Chương 68
Tác giả: Miêu Tam Tỉnh
Tên của hai đứa nhỏ, Cố Đình Thâm và Ảnh Nhất đã đặt xong từ mấy tháng trước.
Là anh trai Alpha tương lai cần kế thừa Cố gia, bởi vậy theo họ Cố Đình Thâm, đặt tên là Niệm.
Em trai Beta thì theo họ Ảnh Nhất, đặt tên là Vệ Diễn.
Ảnh Nhất tỉnh lại không lâu, liền muốn nhìn xem hài tử, Liễu Tư và bảo mẫu vội vàng đưa bọn nhỏ đến.
Bụng Ảnh Nhất còn có vết thương, Cố Đình Thâm liền dưới sự hướng dẫn của Liễu Tư, đồng thời ôm hai đứa nhỏ một trái một phải vào lòng, cho Ảnh Nhất xem.
"Bọn nhỏ bé quá," Ảnh Nhất nhìn hai em bé đang ngủ say trong tã lót, nhỏ giọng nói với Cố Đình Thâm, "...... Còn hơi xấu."
Cố Đình Thâm nghe vậy, thế mà cũng đồng tình gật gật đầu, rũ mắt nhìn hai tiểu gia hỏa đỏ bừng nhăn nhúm, nói với giọng hơi ghét bỏ, "Đúng là rất xấu, giống như con khỉ vậy."
Liễu Tư nghe vậy mặt mày đen lại, vội vàng nói, "Mới sinh ra hài tử đều là như vậy, qua mấy ngày nở ra thì tốt rồi."
Cố Đình Thâm và Ảnh Nhất đồng thời nhìn về phía ông, như là đang biểu lộ sự hoài nghi với ông.
Liễu Tư thấy thế, bất đắc dĩ trợn trắng mắt, chỉ vào Cố Đình Thâm nói với Ảnh Nhất, "Lúc hắn mới sinh ra, còn không đẹp bằng hai cục cưng này."
Ảnh Nhất nhìn nhìn hài tử, lại nhìn nhìn Cố Đình Thâm chi lan ngọc thụ, căn bản hoàn toàn tưởng tượng không đến chủ tử cũng có lúc giống như con khỉ quậy này, tức khắc "Phụt" một tiếng cười.
Cười này, tức khắc tác động đến vết thương ở bụng, tiếng cười lập tức đột nhiên im bặt.
Cố Đình Thâm thấy thế, vội vàng giao hài tử cho Liễu Tư và bảo mẫu, bảo họ mang đi.
Ảnh Nhất lập tức nắm lấy tay anh, mắt mong chờ nhìn hài tử, "Ta...... Ta không đau, để hài tử ở lại đây đi."
Trời đất bao la sản phụ lớn nhất.
Thấy tinh thần cậu còn tốt, Cố Đình Thâm dịch dịch góc chăn cho cậu, dặn dò cậu ngàn vạn lần không được lại tác động đến vết thương.
Sau đó rốt cuộc thuận ý Ảnh Nhất, để hai đứa nhỏ lại.
Bởi vì là song thai, hai đứa nhỏ tuy rằng cơ thể rất khỏe mạnh, nhưng lại nhỏ hơn so với hài tử đủ tháng bình thường một chút.
Hiện tại ngay ngắn nằm ở giữa Ảnh Nhất và Cố Đình Thâm, nhìn làm trong lòng Ảnh Nhất một trận mềm mại, lại cảm thấy vô cùng không thể tưởng tượng.
"...... Bụng ta làm sao có thể chứa hai hài tử lớn như vậy?"
Cố Đình Thâm kỳ thật cũng cảm thấy rất thần kỳ, bất quá anh vẫn nhịn không được trêu Ảnh Nhất, khẽ mỉm cười nói, "Trong bụng tướng quân có thể phi ngựa, ngựa còn có thể chạy, hài tử tự nhiên cũng không thành vấn đề."
Ảnh Nhất biết anh nói là tướng quân vai chính trong 《 Thị Quân Sườn 》, nghe vậy, suýt nữa lại bị Cố Đình Thâm chọc cười, vội vàng mím môi nói, "...... Ngài đừng trêu ta."
