Tuyết rơi mùa Hạ - Chương 31 - [KỳHâm] [马嘉祺x丁程鑫 ]
Xuân Tiết đánh dấu sự kết thúc của mùa Đông và khởi đầu mùa Xuân mới. Đèn lồng đỏ rực rỡ trên khắp các nẻo đường phố Trung Hoa đại lục.
Tại các thôn xóm nhỏ, nhà nhà rục rịch quây quần làm lạp xưởng và thịt khô.
Người ở tứ xứ tới sinh sống tại các thành phố lớn đều trở về quê hương để đoàn viên đón Tết. Mã gia, Đinh gia cũng không ngoại lệ: Mã Gia Kỳ về Hà Nam, Đinh Trình Hâm về Tứ Xuyên.
Từ lúc ấy trở đi không thấy người nọ giữ liên lạc, lòng Đinh Trình Hâm bồn chồn như lửa đốt.
Đinh Trình Hạ đỡ thê tử bước vào Đinh gia, nhận tổ quy tông. Lão thái thái đã lớn tuổi, tóc tai bạc phơ vội chống gậy gỗ ra cửa đón con trai trở về. Ông xúc động bước nhanh tới ôm chầm lấy người mẹ già đầu phủ đầy sương mai.
- Mẹ....
- A Hạ, Đinh Nhi, con dâu mau vào nhà thôi.
Đinh phu nhân bầu bì đã sắp tới tháng thứ bảy, bụng nhô lên to tròn. Lưng cong về phía trước, đi lại khó khăn, bất tiện. Phải nhờ tới sự giúp đỡ của chồng mới có thể tiến vào trong phòng một cách dễ dàng. Căn nhà gỗ rộng lớn mang lại cảm giác cổ kính nhưng vẫn ấm cúm mang đậm nét đẹp truyền thống. Từ đường vẫn còn những trụ gỗ lớn, khắc chữ tinh xảo, hương khói nghi ngút.
Đinh lão gia cùng con trai và thê tử thắp nén hương trầm báo cáo Tổ tiên. Đứa trẻ trong bụng của vợ y là một nam hài tử. Quả là điều đáng mừng.
Tiết trời Trịnh Châu, Hà Nam se lạnh, ẩm ướt.
Đã lâu lắm rồi Mã Gia Kỳ chưa trở về quê hương, căn bản anh cũng chẳng muốn về. Tâm trạng có chút khẩn trương, khó chịu.
Lần này là để cháu đích tôn gặp mặt họ hàng, nhận quán xuyến công việc dần dần. Sớm muộn gì hương hoả nhà họ Mã cũng đến tay anh thờ cúng.
Tưởng chừng trở về quê, không khí sẽ ấm áp, gần gũi nhưng không hề. Trong căn nhà lớn tề tựu đông đủ chư vị, từ trưởng bối tới những anh hài. Ai nấy đều nhìn chằm chằm vào người thanh niên trẻ tuổi, soi mói, xét nét. Có cả những tiếng xì xào bàn tàn.
Triệu Anh nắm nhẹ vai con trai ra hiệu "Không sao đâu". Bà bước tới trước vị trí của lão nhân gia già nua, nét tinh quái hằn trong ánh mắt. Cúi đầu hành lễ.
- Lão phu nhân, con đưa Gia Kỳ trở về rồi ạ.
- Hảo. Đưa thằng bé tới từ đường thắp hương báo cáo Tổ tiên đi rồi trở về nghỉ ngơi.
- Vâng.
Hai mẹ con nọ vừa rời khỏi, đám người liền bĩu môi cau mày khó chịu.
"Chắc chắn bọn họ về để tranh giành đất đai và tài sản của Lão nhân gia."
Lão nhân gia tuổi đã cao nhưng tai còn rất thính, quay sang liếc bọn họ. Đám đông liền im bặt. Y thở dài một tiếng rồi đứng dậy nhờ con cháu dìu vào trong.
"Rõ ràng đứa trẻ này không lanh lợi được bằng một góc của Gia Hưng."
Đêm 30 Tết.
