Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

34, Chương 34


Tại sân bay Vân Thành, Lương Sanh đang chán nản xoa tay.

Hôm nay là ngày cậu và Vệ Ảnh đã hẹn nhau cùng về thôn Đại Lương.

Nghĩ về những gì đã trải qua trong một năm rưỡi qua, Lương Sanh lại thấy thất thần, cảm giác như đang nằm mơ vậy.

Gần một năm trước, nhờ mối quan hệ với Thổ Oa, tức Vệ Ảnh, Lương Sanh được đưa lên Thương Liên Sơn và làm tạp vụ cho đoàn phim 《Vấn Tiên》.

Sau đó, vì cơ thể quá yếu ớt, Vệ Ảnh thấy không vừa mắt nên bắt cậu luyện tập cùng.

Rồi sau đó nữa, đoàn phim xảy ra chút chuyện, đạo diễn trực tiếp kéo cậu vào thế vai một nhân vật trong phim, thậm chí còn ký hợp đồng chính thức với cậu.

Lương Sanh đã kiếm được khoản "tiền lớn" đầu tiên kể từ khi chào đời.

Phúc lợi của đoàn phim 《Vấn Tiên》 rất tốt.

Có lẽ vì các diễn viên đóng vai người tu tiên, đoàn phim rất chú trọng đến việc chăm sóc da cho diễn viên, không chỉ có người chuyên nghiệp làm spa hàng ngày, mà còn cung cấp miễn phí mỹ phẩm dưỡng da cao cấp nhất.

Thức ăn cũng đều là công thức dinh dưỡng chuyên biệt để dưỡng da.

Lương Sanh trước đây tuy thiếu hiểu biết, nhưng vì thường xuyên lướt tin tức giải trí khi làm việc ở Vân Thành, ít nhiều cũng biết rõ, đoàn phim bình thường sẽ không như vậy.

Vì thế cậu rất kinh ngạc trước sự hào phóng và giàu có của nhà đầu tư.

Phần diễn của Lương Sanh trong 《Vấn Tiên》 không nhiều, tổng cộng chỉ ba câu thoại, cộng thêm làm nền trong vài cảnh quần chúng.

Sau khi đóng máy, Lương Sanh quay lại làm công việc tạp vụ hậu cần.

Sau đó cậu phát hiện ra một chuyện.

Theo lý mà nói, diễn viên quay xong nên đi ngay.

Nhưng Lương Sanh phát hiện, rất nhiều diễn viên đóng máy tình nguyện tự bỏ tiền túi để ở lại Thương Liên Sơn.

Lúc đầu, Lương Sanh còn không biết mọi người muốn gì.

Sau này cậu thật sự không nhịn được, hỏi Vệ Ảnh, người đang dạy kèm cho cậu.

Vệ Ảnh lúc đó chỉ hỏi cậu một câu, "Chẳng lẽ cậu muốn làm tạp vụ cả đời sao?"

Lương Sanh lập tức ngây người, hình như mơ hồ hiểu ra điều gì đó, nhưng lại không dám nghĩ thêm.

Bởi vì cậu hiểu, dù là việc vào đoàn phim 《Vấn Tiên》, hay việc như bánh từ trên trời rơi xuống được đạo diễn chọn thế vai nhân vật Tống Điềm, đằng sau những may mắn tưởng chừng này, đều có nguyên nhân từ Vệ Ảnh.

Người quý ở chỗ tự biết mình.

Cha mẹ Lương Sanh tuy luôn muốn cậu gả cho người giàu, nhưng từ khi đến Vân Thành, Lương Sanh đã biết, cho dù mình là một Omega, cũng chưa chắc tìm được một nơi nương tựa tốt.

Vì thế cậu chỉ muốn sống một cách chân thật và kiên định.

Cũng không dám hy vọng xa vời quá nhiều.

Nhưng trước khi xuống Thương Liên Sơn, người đại diện của Vệ Ảnh lại tìm đến cậu, hỏi cậu có muốn ký hợp đồng trở thành diễn viên chính thức hay không.

Lương Sanh lúc đó ngây cả người, sau khi suy xét kỹ lưỡng, lại không lập tức đồng ý, chỉ nói sẽ về nhà thương lượng với cha mẹ trước.

Nghĩ đến đây, Lương Sanh lập tức thở dài một hơi.

Cậu nhìn điện thoại, phát hiện đã gần đến giờ kiểm tra an ninh, mà Vệ Ảnh vẫn chưa tới, trong lòng lập tức có chút sốt ruột.

Lần này hai người họ mua khoang hạng nhất, nếu Vệ Ảnh đến trễ, cậu nhất định phải cằn nhằn với anh ta!

Đang định mở điện thoại gọi cho Vệ Ảnh, Lương Sanh bỗng nhiên cảm thấy đầu mình tối sầm lại.

Cậu cảm giác được điều gì đó nên ngẩng đầu nhìn qua, lập tức bị hoảng sợ bởi hai người đàn ông mặc đồ đen đứng trước mặt.

"Anh... các anh muốn làm gì?" Lương Sanh cảnh giác ôm chặt túi xách của mình.

"Lương tiên sinh, là tôi." Một trong hai người đàn ông bỏ kính râm xuống, mỉm cười với cậu.

Lương Sanh lúc này mới phát hiện, người này hình như quen mắt, nhưng cậu lại không nhớ đã gặp ở đâu.

Người nọ thấy thế, lập tức nhắc nhở cậu, "Tôi là cấp dưới của Cố Tiên sinh, gần một năm trước từng hộ tống ngài đến Thương Liên Sơn."

Lương Sanh bừng tỉnh.

Liền nghe người nọ tiếp tục nói, "Vệ tiên sinh đang đợi ngài, mời ngài đi theo chúng tôi."

Lương Sanh:...

Tuy Vệ Ảnh hình như là người của Cố Tiên sinh kia, và vị tiểu ca kính đen này cũng từng giúp đỡ cậu, nhưng Lương Sanh dù sao cũng là người trưởng thành, ít nhiều biết không thể tùy tiện đi theo người lạ.

"Có, có thể chờ tôi một lát được không?" Lương Sanh hỏi một cách căng thẳng.

Tiểu ca kính đen gật đầu.

