa, giống như bị người giữ lấy giữa không trung.
"Sao lại thế này?" Tây Cẩn không ngờ, thế mà hắn không giết được cậu.
Lúc này, Mạc Chi Dương giả vờ tỉnh dậy, ý thức mơ hồ, "Là đạo trưởng sao?" Thanh âm cố ý trong trẻo vắt vẻo, tựa như rất quen thuộc.
Mạc Chi Dương còn giả vờ dịch qua bên cạnh theo thói quen, "Đạo trưởng muốn ngủ sao?"
"Thật to gan, dám không biết xấu hổ cầu hoan với sư huynh ta!"
Câu này, hoàn toàn chọc Tây Cẩn nóng nảy, giơ tay chém xuống lần nữa, "Ngay cả tư cách xách dép cho sư huynh ngươi không có mà dám mơ mộng hảo huyền!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com