Tuyết rơi mùa Hạ - Chương 43 - [KỳHâm] [马嘉祺x丁程鑫 ]
"Bất kỳ cuộc chơi nào rồi cũng đến hồi kết..."
Ái tình như chất kịch độc không màu, không mùi, không vị. Nạn nhân cũng không rõ bản thân đã nếm phải từ bao giờ, chỉ biết khi ngấm vào cơ thể để lại cơn đau quằn quại thấu tâm can... rồi dẫn tới cái chết nhanh chóng và kịch liệt.
Bạch Cúc tinh khiết nở rộ giữa đồng cỏ xanh um tùm. Đinh Trình Hâm bước đến ngắm nhìn nhưng lại không nỡ hái đi, bởi nó cũng là một sinh mạng. Cậu cúi thấp mình quan sát bông hoa thuần khiết, đơn lẻ giữa muôn vàn sinh vật khác đang sinh sôi nảy nở xung quanh. Đột nhiên muốn chạm vào...
Ngón tay nhỏ nhẹ nhàng đưa lên áp vào từng cánh hoa mong manh từ từ cảm nhận sự sống mãnh liệt. Hạt sương sớm còn đọng lại trên phiến lá mỏng bị lực tác động theo đó mà rơi xuống mặt đất nâu cứng cáp dưới chân.
Đinh Trình Hâm nghe "dong" một tiếng lớn hoảng loạn vung tay lùi lại.
Lá cây sắc bén cứa vào da thịt nam nhân nọ, máu theo miệng vết thương trào ra chảy dọc xuống, phủ đẫm nền trắng của bông hoa nhỏ bé kia.
Bông cúc nọ nhuốm máu dần biến chuyển thành sắc đỏ dị thường rồi đột ngột bốc cháy tạo nên vẻ đẹp kinh diễm...
Đinh Trình Hâm hốt hoảng ngã về sau.
"Ùm"
Cơ thể mảnh mai trầm vào làn nước lạnh quen thuộc. Hô hấp bị trì trệ khiến người nọ kinh hãi gắng sức vẫy vùng trong tuyệt vọng.
Bọt nước bắn tung tóe khắp nơi. Sắc xanh lam được phản chiếu qua mi tâm của người nọ dần bị một màu đỏ tươi nuốt chửng.
Đinh Trình Hâm đuối sức, bất lực phó mặc cho số phận. Cơ thể nặng trịch, mệt mỏi chìm dần vào biển nước mênh mông cô quạnh. Xung thần kinh truyền tới đại não tín hiệu của sự chấm dứt. Cơn buồn ngủ "một lần nữa" lại ập đến, lăng kính nâu nhạt từ từ khép lại. Trước mắt cậu chỉ còn lại một mảng sáng le lói, mờ ảo.
Mặt nước sóng sánh dần trở về trạng thái ban đầu khi vật thể vẫy vùng đã bất động lơ lửng giữa hồ. Phía bên trên chợt xuất hiện một bóng người. Hắn ta ngồi xuống thản nhiên nhìn chằm chằm vào cá thể đang chìm sâu trong sự tuyệt vọng kia như thể chứng kiến một nhánh cây, ngọn cỏ vô tri. Cuối cùng mới quyết định dơ tay ra.
Một giọng nói quen thuộc thì thầm vang vọng trong tâm trí Đinh Trình Hâm. Cảm giác rất gần nhưng lại không thể với tới nơi âm thanh được phát ra.
"Đinh Nhi... Đinh Nhi.... Tớ là Kỳ, Kỳ của cậu đây. Nắm lấy tay tớ."
Ranh giới sinh - tử thật sự rất mong manh. Tia hi vọng loé lên, vụt sáng trước mắt người nọ. Cảm giác vui mừng đan xen sự sợ hãi tột độ, vì biết đâu là do đại não sản sinh ảo ảnh trước khi người ta cận kề với cái chết thì phải làm sao đây?
