Tuyết rơi mùa Hạ - Chương 13 - [KỳHâm] [马嘉祺x丁程鑫 ]
Dưới cái nắng Hạ oi ả khiến da thịt trở nên bỏng rát lạ thường. Mồ hôi túa ra đầm đìa làm xuyên thấu chiếc sơ mi trắng mỏng tang. Mặc dù vậy, Mã Gia Kỳ vẫn không nửa lời than vãn. Anh lặng lẽ bước tới bên cạnh Đinh Trình Hâm.
Từng động tác một đều vô cùng thuần thục, nhẹ nhàng. Đôi bàn tay thon dài, nổi đầy gân xanh chằng chịt ôn nhu xoa bóp dọc theo cánh tay nhức mỏi của người nọ. Ánh mắt đầy lo lắng quan sát sắc thái trên gương mặt nhợt nhạt của Đinh Trình Hâm.
"Còn đau nữa không?"
Từng tia nắng vàng óng ả luồn qua kẽ tóc bồng bềnh pha chút nâu nhạt của người thiếu niên nọ. Đinh Trình Hâm cảm thấy trong lòng thập phần ấm áp. Sớm đã quên hết nỗi đau đang hiện hữu trên cơ thể. Sợ bị người khác phát hiện sẽ không hay. Đinh Trình Hâm từ từ rút tay khỏi.
"Không đau nữa. Để tôi gọi Lưu Diệu Văn, xem đã tìm thấy người chưa."
"Hảo"
Bên ngoài tấm kính cường lực trong suốt đã phủ tầng hơi ẩm do tiếp xúc với về mặt cơ thể. Đinh Trình Hâm khẩn trương gọi điện cho ai đó.
- Đinh ca? Có chuyện gì vậy?
- Đã tìm thấy người chưa?
- Em quên mất. Bọn em gặp nhau ở hậu viện, hiện đang ăn trưa a. Hai người đã ăn gì chưa? - Lưu Diệu Văn sắc mặt kém đi mấy phần vì chột dạ. Anh chỉ lo tìm người mà không nhớ ra ca ca của mình cùng một người khác cũng đang bận rộn không kém.
Đinh Trình Hâm thở phào nhẹ nhõm. Trước khi cúp máy còn không quên đe doạ Lưu Diệu Văn "Liệu hồn với anh. Nghe chưa?". Cậu thả lỏng cơ thể, luồn cánh tay sang cổ khoác vai Mã Gia Kỳ. Ánh mắt ra hiệu "Mau đi".
Hai thân ảnh gần như không chênh lệch quá nhiều về chiều cao lững thững bước đi trong sân trường rộng lớn. Bóng của bọn họ đổ xuống nền đất, che nắng cho ngọn cỏ tí hon ven đường. Đinh Trình Hâm kéo Mã Gia Kỳ tới trước cửa nhà ăn. Chiếc bụng rỗng tuếch của cậu đã đánh trống trong đó. Cứ năm ba phút lại réo lên liên hồi.
Bọn họ ngồi ở gần cuối dãy bàn trắng trải dài. Chọn hai suất cơm giống nhau. Buổi chiều còn có tiết học thanh nhạc, nếu không ăn uống đầy đủ sẽ không còn sức mà hát nữa. Trong khay thức ăn đầy đủ dinh dưỡng có phân nửa là rau củ. Mã Gia Kỳ rút ra một ít giấy ăn, anh định bỏ bớt chúng ra ngoài.
- Cậu làm gì vậy? Không ăn rau sao?
Đinh Trình Hâm vội ngăn bàn tay đang nắm hờ đôi đũa, từ từ gắp rau ra ngoài kia lại. Cậu không đồng thuận mà gắp thêm vào khay thức ăn của người nọ mấy miếng xu xu xào.
- Cậu có ăn không? - Ánh mắt kiên định, nghiêm túc nhìn chằm chằm vào đối phương. Khiến y không rét mà run.
Mã Gia Kỳ chỉ biết ngậm ngùi chấp thuận. Đôi tay run rẩy gắp rau củ lên từ từ ăn sạch sẽ. Tính tình người nọ anh còn không rõ nữa sao. Nếu còn cố chấp chống đối thì khác gì chọn cho mình cái chết thật thảm.
