Chương 5. Tôi là lão trung y, chuyên trị lão sắc phê!
Mạc Chi Dương bị ôm vào trong lòng ngực rắn chắc, Sầm Ngộ Hành cũng ôm eo cậu, hai người cứ vậy dán lại gần nhau, đều có thể cảm nhận được tiếng tim đập lẫn nhau.
"Mạc thần y." Luyến tiếc buông ra, nhưng nhất định phải buông ra, Sầm Ngộ Hành biết, thế này không hợp quy tắc, đang muốn buông tay.
Mạc Chi Dương đột nhiên đặt nhẹ đôi tay lên trên vai hắn, "Cứ như vậy đừng nhúc nhích." Sau đó tìm một tư thế thoải mái, "Được rồi, ta muốn đi ngủ, ngài đừng nhúc nhích."
"Hả?"
Cậu vừa nói xong, Sầm Ngộ Hành thật đúng là không dám lại động, cứ như vậy ôm cậu.
Nhìn người trong lòng ngực ngủ say, Sầm Ngộ Hành thầm nghĩ: Cậu có lẽ căn bản là không biết, việc thân mật này có ý gì? Nghe A Lăng nói, Mạc thần y, từ nhỏ ở trong sơn cốc lớn lên, ngoại trừ sư phụ sư huynh, hơn nữa chưa từng tiếp xúc với những người khác.
Ngây thơ vô tội vô kỷ luật, chỉ sợ cậu không biết mình đang làm gì, càng không phù hợp với lễ nghi.
Mà bản thân hắn, chính là lợi dụng cậu lúc cậu đơn thuần rực rỡ, khiến cho hai người lại gần nhau một chút, thật là không biết xấu hổ.
Xe ngựa tiến cung, đến cửa Tuyên Đức hai người phải xuống xe ngựa, một tên thái giám đã chờ sẵn ở đó.
"Quy củ hoàng cung nghiêm ngặt, không thể quá mức ầm ĩ dẫn đến sai phạm." Sầm Ngộ Hành dặn dò, lại cảm thấy những lời này quá cứng nhắc, nói nhiều hơn một câu, "Vạn sự có ta."
Mạc Chi Dương ngoan ngoãn gật đầu, trong lòng chửi thầm: Hắc hắc, baby của ta ơi, ngươi khinh thường ai? Ngươi đúng là tên mì chua cay quá hạn sử dụng.
Lão tử năm đó ở hoàng cung nhảy nhót lung tung, ngươi còn không biết ở nơi nào đâu.
"Hoàng cung rất xinh đẹp sao?" Sầm Ngộ Hành nhỏ giọng hỏi cậu.
Sao nhìn cậu cứ cảm giác, như đứa trẻ nhà quê mới lên kinh thành, Mạc Chi Dương phối hợp gật đầu, "Đẹp."
Nghe vậy, Sầm Ngộ Hành có hơi thỏa mãn, "Đẹp là đẹp, cũng thật hoài niệm, khi ta lên 6 được triệu vào cung làm thư đồng cho hoàng thượng, ở trong cung cũng mấy năm."
"Oa!" đôi mắt Mạc Chi Dương lấp lánh, vẻ mặt sùng bái nhìn hắn, "Ngài đã sống ở chỗ đẹp thế này sao?"
"Đúng vậy." Thấy vẻ mặt cậu sùng bái, đột nhiên được lấy lòng, Sầm Ngộ Hành nhịn không được cười khẽ, tay xoa xoa đỉnh đầu cậu, "Nơi này, cũng không phải tốt như vẻ bề ngoài."
Thật là đứa bé ngoan.
Tiểu thái giám đi sau trộm nhìn qua, phát hiện trên mặt tiểu thần y kia chiếu lệ, thoạt nhìn căn bản không phải sùng bái.
Mạc Chi Dương xoa xoa gương mặt: Diễn kịch khó quá.
Tiểu thái giám vẻ mặt dấu chấm hỏi: Đây là thủ đoạn gì, tuy rằng không hiểu, nhưng có vẻ vô cùng chấn động.
Nhưng một tên nô tài, nên hiểu cái gì nên hỏi cái gì không nên hỏi, lại đem dấu chấm hỏi ấn trở về, cúi đầu mang theo hai người đến tẩm điện bệ hạ.