Cố Đình Thâm thấy thế, lập tức dùng ngón tay chặn môi mình, "Là vi phu sai."
Nói xong, anh quả nhiên không tiếp tục trêu Ảnh Nhất nữa, cùng Ảnh Nhất cùng nhau xem hai đứa nhỏ.
Liễu Tư quả thật không lừa họ, không quá mấy ngày, hai đứa nhỏ liền từ con khỉ nhỏ nhăn nhúm biến thành tiểu tiên đồng ngọc tuyết đáng yêu, làn da trắng đến cơ hồ có thể phát ra ánh sáng, mềm mại như kẹo bông gòn.
"May mà bọn nhỏ lớn lên giống ngài."
Hai vợ chồng một người ôm một đứa cho hài tử bú sữa, Ảnh Nhất nhìn khuôn mặt nhỏ tinh xảo vô cùng của các em bé, vừa hiếm lạ vừa cảm khái.
Cố Đình Thâm nhìn cục cưng ngoan ngoãn uống sữa trong lòng, hơi nhướng mày, "Lông mày và môi này rõ ràng lớn lên giống phu nhân, cũng rất đẹp, ngươi cần gì phải tự coi nhẹ mình?"
Ảnh Nhất:......
Ảnh Nhất thừa nhận, mình lớn lên cũng không khó coi, thậm chí được gọi là anh tuấn, nhưng so với tuyệt thế mỹ nhân không tỳ vết như Cố Đình Thâm, cậu tổng vẫn cảm thấy mình chỗ nào cũng không đẹp.
Bất quá Ảnh Nhất từ trước đến nay không biết ăn nói bằng Cố Đình Thâm, cũng không phản bác Cố Đình Thâm, bởi vậy rất nhanh liền bất đắc dĩ cong mắt, tiếp tục cúi đầu cho hài tử bú.
Khi các tiểu bảo bối sắp đầy tháng, kỳ nghỉ dài mười tháng đúng hẹn tới, 《 Vấn Tiên 2》 cũng vừa lúc chiếu vào lúc này.
Bởi vì có viên ngọc quý của phần một ở phía trước, 《 Vấn Tiên 2》 còn chưa chiếu liền dự bán phòng vé vượt trăm triệu, rất nhiều người đều vô cùng chờ mong nó.
Đoàn làm phim 《 Vấn Tiên 2》 quả nhiên không làm mọi người thất vọng, như cũ kéo dài sự chế tác hoàn hảo của phần một.
Tối ngày đầu tiên nghỉ lễ, 《 Vấn Tiên 2》 quả nhiên lại bùng nổ.
Các mục từ có liên quan đến 《 Vấn Tiên 2》 lần lượt xuất hiện trên hot search.
Trong số đó, có một hot search quả thật đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người —— # Sư đồ tuyệt mỹ #.
Lúc đầu, người qua đường chưa xem phim còn không biết hot search này có liên quan đến 《 Vấn Tiên 2》.
Tò mò bấm vào sau, mới phát hiện, bên trong tất cả đều là các loại thủy quân điên cuồng và mãn màn hình a a a a a.
"A a a a tôi chính là người ủng hộ trung thành của 'tình yêu cha mẹ', nhưng sư đồ Thái Vi Quân gì đó cũng quá dễ cắn ô ô ô! Tôi tôi tôi, tôi muốn bò tường!"
"Bò tường +1, đoạn Thái Vi Quân đứng trên đỉnh cung điện nhìn ra xa kia quả thực quá chạm đến tôi, tim đều nát rồi ô ô ô QAQ!"
"Các tỷ muội lầu trên mang tôi một cái! Tôi cũng bị đoạn ngắn kia kéo vào hố 'sư đồ tuyệt mỹ' này! Ánh mắt Vệ Ảnh Ảnh kia thật sự quá quá quá quá hấp dẫn ô ô ô! Sư tôn ngươi mau quay lại ôm Thái Vi Quân một cái nha!"