Khung cảnh thân hữu giữa hai người vô tình bị người khác ghi lại. Đâu đâu cũng xuất hiện tai mắt của Khiết Quỳnh. Cô đứng từ xa thản nhiên mở tin nhắn, lướt qua những tấm ảnh được chụp sắc nét. Khiết Quỳnh không thể ngờ người mình thích lại có mối quan hệ bất thường với một nam nhân.
Bàn tay vô thức nắm chặt lại tạo thành nắm đấm. Khiết Quỳnh tức tối bỏ đi. Trong đầu cô ta thoáng lên những suy nghĩ không mấy tốt lành. Khiết Quỳnh bắt đầu bắt tay vào thực hiện những kế hoạch của mình.
Tiếng giả thanh vang lên trong căn phòng tập khiến người ta không khỏi rùng mình. Da gà khắp nơi trên cơ thể thi nhau nổi lên một lượt. Mã Gia Kỳ đang tập trung cao độ vào bài hát của mình. Cô Tiêu hài lòng vỗ vai anh khen ngợi chất giọng thiên phú của học trò. Mã Gia Kỳ chưa bao giờ khiến y phải thất vọng.
Lão sư thanh nhạc bước tới bên cạnh Gia Kỳ, bàn tay mềm mại vỗ nhẹ vào vai thiếu niên nọ. Người phụ nữ này vô cùng quý mến học trò của mình. Mã Gia Kỳ trong tay cô như viên ngọc được mài dũa cẩn thận. Toả sáng mạnh mẽ. Quý báu hơn bất cứ thứ gì. Bởi lẽ y hiếm muộn, mỗi lần trông thấy anh sẽ phi thường xúc động. Hảo hảo bao bọc.
Dường như Đinh Trình Hâm cảm nhận được tình cảm chân thật giữa Tiêu lão sư và đồng học. Ánh mắt liền trở nên đượm buồn. Ảm đạm tựa Thu thuỷ. Cậu cứ như vậy ngồi bên chiếc đàn Piano cũ kĩ, bạc màu. Lặng lẽ nhìn hai người nọ.
Từ ngoài cửa truyền vào tiếng bước chân lộp cộp. Âm thanh ngày một rõ nét hơn chính là khi có người mở cửa tiến vào. Là một thân ảnh mảnh mai quen thuộc.
Người nọ lễ phép cúi đầu chào tất cả những người hiện diện trong căn phòng luyện thanh. Một trong số họ ngạc nhiên.
"Đó không phải Khiết Quỳnh khoa Vũ đạo sao? Lại có mặt tại nơi này?"
Tiêu Lão sư như đã biết trước sự tình. Cô thản nhiên mỉm cười với nữ sinh nọ. Ra hiệu Khiết Quỳnh tới gần chỗ bọn họ đang ngồi. Cô quay sang giới thiệu đàn em cho Mã Gia Kỳ và mọi người được rõ.
- Giới thiệu với các em, đây là Khiết Quỳnh. Sắp tới em ấy sẽ hợp tác cùng Gia Kỳ lớp mình để biểu diễn múa cổ trang. Khả năng vũ đạo của em ấy rất tốt, rất hợp với phong cách hát của Gia Kỳ gần đây. Hi vọng các em có thể hoà nhập cùng Khiết Quỳnh để hoàn thành buổi biểu diễn.
- Mong được mọi người chiếu cố nhiều hơn ạ. - Khiết Quỳnh mỉm cười, nhẹ cúi đầu cảm tạ.
Biểu cảm trên khuôn mặt Đinh Trình Hâm hỉ nộ vô thường. Cậu trầm mặc, đánh ánh nhìn sang nơi khác. Tay chống lên cằm. Mi tâm vô thức hướng ra ngoài cửa sổ. Nơi duy nhất có ánh sáng tự nhiên, khiến sự bất an trong lòng cậu tan biến vào hư không.