Lương Sanh lập tức quay người móc điện thoại ra, bắt đầu nhắn tin WeChat cho Vệ Ảnh.

【Lương Sanh sanh: Vệ Ảnh Ảnh anh đang ở đâu đó?! Có hai anh trai kính đen nói là anh phái tới, bảo em đi theo họ QAQ!!!】

Vệ Ảnh trả lời ngay lập tức.

【Vệ Ảnh: Không sao, cứ đi theo họ.】

Lương Sanh:...

Lương Sanh đành ngoan ngoãn đi theo hai anh trai kính đen.

Không lâu sau, Lương Sanh được đưa đến một phòng chờ khách quý u tĩnh tao nhã.

Cậu nhìn thấy ngay Vệ Ảnh đang chờ ở cửa, vội vàng chạy chậm qua, không dấu vết đá nhẹ anh ta một cái.

"Anh anh anh, anh làm em sợ muốn chết!"

"Chúng ta không phải muốn đi máy bay sao? Đã gần đến giờ kiểm tra an ninh rồi, anh đưa em tới đây làm gì?"

Đối với những cơn hờn dỗi nhỏ thỉnh thoảng xuất hiện của Lương Sanh, Ảnh Nhất đã quen.

Tuy nhiên, lần này quả thật là anh sai, vì thế Ảnh Nhất ngoài việc né tránh cú đá kia, chấp nhận hết những lời oán trách của Lương Sanh.

Anh rất nhanh nghiêng người, để Lương Sanh đi vào trước, nói nhỏ, "Xin lỗi."

"Tiên sinh muốn đi cùng chúng ta."

"Tiên sinh nào?"

Lúc đầu, Lương Sanh vẫn chưa phản ứng kịp Ảnh Nhất nói là ai.

Nhưng rất nhanh, cậu đã nhìn thấy người đàn ông tóc dài đang ưu nhã ngồi ngay ngắn trên ghế sofa.

Lương Sanh lập tức ngây người.

Trái tim "thình thịch" như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, Lương Sanh lớn bằng này, đây là lần đầu tiên bị vẻ đẹp đánh úp khiến da đầu tê dại.

Cậu nói chuyện đều có chút lắp bắp, chỉ run rẩy núp sau lưng Ảnh Nhất, hỏi anh:

"Em em em... em có phải bị ảo giác không? Chúng ta là là là là vẫn chưa xuống Thương Liên Sơn sao? Vệ... Vệ Ảnh Ảnh em hình như nhìn thấy thần tiên QAQ!!!"

Ảnh Nhất:...

"Đừng nói linh tinh!"

Anh nhỏ giọng nhắc nhở Lương Sanh.

"Đó là Tiên sinh."

Lương Sanh: Trước... Tiên sinh là ai?

Sau đó, cho đến khi lên máy bay riêng của Cố Đình Thâm, Lương Sanh vẫn chưa hoàn hồn.

Đối với ánh mắt kinh ngạc thường xuyên hướng về của Lương Sanh, Cố Đình Thâm tuy không để tâm, nhưng cũng hoàn toàn không thích.

Anh nhàn nhạt nhìn Ảnh Nhất một cái.

Ảnh Nhất trước đó tuy cũng cảm thấy Lương Sanh như vậy là không ổn, nhưng vì chủ tử vẫn luôn im lặng, anh cũng không dám tự tiện hành động.

Hiện tại thấy chủ tử ra hiệu, Ảnh Nhất lập tức đứng dậy xách Lương Sanh đến góc xa nhất khỏi Cố Đình Thâm ngồi yên.

"Hoàn hồn lại đi."

Tầm mắt bị Ảnh Nhất chắn kín mít, Lương Sanh lúc này mới choáng váng hoàn hồn, và lúc này mới nhận ra câu "Tiên sinh" của Ảnh Nhất chỉ ai.

Cậu sửng sốt nhìn Ảnh Nhất.

"Không phải, Vệ Ảnh Ảnh, vị kia thật sự là Cố... Cố lão bản sao?"

Ảnh Nhất gật đầu.

Lương Sanh lập tức chấn động cả người.

Không phải, nói tốt là lão già hói đầu, bụng phệ, ôm trái ấp phải đâu?!

Cái quái gì, dù cậu có mù cũng nhìn ra vị Cố lão bản này là một đóa hoa cao lãnh không thể với tới cơ mà???

Nhưng ngay sau đó, Lương Sanh liền nhớ tới, Vệ Ảnh Ảnh hình như nói qua, vị Cố thiên tiên này hình như muốn cùng họ về thôn Đại Lương.

Lương Sanh:...

Khoảnh khắc này, ánh mắt Lương Sanh nhìn Ảnh Nhất đều không bình thường.

"Anh... anh nói thật với em đi," cậu hỏi nhỏ Ảnh Nhất, "Anh có phải đã rót bùa mê thuốc lú gì cho vị Cố Tiên sinh như thiên tiên này không?"

"Nếu không tại sao anh ấy lại muốn đến cái chốn hoang sơn dã lĩnh, chim không thèm ỉa như thôn chúng ta QAQ?"

"Vệ Ảnh Ảnh, chúng ta không thể phạm pháp đó!"

Ban đầu Lương Sanh còn lo lắng Vệ Ảnh sẽ bị vị Cố lão bản kia lừa, nhưng hiện tại, Lương Sanh đã bắt đầu lo lắng vị Cố thiên tiên kia có phải bị Vệ Ảnh lừa không.

Ảnh Nhất:...

Thật không dám giấu giếm, về việc vì sao chủ tử cũng phải về thôn Đại Lương, anh thật ra còn mơ hồ hơn Lương Sanh.

...

Mấy tiếng sau, máy bay hạ cánh an toàn tại sân bay gần thôn Đại Lương nhất.

Đoàn người lại lên đoàn xe đã được sắp xếp từ sớm, hướng về thôn Đại Lương.

Ảnh Nhất tuy có ký ức về toàn bộ chuyến đi, nhưng những năm tháng ngây thơ đó, anh chưa bao giờ ra khỏi thôn Đại Lương lạnh lẽo, lần duy nhất xuống núi, vẫn là bị Lương Đại Dũng bắt cóc.

Vì thế đối với con đường xuống núi lên núi, Ảnh Nhất thật ra không có quá nhiều ấn tượng.