"Tham kiến bệ hạ."
Mạc Chi Dương cũng quỳ xuống theo.
"Bình thân." Hoàng đế ngồi xếp trên sạp bằng chơi cờ, tùy tay đem quân cờ ném về hộp, ánh mắt dừng ở trên người đứa trẻ mặc xiêm y màu xanh non kia, "Ngẩng đầu lên."
Muốn nhìn cha ngươi?
Mạc Chi Dương nghe lời ngẩng đầu, nếu dựa theo sách dạy cung đấu, đây là lúc nhớ về chuyện xưa về ái nhân blabla, nhưng lão tử chỉ muốn làm Thái Thượng Hoàng.
Khi nhìn thấy dung mạo của cậu, hoàng đế nhíu mày: Vốn tưởng rằng sẽ là một lão già đạo mạo, hóa ra là một đứa trẻ non nớt.
"Bệ hạ, đây là Mạc thần y." Sầm Ngộ Hành nhìn ra nghi hoặc của bệ hạ, chắp tay nói.
"Giúp trẫm nhìn bệnh đi." Nói, tay trái hoàng đế hất tay áo rộng, tay phải đặt lên bàn cờ.
Mạc Chi Dương đặt hòm thuốc qua một bên, nửa quỳ chân lên chỗ ngồi, vén tay áo lên bắt mạch.
"Bệ hạ ngày gần đây có chút mệt nhọc, thêm thời tiết thất thường khiến bệ hạ thêm mệt mỏi, rồi lại không vào giấc ngủ, thường xuyên hen suyễn, phấn hoa tơ liễu các loại, đều phải cách xa một chút."
Mạc Chi Dương nghiêm túc nói, từ hòm thuốc lấy ra hai bình thuốc, một bình cao bằng ngón tay cái, bình dạng sứ hồ lô, "Đây là thuốc trị chứng hen suyễn, sáng tối các ngày uống một lần, dùng sau khi ăn xong."
Một bình khác, Sầm Ngộ Hành quen thuộc, là túi thơm, cậu từng tặng cho hắn.
"Đây là túi thơm an thần, đặt dưới gối là được." Mạc Chi Dương đặt hai bình thuốc lên bàn cờ, sau đó đứng lên, "Bệ hạ, ăn uống nhất định phải chú ý, không được ăn đồ cay nóng, đầu mùa xuân bách hoa phồn thịnh, muốn tránh xa một chút..."
Sầm Ngộ Hành ở một bên nghe cậu nói từng câu, một chữ dặn dò, giống như dặn dò hắn vậy, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ.
Có phải người bệnh nào của cậu cũng được chăm sóc như vậy, không chỉ có duy nhất với hắn như vậy?
Ý thức được điểm này, trong lòng khó chịu.
"Quả nhiên là thần y." Hoàng đế chống cằm, rất có hứng thú nhìn đứa trẻ này lải nhải, ra vẻ trưởng thành nói chuyện với hoàng đế, như thế lại có vài phần đáng yêu.
"Thân thể Tướng quân tàn lưu độc, có thể chữa không?" Đó chỉ là việc nhỏ, hoàng đế kêu cậu tới, chủ yếu là hỏi cái này.
"Chỉ cần ngài ấy không ngại điều trị, nửa năm có thể thanh trừ, sai khi thanh trừ, thân thể sẽ càng thêm khỏe mạnh cường tráng." Mạc Chi Dương vỗ ngực bảo đảm.
Cậu không đối xử tốt với lão công nhà cậu thì cậu đối xử tốt với ai? Với ngươi chắc?
"Vậy là tốt." Thấy cậu hứa son sắc như thế, hoàng đế cũng hơi chút yên tâm.
Lựa nói nói chuyện, nhanh chóng tiễn hai người trở về, ở trên xe ngựa, rốt cuộc nhịn không được.
"Mạc thần y, bệnh nhân của ngươi ai cũng được săn sóc như vậy?" Sầm Ngộ Hành hỏi, ngữ khí mang theo sự ủy khuất.
"Đúng vậy, ta là thầy thuốc, lương y như từ mẫu mà." Mạc Chi Dương gật đầu.
Đại tướng quân ủy khuất, uổng công buổi tối mỗi ngày ta đều mơ thấy ngươi, "Đúng rồi, ngươi cho bệ hạ túi thơm, mùi hương khác nhau sao."