Thế nhưng cậu vẫn quyết chọn tin tưởng. Đinh Trình Hâm dồn đoạn sức lực cuối cùng mà dơ tay ra định nắm lấy, nét ôn nhu trên khuôn mặt của đối phương liền biến mất. Thay vào đó là nụ cười quỷ dị lanh lảnh vang dội trong không gian.
- KHÔNG!!!!
Đinh Trình Hâm sợ hãi hét lớn bật dậy giữa tàn canh lạnh lẽo. Mồ hôi túa ra ướm đầm trán và cơ thể. Hoá ra đó chỉ là giấc mơ. Đúng hơn là cơn ác mộng, thật tới ám ảnh. Nhớ tới ánh mắt lạnh lẽo cùng nụ cười dị hợm đó, cậu không khỏi rùng mình mấy đợt.
Cẩn thận khoác thêm lớp áo mỏng manh Đinh Trình Hâm rời giường tiến vào gian bếp. Theo thói quen lấy một cốc nước ấm nuốt xuống chữa lành cổ họng khô khan, khó chịu.
Điện thoại trong tay chợt sáng đèn, hiện tại đã là 05:00. Ánh bình minh dần lấp ló xuất hiện sau những đám mây lớn, từng tia sáng yếu ớt đọng lại trên khung cửa. Đinh Trình Hâm thuận tay kéo gọn rèm sang một bên, vừa uống nước vừa ngắm nhìn sắc màu rực rỡ trên bầu trời.
Không khí trong lành sớm mai khiến tâm trạng người nọ trở nên ổn định hơn. Cậu đêm qua đã lỡ rất nhiều cuộc gọi của Tiểu Quất Tử.
Thi thoảng Đinh Trình Hâm sẽ gọi điện về hỏi thăm sức khoẻ cha mẹ và kiểm tra đệ đệ một chút. Đứa trẻ nọ lém lỉnh, thông minh rất giống cậu ngày bé.
Đinh Trình Hâm đợi trời quang hơn mới mở cửa rời nhà tới tiệm in, cậu muốn in tấm ảnh của Tiểu Quất Tử cùng ai đó làm kỷ niệm.
Công nghệ hiện tại phát triển thật tốt, tới tiệm in không những không phải đợi lâu Đinh Trình Hâm còn được tặng thêm hoa khô để trang trí chiếc khung màu trắng đơn giản.
Chàng trai trẻ có hình hài ưa nhìn nọ ngồi trước hiên nhà tỉ mỉ đóng ảnh vào khung. Bàn tay nhỏ khéo léo đính từng nhánh hoa li ti lên đó. Tấm ảnh nọ được trang bị thêm lớp áo hoa, trông thật bắt mắt.
Đinh Trình Hâm hài lòng đặt khung ảnh trên chiếc bàn thấp cạnh giường ngủ để bản thân có thể dễ dàng nhìn thấy nó. Mỗi ngày trôi đi, Đinh Trình Hâm đều lôi vật nọ ra, cẩn thận ngắm nhìn, vuốt ve.
Tiết học ngoại ngữ sẽ bắt đầu sau chưa đầy tiếng nữa, cậu nhanh chóng thay y phục và chuẩn bị bữa sáng lót để rồi tới lớp.
Người nọ đã quên đi mất giấc mơ hãi hùng kia.
...
Bắc Kinh đổ nắng lớn, gắt gao chiếu xuống nhân gian. Ai đó vẫn bận rộn tới công ty kiểm tra và sắp xếp công việc thật ổn thoả thay cha hắn.
Nhân sự mới tới nhanh chóng trở thành cánh tay đắc lực bên cạnh người nọ. Tống Á Hiên nhậm chức Trưởng phòng Tài chính trước những con mắt ngỡ ngàng, kỳ thực cậu còn quá trẻ so với chức vụ kia.
Mã Gia Kỳ như hổ mọc thêm cánh...
Nhắc tới Tống Á Hiên lại phải nói ngay đến Lưu Diệu Văn, trong cục diện của Mã Gia Kỳ xây dựng nên, vô tình biến cặp đôi nọ trở thành phe đối lập. Lưu Diệu Văn rời trường lập tức đầu quân cho Phong Niên. Người trẻ tuổi, tài năng và có mối quan hệ mật thiết với Đinh gia như anh đi lên dễ dàng hơn bất kỳ ai khác.