Nhưng ngay cả như vậy, Ảnh Nhất cũng biết, con đường đi thông thôn Đại Lương, nhất định không bằng phẳng rộng rãi như con đường dưới chân này.

Anh do dự nhìn về phía Cố Đình Thâm, thật ra có chút muốn hỏi, họ có phải đi nhầm đường không.

Nhưng chủ tử đang nhắm mắt nghỉ ngơi.

Ảnh Nhất cũng chỉ có thể nuốt câu hỏi trở lại, tính toán chờ một lát xem sao.

Mấy tiếng sau, đoàn xe cuối cùng cũng đến đích.

Xuống xe, Ảnh Nhất và Lương Sanh mơ hồ nhìn những ngôi nhà nhỏ tường trắng ngói đỏ trước mắt, cùng với con đường xi măng kiên cố sạch sẽ dưới chân, trong lúc nhất thời đều ngây người.

Cha mẹ Lương Sanh đã nhận được tin hai đứa trẻ sẽ về từ sớm.

Vì thế hai đứa nhỏ vừa xuống xe, họ liền chú ý đến ngay, lập tức vây quanh kéo họ về nhà mình.

Ảnh Nhất sống hai đời, đây là lần đầu tiên gặp phải trưởng bối nhiệt tình như vậy, trong lúc nhất thời hơi chút luống cuống chân tay.

Anh theo bản năng quay đầu nhìn về phía chủ tử, liền thấy chủ tử đang đứng xa bên cạnh xe hơi, hơi gật đầu với anh.

Ảnh Nhất liền hiểu ý của anh, ngoan ngoãn đi theo cha mẹ Lương Sanh về nhà họ.

Thôn Đại Lương trước đây thật sự nghèo.

Nghèo đến mức ngay cả điện cũng chưa có.

Nhưng hiện tại, Ảnh Nhất lại nhìn thấy, từng hộ gia đình ở đây đều sáng đèn.

Nhà Lương Sanh trước đây tính là điều kiện tốt trong thôn, nhưng cho dù điều kiện có tốt hơn nữa, cũng không thể có tiền xây một căn nhà nhỏ ba tầng rộng rãi đẹp đẽ như vậy, bên trong nội thất, điện nước cũng đầy đủ mọi thứ.

Ngồi trên chiếc sofa mềm mại xếp hàng với Ảnh Nhất, Lương Sanh vẻ mặt mộng ảo hỏi cha mẹ, "Ba, mẹ, thôn chúng ta đây là cướp ngân hàng sao? Hay là tập thể chuyển đến nơi khác rồi?"

Một năm rưỡi trước khi cậu trốn chạy ra ngoài, thôn Đại Lương rõ ràng ngay cả một con đường tử tế cũng không có, lúc xuống núi chân Lương Sanh còn bị mài rách.

Cha mẹ Lương Sanh thấy thế, lập tức cười, bắt đầu kể cho họ nghe về những gì đã xảy ra trong thôn hơn một năm qua.

...

Vì cha mẹ Lương Sanh quá nhiệt tình, Ảnh Nhất bị họ giữ lại nói chuyện rất lâu.

Hai vị này đều nhìn Ảnh Nhất lớn lên từ nhỏ, sau khi biết Ảnh Nhất đã khôi phục thần trí, mẹ Lương vui đến rơi nước mắt, liên tục nói trời xanh có mắt, nói nhất định là cha mẹ Ảnh Nhất phù hộ cho anh.

Không thể chối từ thịnh tình, Ảnh Nhất ăn cơm chiều ở nhà Lương mới rời đi.

Anh hơi muốn gặp chủ tử.

Theo lời cha mẹ Lương Sanh, sở dĩ thôn Đại Lương có thể xảy ra sự thay đổi long trời lở đất như vậy trong thời gian ngắn, hoàn toàn là nhờ một vị đại thiện nhân họ Cố.

Khoảng một năm trước, một ông chủ họ Cố đã xây đường cho thôn Đại Lương, xây lại nhà cửa cho mọi người, còn hợp tác với chính phủ, muốn biến nơi này thành một khu du lịch lấy phong cảnh thiên nhiên làm điểm nhấn.

Trong một năm, trong thôn không chỉ xây dựng một hồ sen lớn, mà còn tập thể giao thầu đất đai đã bỏ hoang lâu ngày cho chính phủ, để chính phủ tập thể khai phá và quản lý.

Tiếp theo, nghe nói còn muốn tạo một khu rừng tre vạn mẫu, còn muốn mở xưởng chế biến sâu các sản phẩm từ tre...

Thôn Đại Lương vốn có hơn hai trăm hộ gia đình, tổng dân số hơn tám trăm, nhưng theo số lượng người trẻ tuổi ra ngoài làm việc ngày càng nhiều trong những năm gần đây, số người thực tế còn lại trong thôn đã chỉ còn hơn 100, mà phần lớn là người già yếu, bệnh tật.

Hiện tại có chính phủ quản lý tận tâm, có ông chủ đến đầu tư, toàn bộ thôn Đại Lương đều sáng bừng lên.

Và vì có rất nhiều cơ hội việc làm, người trẻ tuổi biết tin cũng lũ lượt trở về quê hương, ngôi làng nghèo khó vẫn luôn bị cô lập trong núi sâu này cuối cùng cũng bắt đầu tỏa ra sức sống dồi dào.

Nói đến những điều này, cha mẹ Lương Sanh đều không kìm được rơi nước mắt.

Họ còn nói cho Ảnh Nhất, vị đại thiện nhân họ Cố kia, còn tìm hài cốt cha mẹ Ảnh Nhất từ dưới vách núi về, và chôn cất ngay trên ngọn núi phía sau nhà Ảnh Nhất.

Bảo Ảnh Nhất sau khi về nhà, hãy đi thăm họ.

Ảnh Nhất không biết mình đã trở về nhà mình ở thôn Đại Lương như thế nào.

Chờ đến khi anh hoàn hồn, anh đã đứng trong căn phòng đã từng sinh sống rất lâu đó.

Thần trí hoảng hốt là điều cấm kỵ đối với ảnh vệ.

Nhưng sau khi nghe nhiều chuyện về "Cố lão bản" như vậy, Ảnh Nhất thật sự không thể làm ngơ.

