Chương 7. Tôi chính là cố ý cho anh truy thê hỏa táng tràng!
Một giây trước khi cậu bị xe đâm, Trưởng Tôn Vô Cực trực tiếp dùng pháp thuật, khó khăn lắm mới chặn được xe lại, nhưng Mạc Chi Dương vẫn bị "Dọa" cho ngã bệch trên mặt đất.
"Dương Dương!"
Trưởng Tôn Vô Cực ném ô qua một bên, chạy đến bên cạnh đỡ người dậy, "Em có bị thương ở đâu không?"
Giả vờ bị dọa sợ, ngã trong lòng ngực lão sắc phê khóc òa lên, Mạc Chi Dương không thể không tạm thời che giấu sự hạnh phúc của mình, đẩy người ra, "Anh cút! Tôi không bao giờ muốn gặp lại anh nữa, anh nghe hiểu không!"
"Dương Dương." Trưởng Tôn Vô Cực vốn dĩ muốn đi đuổi theo, nhưng giọng nói của ông lão phía sau, ngăn cản bước chân của hắn.
"Đạo trưởng."
Nghe được âm thanh, Trưởng Tôn Vô Cực mới quay đầu lại, phát hiện là người quen, "Là ông?"
"Đạo trưởng, ngài thật sự đã đến đây rồi sao?" Ông lão được hai thanh niên đỡ đi tới, ống quần bị nước mưa làm ướt nhẹp cũng không thèm để ý, "Thật là ngài, khi cháu trai ta nói Trưởng Tôn Vô Cực ngài đến đây, ta còn tưởng rằng, còn tưởng rằng hắn nói bậy."
Hắn đã từng cứu người này một mạng lúc trước, Trưởng Tôn Vô Cực nhìn về phía Dương Dương rời đi, "Bổn tọa còn có việc, đi trước."
"Đạo trưởng, đạo trưởng!"
Ông lão không thể gọi người đứng lại, liền phân phó người bên cạnh, "Cậu đi tra một vòng, đạo trưởng hiện tại đang ở chỗ nào, vị này chính là cao nhân, nói không chừng chúng ta có thể hỗ trợ gì đó."
"Vâng." Thư ký gật đầu.
Chạy giữa màn mưa, hai người quyết định thuê một gian phòng nhỏ trong sân một ngôi nhà, Mạc Chi Dương một thân ướt dầm dề nhanh chóng đi tắm rửa, khi nước nóng xua tan đi cái lạnh của nước mưa, mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
"Cậu tính để hắn truy thê hỏa táng tràng như thế nào?" Hệ thống tò mò, ký chủ chơi nhất định không phải phiên bản bình thường, rất có thể là hỏa táng tràng 2.0.
Đối với chuyện này, Mạc Chi Dương chỉ cười cười.
Ngày hôm sau, Mạc Chi Dương đưa Từ Thiên đi bày quán, ra cửa liền gặp được Trưởng Tôn Vô Cực vẫn luôn chờ đợi ở cửa.
"Dương Dương, hắn vẫn còn ở đây làm gì?" Từ Thiên nhìn hắn, người này vẫn một thân đạo mạo như ngày hôm qua.
"Tớ không biết." tầm mắt Mạc Chi Dương không dừng lại trên người hắn, giúp Từ Thiên dọn hàng ra quán, "Cậu cẩn thận một chút, hôm nay tớ trông cửa hàng."
"Được rồi." ánh mắt Từ Thiên vẫn luôn dừng ở trên người tên đạo sĩ, rất kỳ quái, hắn vẫn luôn nhìn chằm chằm Dương Dương.
Tiễn được người đi rồi, Mạc Chi Dương mới nhìn về phía Trưởng Tôn Vô Cực, "Ở đây không có người, tôi không nhìn nổi ngài nói chuyện với một người ti tiện như tôi, đạo trưởng vẫn nhanh chóng trở về đi, nơi này không thích hợp ngài."
"Dương Dương." Trong lòng đau xót, Trưởng Tôn Vô Cực tiến lên bắt lấy cổ tay cậu, "Anh chưa bao giờ thấy em ti tiện."