"Tuy rằng sư tôn chỉ xuất hiện một cái cắt hình và bóng dáng, nhưng bằng kinh nghiệm tung hoành vòng Alpha nhiều năm của tôi mà xem, bản tôn sư tôn tuyệt đối là một Đại Mỹ Alpha tuyệt thế! Không tin xem hình! "
"!!!Mẹ nó, Đại Sư kinh hiện! Thế mà thật sự có người phác họa cắt hình sư tôn ra được??? Khuôn mặt nghiêng này, cốt tướng tuyệt mỹ này! Này xác định không phải hiệu ứng đặc biệt làm ra sao? Trong hiện thực sao có thể có người đẹp như vậy???"
"Tuy rằng tôi cũng cảm thấy cắt hình và bóng dáng sư tôn thực kinh diễm, nhưng chỉ bằng cắt hình liền não bổ sư tôn là mỹ nhân tuyệt thế gì đó cũng quá khoa trương đi ha ha ha ha ~"
"Tôi mặc kệ tôi mặc kệ! Công sư tôn sủng nịch mỹ nhân tuyệt thế × thụ đồ đệ trung khuyển trầm mặc ít lời gì đó cũng quá dễ cắn ô ô ô kswl (ngọt chết tôi rồi)!"
Mọi người đều biết, fan CP là một đám sinh vật kỳ diệu chỉ bằng một ánh mắt đều có thể não bổ ra tình yêu tuyệt mỹ trời sụp đất nứt.
Huống chi, Ngọc Hành Quân trong 《 Vấn Tiên 2》 còn nói qua, Thái Vi Quân trước đây chỉ lộ ra nụ cười trước mặt sư tôn của hắn.
Thái Vi Quân là ai? Kia chính là trưởng lão chấp pháp uy nghiêm tàn nhẫn nổi tiếng của Thiên Huyền Tông, trong 《 Vấn Tiên 1 & 2》 chưa bao giờ lộ ra vẻ tươi cười.
Nhưng có lẽ nguyên nhân chính là vì thế, khoảnh khắc khóe môi hắn hơi nhếch lên trong hồi ức của Ngọc Hành Quân kia, mới làm rất nhiều người đều vì thế động dung và điên cuồng.
Hơn nữa, hai cảnh quay sư tôn duy nhất xuất hiện trong hồi ức kia, thật sự tiên khí đến làm người hướng về.
Bởi vì điều này, tối ngày đầu tiên phim chiếu, CP # Sư đồ tuyệt mỹ # liền nhanh chóng thành lập siêu thoại, các đại sư lũ lượt xuống biển làm thủy quân, quên ăn quên ngủ mà điên cuồng sản lượng, bắt đầu cuồng hoan từ ngày đầu tiên nghỉ lễ.
Sự thành công của 《 Vấn Tiên 2》, lại một lần mang đến cho Ảnh Nhất một lượng lớn fan, đặc biệt là fan CP "Sư đồ tuyệt mỹ", có không ít người đều chạy đến dưới Weibo cậu cầu chính diện sư tôn.
Nhưng mà Ảnh Nhất cũng không biết sư tôn là ai đóng vai.
Nguyên bản đạo diễn và biên kịch cũng vẫn chưa từng cân nhắc việc để sư tôn lên hình.
Cho nên Ảnh Nhất trong lòng chỉ hơi hơi nghi hoặc một thoáng, liền ném chuyện này lại sau đầu.
Thẳng đến khi Cố Đình Thâm kéo cậu cùng nhau xem 《 Vấn Tiên 2》 ở phòng chiếu phim.
Ảnh Nhất cũng sẽ không chủ động xem điện ảnh của chính mình diễn, rốt cuộc xem chính mình trên màn ảnh lớn, đối với cậu mà nói cảm giác có chút kỳ quái.
Nhưng cậu cũng sẽ không cự tuyệt yêu cầu của Cố Đình Thâm, hơn nữa gần đây cậu quả thật hầu như đặt toàn bộ tâm lực lên hài tử, dường như quả thật không cùng Cố Đình Thâm hoạt động chung nhiều, bởi vậy khi Cố Đình Thâm mời cậu cùng nhau xem điện ảnh, Ảnh Nhất còn có chút cao hứng.
Bộ phim rất nhanh liền chiếu đến đoạn Thái Vi Quân hồi ức sư tôn.