Trong căn nhà này không có hơi thở của chủ tử.

Ảnh Nhất trực tiếp hỏi lão Lý, đội trưởng đội bảo an đang chờ ở đây, "... Tiên sinh ở đâu?"

...

Khi quy hoạch lại đường sá và nhà cửa cho người dân thôn Đại Lương, Cố Đình Thâm tiện thể sai người xây cho mình một căn nhà nhỏ nữa.

Ngay gần nhà Ảnh Nhất.

Mùa đông ở thôn Đại Lương lạnh hơn Vân Thành, may mà trong phòng rất ấm áp, vì thế Cố Đình Thâm cũng không cảm thấy khó chịu.

Sau bữa cơm tối, Cố Đình Thâm đang ngồi dưới đèn đọc sách.

Không biết đã qua bao lâu, anh nghe thấy tiếng cửa phòng được gõ nhẹ nhàng.

Giờ giấc và địa điểm này, người tìm đến anh chỉ có thể là Ảnh Nhất.

"Vào đi."

Cửa phòng được đẩy ra, Cố Đình Thâm nhìn thấy Ảnh Nhất im lặng đi vào.

"Về nhanh vậy sao?" Khép sách lại đặt sang một bên, Cố Đình Thâm vẫy tay với Ảnh Nhất.

Ảnh Nhất ngoan ngoãn đi đến, khàn giọng trả lời, "... Thuộc hạ ngày mai lại đi thăm họ."

Cố Đình Thâm không thích ngẩng đầu nhìn người.

Anh chỉ vào vị trí bên cạnh, ra hiệu Ảnh Nhất ngồi xuống.

Ảnh Nhất dừng lại một chút, cung kính ngồi xuống bên cạnh anh.

Cố Đình Thâm nhìn anh một cái, nâng cằm anh lên hỏi anh, "Sao giọng lại khàn?"

Không ngờ chủ tử lại chú ý đến ngay, Ảnh Nhất cổ họng nghẹn lại, hơi thở có chút dồn dập.

Cố Đình Thâm nhìn thấy, hốc mắt anh đỏ lên.

Lông mày đẹp khẽ nhíu lại, Cố Đình Thâm không vui hỏi anh, "Sao vậy?"

Anh không nghĩ người ở thôn Đại Lương hiện tại, sẽ khiến Ảnh Nhất phải chịu ấm ức.

Nhưng Ảnh Nhất vốn ngoan ngoãn nghe lời, lần này lại giống như một cái hồ lô bị cưa miệng, không nói một lời.

Cố Đình Thâm hơi nhướng mày.

Đây là, ỷ được sủng mà kiêu sao?

Ảnh Nhất đương nhiên không phải ỷ được sủng mà kiêu.

Cố Đình Thâm nhìn ra được, anh hiện tại đang cố gắng kìm nén điều gì đó.

Nghĩ đến việc Ảnh Nhất trở nên như vậy sau khi đến nhà Lương Sanh, Cố Đình Thâm mơ hồ đoán ra điều gì đó, cũng không ép anh nữa, chỉ bảo Ảnh Nhất đi lấy một chai rượu từ quầy bar.

"Uống với ta một chén."

Trừ việc không nói lời nào, Ảnh Nhất vẫn rất ngoan.

Anh bắt đầu ngoan ngoãn uống rượu cùng Cố Đình Thâm.

Đối với tửu lượng một ly là gục của Ảnh Nhất, Cố Đình Thâm đã hiểu rõ.

Vì thế, không lâu sau, anh liền nhìn thấy ánh mắt Ảnh Nhất trở nên mông lung.

Cố Đình Thâm đặt chén rượu xuống.

Ảnh Nhất thấy thế, cũng bản năng đặt chén rượu xuống.

Cố Đình Thâm lúc này mới hỏi lại anh, "Đã xảy ra chuyện gì?"

Ảnh Nhất tuy đã tự nhủ với bản thân nhiều lần, không thể thất thố trước mặt chủ tử.

Nhưng có lẽ vì cồn làm tê liệt đại não anh, cũng có lẽ vì giọng chủ tử quá dịu dàng.

Thế nên, khi lại một lần nữa nghe thấy chủ tử hỏi han quan tâm một cách ẩn ý, Ảnh Nhất cuối cùng không thể kìm nén được nữa, hốc mắt bị nước mắt làm ướt.

"... Sao vậy?"

Lần đầu tiên trong hai kiếp thấy vị ảnh vệ đổ máu không đổ lệ này dáng vẻ đáng thương như vậy, Cố Đình Thâm kéo anh đến bên cạnh, ôn hòa hỏi anh.

Ảnh Nhất tuy đã say, nhưng vẫn nhớ rõ không thể làm càn.

Vì thế chỉ trượt xuống ghế sofa, quỳ gối trước mặt Cố Đình Thâm, nghẹn ngào gọi một tiếng, "... Chủ tử." Cố Đình Thâm khẽ "Ừm" một tiếng, xoa đầu anh, "Trong lòng không thoải mái?"

Ảnh Nhất gật đầu, rồi chậm rãi lắc đầu.

Anh hình như đã say lắm, lưng hơi cong lên, thân hình có chút không vững.

Cố Đình Thâm thấy thế, vừa định bảo anh đứng lên, liền thấy Ảnh Nhất chậm rãi nâng tay lên, rất cẩn thận dường như muốn chạm vào gấu áo của anh.

Lời định nói ra liền nuốt trở lại.

Anh muốn xem, Ảnh Nhất muốn làm gì.

Ảnh Nhất cuối cùng cũng không chạm tới gấu áo của Cố Đình Thâm.

Anh bắt đầu khóc không tiếng động.

Anh rõ ràng là một người đàn ông cao lớn như vậy, giờ phút này lại khuỵu gối quỳ bên chân Cố Đình Thâm, trên mặt rõ ràng không có biểu cảm gì, nhưng nước mắt lại từng chuỗi chảy dài từ trong mắt xuống.

Đây là một người đàn ông quen che giấu, ngay cả rơi lệ cũng lặng lẽ không một tiếng động.

Nếu không phải anh ngay trước mắt Cố Đình Thâm, Cố Đình Thâm cũng không nhất định có thể phát giác anh đang khóc.