Rút tay về, Mạc Chi Dương thở dài, "Nhưng khi vị sư đệ của ngài nói vậy, ngài cũng không phản bác, không phải sao?"
"Anh!"
"Khi trước thích qua đạo trưởng, nhưng hiện tại ngẫm lại cũng đúng, một người phong thần tuấn dật như đạo trưởng, có thể thích một kẻ nhà quê như tôi sao, may tôi đã thu hồi sự si tâm vọng tưởng, hiện tại sinh hoạt cũng rất thoải mái, đạo trưởng vẫn là trở về đi."
Mạc Chi Dương nói xong xoay người đi vào.
"Anh cũng là thiệt tình thích em." Trưởng Tôn Vô Cực hai bước đuổi theo, "Khi đó anh còn chưa dung hợp hồn phách, chỉ là đối với em hảo cảm mông lung, hiện tại anh có tâm, có thể yêu em."
"Ồ." Mạc Chi Dương xoay người nhìn hắn, phát hiện phía sau hắn xuất hiện người kia, "Càng thích hợp ngươi xuất hiện."
Trưởng Tôn Vô Cực theo ánh mắt cậu quay đầu, phát hiện sư đệ đã xuất hiện ở đó từ khi nào, "Sư đệ?"
"Sư huynh, thế mà huynh nói yêu tên thô bỉ nhà quê như hắn?" Tây Cẩn đứng ở chỗ rẽ, khó tin tưởng nhìn sư huynh, "Vì cái gì?"
Sư đệ tới cũng tới rồi, Mạc Chi Dương cảm thấy cậu không tiễn hai vị này một phần ăn, không thể nào nói nổi, "Vị đạo trưởng nói đúng, tôi thô bỉ, cho nên mời ngài trở về đi."
"Dương Dương!"
Trưởng Tôn Vô Cực không thể để cậu tùy ý hiểu lầm như vậy, hai bước đi trên bậc thang, một phen ôm lấy người từ phía sau, ngăn cản bước chân của cậu, "Anh thật sự yêu em, em có thể cho anh một cơ hội nữa không?"
"Sư huynh!"
Sư huynh là thiên chi kiêu tử, sao lại có thể ở trước mặt hắn ta làm ra hành động cầu xin hèn mọn như vậy.
Đột nhiên bị ôm lấy, cái ôm ấm áp quen thuộc của lão sắc phê lôi cuốn Mạc Chi Dương, ai da thật thoải mái, nhưng vì KPI, không thể bị viên đạn bọc đường lôi cuốn, tránh thoát khỏi cái ôm, "Ngày hôm qua một đêm không ngủ, đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, đối đãi với ngài giống như người xa lạ, đừng lại trêu chọc tôi."
Nói xong, cũng mặc kệ hắn muốn nói cái gì, lập tức chạy vào trong nhà.
"Sư huynh!" Thấy hắn còn muốn đi đuổi theo, Tây Cẩn vội chạy đi lên bắt lấy tay hắn, "Sư huynh, huynh không thể ở bên nhau với một tên thô bỉ nhà quê."
"Đệ buông ra, ta ở bên nhau cùng ai, không quan hệ với đệ!"
Mạc Chi Dương đi vào, cũng không có lập tức đi, mà là tránh ở phía sau lu nước, muốn xem kịch, hai người kia lôi kéo, xem một cách thích thú.
Nhưng đột nhiên bên chân hình như xuất hiện thứ gì, cúi đầu, phát hiện là chó đen của bà chủ nhà.
Chó con và Mạc Chi Dương nhìn nhau vài giây.
"Cậu biết chó con nói gì?" Hệ thống nhìn không được.
"Mày mới biết nó nói gì." Không quản chó bên chân, Mạc Chi Dương tiếp tục xem kịch vui.
Hai người còn ở ngoài cửa tranh cãi, nhưng trời đã sáng, người lui tới cũng nhiều, không muốn ở chỗ này mất mặt xấu hổ, hai người liền đi rồi.
Mạc Chi Dương xác lập mục tiêu: Truy thê hỏa táng tràng, chỉ cần không để ý tới Trưởng Tôn Vô Cực là được, còn ngược Tây Cẩn, chỉ cần làm Trưởng Tôn Vô Cực khó chịu, hắn sẽ khó chịu.