Ở nơi đó, cắt hình sư tôn vừa xuất hiện, Ảnh Nhất liền kinh ngạc ngồi thẳng dậy, rồi sau đó đột nhiên quay đầu nhìn về phía Cố Đình Thâm.
"Cái này liền nhận ra?" Bị thần sắc không dám tin của cậu chọc cười, Cố Đình Thâm nhẹ nhàng nhéo mũi cậu một cái.
Suy đoán trong lòng được chứng thực, cả người Ảnh Nhất đều có chút hoảng hốt và không thể tưởng tượng, "...... Ngài khi nào đi quay?"
Không sai, tuy rằng kia chỉ là một cái cắt hình, nhưng Ảnh Nhất vẫn là liếc mắt một cái liền nhận ra được, diễn viên đóng vai sư tôn là Cố Đình Thâm.
Nhưng, nhưng làm sao có thể chứ?
Chủ tử kim tôn ngọc quý như thế nào sẽ đi đóng phim điện ảnh???
Cố Đình Thâm ôm cậu vào lòng, cười hôn trán Ảnh Nhất, "Trước đây Lệ Hành đem đoạn diễn của ngươi gửi qua cho ta, hỏi ta có muốn khách mời sư tôn một chút không."
"Ta liền đồng ý."
Ảnh Nhất tức khắc bội phục sát đất Lệ Hành —— thế mà có thể kéo nhân vật tôn quý như chủ tử đi đóng phim điện ảnh, Lệ Hành cũng coi như là đệ nhất nhân từ xưa đến nay.
Quan trọng nhất chính là, chủ tử thế mà thật sự đáp ứng rồi.
Cậu rất nhanh lại thấy được bóng dáng phiêu nhiên như tiên của Cố Đình Thâm, trong lòng tức khắc căng thẳng, dựa vào ngực Cố Đình Thâm hỏi, "...... Phía sau còn có suất diễn của ngài không?"
Cố Đình Thâm buồn cười cúi đầu xem cậu, "Ghen tị?"
Ảnh Nhất chớp chớp mắt, lúc này mới phát giác mình giống như quả thật không quá muốn người khác nhìn thấy bộ dáng Cố Đình Thâm, nghe vậy tức khắc có chút xấu hổ, nhịn không được muốn lùi về sau.
Cố Đình Thâm thấy thế, lập tức chế trụ eo cậu, lại kéo vào lòng thêm một chút, rốt cuộc không trêu Ảnh Nhất nữa, ôn tồn nói, "Không còn nữa, tổng cộng chỉ có hai cảnh quay này."
Ảnh Nhất lúc này mới hơi thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó lại nghĩ tới cái gì, lập tức lại ngẩng đầu hỏi Cố Đình Thâm, "Vậy sau này, nếu là hệ liệt 《 Vấn Tiên 》 lại mời ngài, ngài còn sẽ lại đi khách mời không?"
Ảnh Nhất cho rằng Cố Đình Thâm là nể mặt Lệ Hành mới đi.
Cố Đình Thâm hơi trầm ngâm một chút, thấy Ảnh Nhất hơi căng thẳng nhìn chằm chằm mình, lúc này mới cười nói với Ảnh Nhất, "Xem tình huống."
Nếu lại có suất diễn cùng khung Thái Vi Quân và sư tôn, Cố Đình Thâm thật cũng không phải không thể suy xét tiếp tục khách mời sư tôn.
Có một việc Cố Đình Thâm cũng không nói cho Ảnh Nhất.
Đó chính là, nhân vật sư tôn này, kỳ thật không phải Lệ Hành tới mời anh, mà là Cố Đình Thâm chủ động đưa ra với Lệ Hành.
Bởi vì Cố Đình Thâm xuyên qua hình chiếu của hệ thống, đã thấy được ánh mắt tan nát cõi lòng của Ảnh Nhất đứng trên đỉnh Thái Vi Cung, nhìn ra xa.
"Khi đó suy nghĩ gì?" Anh rất nhanh hỏi ra vấn đề giống như Lương Sanh, Phương Cảnh Bạch.
Lúc trước vấn đề này, Ảnh Nhất cũng không có trả lời.