Cố Đình Thâm từng thấy rất nhiều dáng vẻ của Ảnh Nhất, dù là dáng vẻ cả người dính máu kiếp trước, hay dáng vẻ bị tra tấn đến tiều tụy kiếp này, Ảnh Nhất chưa bao giờ lộ ra một tia yếu đuối hay cảm xúc, càng không nói đến nước mắt.

Nhưng có lẽ chính vì thế, khi nhìn thấy anh yên tĩnh như vậy, dường như ngay cả bản thân anh cũng không nhận ra mình đang khóc, sau một thời gian dài, Cố Đình Thâm lại một lần nữa cảm nhận được cái cảm giác trái tim hơi đau nhói đó.

Anh cúi người nâng cằm Ảnh Nhất lên, dùng khăn tay lau nước mắt trên mặt anh, trấn an hôn nhẹ lên môi Ảnh Nhất, "Nhìn thấy sự thay đổi của thôn Đại Lương, không vui sao?"

Anh quá gần Ảnh Nhất, hơi thở mang theo mùi rượu nhè nhẹ phả vào mặt Ảnh Nhất.

Hơi thở Ảnh Nhất nghẹn lại, cố gắng xoay chuyển đại não trì độn, nhẹ nhàng lắc đầu.

Không phải không vui, vậy chính là vui vẻ.

Nếu vui vẻ, tại sao lại khóc?

Cố Đình Thâm lại hỏi anh, "Vậy là nhớ đến cha mẹ cậu?"

Ảnh Nhất lại chậm rãi lắc đầu.

Cố Đình Thâm thấy thế, cắn nhẹ một cái lên môi anh, "Vậy là... vì ta?"

Mắt Ảnh Nhất lại ướt.

Cố Đình Thâm lại cười.

"Là cảm thấy, ta đối xử với cậu quá tốt sao?"

Anh chậm rãi vuốt ve cằm Ảnh Nhất, rất nhanh nghe được Ảnh Nhất khàn giọng đáp lời.

Ánh cười rạng rỡ trong mắt, Cố Đình Thâm cuối cùng xác định, "Vậy nên, cậu khóc vì cảm động?"

Ảnh Nhất hình như lúc này mới nhận ra mình đang khóc, lập tức rũ mắt xuống, cúi đầu, dùng sức dụi mắt.

Sức anh quá mạnh, Cố Đình Thâm chỉ nhìn thôi, cũng sợ anh làm hỏng mắt.

Anh rất nhanh bóp cằm Ảnh Nhất, bắt anh ngẩng đầu lên trở lại, quả nhiên nhìn thấy cả khuôn mặt Ảnh Nhất đều đã bị cọ đỏ, đôi mắt càng đỏ như con thỏ, thận trọng trốn tránh dưới cái nhìn chằm chằm của anh.

Cố Đình Thâm thấy thế, bất đắc dĩ thở dài, cuối cùng không tiếp tục trêu chọc anh nữa.

Anh nhẹ nhàng đè xuống gáy Ảnh Nhất, Ảnh Nhất ngoan ngoãn nằm lên đùi anh, cả khuôn mặt vùi vào đầu gối Cố Đình Thâm.

Động tác này dường như làm Ảnh Nhất rất an tâm.

Cố Đình Thâm phát hiện, hơi thở của Ảnh Nhất dần dần trở nên đều đặn.

Anh nhẹ nhàng vuốt ve đầu Ảnh Nhất.

"Ngủ đi."

...

Sáng hôm sau, Ảnh Nhất lại một lần nữa tỉnh lại trên ghế sofa.

Nhanh chóng nhớ lại cảnh tượng nhỏ nhặt đêm qua, Ảnh Nhất bật dậy khỏi ghế sofa, đánh giá xung quanh.

Đây hình như là... thư phòng của chủ tử?

Ảnh Nhất nhớ rõ, tối qua anh chính là ở đây uống rượu cùng chủ tử.

Nhưng sau khi uống vài chén, Ảnh Nhất hoàn toàn không nhớ gì về chuyện sau đó.

Đây đã không phải lần đầu tiên xảy ra chuyện tương tự.

Lần trước là ở viện điều dưỡng Phong Diệp Quốc.

Là một ảnh vệ, anh lại liên tục uống đến mức không nhớ gì trước mặt chủ tử...

Nghĩ đến đây, trong lòng Ảnh Nhất lập tức lo sợ, muốn đi tìm Cố Đình Thâm thỉnh tội ngay.

Nhưng anh rất nhanh phát hiện, chủ tử không có ở đây.

Anh tìm đến lão Lý, đội trưởng đội bảo an đang đi theo, hỏi hắn, "Tiên sinh đâu?"

Lão Lý thần sắc vi diệu nhìn anh một cái, chỉ về phía sau núi cho anh.

Ảnh Nhất lập tức mặc áo khoác vào, đẩy cửa đi ra ngoài.

Thời tiết hôm nay không tốt lắm, trên núi đang có tuyết nhỏ.

Nhà Ảnh Nhất vốn dĩ đã ở khá xa so với các nhà dân khác trong thôn, ở gần núi, phụ cận chỉ có một hộ nhà này.

Sau này khi xây dựng lại, Cố Đình Thâm sai người xây mới trên nền địa chỉ cũ, vị trí không có thay đổi.

Vì thế Ảnh Nhất rất dễ dàng tìm thấy con đường đi lên núi phía sau nhà.

Con đường này cũng là mới xây, leo lên cũng không khó khăn như trước.

Ảnh Nhất rất nhanh nhìn thấy bóng dáng Cố Đình Thâm.

Anh đang đứng trước một ngôi mộ.

Đó là... mộ của cha mẹ Ảnh Nhất.

Ảnh Nhất lại nghĩ đến lời mẹ Lương Sanh nói ngày hôm qua.

Bà nói, là vị đại thiện nhân họ Cố kia tìm người tìm hài cốt cha mẹ Ảnh Nhất về.

Trước đây đường núi thôn Đại Lương gập ghềnh, con đường duy nhất được xây dựng trên vách đá, sát bên vực sâu.

Không ai biết dưới vực sâu có gì.

Cho nên, thi hài cha mẹ Ảnh Nhất năm đó vẫn luôn không được tìm về.

