Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6. Tôi là lão trung y, chuyên trị lão sắc phê!

Vương gia Vương gia, không ổn rồi!"

Nghe được tiếng hét, cánh tay đang cầm muỗng bất giác đặt xuống, "Làm sao vậy?"

"Chàng mau uống đi." Ôn Kha Lăng khẩn trương nhưng chỉ có thể túm chặt tay áo.

"Ngươi?" Phát hiện động tác nhỏ của hắn, Sầm Ngộ Hành cảm thấy bất thường, hắn đang khẩn trương cái gì?

Nhưng Niên Thành xông vào, mạch suy nghĩ lập tức bị cắt đứt.

"Không ổn rồi Vương gia, Mạc thần y sáng nay rời phủ, nói đi Định Phù Sơn hái thuốc, nhưng đến bây giờ vẫn chưa trở về!" Niên Thành cũng là nghe nha hoàn hầu hạ trong viện báo lại như vậy.

Mạc thần y chính là quý nhân trị liệu cho thân thể Vương gia, trăm triệu không thể xảy ra chuyện.

"Định Phù Sơn?" Sầm Ngộ Hành đặt chén chè xuống, không muốn ăn chèn chè hắn mạng đến nữa, đứng lên, "Phân phó người trong phủ, tất cả đi tìm, nhất định phải tìm được người!"

Nói xong, vội vàng rời khỏi phủ.

Chỉ để lại Ôn Kha Lăng đứng sững người tại chỗ, muốn ngăn cản, nhưng không kịp, phẫn hận mà dậm chân, chỉ hận tên Mạc Chi Dương, luôn phá hư chuyện tốt của hắn.

Người đã đi rồi, để lại thứ này cũng không có ích gì.

Phòng ngừa vạn nhất, Ôn Kha Lăng cầm lấy chén chè đổ đi, như vậy dẫu Sầm Ngộ Hành có nghi ngờ cũng không phát hiện được nhược điểm.

Sầm Ngộ Hành sợ hãi, điều động tất cả hạ nhân trong vương phủ, đi đến Định Phù Sơn tìm người, Định Phù Sơn nằm ở ngoại thành, không đến năm dặm, núi kia không cao, nhưng mà rất rộng, nên rất dễ lạc đường.

Hơn nữa, có không ít vũng nước nhỏ linh tinh, rừng cây rậm rạp, dễ dàng xảy ra chuyện.

"Nhanh lên đi tìm, đi tìm người!"

Sầm Ngộ Hành mang theo người ra khỏi thành, cưỡi ngựa thẳng đến Định Phù Sơn, những hạ nhân khác trong phủ, chỉ có thể chạy bộ theo phía sau, nhưng không nhanh được như vậy.

Mang theo đèn cung đình lên núi, Sầm Ngộ Hành vừa tìm người vừa gọi tên, "Mạc thần y? Mạc thần y!"

Đáng tiếc, thứ hắn nghe được toàn tiếng dế mèn kêu, còn có mấy con cú săn mồi.

"Đã muộn như vậy rồi, mong cậu đừng xảy ra chuyện, nếu đụng đến dã thú, Mạc thần y chân yếu tay mềm, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện." Càng nghĩ càng hoảng, Sầm Ngộ Hành cất nhanh bước chân, một đường chạy lên núi tìm kiếm.

Lúc này Mạc Chi Dương đang trốn sau một tảng đá lớn, vô cùng vui vẻ ăn gà nướng hồi sáng mới bắt được, "Ăn ngon thật, nhưng mà chỗ này lạnh quá."

"Cậu muốn làm gì thế?" Hệ thống hiếu kỳ, chẳng lẽ cậu muốn ở đây săn bắt?

Đúng thật là như thế, cậu đến đây vì muốn kiếm con gà rừng heo rừng gì đó 'tâm sự mỏng' một chút.

"Không phải tao đang tạo cơ hội cho Sầm Ngộ Hành cứu tao sao?" Mạc Chi Dương ném xương gà qua một bên, tùy tiện lấp đất lên, "Không có gì so được với cảnh anh hùng cứu mỹ nhân, trải qua một đêm ở nơi hoang dã, càng có thể tăng tiến cảm tình."

