Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Tuyết rơi mùa Hạ - Chương 38 - [KỳHâm] [马嘉祺x丁程鑫 ]

Trời Hạ oi ả, đám ấu trùng ve đã bắt đầu kéo đàn ngoi lên từ mặt đất mà tìm tới thân cây sinh sống, hoàn thành vòng đời của chúng sau mười mấy ngày ngắn ngủi. Tiếng ve râm ran trên khắp các nẻo đường, hễ nơi nào có nhiều cây xanh nơi đó có âm thanh ồn ã âm ỉ ngày đêm của bọn chúng.

Mã Gia Minh vẫn lạnh nhạt với con trai như vậy chỉ khi có sự xuất hiện của Triệu Phong mới ra vẻ quan tâm hỏi han người nọ. Trong lòng Mã Gia Kỳ chợt cuộn lên cảm giác buồn nôn khó tả.

Gác mái nhỏ hẹp, bí bức ngột ngạt khiến ai nhìn vào cũng phải cảm thán thế nhưng biểu cảm trên khuôn mặt Mã Gia Kỳ vẫn bình thản tới đáng sợ. Ngoài giờ tới lớp anh đều bị nhốt lại ở căn phòng tối đen như mực này, ăn uống gì đều đã có người làm mang lên đến tận nơi.

Mã Gia Kỳ tuyệt nhiên không bận tâm tới những thứ diễn ra xung quanh, chỉ điên cuồng đâm đầu vào tư liệu và đồ án tốt nghiệp. Nếu dừng lại, anh sợ bản thân sẽ mất tất cả, người kia lại càng coi thường mình hơn.

Ngọn lửa thù hận cháy rực trong đôi mắt tham vọng, lạnh lẽo của thiếu niên nọ.

Bọn họ mới chỉ 22...

Nhấc gọng kính bạc đã sập tới gần đỉnh mũi, ngón tay phím từng nhịp lên mặt bàn gỗ cũ kĩ. Mã Gia Kỳ suy nghĩ điều gì đó, khoé môi nhếch lên hừ lạnh một tiếng.

"Những ngọt ngào mà em nếm trải.

Đều là kết quả của sự cô đơn

Đó rõ ràng là cắt ra từ trái tim của tôi

Từng miếng thịt giống như một món quà

Trước giờ chưa từng phân vân

Em sắc bén

Tôi đầm đìa gió tanh mưa máu
...
Khiến cho tôi phải đuổi theo em khởi, thừa, chuyển, hợp

Để tôi viết một cuốn tiểu thuyết kinh dị cho em"

[ Câu chuyện tình yêu đẫm máu - Link: https://youtu.be/oMxqncA1sc8 ]

Mã Gia Kỳ tiến tới gõ mạnh ba hồi cửa, người canh chừng ở bên ngoài giật mình đáp trả.

- Có chuyện gì sao cậu Mã?

- Mở cửa đi. Tôi muốn gặp cha.

- Không được đâu, nếu không có lệnh của lão gia chúng tôi không dám tự quyết....

Bọn họ rơi vào tình thế tiến thoái nữ nan, một bên là chủ nhân của căn nhà này và một bên là người tương lai sẽ kế nhiệm gia sản nhà họ Mã. Hiện tại anh bị ghẻ lạnh nhưng biết đâu nếu sau này thời thế chuyển biến bọn họ chính là đang tìm được chết. Đám người làm thuê cũng chỉ muốn chừa cho mình một đường lui.

- Có chuyện gì?

Chất giọng hổ phách, khàn đặc của người đàn ông cất lên trong không gian khiến nó trở nên tĩnh lặng.

- Mày không biết thân biết phận còn tính chạy ra ngoài gây rối sao? - Mã Gia Minh dè bỉu.

- Mở cửa cho con, sẽ không gây rối nữa.

- Hay lại dở trò lén gặp gỡ thằng nhãi nhà họ Đinh kia?

Mã Gia Kỳ nghe thấy tên người nọ được nhắc tới biểu tình trên khuôn mặt chợt cứng nhắc, sa sầm. Anh phát điên một cước đạp đổ chiếc cửa gỗ tồi tàn, mục ruỗng. Ánh mắt sắc lên trắng dã trong bóng tối âm u. Mã Gia sầm mặt cúi đầu, gằn giọng cảnh cáo đối phương.

- Đừng nhắc tới người đó trước mặt tôi. Cha hiểu chứ?

Nói xong liền nhìn thẳng vào đôi mắt đầy sự kinh ngạc của cha mình. Mã Gia Kỳ cười lạnh từng bước lướt qua đám người phía đối diện.

- Giờ con có thể sử dụng điện thoại rồi chứ, cha thân mến của con?

Mã Gia Minh chưa bao giờ thấy một Mã Gia Kỳ bộc lộ cảm xúc mạnh mẽ tới như vậy. Cả người anh toát ra hàn khí lạnh lẽo chết người.