Cảm giác khó chịu kia lại xuất hiện.

Ảnh Nhất đứng sững tại chỗ, lặng lẽ nhìn bóng lưng Cố Đình Thâm. Dường như cảm nhận được ánh mắt anh, Cố Đình Thâm rất nhanh nghiêng người qua, thản nhiên nói với anh, "Tới đi."

Ảnh Nhất trầm mặc đi tới phía trước.

"Đến bái tế cha mẹ cậu một chút."

Cố Đình Thâm nhường vị trí trước mộ cho Ảnh Nhất.

Ảnh Nhất lúc này mới phát hiện, trước mộ bày không ít vật phẩm cúng tế.

Tuyết rất lạnh, đôi mắt Ảnh Nhất dường như lại hơi bị lạnh đỏ lên.

Để lại không gian riêng cho Ảnh Nhất, Cố Đình Thâm đi đến bên vách núi đứng một lát.

Từ xa, anh nhìn thấy Ảnh Nhất quỳ lạy vài cái trước mộ.

Anh thu hồi ánh mắt, rũ mắt nhìn khu rừng núi xanh biếc dần bị tuyết mỏng bao phủ.

Mùa đông ở đây rất lạnh.

Cũng không biết vị ảnh vệ trầm mặc ít nói của anh, đã chịu đựng những năm tháng này như thế nào.

...

Sau khi Ảnh Nhất bái tế cha mẹ xong, hai người nhanh chóng xuống núi.

Ăn xong bữa sáng, vì biết Ảnh Nhất hôm nay còn muốn đi thăm những người dân đã giúp đỡ anh trong thôn, Cố Đình Thâm rất nhanh bảo anh đi ra ngoài.

Vì buổi sáng có gió, Cố Đình Thâm tuy có nội lực hỗ trợ, nhưng vẫn muốn ngâm mình trong nước ấm.

Khi xây căn nhà nhỏ này trước đây, anh cố ý sai người xây một khu suối nước nóng ở sân sau.

Ngâm mình trong suối nước nóng vào ngày tuyết rơi là một việc rất hưởng thụ.

Rảnh rỗi không có việc gì, Cố Đình Thâm đơn giản cho mọi người lui ra, dự định ngâm suối nước nóng một lát.

Đây là một suối nước nóng nhân tạo, cũng không có mùi lưu huỳnh hắc mũi.

Cố Đình Thâm híp mắt dựa vào thành bể ấm áp, tư thái lười biếng nhấp rượu.

Một khoảnh khắc nào đó, trong hơi nước mờ mịt, dường như có thêm một tia hương thơm ngọt ngào thoang thoảng.

Cố Đình Thâm bất động thanh sắc nhấp thêm một ngụm "rượu", đứng dậy khoác áo choàng tắm, thong thả ung dung lau tóc.

Phía sau rất nhanh vang lên tiếng "kẽo kẹt" cửa phòng gỗ bị đẩy ra.

Cố Đình Thâm quay người nhìn lại, không mấy bất ngờ nhìn thấy Bạch Cập cũng đang khoác một chiếc áo choàng tắm trắng tinh.

Bạch Cập lặng lẽ nhìn anh.

Cố Đình Thâm là một người khó lường, suốt những năm qua, Bạch Cập chưa bao giờ hiểu được người này.

Anh rõ ràng là một Alpha có tố chất cực kỳ ưu tú về mọi mặt, lại có dung mạo xuất sắc hơn cả Omega.

Bạch Cập từng gặp rất nhiều Alpha, Omega bị tin tức tố khống chế trong phòng thí nghiệm của cha mình.

Mấy năm sau khi học thành tài, hắn cũng tham gia không ít dự án nghiên cứu tin tức tố, vì thế Bạch Cập rất rõ ràng, Alpha bị tin tức tố của Omega dụ dỗ là một loại sinh vật thấp kém và ti tiện đến mức nào.

Nhưng Cố Đình Thâm là một ngoại lệ.

Bạch Cập từng không chỉ một lần thấy, Cố Đình Thâm thà tiêm thuốc ức chế chịu đựng sốt cao sau khi bị tin tức tố Omega kích hoạt động dục bị động, chứ tuyệt đối không chạm vào Omega một chút nào, giữ mình trong sạch.

Đây là một Alpha không hề thỏa hiệp với tin tức tố.

Bạch Cập chính là từ lúc đó bắt đầu, nảy sinh thiện cảm nhàn nhạt với Cố Đình Thâm.

Hắn là một Omega đã được cha mình cải tạo.

Sinh ra đã không cảm nhận được tin tức tố Alpha, cũng không thể phân bố tin tức tố Omega.

Cho đến khi hắn tình cờ ngửi thấy một tia hương vị làm cả người nóng lên ở viện nghiên cứu của Nhiếp Vinh.

Đó là một cảm nhận nhiệt liệt chưa từng có.

Tin tức tố Omega đã ngủ yên nhiều năm của Bạch Cập, bị mùi hương kia dụ dỗ đến mức bùng lên sức sống trở lại.

Sau đó, Bạch Cập cố gắng dò xét rất lâu một cách không dấu vết, mới biết được, đó là tin tức tố của Cố Đình Thâm.

Cố Đình Thâm vẫn luôn để Nhiếp Vinh nghiên cứu tin tức tố của mình, nhưng tiến triển trước sau vẫn chậm chạp.

Cố Đình Thâm cực kỳ phòng bị Omega, sau này vẫn là Nhiếp Vinh tiến cử với Cố Đình Thâm, Cố Đình Thâm mới cuối cùng cho phép Bạch Cập, Omega khiếm khuyết này, nghiên cứu tin tức tố của mình.

Đến đây, Bạch Cập đã ngủ đông mấy năm cuối cùng cũng chờ được cơ hội khát khao bấy lâu.

"Tôi biết, anh sớm đã phòng bị tôi."

Hắn mỉm cười nhìn Cố Đình Thâm thần sắc trầm tĩnh ở cách đó không xa.

Bạch Cập trước nay luôn mang dáng vẻ mỹ nhân lạnh lùng không cảm xúc, ngay cả khi đối diện với Cố Đình Thâm, cũng chưa từng lộ ra nụ cười.