"Hai người chứng bệnh khác nhau, có mấy vị dược liệu, cơ bản bất đồng." Mạc Chi Dương trả lời rất tự nhiên.
Vô nghĩa, túi thơm kia là ta làm riêng cho ngươi, thả toàn thứ tốt, vẫn luôn nói, tuy rằng an thần, nhưng sẽ làm người nằm mơ, là mấy giấc mộng kỳ quái.
Không cho ngươi ngày đêm tơ tưởng, còn chưa động tâm với lão tử?
"Thì ra là thế." Sầm Ngộ Hành khẽ gật đầu.
Trở lại Vương phủ, Sầm Ngộ Hành chỉ có thể nhìn cậu vui tươi hớn hở đi tìm sư huynh, hẳn cô đơn trở lại trong phòng.
Nhìn đến túi thơm ở đầu giường, thở dài, "Vốn tưởng rằng ta là duy nhất, kết quả không phải."
Hai người một một chỗ, Ôn Kha Lăng khẩn trương, sợ sư đệ không cẩn thận lỡ miệng nói gì đó, khiến Ngộ Hành phát giác ra chuyện không ổn chỗ.
Ở biết được hai người đã trở về, lập tức bưng canh sâm đi gặp Sầm Ngộ Hành.
"Ngộ Hành, chàng ở đây?"
Nghe được là giọng A Lăng, Sầm Ngộ Hành nhanh chóng giấu túi thơm đi, đi đến mở cửa, "Chuyện gì?"
"Nghe nói chàng đã trở lại, sợ chàng mệt mỏi, cho nên ta đưa canh đến đây." Ôn Kha Lăng bưng bát canh tiến vào phòng, "Muốn ta giúp chàng mát xa một lát không?"
Sầm Ngộ Hành lắc đầu, "Không cần."
"Sư đệ đi hái thuốc, nhắn lại với ta qua giúp chàng xoa bóp, có thể hỗ trợ khôi phục." Hơi hơi mỉm cười, rất có phong tình, Ôn Kha Lăng đi đến phía sau hắn, "Ngộ Hành ~"
Đôi tay đã đặt trên bờ vai của hắn.
"Nam nam thụ thụ bất thân." Sầm Ngộ Hành né ra, kéo tay hắn xuống, "Ta không mệt, A Lăng vẫn nên về trước thì hơn."
Lại là dáng vẻ cự tuyệt lạnh lùng này, khiến người ta chán ghét.
"Ngộ Hành, chàng ghét bỏ ta sao?" Ôn Kha Lăng không vui, "Chàng biết đó, ta thích chàng, Ngộ Hành, hơn nữa chúng ta cũng sắp thành thân."
"Thành thân!?" Hai chữ này, khiến Sầm Ngộ Hành sợ tới mức sửng sốt, "Thành thân gì?"
Bổn vương chưa từng nói muốn thành thân với ngươi, kỳ thật, nếu lúc trước, thành thân cũng không quan trọng, Sầm Ngộ Hành không có người thích, cho là báo ân cũng có thể.
Nhưng lúc này, hắn đã có người trong lòng, sao có thể thành thân với Ôn Kha Lăng.
"Chàng không thích ta sao?" Nhìn hắn phản ứng dữ dội như vậy, Ôn Kha Lăng có chút bi thương, diện mạo hắn thanh tú như vậy, đối xử với hắn rất tốt, sao còn nói là không thích?
"A Lăng, ngươi đã cứu ta, ta rất cảm kích, nhưng việc thành thân, thật sự là chuyện trăm năm, ta không nghĩ đến." Sầm Ngộ Hành đứng lên, đi đến trước tấm bình phong đưa lưng về phía hắn.
Ánh mắt như có thể nhìn xuyên qua bình phong, nhìn túi thơm đặt dưới gối.
Ôn Kha Lăng vì hắn cự tuyệt mà bực bội, nhưng chỉ có thể ra vẻ nhẹ nhàng thoải mái vui đùa, "Vì sao? Ân cứu mạng, lấy thân báo đáp không phải rất bình thường sao?"