Quảng trường thật đông đúc, náo nhiệt. Từ người già tới trẻ nhỏ đều háo hức chờ đợi thời khắc Giao thừa thiêng liêng bắt đầu một năm mới. Những hộ gia đình đứng với nhau thành từng nhóm lớn, lác đác. Xen lẫn trong đó là những đôi lứa yêu nhau nắm chặt tay nhau.
Bọn họ bắt đầu đếm ngược.
"3...2....1"
"Đùng, đoàng"
Những bông pháo đầu tiên được bắn lên bầu trời nở rộ ra trước mắt hàng nghìn người theo dõi. Sau đó đồng loạt các loại pháo sắc màu khác nối đuôi nhau lộp độp toả sáng trên bầu trời, bên dưới là tiếng reo hò, kích động của đám đông.
Đinh Trình Hâm đứng dưới nền trời lấp lánh sắc xanh, đỏ, trắng chắp tay ngước lên cao, nhắm hờ đôi mắt bắt đầu cầu nguyện.
"Cầu nguyện những điều tốt lành nhất sẽ đến với gia đình và người thân xung quanh."
"Cầu cho Lão thái thái sống lâu trăm tuổi."
"Cầu cho Tiểu Quất Tử ra đời bình an, kháu khỉnh."
"Cầu nguyện cho con đường học vấn của cậu cùng người nọ được phát triển tốt đẹp trong năm cuối đầy khắc nghiệt này."
"Cầu bình an cho Mã Gia Kỳ."
Đinh Trình Hâm tin rằng Thần trên cao sẽ nghe thấy lời thỉnh cầu của cậu.
Đinh gia con cháu cũng không quá nhiều, hơn nữa bọn họ cũng bận rộn quây quần bên tổ ấm nhỏ. Ngôi nhà rộng lớn chỉ còn lại gia đình của Đình Trình Hâm, Lão thái thái cùng mấy đứa nhỏ tinh nghịch của gì út, gì đi xa trễ tàu không về được.
Đám trẻ con ngồi xúm lại chỗ Đinh Trình Hâm, miệng náo nhiệt liên hồi. Hết bắt cậu gắp hết cái này đến cái khác cho bọn chúng. Đại thiếu gia cũng rất thích trẻ con a, liên tục cười xoa đầu đám nhóc. Ra sức chiều chuộng.
Lão thái thái mãn nguyện nhìn con cháu vui vẻ, sum vầy. Ở độ tuổi này bà chỉ cần những điều nhỏ nhoi như vậy là đã hạnh phúc biết bao nhiêu. Phía đối diện phu thê họ Đinh gắp há cảo cho nhau, thi thoảng người phụ nữ nọ lại nhúng thêm cả bò và cải thảo bỏ vào bát cho Đinh Nhi và mấy đứa trẻ.
Ánh mắt Đinh Trình Hâm rung lên dữ dội, chính là cảm giác này, cảm giác hạnh phúc của mái ấm gia đình mang lại. Thứ cảm giác mà trước đây cậu không có được. Cậu cúi đầu, mắt đỏ đi phủ hơi sương.
Về quê đã nhiều lần, nhưng năm nay là năm đầu tiên người nọ thấy ấm áp như vậy. Có lẽ ai đó đã thay đổi cái nhìn của cậu, để cậu có thể dịu dàng chấp nhận mọi thứ hơn.
Đinh Trình Hâm dừng đũa nhìn ra cửa sổ, bầu trời đêm lấp lánh muôn ngàn ánh sao.
"Mã Gia Kỳ, tớ nhớ cậu quá."
....
Sau kỳ nghỉ ngắn hạn, sinh viên lại trở về trường tiếp tục học tập.
Trên mặt bàn của Đinh Trình Hâm, ba bốn chồng sách giáo trình cùng tài liệu tham khảo chất cao như núi. Cậu vục mặt vào trong gãi tung mái tóc nâu đen.
Lớp trưởng bước tới chỗ của cậu, nhẹ nhàng chào hỏi rồi đặt cuốn sổ lưu bút lại.