Nhưng cũng chính vì thế, nụ cười của hắn giờ phút này nhìn qua mới đặc biệt quái dị.

Hắn chế giễu nhìn Cố Đình Thâm, "Chuyện tôi và Lý Sấm lén lút liên lạc, anh hẳn là đã sớm phát hiện."

"Nhưng thì sao chứ?"

"Cố Đình Thâm, anh quá tự phụ."

Cố Đình Thâm nhàn nhạt nhìn hắn một cái.

Bạch Cập thấy thế, nụ cười trên mặt càng lúc càng lớn, đôi mắt cũng càng ngày càng sáng, ánh mắt nhìn Cố Đình Thâm nóng bỏng như muốn thiêu cháy.

"Anh nhất định không nghĩ tới, độ phù hợp tin tức tố của anh và tôi, là 98%!"

"Độ phù hợp cao như vậy, toàn thế giới cũng không có mấy đôi!"

"Cho nên, anh nên thuộc về tôi."

Thần sắc hắn bỗng nhiên dịu xuống, chậm rãi đi về phía Cố Đình Thâm.

Có một điểm, Bạch Cập vẫn không nói sai.

Đó chính là, việc độ phù hợp tin tức tố của hai người họ lại cao đến 98%, ít nhiều ngoài dự kiến của Cố Đình Thâm.

Nhưng ngay cả như vậy, điều này cũng không tính là gì đối với Cố Đình Thâm.

"Ngươi còn đang chờ gì?"

Anh bỗng nhiên thản nhiên nói với không khí.

Bạch Cập ngẩn ra một chút, còn tưởng Cố Đình Thâm đang nói chuyện với hắn.

Hắn khẽ nhếch khóe môi, vừa định nói cho Cố Đình Thâm, Lý Sấm đã sớm quét sạch những người xung quanh, Vệ Ảnh trong thời gian ngắn cũng không thể trở về.

Nhưng giây tiếp theo, sau gáy Bạch Cập bỗng nhiên truyền đến một trận đau nhói.

Hắn mở to mắt một cách khó tin, ngã xuống. "Chủ tử, thuộc hạ đến muộn."

Người đàn ông phong trần mệt mỏi quỳ một gối trước mặt Cố Đình Thâm, trên đầu trên vai đầy sương tuyết lạnh băng.

Cố Đình Thâm nhìn ra được, anh là gấp gáp quay về tạm thời.

Điều này ít nhiều ngoài dự kiến của Cố Đình Thâm, bởi vì người anh gọi lúc nãy, là Tiểu Lý.

"Lý Nhất Nhất?" Anh cất giọng gọi ra ngoài.

"Tiên sinh, tôi đây."

Tiểu Lý bỗng nhiên thò đầu ra từ ngoài cửa, trên mặt lộ ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, "Lão Lý và những thuộc hạ của hắn, tôi đã khống chế hết cả rồi."

"Bọn họ không gây ra chuyện gì đâu, Tiên sinh ngài yên tâm."

Cố Đình Thâm nhìn Bạch Cập nằm trên đất.

Tiểu Lý vội vàng kéo người đi ra ngoài.

Sau khi những người ngoài đã rời đi, Cố Đình Thâm lúc này mới xoay chiếc nhẫn ngọc bích trên tay, lộ ra một cây kim ngắn được giấu dưới đó, chích vào cánh tay.

Ảnh Nhất thấy thế, bỗng nhiên ý thức được điều gì, thần sắc lập tức có chút căng thẳng, "Chủ tử!"

Cố Đình Thâm nhìn anh một cái, "Không sao, là thuốc ức chế."

Tuy nhiên độ phù hợp 98% cuối cùng không phải trò đùa.

Vì nơi này vẫn còn sót lại tin tức tố của Bạch Cập, Cố Đình Thâm rất nhanh chuyển đến nhà Ảnh Nhất.

Bác sĩ gia đình Nhiếp Vinh vẫn luôn ẩn mình ở chỗ tối giúp anh kiểm tra một chút, cuối cùng rất đau đầu bắt đầu trách móc Cố Đình Thâm, "Tôi đã nói thuốc cách trở gì đó có khả năng xảy ra ngoài ý muốn mà?! Sớm đã bảo ngài đừng tới đừng tới, chính ngài còn cứ nhất quyết lao đầu vào cái hố của Bạch Cập!"

"Bây giờ lật xe rồi đấy!"

"Độ phù hợp 98%, chính là Thiên Vương lão tử tới cũng không khống chế được đâu! Thành thật chờ bị động dục đi!"

Nhiếp Vinh thật sự sắp bị Cố Đình Thâm chọc tức chết rồi!

Chưa từng thấy kim chủ ba ba nào lại thích tự tìm cái chết như vậy!

Lời này Cố Đình Thâm không để trong lòng, Ảnh Nhất vẫn luôn lo lắng cho anh lại nghe thấy mặt mày nhăn lại, nghe vậy lạnh lùng nhìn Nhiếp Vinh một cái.

Bị ánh mắt tràn ngập sát khí kia khóa chặt, Nhiếp Vinh lập tức nghẹn lời, chỉ có thể nuốt một bụng oán giận trở về, để lại một tá thuốc ức chế cho Cố Đình Thâm rồi đi ra ngoài.

Thuốc ức chế Alpha này Ảnh Nhất biết, nghe nói rất hại cơ thể.

Ảnh Nhất quỳ bên mép giường, lo lắng nhìn Cố Đình Thâm đang dựa trên giường.

Tình trạng Cố Đình Thâm không tốt lắm.

Anh có thể cảm nhận rõ ràng nhịp tim mình đang dần tăng nhanh, nhiệt độ cơ thể cũng dần bò lên.

Cố Đình Thâm không xa lạ gì với cảm giác này.

Cho nên anh biết, chỉ cần anh tiêm thêm vài mũi thuốc ức chế, lại sốt thêm vài ngày, là có thể chịu đựng qua lần động dục bị động này.

Nhưng đó là trước đây.

Anh rũ mắt nhìn Ảnh Nhất đang quỳ bên mép giường.

Sáng hôm nay tỉnh dậy, anh từng lật xem nhật ký hệ thống 《Đại Diễn》.

Ở đó, anh nhìn thấy vô số biểu cảm khóc lóc.