"Trong mấy bản thoại đều viết như thế, đúng là lừa gạt." Có thể nghe ra, A Lăng không dám đề cập nữa, Sầm Ngộ Hành thở phào nhẹ nhõm, nếu thật sự cưỡng bức, chỉ sợ ngay cả hắn cũng không kiềm chế được.
Đến lúc đó, hai người cũng không thể gặp nhau.
"Vậy chàng nghỉ ngơi trước đi, ta đi ra ngoài." Không ép buộc hắn nữa, Ôn Kha Lăng nhìn hắn, ra vẻ nhẹ nhàng xoay người đi ra ngoài.
Sau khi ra ngoài, Ôn Kha Lăng nắm chặt tay: Ta nhất định phải khiến chàng cưới ta! Sầm Ngộ Hành, ta nói được làm được.
Sầm Ngộ Hành thở phào nhẹ nhõm, nắm chặt túi thơm bên hông, trong lòng ngũ vị tạp trần, Mạc thần y chỉ sợ không quan tâm, đều do hắn tự mình đa tình.
"Ai, ta không nên si tâm vọng tưởng." Nhưng hắn lại không nhịn được, không nhịn được si tâm vọng tưởng, thậm chí nằm mơ hàng đêm, đều là cậu.
Một đứa trẻ thanh thuần ngây thơ như vậy, sao có thể thích một tướng quân giết người không ghê tay như hắn? Buồn cười.
Mãi cho đến buổi tối, Ôn Kha Lăng lén lút lấy một ít thứ đồ, đi vào phòng bếp nhỏ, ý định nấu chè hoa quế hạt sen cho Ngộ Hành, không phải chỉ là nấu cơm thôi sao?
Nếu nói nấu cơm, trước kia ở Dược Cốc, đều là sư huynh đệ thay phiên nhau làm, ai mà không biết nấu?
"Các ngươi lui xuống hết đi, ta muốn nấu chè cho tướng quân, tự ta xử lý được." Ôn Kha Lăng đuổi hết đám hạ nhân đi, bắt đầu nấu nước.
Đang nấu, lấy ra một gói bột trắng, rải lên đồ ăn, "Chàng không phải để ý nhất là lễ tiết thanh danh sao? Nếu gạo đã nấu thành cơm, vậy chàng nhất định sẽ phải phụ trách."
Đối với loại chính nhân quân tử, chỉ có thể dùng mưu kế bỉ ổi, mới có thể thực hiện được.
Rải bột phấn vào, Ôn Kha Lăng chạy nhanh dùng muỗng gỗ khuấy đều, xác định không có gì mùi lạ lúc sau, mới yên tâm, "Sầm Ngộ Hành, ngươi chỉ có thể cùng ta thành thân!"
Chàng chỉ có thể là của ta.
"Ngộ Hành, ta mang bữa ăn khuya đến cho chàng." Ôn Kha Lăng vẻ mặt tươi cười đẩy cửa vào, phát hiện hắn đang muốn nghỉ ngơi, "Chàng ăn điểm tâm, rồi đi ngủ tiếp."
Từ thư phòng vừa trở về, Sầm Ngộ Hành đang tính rửa mặt thay đồ nghỉ ngơi, nhìn thấy đồ ăn, cũng xác thật có hơi đói, "Đa tạ A Lăng."
"Không cần khách khí, ta biết gần đây chàng bận rộn lo chuyện triều chính." Ôn Kha Lăng múc ra nửa chén, độ ấm vừa đủ, đưa qua, "Ăn rồi nghỉ ngơi."
Không nghi ngờ hắn, Sầm Ngộ Hành nhận lấy chén, "Đa tạ."
"Hai người chúng ta, không cần khách khí đâu?" Vẻ mặt chờ mong nhìn hắn, trong lòng Ôn Kha Lăng thúc giục: Ăn nhanh lên, ăn nhanh lên a, dược hiệu này mạnh nên rất mau sẽ phát tác.
Dùng cái muỗng quấy loạn trong chén đồ ăn, Sầm Ngộ Hành múc một muỗng, ngửi ngửi, hương thơm không tồi, có vẻ rất ngon, "Không nghĩ đến, tay nghề A Lăng cũng không tồi."
Ôn Kha Lăng chỉ cười, nhìn hắn cầm cái muỗng tiến đến bên miệng: Nhanh lên ăn đi!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com