Căn bản ông ta chẳng hiểu một chút gì về con trai của mình. Vốn dĩ Mã Gia Kỳ chính là ngọn lửa trong đêm tuyết như đã nói từ ban đầu. Nếu chỉ ở xung quanh tìm kiếm nhiệt độ, anh mang lại sự ấm áp dễ chịu nhưng một khi đã vượt quá giới hạn mà tiến sâu vào, mạo hiểm đụng chạm tới "ngọn lửa" đó... Sẽ phải nhận lấy hậu quả.

Đùa với lửa cẩn thận bỏng tay....

Cánh cửa đổ sụp xuống còn bốc lên bụi gỗ mù mịt. Đám hạ nhân còn chưa kịp định thần đã vội vàng thu dọn tàn cuộc, mặc cho ông chủ của bọn họ vẫn đứng chôn chân giữa lối ra vào.

"Mã Gia Kỳ này sẽ tính sổ với từng kẻ một."

...

Ngày cuối cùng thảo luận và bảo vệ đồ án. Tống Á Hiên căng thẳng tới nỗi toàn thân đổ đầy mồ hôi lạnh, liên tục cắn móng tay làm chúng cụt ngủn liền bị Mã Gia Kỳ nhắc nhở. Bọn họ đã chọn thuyết trình theo cặp vì tính ăn ý cao.

Cũng là ngày ai đó rời khỏi Bắc Kinh phồn hoa đô hộ.

Chỉ có Lưu Diệu Văn cùng một người khác tới tiễn Đinh Trình Hâm lên đường. Các huynh đệ thân thiết trong đội bóng còn đang bận rộn chuẩn bị bảo vệ đồ án, cậu đã dặn Diệu Văn không nói ra, tránh làm phiền bọn họ.

Lưu Diệu Văn chỉ im lặng nhìn anh mình, biểu tình như sắp khóc đến nơi. Cuối cùng không nhịn được mà lao tới ôm chặt người nọ.

- Ca.....

- Ngoan. Anh rất nhanh sẽ trở về.

- Đinh Nhi nhất định phải bình bình an an trở về với em. Đừng uống rượu nữa, bảo vệ chính mình.....

Dù cao lớn, trưởng thành tới bao nhiêu trong mắt cậu Lưu Diệu Văn vẫn chính là đệ đệ năm nào ôm ca ca khóc náo đòi bảo vệ.

Lưu Diệu Văn nghẹn ngào buông lỏng vòng tay nhìn ca ca lần cuối.

- Anh bảo trọng...

Lúc này Trạch Gia từ phía sau mới lên tiếng.

- A Trình, tôi tiễn cậu một đoạn.

- Không cần đâu, anh về đi... tôi tự đi được.

- Vậy... chúng ta còn có thể gặp lại nhau không?

Trạch Gia luyến tiếc nhìn đối phương đang kéo vali tiến vào khu vực chờ bay. Đinh Trình Hâm khựng lại, nhẹ mỉm cười thay lời chào. Đầu gật xuống một cái rồi lập tức rời khỏi.

Thời tiết hôm nay thật khoan khoái, dễ chịu. Chỉ còn 15 phút nữa là máy bay khởi hành rồi, ngủ một giấc tỉnh lại là nơi đất khách quê người cậu sẽ có loại cảm giác gì đây? Ngỡ ngàng, hụt hẫng, sợ hãi?

Ánh mắt liên tục nhìn ra bên ngoài qua tấm kính chắn trong suốt... dường như là đang chờ đợi điều kì diệu gì đó xảy ra... hoặc là đang chờ đợi sự xuất hiện của ai đó.

Tiếng thở một lần nữa lại thoát ra từ nam sinh nọ. Người ta nói còn trẻ không nên thở dài quá nhiều nhưng có lẽ nó đã thành thói quen đối với Đinh Trình Hâm, bỏ không được.

Máy bay cất cánh phi thẳng lên trời cao xanh thẳm, xuyên qua những đám mây lớn trắng phau giống như chú chim nhỏ tự do vỗ cánh bay lượn. Đinh Trình Hâm nhắm mắt cầu nguyện.

"Chúc Kỳ của tớ, một đời bình an vui vẻ."

Có lẽ đây cũng là mở đầu một chặng đường mới của Đinh Trình Hâm.

...

Tống Á Hiên từ xa bỗng dưng hét một tiếng rồi chạy đến nhảy tọt lên ôm chặt cơ thể cao lớn của Lưu Diệu Văn làm người nọ giật nảy mình.

- Văn.... Anh được duyệt rồi....

- Dạ?

- Đồ án của bọn anh được duyệt rồi. Có thể thuận lợi lấy hạng A mà ra trường rồi...

- Thật sao? Hiên Hiên của em thật giỏi. Em dẫn anh đi ăn nha?

- Hảo...này...này... Lưu Diệu Văn, bỏ anh xuống!!!!!