Còn có hai câu kia —

"Chủ tử ngài thật sự đối xử với thuộc hạ quá tốt QAQ!"

"Mạng đứa trẻ này đều cho ngài mạng đều cho ngài kiếp sau mạng đều cho ngài [khóc rống][khóc rống][khóc rống]!!!"

Lúc đó Cố Đình Thâm liền nghĩ, yên lành mà, ta muốn mạng ngươi làm gì.

Hơn nữa, Ảnh Nhất lại không phải chưa từng dâng mạng cho anh.

Anh rũ mắt nhìn Ảnh Nhất, dùng ngón tay hơi ấm áp nắm cằm Ảnh Nhất, khiến Ảnh Nhất có thể nhìn rõ mặt anh.

Nhiệt độ cơ thể Cố Đình Thâm ngày thường vẫn luôn hơi lạnh, đây là lần đầu tiên Ảnh Nhất cảm nhận được loại nhiệt độ này trên người anh.

Điều này khiến Ảnh Nhất không khỏi càng thêm lo lắng cho anh.

Anh lo âu ngẩng đầu nhìn Cố Đình Thâm, "Chủ tử, ngài muốn gì sao?"

Cố Đình Thâm khẽ cong môi.

Anh vốn dĩ có một dung nhan thanh lệ vô song, ngày thường vẫn luôn lạnh lùng đạm mạc, rất ít khi để lộ biến động cảm xúc rõ ràng.

Nhưng có lẽ chính vì thế, mỗi khi Cố Đình Thâm nở nụ cười, đều sẽ khiến người ta không thể tự chủ được mà tim đập loạn xạ.

Có lẽ vì nhiệt độ cơ thể dần tăng cao, môi Cố Đình Thâm so với ngày thường diễm lệ hơn rất nhiều.

Đôi mắt anh cũng càng ngày càng sáng, điều này khiến cả người anh nhìn qua đều rực rỡ lên, giống như một đóa mẫu đơn khuynh quốc, cuối cùng cũng triển lộ vẻ đẹp làm kinh động kinh thành.

Đó là một vẻ đẹp mang tính công kích cực cao.

Ngay cả Ảnh Nhất, ảnh vệ đã được huấn luyện chuyên nghiệp như vậy, cũng nhịn không được rũ mắt xuống, không dám nhìn thêm một cái.

Một khoảnh khắc nào đó, trong căn phòng kín bỗng nhiên có thêm một luồng hương khí thần bí xa xăm.

Ý thức được đó là gì, Ảnh Nhất vô cớ run rẩy một chút.

Ngón tay vuốt ve cằm anh càng lúc càng nóng.

Cũng không biết đã qua bao lâu, Ảnh Nhất nghe thấy một giọng nói hơi khàn khàn nói với anh, "Ngẩng đầu lên."

Yết hầu lăn lên lăn xuống một chút, Ảnh Nhất chậm rãi nâng đôi mắt lên, lúc này mới nhìn thấy, ngay cả khóe mắt chủ tử dường như cũng đã cháy đỏ.

Anh nhìn thấy đóa mẫu đơn khuynh quốc kia rũ cành xuống, cười nhạt hỏi anh, "Còn nhớ cậu từng nói gì không?"

Ảnh Nhất bắt đầu cố gắng hồi tưởng.

Tuy nhiên Cố Đình Thâm rất nhanh đã cho anh câu trả lời.

"Cậu nói, nếu là chủ tử, làm gì cũng được."

Cố Đình Thâm mỉm cười nhìn anh, thong thả ung dung cởi bỏ cúc áo được cài kín mít ở cổ Ảnh Nhất.

Đầu ngón tay nóng đến như muốn thiêu cháy, chậm rãi vạch xuống theo yết hầu Ảnh Nhất.

Sự ám chỉ như vậy thật sự quá rõ ràng,Ảnh Nhất không thể nào không biết chủ tử đang nói gì.

Mặt anh "bừng" lên đỏ ửng. Thân thể dường như cũng bị nhiệt độ từ ngón tay kia thiêu đốt, không kìm được hơi run rẩy.

Anh bỗng nhiên nhớ lại, cái đêm trước khi trở về đoàn phim năm ngoái, mình đã học những gì.

Hơn nữa... thật ra sau khi trở lại đoàn phim, anh vẫn không quên học tập những kiến thức đó, để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.

Kỳ thực, từ lần bị chủ tử cắn một cái đó, Ảnh Nhất đã làm tốt mọi sự chuẩn bị và giác ngộ.

Anh ngay cả mạng sống cũng có thể dâng cho chủ tử.

Chỉ là thị tẩm, thì có đáng gì đâu.

Ảnh Nhất nhìn ra được, chủ tử hiện tại rất khó chịu.

Cao cao tại thượng như chủ tử, thật ra hoàn toàn có thể không cần quan tâm mà cưỡng ép anh.

Nhưng cho đến giờ phút này, chủ tử vẫn không làm như vậy.

Chỉ mang theo vẻ thăm dò hỏi anh, "Có thể không?"

Đôi mắt Ảnh Nhất vô cớ lại nóng lên.

Anh hơi ngẩng đầu, cố gắng lộ ra một nụ cười dịu dàng với Cố Đình Thâm.

Trả lời rằng—

"Chỉ cần là chủ tử, làm gì cũng được."

Khi giọng nói vừa dứt, anh đã bị một cánh tay nóng bỏng kéo lên giường.

Lời tác giả muốn nói:

Mèo Mèo: [châm điếu thuốc] Nói cho ta biết, hôm nay ta có đủ thô dài không?

Hahahaha

Cuối tháng rồi nha, dịch dinh dưỡng sắp hết hạn rồi nha ~ các bé cưng có dịch dinh dưỡng sắp quá hạn có thể tưới cho Cố mỹ nhân và Ảnh Tiểu Nhất một đợt nha ~ dù sao thì chuyện sắp tới rất tiêu hao thể lực khụ khụ...

Cùng với, nhìn ở phần thô dài như vậy của Mèo Mèo, các bé cưng đi ngang qua dạo ngang qua động ngón tay vào chuyên mục hỗ trợ nhấn nút theo dõi tác giả nha ~ yêu thương bùn nhão ~ Ba ba ba ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com