Cha của Lưu Diệu Văn chính là một trong những cổ đông lớn của Phong Niên, điều này Mã Gia Kỳ chỉ mới được biết gần đây qua Thư ký Hứa. Giữa bốn người bọn họ luôn tồn tại mối quan hệ mật thiết, như sợi chỉ đỏ vô hình quấn chặt, không tài nào cắt bỏ được.
Mã Gia Kỳ không nói cho Tống Á Hiên biết kế hoạch của mình, chỉ âm thầm tiến hành. Anh không muốn biến người thân hữu duy nhất của mình thành nước cờ hay để điều khiển. Mặc dù có thể khi chuyện lớn xảy ra, Lưu Diệu Văn sẽ trực diện đối đầu với anh để bảo vệ Đinh Trình Hâm và Đinh gia. Khi đó chỉ có Tống Á Hiên mới làm y lũng loạn, trở nên mất phương hướng.
Nhưng Mã Gia Kỳ đã không chọn làm vậy. Anh thà chống đối với cả thế giới cũng không quay lưng với bạn mình.
Vậy anh đành lòng quay lưng với Đinh Nhi sao?
Đã rất nhiều lần người nọ nghĩ tới việc sẽ bỏ cuộc, nhưng mỗi lần như vậy lại xuất hiện giọng nói văng vẳng bên tai ngăn cản. Chỉ có cách này mới khiến đối phương trở về bên anh.
Mã Gia Kỳ ngồi trong phòng làm việc, lặng lẽ lấy ra một cây bút sắt. Ngòi kim loại sắc bén trong giây lát liền cắm thẳng vào lớp biểu bì mỏng manh, không an vị di chuyển thêm mấy đường nghuệch ngoạc.
Trên cánh tay nhợt nhạt dần dần xuất hiện những chấm nhỏ đỏ thẫm, tanh tưởi. Mã Gia Kỳ nhướn mày dùng cây bút hút thứ "chất lỏng" đó vào trong ruột. Xong xuôi liền dùng khăn tay lau sạch sẽ, cẩn thận băng bó kĩ càng.
Chiếc khăn "bẩn" bị ai đó dùng mồi lửa thiêu sạch quẳng vào thùng rác một cách tàn nhẫn.
Đầu bút sắt nhỉ ra những giọt mực đỏ quý giá. Mã Gia Kỳ cầm chắc nó trong lòng bàn tay, cẩn thận viết từng nét một lên tờ giấy trắng.
Trong sắc đỏ tươi chói mắt cái tên "Đinh Trình Hâm" nở rộ ra, rực rỡ như những đoá hoa.
...
Đêm đến, Bắc Kinh náo nhiệt biết bao nhiêu. Bầu trời hôm nay được tô lên sắc tím pha lẫn đen huyền ảo, ngập tràn những ánh sao lấp lánh.
Vào thời điểm hiện tại hàng năm, Phong Niên sẽ tổ chức một bữa tiệc lớn thay cho lời cảm ơn đến những cổ đông lớn, nhân sự cấp cao cũng như toàn bộ quan khách quý đã tận tuỵ đóng góp công sức giúp tập đoàn vững mạnh phát triển trong thương trường. Mà người đứng đầu chính là Chủ Tịch Đinh.
Đinh Trình Hạ bắt đầu vui vẻ đón tiếp khách quý. Mã Gia Kỳ đứng từ xa quan sát, ngày quan trọng như vậy lại vắng mặt người kế thừa, thật quá đáng tiếc.
Bầu không khí trang trọng này khiến Mã Gia Kỳ cảm thấy ngột ngạt, khó chịu. Đôi chân toan bước đến cạnh Tống Á Hiên bắt chuyện bỗng dừng lại nửa chừng. Bóng dáng ai đó lướt qua vô cùng quen thuộc.
"Kia chẳng phải Bạch Khiết Quỳnh sao?"