Hơn nữa, với thời điểm hiện giờ, Sầm Ngộ Hành còn tưởng rằng cậu không thích hắn, đột nhiên nói thích, vậy không khoa học, nếu được cứu, núi hoang vượt qua cả đêm, thiết lập hảo cảm, hợp tình hợp lý.

Chôn xong mấy cái xương gà, đi tìm hồ nước, rửa sạch tay súc miệng, Mạc Chi Dương lần theo ánh sáng đi đến đó, đợi người xuất hiện.

"Kia nếu, là người khác tìm được cậu trước thì sao?" Hệ thống suy đoán.

"Vô nghĩa, lão tử không biết trốn à?" Chuyện này, Mạc Chi Dương đã sớm nghĩ kỹ rồi, nghe được tiếng những người khác sẽ trốn đi, nếu là hắn sẽ kêu cứu.

Vẹn cả đôi đường.

Trốn ở một tảng đá lớn trên sườn dốc, Mặc Chỉ Dương cả người xốc xa, xốc xếch, không lâu sau đã nghe thấy giọng nói của ai đó.

Ở núi sâu trống rỗng, có vẻ mười phần đột ngột.

Mạc Chi Dương nghe ra là tiếng của lão sắc phê, vì thế làm bộ sợ hãi, nhẹ nhàng đáp lại một tiếng, "Ta, ta ở chỗ này."

Màn đêm yên tĩnh, tiếng đáp lại nhẹ nhàng phá lệ dễ nghe.

"Mạc thần y, Mạc thần y!"

Sầm Ngộ Hành nghe được âm thanh, vội hô lên hai câu, xác nhận địa điểm, chạy nhanh lần theo tiếng đi tìm, "Mạc thần y, ngươi đừng nhúc nhích, ta đi tìm ngươi!"

Đi tìm khắp nơi, vạt áo gấm vóc bị cỏ dại bụi gai rậm rạp cắt xé, trông rất đáng thương.

"Mạc thần y."

Cuối cùng cũng tìm thấy người sau vách đá, Sầm Ngộ Hành thở phào nhẹ nhõm, "Ngươi không có việc gì là tốt rồi."

Khi nhìn thấy hắn, Mạc Chi Dương bật khóc nức nở, như nhìn thấy được cọng rơm cứu mạng, nhịn không được nhào qua người hắn.

Nhưng hai người lúc này đang đứng ở một chỗ dốc đá, Sầm Ngộ Hành không phòng bị, bị cậu nhảy lên người, trượt chân, hai người trực tiếp từ đường dốc lăn xuống dưới.

"Cẩn thận!"

Khi bị lăn xuống, Sầm Ngộ Hành theo bản năng đem người bảo hộ ở trong ngực, dùng thân thể làm đệm lót, cản trở thương tổn cho cậu.

Hai người trực tiếp lăn đến đường dốc hạ, đường dốc hạ là một cái hồ nước, có hồ nước làm giảm xóc, cũng không bị thương nặng.

"Không sao chứ?"

Sầm Ngộ Hành bế người từ dưới hồ lên, lúc này ai nấy đều một thân ướt dầm dề, chật vật bất kham.

"Không, không sao." Mạc Chi Dương bị gió thổi qua, rùng mình ngay tức khắc, xịt xịt mũi.

Hai người đều ướt, Sầm Ngộ Hành nhìn trái nhìn phải, nhìn thấy cách đó không xa có sơn động, "Chúng ta đi đến bên kia, nghỉ ngơi một chút."

Hắn bị lạnh bị ướt không sao, chỉ là Mạc thần y có lẽ không chịu nổi gió lạnh đêm xuân, sẽ bị cảm lạnh.

"Được!" Mạc Chi Dương run run bả vai, đi theo hắn vào sơn động.

Địa hình vùng này, Mạc Chi Dương đã thăm dò rõ ràng, mới chốt chỗ này, không chỉ bởi vì có đường dốc, còn có sơn động, một chỗ nhưng nhiều công dụng.