Tống Á Hiên hoảng sợ thất thanh la ó vì bị người nọ nhấc bổng lên làm động tác bế công chúa. Bao nhiêu cặp mắt khó hiểu đang nhìn về phía bọn họ làm cậu ngượng đỏ cả má nhưng vùng vẫy sao cũng không thoát nổi gông kìm của đối phương.

Mã Gia Kỳ ôm tập tài liệu bỏ quên định trả cho bằng hữu trông thấy một màn vui vẻ, tình cảm liền khựng lại. Lạnh lẽo, mơ hồ, trống rỗng.

Chiếc lá khô rơi rụng xuống trước mặt người thiếu niên nọ bị anh vô cớ dẫm nát vụn thành từng mảnh.

Anh rất nhanh quản lý lại biểu cảm bình thản như không có gì xảy ra mà bước tới trả đồ cho người nọ.

Lưu Diệu Văn và Tống Á Hiên còn quá lương thiện để biết những chuyện đã xảy ra với anh và người đó.
...

Yêu sinh hận là một loại cảm giác khó mà miêu tả thành lời được.

Trái tim thì luôn nhớ tới đối phương không ngừng nghỉ, dòng máu luân lưu sục sôi trong cơ thể, nếu rút cạn ra mảnh giấy trắng khẳng định viết thành tên người nọ. Nhưng đại não lại chi phối suy nghĩ, không ngừng hận, không ngừng muốn trả thù khiến đối phương sụp đổ, thương tổn.

Tâm thiện và tâm ma đồng thời hiện lên thì thầm bên tai Mã Gia Kỳ. Hai thứ âm thanh không ngừng xì xào tranh cãi khiến đầu anh như muốn nổ tung ra bèn đưa tay bịt kín ngăn chặn. Anh hét lớn.

- ĐỪNG NÓI NỮA... CÁC NGƯỜI IM HẾT ĐI!

Thế nhưng Mã Gia Kỳ vẫn còn nghe thấy âm thanh thỏ thẻ như tiếng gió chiều nhưng lại vô cùng lạnh văng vẳng bên tai, xúi dục, xô đổ bản ngã của y.

"Chỉ cần ngươi chiến thắng, có trong tay: tiền tài, danh vọng, địa vị và khiến y thân bại danh liệt... y sẽ tự nguyện theo ngươi suốt phần đời còn lại."

Mã Gia Kỳ ngồi bó gối trong góc tường vò tán loạn mái tóc đen, con ngươi mở lớn, lòng trắng nổi đầy tia máu, hai tay đang bịt chặt chợt buông lỏng, khuôn miệng thì thầm...

"Đúng vậy. Đinh Nhi sẽ vĩnh viễn là của tớ... của một mình Mã Gia Kỳ này."

...

Nắng ở trời Tây nhẹ nhàng, ấm áp hơn Trung Hoa Đại Lục rất nhiều, trong lòng Đinh Trình Hâm cũng cảm thấy dễ chịu phần nào. Bước xuống taxi, Đinh Trình Hâm liền tìm tới địa chỉ khu chung cư mà trường đã liên hệ với bên kia để thuê cả năm cho cậu.

Vừa bước tới cổng Đinh Trình Hâm liền gọi cho ai đó để tới bàn giao lại chìa khoá và căn nhà. Người kia chắc hẳn sinh sống ở cạnh đó, chưa đầy 10 phút sau liền có mặt.

Đối phương là một ông chú người Hoa, cư trú tại Mỹ đã lâu. Nét thân thiện, lịch sự làm Đinh Trình Hâm cảm thấy ấm áp vô cùng. Trước khi rời khỏi người nọ còn tặng cậu túi cam vàng căng mọng.

- Nhà tôi ở cuối ngõ, nếu có việc cần cứ gọi.

- Vâng. Đa tạ thúc thúc về món quà!

Tuy chung cư không thể so sánh với nhà của mình nhưng ở đây khá rộng rãi và tiện nghi, đặc biệt lớp sơn phủ trắng mịn khiến cậu khá hài lòng. Đinh Trình Hâm kéo vali cất vào một góc, từ từ bày trí vật dụng của mình lên kệ đựng.

Khung ảnh trắng nhỏ nhắn được đặt gọn lỏn trên nóc tủ lạnh, cao chưa quá trái cổ.

Đinh Trình Hâm bước tới kéo toang rèm cửa, ánh nắng vành nhạt ồ ạt tràn vào căn phòng nhỏ, dễ chịu phi thường.

Cậu muốn ngủ một giấc mới dậy ăn cơm. Cánh tay trắng hồng gầy nhỏ dơ lên trong không khí, hươ hươ vài cái.

Chiếc lắc bạc tinh xảo trên cổ tay leng...keng" đặc biệt vui tai. Đôi mắt biếc cong lên, nhìn theo ánh sáng lấp lánh phản chiếu trên lục lạp.

Đinh Trình Hâm mỉm cười nhưng lòng không vui.

- - - -
T6: 23/07/2021
Suýt thì ngồi xem Happy Camp mà quên đăng chương mới...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com