Mã Gia Kỳ vội rảo bước đuổi theo cô gái nọ.
- Khiết Quỳnh? Là em sao?
Nghe tới tên mình, người kia liền ngoái đầu lại, gặp được người cũ ở nơi như thế này khiến tâm trí cô rối bời. Nữ nhân họ Bạch lịch sự cúi đầu thay cho lời chào, biểu tình vô cùng luống cuống.
- Anh là người của Phong Niên sao? - Câu đầu tiên bắt chuyện lại là sự tò mò thân phận.
- Không, anh là cổ đông của Phong Niên. Thật trùng hợp lại gặp em ở đây.
- Phải...phải... Nhanh thật anh năm nay đã hai bảy rồi. Có dự tính kết hôn chưa a?
Hai từ "kết hôn" này không khỏi khiến người nọ bật cười. Mã Gia Kỳ xua tay, lắc đầu. Người yêu anh còn chẳng có huống hồ...
- Vậy còn em? Xinh đẹp, tài năng như vậy hẳn đã có ý trung nhân rồi đi?
- Em vẫn chưa gặp được người mình ưng ý. Chắc là do bóng anh lớn quá rồi. Hahaha.
Cô gái trẻ này thật biết cách đùa.
- À phải rồi. Dạo này anh với A Trình ca sao rồi, chắc chắn rất hạnh phúc a?
- À. Anh với cậu ấy chia tay rồi. - Sắc mặt người nọ chợt tái đi vài phần.
- Em xin lỗi...
- Không sao, chuyện qua lâu rồi. Hiện tại cũng không còn buồn nữa.
Bất chợt Mã Gia Kỳ ghé sát bên tai Khiết Quỳnh thì thầm gì đó. Đồng tử đối phương hết giãn ra kinh hỉ lại thu vào ngay tắp tự. Cô ngạc nhiên đưa tay lên che miệng.
Âm nhạc du dương vẫn êm ái bên tai quan khách tham dự, chất lỏng tím hồng luân chuyển thành vòng xoáy bên trong ly thuỷ tinh mỏng manh. Ánh mắt của thiếu niên nọ vẫn luôn hướng về phía cặp đôi nào đó tỉ mỉ quan sát. Lưu Diệu Văn khó chịu nhấp môi. Năm đó mặc dù Đinh Trình Hâm đã nói đỡ cho Khiết Quỳnh, khuyên đệ đệ bỏ qua chuyện cũ nhưng những tổn thất mà ca ca của cậu phải gánh chịu, người nọ một chuyện cũng không quên.
Nhìn bọn họ tình cảm, thân mật lòng anh không thể vui vẻ nổi. Lưu Diệu Văn ghen thay cho ai đó ở phương xa. Tống Á Hiên bên cạnh tò mò lần theo ánh mắt của đối phương. Nụ cười rạng rỡ trên môi dần tắt hẳn.
Tống Á Hiên không vừa mắt liền gọi lớn tên người nọ.
- Gia Kỳ!!!
Âm thanh đủ lớn để ai đó nhận ra sự xuất hiện của thân hữu. Mã Gia Kỳ khựng lại một hồi, định bước qua. Tà áo vest chẳng may vướng vào bó hoa khô trang trí đặt ở mép bàn khiến nó rơi lả tả trên nền gạch trắng.
Không ai bảo ai, Bạch Khiết Quỳnh cùng Mã Gia Kỳ đồng thời cúi người nhặt từng nhánh hoa vương vãi. Không phải là ngẫu nhiên mà là sự sắp đặt hoàn hảo. Mã Gia Kỳ nhân cơ hội thì thầm bên cạnh ai đó.
"Cảm ơn em, Khiết Quỳnh."
Mã Gia Kỳ cúi đầu mỉm cười, lịch sự chào người nọ lặng lẽ bước về phía Tống Á Hiên. Từng bước từng bước một. Cậu không rõ là mình tận mắt nhìn thấy hay là ảo giác, hình như Gia Kỳ đang nở nụ cười. Một nụ cười quỷ dị, đáng sợ.
- - -
T4: 04/08/2021
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com