Ngược một đưa một, không lừa già dối trẻ.
Đừng tưởng rằng ông đây không biết, ngươi bất chấp muốn giết ông, còn há mồm ngậm miệng mắng ông thô bỉ người nhà quê, tiểu bạch liên trong lòng tự khen mình một câu.
Đến cửa hàng, lúc Mạc Chi Dương đi xem cửa hàng, hai người đã rời đi, trên tay có cũng đủ tiền nhàn rỗi, có thể đi mở cửa hàng, bán sỉ bán lẻ, kiếm nhiều một chút.
Nhìn hai cửa hàng gần chợ đêm, ý định chọn thuê 1 trong 2, khi Mạc Chi Dương muốn giao tiền đặt cọc, Trưởng Tôn Vô Cực lại xuất hiện.
"Nếu muốn tài lộc, nhà bên kia tốt hơn một chút." Trưởng Tôn Vô Cực vốn biết một số về phong thuỷ, cái cửa hiệu mặt tiền này, chỉ có thể xem như thường thường vô kỳ, nhưng căn nhà bên kia thì tốt hơn một chút.
Lại nói vị trí kia hút lộc tài, việc kinh doanh sẽ phát triển rực rỡ.
Vốn dĩ 2 chỗ này tiền thuê bằng nhau, Mạc Chi Dương định thuê chỗ này, hắn vừa nói xong, lườm hắn một cái rồi bảo chủ nhà đặt cọc phòng bên cạnh.
Nghe hắn không sai, không cần để tiền chạy đi mất.
"Dương Dương."
Trưởng Tôn Vô Cực thấy cậu dọn dẹp căn phòng, cũng muốn theo phụ một chút, giúp cậu dọn dẹp căn phòng cho sạch sẽ.
"Ngài đừng theo tôi nữa." Cướp lấy đống rác trên tay hắn, ném qua một bên, Mạc Chi Dương nhìn ống tay trắng bị nhiễm bẩn của hắn, "Ngài có thể buông tha cho tôi được không, ngài cứ bám theo tôi như vậy chả khác gì đang chế nhạo tôi."
"Anh chỉ muốn ở bên cạnh em mà thôi, đền bù sai lầm cũng được, bảo vệ em cũng được, chỉ cần có thể ở cạnh em là được." Trưởng Tôn Vô Cực biết khi trước đã tổn thương cậu quá sâu, thậm chí có cả đánh chửi.
Mạc Chi Dương nhìn hắn, cậu chỉ muốn kéo hắn từ vị trí chí cao vô thượng kéo xuống, kéo xuống thế tục, hai người nương tựa lẫn nhau.
Ngơ ngẩn nhìn cậu, Trưởng Tôn Vô Cực không giải thích cũng không muốn giải thích, lúc trước trách cứ cậu không xứng, khi sư đệ sỉ nhục cậu, cũng không ngăn cản, thậm chí còn hùa theo chế nhạo cậu, mặc kệ khi đó rốt cuộc là cái nguyên nhân gì, làm chính là làm.
Không muốn giải thích, chỉ muốn ở bên cạnh chăm sóc cho cậu, bảo vệ cậu an ổn vượt qua quãng đời còn lại.
"Tình muộn còn rẻ mạt hơn ngọn cỏ, ngài không cần phải làm như vậy." Mạc Chi Dương thở dài, đôi mắt đã đỏ lên,
Cứu mạng, ta có thể nói ra những câu như vậy sao, tiểu bạch liên thầm ca ngợi bản thân.
Trưởng Tôn Vô Cực nghe vậy, ánh mắt ảm đạm xuống, cười khổ một chút, "Đúng vậy, nhưng anh chỉ muốn ở bên cạnh em."
Bất đắc dĩ với hắn, Mạc Chi Dương quét dọn nơi này xong, liền rời đi.
Tới buổi tối trời lại bắt đầu mưa, mấy ngày nay không biết vì cái gì, mưa càng ngày càng thường xuyên.