Đi vào sơn động, Sầm Ngộ Hành từ nhỏ hành quân đánh giặc, đối với loại chuyện hoang dã này, hạ bút thành văn, nhặt lá nhánh cây khô, châm lửa lên, cởi y phục ra hong khô.

"Kia là cái gì." Mạc Chi Dương mặc áo lót, ngồi xổm bên bếp lửa sưởi ấm, "Ngài làm cách nào mà tìm được ta?"

"Định Phù Sơn này, ta từng đi cùng bệ hạ đến đây, cũng được xem như biết đường, nếu chúng ta muốn đi ra ngoài, chỉ sợ phải đi mất hai canh giờ." Sầm Ngộ Hành dùng nhánh cây khảy đống lửa.

Cảm nhận được một ánh mắt còn nóng hơn cả lửa, Sầm Ngộ Hành liền quay đầu đối diện với ánh mắt Mạc thần y.

"Á!" Mạc Chi Dương nhìn chằm chằm hắn bị tro lửa dây vào, mặt đỏ bừng lên, ôm lấy đầu gối, đem mặt chôn vào đầu gối, "Ờm, đều nghe ngài."

Hình như cậu thẹn thùng?

Sầm Ngộ Hành nhoẻn miệng cười, "Mạc thần y yên tâm, ta sẽ mang ngươi trở về phủ."

"Ta đã biết." Mạc Chi Dương ấp úng đáp, sau đó quay đầu nhìn sang một bên, nhìn vào vách đá sơn động.

Sơn động yên tĩnh, chỉ có đống lửa phát ra tiếng nổ bùm bùm.

Những người khác lúc này mới đuổi tới Định Phù Sơn, bắt đầu tìm kiếm.

Có lẽ là ngồi xổm quá lâu, Mạc Chi Dương bắt đầu cảm thấy mệt nhọc, ngủ gà ngủ gật.

"Mạc thần y?" Kêu một tiếng, nhìn cậu mê hoặc, Sầm Ngộ Hành lặng lẽ dịch qua một chút, vừa lúc ngồi cạnh bên người cậu, chỉ cần cậu nghiêng người, là có thể đỡ được.

Mạc Chi Dương giả bộ ngủ, làm bộ không phát hiện động tác nhỏ của hắn, sau đó cố tình nghiêng người qua một bên, như thể đang mê man.

"Cẩn thận!"

Thấy cậu ngã xuống, Sầm Ngộ Hành một tay đem người ôm lấy, sau đó nhẹ nhàng đặt vào vòng tay hắn, vừa lúc dựa vào trên người mình, sau đó cũng không dám động đậy.

Một giấc ngủ dậy, đã là hừng đông.

Mạc Chi Dương mở mắt ra, phát hiện thế mà cậu đang ở trong lòng ngực hắn, sợ tới mức toàn thân cứng đờ, mặt như con tôm mới bị bỏ vào nước sôi nấu chín, toàn thân đỏ rực.

Kỳ thật, Sầm Ngộ Hành đã tỉnh, chỉ là muốn nhìn phản ứng của cậu, cậu không đẩy hắn ra, mà mặt lại đỏ, chẳng lẽ, cậu cũng có ý với hắn?

Ý thức được điểm này, trong lòng rung động.

"Ờm chuyện kia, ta tỉnh ngủ rồi." Cuối cùng Mạc Chi Dương nhịn không được, thật sự rất đói bụng, đẩy người tỉnh dậy, "Sầm Ngộ Hành, ngài tỉnh tỉnh!"

Đây vẫn là lần đầu tiên Mạc thần y kêu tên của mình, mang theo dáng vẻ kiều lười khi mới rời giường, nửa người Sầm Ngộ Hành tê rần, "Ta, ta tỉnh rồi."

"Ừ, chúng ta trở về đi." Mạc Chi Dương mặt đỏ hồng, cúi đầu không dám nhìn hắn.

Tai Sầm Ngộ Hành cũng phiếm hồng, đỡ người đứng lên, "Không chậm trễ nữa, chúng ta trở về đi."

Hai người mặc y phục, dọn dẹp tàn dư xong, Sầm Ngộ Hành mới mở miệng, "Vẫn là ta cõng ngươi đi, đường núi này khó đi, nếu bị trẹo chân thì không hay."