Âm nhạc được nổi lên. Giai điệu đầy bi thương cộng với màn vũ đạo uyển chuyển và giọng hát của Mã Gia Kỳ thực sự đã chạm tới lòng người. Thật khiến con người ta đau lòng. Đinh Trình Hâm tự nhủ "Đã bao lâu rồi, cậu chưa được biên đạo". Có đôi khi việc cậu là sinh viên xuất sắc khoa Vũ đạo đã chìm sâu vào quên lãng.
Đinh Trình Hâm trở nên vô cảm đối với mọi thứ đang diễn ra xung quanh mình. Khiến Quỳnh liếc thấy biểu hiện thờ ơ trên khuôn mặt của Đinh Trình Hâm. Trong lòng hả dạ không ít. Cô cố tình tập lại khúc múa tự biên xung quanh Mã Gia Kỳ.
Bầu không khí ở đó hoàn toàn náo nhiệt. Dồn hết sự lưu tâm vào đôi bạn diễn đặc biệt. Người ta cảm thấy bọn họ thực đẹp đôi. Như tiên đồng ngọc nữ trong nhân gian. Thuận miệng khen ngợi mấy câu.
Đinh Trình Hâm thật sự để ý rồi. Cảm giác trong trái tim như bị ai đó xát muối vào. Khó chịu vô cùng. Khoé mắt đột nhiên cay nhẹ. Có thể là bụi bay vào rồi đi. Ngứa ngáy quá, thật muốn dụi đi hết những thứ bẩn thỉu vương đó ra khỏi.
Đôi chân thon nhỏ nhẹ nhàng thướt tha nhảy trên sàn, không gây ra bất kì tiếng động nào. Khiết Quỳnh nhân lúc mọi người đang tập trung vào khúc cao trào nhất liền cố ý giẫm hai chân vào nhau. Chực ngã nhào xuống sàn, thắt lưng cảm nhận được độ ấm của thân nhiệt khác. Mã Gia Kỳ nhanh chóng vòng tay qua eo đỡ lấy đàn em. Không nghĩ ngợi gì nhiều. Anh vẫn luôn quan tâm tới mọi người như vậy, dù người bị ngã kia có là ai đi nữa.
"Có sao không?" - Mã Gia Kỳ lên tiếng.
Đinh Trình Hâm sụp đổ thật rồi. Sụp đổ khi nghe thấy tiếng "Ồ" lên ngạc nhiên và cả những âm thanh reo hò trước sự việc ấy. Cậu xin phép lão sư, lặng lẽ bước ra ngoài.
Mã Gia Kỳ chính là người gỡ bỏ được lớp gai sắc nhọn bao quanh Đinh Trình Hâm. Cũng chính là người khiến cậu trở nên mềm yếu, nhu nhược hơn. Chỉ một chút chuyện xung quanh anh cũng khiến cậu phải tỉ mỉ lưu tâm.
Đảo mắt quanh một hồi, bóng dáng ai đó đã không còn hiện diện bên cạnh cửa sổ. Mã Gia Kỳ vội vã bỏ ra ngoài. Trước con mắt khó hiểu của cô Tiêu lẫn sự đố kị từ nữ sinh nọ. Khiết Quỳnh hiểu rõ học trưởng đi đâu. Tức tối nghiến chặt hai hàm răng khiến nó phát ra tiếng kêu "Ken két" vô cùng chối tai.
Sân thượng không một bóng người, bốn bề là cây cối . Thoáng đãng vô cùng. Đã không còn sớm nữa, cái nắng tan biến dần đi. Cuối đường chân trời, từng đàn chim di cư cùng nhau, nhìn xa trông như những chiếc móc câu đen dập dìu trên nền hoàng hôn đỏ thẫm. Gió không ngừng nổi lên. Đinh Trình Hâm ngửa cao đầu, chống hai tay lên thành, nhắm hờ đôi mắt thưởng thức vị mát dịu của gió. Và cả hương thơm của hoa Tử Đằng từ phía xa kia truyền tới.
Đinh Trình Hâm vô lực thở dài. Cậu không biết mối quan hệ này được gọi là gì, sao lại mang tới cảm giác lạ thường như vậy? Chừng nào sự xáo trộn trong đó mới chấm dứt? Đinh Trình Hâm chợt nghĩ.