Nhưng Cố Đình Thâm trực giác, người khiến Ảnh Nhất lộ ra thần sắc như vậy, chỉ có thể là anh.
Ảnh Nhất quả nhiên không có giấu giếm, rất nhanh nói, "Là nghĩ tới ngài."
Cố Đình Thâm liền khẽ cười, trong lòng hiếm khi có chút đắc ý.
Liền nghe Ảnh Nhất tiếp tục nói, "Ta cùng biên kịch nói chuyện qua về nhân vật Thái Vi Quân, phát hiện quan hệ của hắn với sư tôn, cùng ta và ngài có chút tương tự."
Cố Đình Thâm từng xem qua tiểu truyện về nhân vật Thái Vi Quân của Ảnh Nhất.
Thái Vi Quân từng là cô nhi ở phàm giới, khi còn bé trong nhà gặp đại nạn, khoảnh khắc cửu tử nhất sinh được sư tôn du lịch thế gian cứu, sau đó được người đưa về Thiên Huyền Tông, trở thành đệ tử đóng cửa của sư tôn.
...... Cùng đời này anh và Ảnh Nhất quả thật có vài phần tương tự.
Nhưng khi anh đưa Ảnh Nhất về, Ảnh Nhất đã trưởng thành.
Cố Đình Thâm rất nhanh lại nghe được giọng Ảnh Nhất.
"Ngài có lẽ đã không nhớ rõ."
"Năm Thiên Khải thứ mười ba, Hương Châu bị lũ lụt nhấn chìm, cả nhà ta đều gặp nạn, chỉ còn lại ta và một lão bộc."
"Năm ấy ta năm tuổi."
Ảnh Nhất nói là chuyện kiếp trước ở triều Đại Diễn.
Cố Đình Thâm lặng lẽ lắng nghe, tổng cảm thấy, mình tựa hồ sắp chạm vào đáp án đã làm anh hoang mang bấy lâu.
"Sau đó, lão bộc đưa ta cùng lưu dân chạy trốn đến Nghiệp Thành."
"Ở nơi đó, ta lần đầu tiên nhìn thấy ngài."
Chuyện này Cố Đình Thâm còn có ấn tượng.
Năm Thiên Khải thứ mười ba, anh vừa lúc mười ba tuổi.
Mười ba tuổi đối với hoàng tử mà nói đã là tuổi có thể phân ưu cho hoàng đế, huống chi Tam hoàng tử từ khi ra đời đã thông tuệ hơn người, mẫu thân lại là Quý phi đương triều, cho dù Cố Đình Thâm tự mình không ra mặt, mẫu gia anh cũng sẽ nghĩ mọi cách giúp anh ôm công lao.
Lần đi tuần tra Nghiệp Thành đó, là lần đầu tiên Cố Đình Thâm được phụ hoàng ban sai.
Với thân phận hoàng tử và khâm sai đại thần, giám sát quan viên Nghiệp Thành an trí lưu dân tị nạn, cũng giám sát họ kịp thời cứu viện trùng kiến Hương Châu.
Anh cũng không ngắt lời Ảnh Nhất.
Ảnh Nhất tựa hồ lâm vào hồi ức, cậu rất ít khi một hơi nói quá nhiều, nhưng chuyện năm đó vẫn luôn giấu trong lòng Ảnh Nhất, Ảnh Nhất chưa từng nghĩ tới, có một ngày có thể tự miệng nói cho Cố Đình Thâm nghe.
"Khi đó lão bộc của ta bị bệnh, ta xếp hàng đi lấy cháo."
"Địa điểm phát cháo một người chỉ có thể lấy một chén, ta và lão bộc ở cách đó rất xa, ta khi đó cũng không hiểu quy củ, liền muốn một lần lấy hai chén về."
"Vệ binh phụ trách giám sát trách mắng ta, suýt nữa đuổi ta ra ngoài."
"Khi đó là ngài ngăn cản hắn, làm người cho ta đong đầy hai chén cháo, còn làm người đưa ta về."
"Ta vĩnh viễn cũng không quên được ơn một chén cháo kia."
Cố Đình Thâm xoa xoa đầu Ảnh Nhất.