"Năm cuối rồi, có điều gì muốn viết hãy viết vào đây. Nhớ ký tên mới đưa lại cho người khác nha."
Nét bối rối thoáng qua trên gương mặt góc cạnh trắng trẻo của người con trai nọ. Cậu khẽ cảm thán.
"Năm cuối rồi sao, nhanh thật đấy."
"Không biết giờ này Mã Gia Kỳ đang làm gì."
Ngón tay nhỏ linh hoạt xoay nhẹ cây bút mực, Đinh Trình Hâm chìm vào muôn vàn những câu hỏi hỗn độn do chính mình đặt ra. Từ lúc trở về quê, Mã Gia Kỳ như mất liên lạc với thế giới bên ngoài. Lịch học của hai bên Khoa có sự khác biệt, cũng không thể nhắn tin hỏi người ta khi không có hồi âm lại.
Cậu thở dài, những dòng chữ đen bắt đầu hiện lên trên trang giấy trắng.
"Chào Lão Sư X, chào tất cả đồng học cùng những người bạn thân mến của tôi. Tôi là Đinh Trình Hâm đây.
Cảm ơn lão sư cùng các bạn đã bảo vệ, tin tưởng tôi mỗi khi tôi gặp chuyện. Mặc dù có một thời gian tôi hay gây sự đánh nhau bên ngoài. Chúng ta đã gắn bó với nhau 4 năm dài rồi nhỉ.
Vậy cũng không tính là dài đi, nhanh thật! Tương lai không rõ chúng ta sẽ đi về đâu, là những ai, có còn thể gặp lại nhau không. Nhưng hãy cố gắng hết mình và đạt được kết quả như mong đợi nhé!"
Xin - 丁程鑫
Lưu Diệu Văn bắt đầu vào năm ba, khối lượng bài tập tăng lên nhiều hơn trước. Tiểu Bảo nhà anh lại chuẩn bị ra trường, thời gian bên nhau của bọn họ ngày càng thu hẹp lại.
Thi thoảng Đinh Trình Hâm lại bắt gặp hai người nọ ngồi cạnh nhau dưới những tán cây to. Chỉ ngắm nhìn nhau mỉm cười, không nói gì cả. Tính ra thì cũng lạ, rõ ràng thằng bé Lưu Diệu Văn kém người kia một tuổi nhưng lúc nào cũng cau có như ông cụ non. Luôn ra sức bảo vệ Tống Á Hiên từng chút một, không để cậu chịu thiệt thòi.
Trước nay vẫn vậy, sau này vẫn vậy.
Khoảng thời gian này phải thật trân trọng mà nắm bắt. Thanh xuân chỉ đến một lần.
Bách Hợp(1) trắng muốt, thơm ngào ngạt. Đinh Trình Hâm dơ tay hái lấy một nhánh đưa lên mũi thưởng thức. Trong sân trường mọi người đều lơ đãng qua lại, chỉ mỗi cậu đứng ngẩn ra giữa lối. Tay vẫn nắm chặt đoá hoa trắng ngần, tinh khiết.
Người người qua lại, chẳng ai ngừng bước chờ đợi nhau. Bỗng có hai người nọ đứng ở đó nhìn nhau không rời.
Mã Gia Kỳ chỉ cách Đinh Trình Hâm ba bước chân nhỏ. Sơ mi trắng lịch sự cài cao đến tận cổ. Cà vạt đỏ chỉnh tề. Chân từng bước tiến lại gần đối phương.
Nhánh hoa Bách Hợp rơi xuống nền đất xám xịt, dập cả một mảng thật đáng thương. Người nọ hướng về phía trước ôm chặt lấy Mã Gia Kỳ bằng xương bằng thịt đang ôn nhu mỉm cười.
Cậu sợ chỉ cần sơ sẩy buông tay, anh sẽ lại tan biến mất như câu chuyện cổ tích về Nàng tiên cá.
Đồng niên vuốt nhẹ lưng an ủi đối phương.
"Đinh Nhi, chúng ta cùng nhau chụp ảnh lưu niệm."