"Vậy cũng được." Không cần đi đường, ngọt ngào làm sao? Mạc Chi Dương không phải một người thích gặp rắc rối,, vì vậy cậu gật đầu đồng ý và lên lưng.

"Mạc thần y, mấy thứ này nội phủ không có? Cần phải đến Định Phù Sơn hái thuốc?" Đây là điều Sầm Ngộ Hành thắc mắc, nếu trong phủ không có, cũng có thể sai người đi mua.

Cái này cái này? Không xong, lão tử quên mất vụ này, lão sắc phê ngươi chờ đó, ta cho ngươi một lý do.

"Ngài cũng biết, sư phụ dạy dỗ ta, muốn có phải tự đi tìm, biết đâu tìm được dược quý, hoặc thứ gì đó tốt, ta nghĩ Định Phù Sơn cũng không xa lắm, nhưng không nghĩ đến sẽ lạc đường."

Mạc Chi Dương chỉ có thể lấy sư phụ, ra chắn gió hộ, hy vọng sư phụ chớ có trách ta.

"Thì ra là thế." Xem ra, mấy vị cao nhân hoặc nhiều hoặc ít, đều có chút đam mê kỳ quái, cái này Sầm Ngộ Hành lý giải được, "Nếu lần sau còn cần ra cửa, báo trước cho ta, hoặc là kêu hai tên sai vặt đến, cũng có người giúp đỡ."

Đương nhiên, tốt nhất nên gọi hắn.

"Ta đã biết." Mạc Chi Dương ứng một tiếng, liền ghé vào phía sau lưng hắn.

Từ sơn động ra ngoài không bao lâu, đã gặp được Niên Thành, chạy nhanh đi lên hỗ trợ hộ tống người trở về.

Trở về, Ôn Kha Lăng đã sớm chờ ở cửa, nhìn thấy cậu há mồm liền mắng, "Đệ rốt cuộc là chuyện như thế nào? Vì sao muốn đi Định Phù Sơn? Là chê chúng ta không đủ vội sao? Cả đêm đi nơi nào? Sao đệ không bị chó hoang ăn luôn đi, phiền toái muốn chết."

Đều tại cậu, làm hại kế hoạch của hắn thất bại, nếu không phải cậu, hắn hiện tại đã sớm trở thành Vương phi.

Mạc Chi Dương bị mắng hốc mắt đỏ bừng, nhưng không dám phản bác, cúi đầu ngoan ngoãn nghe giáo huấn.

"Vì sao đệ chỉ biết mang đến cho người khác phiền toái!"

Lời vừa nói ra, làm Sầm Ngộ Hành cũng quay đầu nhìn qua, chỉ thấy Mạc thần y bị giáo huấn hốc mắt đỏ bừng, chỉ có thể lặp lại câu xin lỗi, rất xin lỗi.

Nhưng Ôn Kha Lăng cũng không muốn cho qua chuyện này, vẫn chỉ vào mặt cậu mắng rất khó nghe, phát tiết sự tức giận do kế hoạch ngày hôm qua bị đánh gãy.

"Đệ xin lỗi sư huynh, đệ về sau sẽ không như thế nữa." Mạc Chi Dương khẩn trương dùng tay quấn loạn tay áo, bị mắng không dám ngẩng đầu.

Sầm Ngộ Hành cảm thấy rất kỳ lạ, A Lăng vẫn luôn miệng nói yêu thương sư đệ, kết quả mất tích cả đêm, không thèm lo lắng, mở miệng là câu chửi rủa ác độc, rất không bình thường.

Có lẽ, hắn không yêu thương sư đệ nhiều như lời hắn nói.

Ấn tượng trong lòng với Ôn Kha Lăng, kém đến mức tận cùng.

"Đệ xin lỗi sư huynh, về sau đệ sẽ không để xảy ra chuyện nữa." Mạc Chi Dương tiếp tục yếu thế bồi tội, đáng thương hề hề.

Sầm Ngộ Hành đứng nhìn không đành lòng, đến hòa giải khuyên ngăn, "Người không có việc gì là tốt rồi, Ôn y sư ngươi cũng không cần tức giận như vậy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com