Năm đó anh ở Nghiệp Thành gặp qua rất nhiều lưu dân áo rách quần manh, họ phần lớn đầu bù tóc rối, nam nữ già trẻ đều có, Cố Đình Thâm thật đúng là không quá nhớ rõ mình từng giúp một nhóc con như vậy.
Nhưng anh rất nhanh nhớ tới, Ảnh Nhất khi còn bé bên cạnh đã có người hầu, sau này lại làm sao trở thành ảnh vệ?
Nghĩ đến Ảnh Nhất nói lão bộc kia sinh bệnh, Cố Đình Thâm trầm ngâm hỏi cậu, "Lão bộc kia sau này thế nào?"
Giọng Ảnh Nhất có chút thấp, "Ăn xong chén cháo kia sau, tình trạng của ông ấy tốt hơn rất nhiều."
"Nhưng ông ấy tuổi quá lớn, không thể chịu đựng mùa đông đó."
"Ông ấy qua đời sau, ta bị mẹ mìn quải đến hoàng thành."
Ngón tay Cố Đình Thâm ôm lấy cậu hơi siết chặt, hôn hôn tóc Ảnh Nhất, hoàn toàn không nghĩ tới Ảnh Nhất còn từng có kinh nghiệm như vậy.
Liền nghe Ảnh Nhất tiếp tục nói, "Năm bảy tuổi, ta bị bán đi trằn trọc vào hoàng cung, suýt nữa thành thái giám."
Trong đầu Cố Đình Thâm mơ hồ hiện lên cái gì.
Ảnh Nhất: "Khi đó, ta lần thứ hai gặp được ngài."
Cậu dựa vào lòng Cố Đình Thâm nhắm mắt lại, trước mắt tựa hồ lại nhìn thấy Tam Điện Hạ giống như thiên thần xuất hiện trước mặt cậu năm đó.
Ảnh Nhất khi đó tuy rằng mới bảy tuổi, nhưng cũng mơ hồ minh bạch, tiến cung làm thái giám là một chuyện còn khủng bố hơn cả chết.
Bởi vì điều này, khi sắp bị người mang đi tịnh thân, Ảnh Nhất từng nghĩ tới chết cho xong.
Thái giám trông coi họ đều khổng võ hữu lực, theo lý mà nói cũng sẽ không bị một tiểu hài tử gầy yếu bất kham như Ảnh Nhất tránh thoát.
Nhưng Ảnh Nhất khi đó đã quyết tâm muốn chết, bởi vậy vẫn luôn thành thật không hề giãy giụa, đợi khi bọn thái giám trông coi hơi lơi lỏng, lập tức hướng cự thạch ven đường đâm tới.
Phía sau truyền đến tiếng kêu gào của thái giám trông coi, Ảnh Nhất trong đầu cũng không biết làm sao, bỗng nhiên hiện ra thân ảnh cao quý từng kinh hồng thoáng nhìn qua ở Nghiệp Thành.
Bất quá cậu cũng không có thời gian nghĩ nhiều, bởi vì cậu sắp chết rồi.
Nhưng liền ở khoảnh khắc đầu cậu sắp đụng phải cự thạch kia, tiếng hô hào phía sau cậu tựa hồ chợt đã đi xa, cả người cậu cũng đột nhiên đụng phải cái gì.
Cậu tức khắc một trận đầu choáng váng óc trướng, một mông ngồi dưới đất, lại không có mất đi ý thức.
Trước mắt là một đôi giày boot màu đen, Ảnh Nhất lúc này mới phản ứng lại, mình tựa hồ là bị người ngăn trở.
Trong lòng cậu tức khắc một trận tuyệt vọng, rõ ràng biết, mình đã mất đi cơ hội chịu chết lần này.
Cũng không biết những thái giám kia sẽ trừng phạt cậu như thế nào?
Sẽ so tịnh thân càng đáng sợ sao?
Nghĩ đến những điều đó, Ảnh Nhất bảy tuổi cả người một trận lạnh băng, hàm răng đều nhịn không được đánh lập cập.
"Chuyện gì vậy?"
Cũng không biết trải qua bao lâu, Ảnh Nhất bỗng nhiên nghe được bên cạnh người truyền đến một giọng nam vô cùng dễ nghe.