"Như trước đây thật tốt... Ít nhất sẽ không phải buồn bã"
Mã Gia Kỳ đi tới nhà vệ sinh quanh đó, cũng không hề thấy bóng dáng ai kia. Anh sợ cậu nghĩ lung tung liền lo lắng tìm kiếm khắp mọi nơi cậu có thể đến. Mã Gia Kỳ mở điện thoại sốt sắng gọi cho y. Người nọ vẫn không chịu bắt máy. Mãi tới cuộc gọi thứ tư, âm thanh bên đầu dây bên kia mới cất lên.
- Làm sao vậy? Mã Gia Kỳ, tìm tôi có việc gì sao?
- Sao tự dưng cậu lại bỏ ra ngoài? Cậu đang ở đâu tôi lập tức qua???
Đinh Trình Hâm có vẻ rất bình thường, âm thanh cười cợt đùa dỡn truyền qua loa máy tới tai Mã Gia Kỳ. Không có chút biểu hiện là khó chịu hay buồn bã lạ thường. Cậu chỉ bảo lên sân thượng hóng gió một chút. Khuyên anh không nên tới làm gì, quấy rối sự yên tĩnh cậu đang cần.
Mã Gia Kỳ "ừm" một tiếng nhỏ. Sắc thái khuôn mặt trở nên khó coi hơn. Anh theo hướng sân thượng mà tìm tới. Từ xa anh thấy Đinh Trình Hâm đang ung dung ngồi trên lan can sân thượng. Nhàn nhã vô cùng. Trên tay cậu là điếu thuốc lá đang cháy đỏ do bị một lực hút vào.
Đinh Trình Hâm ánh mắt mơ hồ nhìn Mã Gia Kỳ. Phả ra hơi khói trắng hoà tan vào trong không trung. Cậu phóng túng cười nhạt.
- Đã bảo cậu đừng tới rồi... Mã Gia Kỳ! Cậu làm gì vậy?
Mã Gia Kỳ nổi giận thật rồi. Anh rút điếu thuốc ra khỏi tay cậu, vứt nó xuống nền đất. Tàn thuốc vụn xám nhạt văng tung toé. Mã Gia Kỳ một động tác liền nhẹ nhàng ôm ngang Đinh Trình Hâm xuống khỏi lan can vô cùng nguy hiểm kia. Trước sự phản kháng không ngừng. Mã Gia Kỳ nhỏ giọng nhìn Đinh Trình Hâm.
- Cậu hút thuốc từ bao giờ? - giọng nói run lên vài phần.
- Liên quan gì tới cậu? Dù sao cũng không chết được. Cậu quản được sao? - Đinh Trình Hâm cười như không chất vấn Mã Gia Kỳ.
Mã Gia Kỳ thở dài một tiếng.
"Lần sau đừng hút nữa. Ảnh hưởng tới sức khoẻ. Theo tôi về nhà đi."
Nói xong liền quay lưng rời đi. Đinh Trình Hâm có chút bất ngờ. Đôi mắt hoa lệ chợt rung động dữ dội. Cậu cứ đứng im nhìn bóng lưng kia không nói nên lời. Đinh Trình Hâm nghĩ rằng anh sẽ nổi trận lôi đình mà mắng chửi cậu một trận.
Sự nhẹ nhàng của Mã Gia Kỳ đã chạm tới trái tim lạnh lẽo lâu ngày của Đinh Trình Hâm. Cậu cúi mặt xuống vài giây, đôi môi bất giác xuất hiện nụ cười hiếm hoi. Lập tức liền theo sau người kia trở về.
- - - -
T2: 21/06/2021
Mọi người đã quên mình chưa. Hai đứa nhỏ là chấp niệm của đời tớ. Nhờ hai đứa tớ có động lực hơn rất nhiều. Nhưng gần đây tớ thấy dường như Đinh Nhi đang cố dấu thứ gì đó. Trông ánh mắt em ấy rất buồn. Hi vọng mọi người có thể để ý tới Đinh Nhi và Mã Ca nhiều hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com