Khoa Âm nhạc rục rịch chuẩn bị để chụp album lưu niệm "Ký ức tuổi Thanh Xuân". Thứ hai sinh viên ngập trong sắc trắng của đồng phục, tươi trẻ, nhiệt huyết.
Đinh Trình Hâm ngượng ngùng sánh bước cùng Mã Gia Kỳ hoà vào làn người đông đúc, bận rộn. Phía đằng xa, Tống Á Hiên dịu dàng chỉnh lại cà vạt cho niên hạ cao lớn. Sắc mặt Lưu Diệu có vẻ nghiêm trọng, thật ra là đang căng thẳng vô cùng.
Nhìn Tống Á Hiên người ta còn tưởng cậu ít tuổi hơn niên hạ rất nhiều.
- Xem xem ai đang thắt cà vạt cho người thương kìa.- Mã Gia Kỳ cười lớn trêu chọc.
Hai má ai đó chợt ửng hồng.
Đinh Trình Hâm bước tới chỗ hai người bọn họ đang tại vị, kéo thẳng xô áo còn nhăn vào nhau ở bả vai Lưu Diệu Văn.
- Lưu Diệu Văn, thằng bé này lớn lên thật đẹp trai. Không giống hồi bé, cởi truồng nhông nhông dưới mưa còn đòi làm Hải vương giải cứu thế giới.
- Ca!!!! Á Hiên đừng nghe anh ấy nói lung tung. - nói liền lấy hai tay bịt tai đối phương lại.
Má Tống Á Hiên đã đỏ càng đỏ thêm, không nói nên lời. Cậu đưa cho anh một bó hoa nhỏ, khi chụp sẽ cần.
Tiếng hô "1,2,3" đều đều vang lên trên giảng đường và cả sân bóng.
Đinh Trình Hâm đứng sát cạnh Mã Gia Kỳ, cặp linh hồn đồng điệu nhìn nhau mỉm cười rồi lại nhìn về phía ống kính. Hai bàn tay vô thức đan chặt vào nhau. Mã Gia Kỳ trêu chọc thợ chụp ảnh còn khá trẻ khiến y đỏ mặt.
" Anh ơi, thấy chúng em đẹp đôi lắm đúng không ạ."
"Đúng... rất đẹp đôi a~"
Tống Á Hiên nhoẻn miệng cười hạnh phúc, mãn nguyện tựa lên vai Lưu Diệu Văn. Tay anh vẫn nắm lấy bó hoa ban nãy, thi thoảng lại đánh ánh mắt về phía sau nhìn người nọ. Khung cảnh thật giống một lễ đường thu nhỏ.
Niên hạ ghé vào tai Tống Á Hiên thì thầm.
"Chúng ta sẽ mãi bên nhau nhé? Em bảo vệ anh!"
[Rose - Finn Askew]
"Hey, Rose
Này em ơi... đóa hồng của anh..
I bought you five roses, won't you come to my show?
Anh đã mua tặng em năm nhành hồng, em sẽ đến xem anh biểu diễn chứ?
Show you how to live life, yeah, you know you're fucking gold
Anh sẽ cho em thấy thế nào mới là sống, em có biết là em đặc biệt lắm không
Give you all my time if you wanna take it slow
Anh sẽ trao cho em mọi thời gian của mình.. nếu như em có muốn mọi thứ thật chậm thôi
Your soul is lovely, uh
Tâm hồn của em thật đáng yêu
Hey, Rose
Này em ơi.. đóa hồng xinh đẹp.."
[Link soundcloud: https://soundcloud.app.goo.gl/yUMmdU5Tf7Hh5Fog8 ]
(1)Hoa bách hợp: Đây là cái tên mang ý nghĩa của sự sum vầy, đoàn tụ với gia đình khi xa cách nhau. Ngoài ra, loài hoa này còn muốn nhắn gửi lời chúc mãi mãi bên nhau, cho dù tương lai có như thế nào đi chăng nữa.
- - - -
T3: 13.07.2021
Bù cho mọi người một chương. Khuyến khích mọi người vừa đọc fic vừa nghe nhạc trên SoundCloud để chill nha.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com