...... Thế mà cực kỳ giống âm thanh nào đó cậu từng nghe qua trong ký ức sâu thẳm.
Bên tai tiếng nịnh nọt hồi báo của bọn thái giám tựa hồ đều trở nên mơ hồ, Ảnh Nhất ngây ngô ngẩng đầu lên, bừng tỉnh lại nhìn thấy khuôn mặt giống như thần tiên từng gặp qua ở Nghiệp Thành kia.
Chú ý tới ánh mắt cậu, thiếu niên bạch y kia hơi rũ mắt xuống, lặng lẽ nhìn cậu một cái.
Ánh mặt trời từ phía sau hắn chiếu xuống, làm thiếu niên đội ngọc quan kia thoạt nhìn phảng phất giống như thần nhân.
Giọng Ảnh Nhất bỗng nhiên giống như nghẹn lại, vô luận như thế nào đều lại nói không ra một câu nào.
Ở phía sau cậu, bọn thái giám đang líu lo nói gì đó với người.
Ảnh Nhất rất nhanh nghe thấy thiếu niên bạch y nói với họ, "Nếu hắn thà chết cũng không muốn, thì thôi."
"Trong cung đều là hầu hạ quý nhân, nếu lòng có oán hận, ngược lại không đẹp."
Ảnh Nhất lúc này đã phục hồi tinh thần lại, mơ hồ nghe được thị vệ bên cạnh thiếu niên bạch y nói, người liền đi đến bên Tam Điện Hạ này, còn đòi lại khế bán thân của cậu.
Thẳng đến khi được dẫn ra khỏi hoàng cung, Ảnh Nhất đều cảm giác mình là đang nằm mơ.
"Tiểu tử, hôm nay đụng phải Tam Điện Hạ chúng ta, cũng coi như là phúc khí của ngươi."
...... Tam Điện Hạ?
Ảnh Nhất ở trong lòng mặc niệm xưng hô này, rất nhanh lại nghe thị vệ kia nói, "Này, đây là khế bán thân của ngươi, trả lại cho ngươi."
"Nhà ngươi ở đâu? Sao lại bị bán vào hoàng cung? Tam Điện Hạ phân phó, bảo ta đưa ngươi về nhà."
Nghe được hai chữ "Về nhà", Ảnh Nhất bỗng nhiên phản ứng lại điều gì, lảo đảo chạy đến bên cạnh thiếu niên bạch y, đột nhiên quỳ xuống.
"...... Ta, ta muốn lưu lại bên cạnh ngài!"
Cậu bang bang dập mấy cái đầu đối diện thiếu niên bạch y, trong đầu giống như bị bóng đè vậy, chỉ lặp lại cuộn trào lời nói "Muốn lưu lại bên cạnh ngài" này.
Hành động của cậu rất nhanh bị thị vệ ngăn lại, bị thị vệ kia mạnh mẽ kéo từ trên mặt đất lên.
Thiếu niên bạch y rũ mắt nhìn cậu, ánh mắt nhàn nhạt, sau một lúc lâu, bỗng nhiên từ trong tay áo rút ra một cái khăn tay như mây, ấn lên trán Ảnh Nhất.
Ảnh Nhất lúc này mới cảm giác trán vô cùng đau đớn, trong đầu cũng ầm ầm vang lên, cả người đều có chút choáng váng.
Cậu mơ hồ ngửi thấy hương khí trên quần áo thiếu niên bạch y.
"Tự mình cầm." Cậu rất nhanh nghe thấy người trước mặt nói.
Ảnh Nhất lúc này mới nhớ tới mình trên người dơ bẩn, còn chảy máu, không chừng sẽ làm bẩn thiếu niên, vội vàng luống cuống tay chân đè lại chiếc khăn tay màu trắng kia.
Trong lòng cậu thấp thỏm, lại là cảm thấy mình thật sự quá mức vô sỉ, rõ ràng vị điện hạ này mới vừa cứu mình, mình lại si tâm vọng tưởng muốn lưu lại bên cạnh hắn, có thể hay không bị cho rằng là được một tấc lại muốn tiến một thước, không hề liêm sỉ?