"Hắn còn ở cửa sao?" khi Mạc Chi Dương muốn nghỉ ngơi, vén mành cửa sổ lên nhìn ra bên ngoài.
"Ừ, giống ăn mày." Vốn dĩ hẳn là đáng thương, nhưng là xét thấy lão sắc phê đánh ký chủ, hệ thống quyết định vui sướng khi người gặp họa.
Nghĩ tới nghĩ lui, Mạc Chi Dương vẫn rời giường cầm lấy một cái ô cũ che mưa đi ra ngoài, mở cổng sân ra, phát hiện hắn thật sự ngồi ở cửa, cũng không có nói cái gì, chỉ ô che mưa đem trên tay ném cho hắn, lần nữa đóng cửa lại.
"Cậu thương hại hắn à?" Hệ thống nghi hoặc.
"Không, tao chỉ để ảnh nghĩ rằng ảnh đã nắm được, nhưng hóa ra không nắm được." Hy vọng tan biến, mới là thống khổ nhất, khi Mạc Chi Dương nói lời này, cười rạng rỡ.
Hệ thống liền biết, "Quả nhiên là 2.0."
Đương nhiên, Mạc Chi Dương làm như vậy cũng có tư tâm, Trưởng Tôn Vô Cực ngăn cách với thế nhân đã lâu, nếu thật sự muốn làm một người bình thường sống tiếp, hơn nữa trong hoàn cảnh đặc biệt nhạy cảm như vậy, nhất thời hắn nhất định sẽ không thể tiếp nhận, chọc tức sâu mọt sẽ rất phiền phức.
Nếu để hắn dồn hết sự quan tâm vào mình , dùng phương pháp này để hắn dần dần thích ứng, sẽ tốt hơn một chút.
Ngày hôm sau Mạc Chi Dương ra cửa bày quán thì thấy vẻ mắt tươi cười của hắn đứng ngay cửa, lại giả vỡ như không quen biết hắn, đi theo Từ Thiên ra ngoài.
"Dương Dương..." Trưởng Tôn Vô Cực cúi đầu nhìn chiếc ô trên tay, là ngày hôm Dương Dương đưa cho, còn tưởng rằng cậu đã hơi chút rung động, vui vẻ cả một đêm, hóa ra chỉ là thương hại hắn mà thôi.
Nhưng đáng thương cũng tốt, cũng coi như là thương hại.
Cửa hàng trang hoàng đơn giản, Mạc Chi Dương Mặc Chí Dương đi tới đi lui mấy lần chuẩn bị, hai ngày nữa sẽ khai trương nên vội vàng cùng Từ Thiên dọn đồ vào.
"Để anh giúp em." Trưởng Tôn Vô Cực vén tay áo lên, giúp cậu bưng một túi quần áo lớn xuống.
Từ Thiên cảm thấy kỳ kỳ: Dương Dương không phải nói không quen biết đạo sĩ này sao? Sao hắn lại đi giúp đỡ Dương Dương như vậy.
"Thiên ơi, cậu nhanh chóng trở về đi, để tớ làm một mình cũng được, nếu cậu không về, ngày mai sẽ không có sữa đậu nành bán." Hắn ở đây không tiện lắm, Mạc Chi Dương biết Từ Thiên là người đơn thuần, chuyện phức tạp, không nên dính vào.
"Được rồi, tớ đây đi rồi." Từ Thiên biết đạo sĩ sẽ hỗ trợ, nên về trước.
Trưởng Tôn Vô Cực mặc bộ quần áo quá cồng kềnh, , chỉ còn biết dựa vào sức lực của mình để di chuyển từng bộ quần áo da rắn vào.
"Mày xem, hắn vẫn chưa thích ứng được." Mạc Chi Dương nhìn hắn chật vật với bộ đồ đạo sỹ trên người, cười nhẹ lắc đầu.
Tương lai sẽ còn rất dài, Mạc Chi Dương thiệt tình hy vọng lão sắc phê có thể an toàn hòa hợp với thế giới này.
Khom lưng đang muốn dọn đồ vào, đột nhiên trước mặt vài chiếc ô tô dừng lại, nhìn biển số xe là có thể dọa người nhảy dựng, "Mấy người là ai?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com