Lại nôn nóng khổ sở nghĩ, nếu điện hạ không đồng ý, kia, kia hắn sau này, suốt đời, có phải hay không sẽ không còn được gặp lại người này?
Ý tưởng này vừa mới nhô đầu, Ảnh Nhất suýt nữa không nhịn xuống khóc ra.
Cũng không biết trải qua bao lâu, cậu rốt cuộc nghe được thiếu niên bạch y nói, "Bên cạnh ta cũng không lưu người vô dụng."
Giọng hắn rõ ràng cùng trước đó không có gì khác nhau, Ảnh Nhất lại không tự chủ được run rẩy một chút.
Nhưng cậu vẫn rất nhanh nói, "...... Ta, ta sẽ rất hữu dụng! Ta có thể học, ta cái gì cũng có thể làm! Cầu xin ngài, không cần đuổi ta đi!"
Nói xong, Ảnh Nhất lại muốn quỳ xuống.
Nhưng lần này cậu không quỳ thành, bị thị vệ kéo lại.
Thiếu niên bạch y tựa hồ có việc, cũng không có chậm trễ quá lâu ở đây.
Hắn giao Ảnh Nhất cho thị vệ.
Thị vệ rất nhanh đưa Ảnh Nhất đến một phủ đệ, hỏi cậu, "Ngươi xác định muốn lưu lại bên cạnh điện hạ?"
Ảnh Nhất xoa xoa vị trí ngực.
Nơi đó, là chiếc khăn tay màu trắng Tam Điện Hạ lưu lại.
Cậu nặng nề gật gật đầu với thị vệ.
Liền nghe thị vệ sâu sắc thở dài một hơi, dẫn cậu đi gặp quản sự phủ đệ.
Kể từ đó, Ảnh Nhất liền chính thức trở thành một thành viên trong doanh ảnh vệ.
Bảy tuổi tuy rằng cũng không lớn, nhưng đối với đại bộ phận người trong doanh ảnh vệ mà nói, tuổi này mới bắt đầu học võ, đã quá muộn.
Không có người xem trọng một cậu bé bảy tuổi mới bắt đầu học võ như vậy.
Ảnh Nhất lại chưa từng nghĩ tới từ bỏ.
Cùng những người khác không có lựa chọn nào khác mà bị bắt trở thành ảnh vệ bất đồng, Ảnh Nhất ngay từ đầu, chính là tự nguyện trở thành ảnh vệ.
Cậu vĩnh viễn nhớ rõ ơn một chén cháo ở Nghiệp Thành kia, cũng vĩnh viễn nhớ rõ chiều ánh nắng chính thịnh năm bảy tuổi, vị thiếu niên bạch y đã giải cứu cậu từ bên trong địa ngục.
Đó là mộng tưởng của Ảnh Nhất, là mục tiêu Ảnh Nhất dùng hết toàn lực cũng muốn tới gần.
Vì thế, từ khi tiến vào doanh ảnh vệ, Ảnh Nhất một ngày cũng không có nghỉ ngơi.
Cậu liều mạng huấn luyện, nghiên cứu, giống như một cái máy móc không có cảm tình và tư tưởng, trừ bỏ duy trì giấc ngủ cần thiết, tất cả thời gian còn lại đều ở huấn luyện.
Năm thứ sáu tiến vào doanh ảnh vệ, Ảnh Nhất rốt cuộc phá cách trở thành một ảnh vệ chính thức.
Sau đó, cậu lại dùng ba năm thời gian, trở thành "Ảnh Nhất".
Cậu rốt cuộc như nguyện đi đến bên cạnh Tam Điện Hạ, trở thành cây dao sắc bén nhất trong tay hắn.
Từ đây về sau, cậu rốt cuộc có thể tự mình bảo hộ vị điện hạ tôn quý nhất này.
—— Mỗi bước đi hướng ngài đều che kín bụi gai.
—— Nhưng vì ngày này, ta cam tâm tình nguyện chịu đựng tất cả khổ cực.
—— Mà ta dữ dội may mắn, vô luận kiếp trước hay kiếp này, dù cách xa sơn hải, đều có thể lại một lần tìm được phương hướng của ngài.
"Ta yêu ngài."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com