Tuyết rơi mùa Hạ - Chương 8 - [KỳHâm] [马嘉祺x丁程鑫 ]
Nếu nói ban ngày, Thượng đế ban cái nắng nóng ngột ngạt cứa vào da thịt để đày đọa loài người tham sân si, ích kỷ mà tàn phá điên cuồng thiên nhiên ngoài kia. Thì ban đêm, Mặt trăng cùng hàng vạn ánh sao trời đã chữa lành vết thương tạo cơ hội sửa đổi cho nhân loại bằng những cơn gió dịu nhẹ và quang cảnh thật yên bình.
Đêm vừa buông xuống, Bắc Kinh đẹp đến động lòng người. Dưới ánh trăng dát bạc, tiếng côn trùng vang lên tạo thành một bản hòa tấu êm ái, dễ chịu lạ thường. Gió mơn trớn cơ thể hai thiếu niên trẻ đang tựa vào nhau bên vệ đường khiến bọn họ cảm thấy khoan khoái vô cùng. Mã Gia Kỳ không dám cử động mạnh sợ thân thể vô lực kia sẽ đổ sụp xuống bất kỳ lúc nào. Anh loay hoay cả buổi tìm kiếm điện thoại của cậu ở trong bao áo khoác. Điện thoại của Đinh Trình Hâm đã sập nguồn từ lâu khiến Mã Gia Kỳ ánh lên tia thất vọng. Anh định gọi cho người nhà họ Đinh tới, đưa cậu về nhưng không thành. Mã Gia Kỳ đành tự nhủ với bản thân khoảng cách từ nơi bọn họ ngồi tới nhà cũng không xa lắm.
Ban đầu, Mã Gia Kỳ toan dìu Đinh Trình Hâm nhưng lại thấy không hề ổn chút nào. Người kia đứng còn không vững huống hồ là tự bước qua lại một đoạn đường dài. Cuối cùng anh đành đưa ra quyết định sáng suốt chính là cõng cậu về.
Khó khăn lắm mới nhấc được cả cơ thể nặng trịnh kia lên tấm lưng gầy gò của mình bỗng nhiên cánh tay của Đinh Trình Hâm quơ loạn trong không khí. Cậu náo một hồi khiến Mã Gia Kỳ vô cùng bất lực. Anh nhỏ tiếng dỗ giành cậu như trẻ lên ba vậy.
- Ngoan, không náo nữa tôi cõng cậu về.
- Ưm... không về nhà... muốn đi chơi....
- Hảo, hảo. Không về nhà nữa. Nằm im tôi cõng cậu đi chơi.
Nghe tới đây Đinh Trình Hâm mới chịu nằm im trên lưng để anh cõng về. Cả khuôn mặt bé nhỏ úp vào hõm cổ Mã Gia Kỳ xoa xoa nhẹ mấy cái, hơi thở nóng ẩm liên tục phả vào da thịt. Người Mã Gia Kỳ run lên từng hồi.
Quãng đường trở về nhà như dài hơn hàng vạn cây số. Mã Gia Kỳ thở gấp vì mệt, mồ hôi chảy dọc từ vầng trán rộng xuống mang tai. Anh dừng chân lại nghỉ ngơi một chút. Phía trước mặt đã là công viên cách nơi ở của hai người không xa.
Mã Gia Kỳ tiến tới băng ghê gỗ dài kê cạnh lối đi, từ từ đặt Đinh Trình Hâm ngồi xuống. Hai tay người nọ vẫn một mực ôm chặt cổ anh không buông. Hỏi sao cũng không chịu nói chỉ nguây nguẩy lắc đầu. Bản thân có chút phiền não không nên lời.
- Cậu lại làm sao vậy Đinh Trình Hâm?
Người nọ vẫn như cũ, mắt nhắm tịt như đã ngủ say. Thần trí không được tỉnh táo. Mã Gia Kỳ thở dài một tiếng, kiên quyết đặt cậu xuống cho tới khi phát hiện điểm bất thường xảy ra. Một dòng nước ấm nóng theo gáy cổ chảy rượt xuống xương quai xanh. Cơ thể Mã Gia Kỳ vô cùng nhạy cảm, anh bối rối quay đầu ra sau nhìn cậu.
Đinh Trình Hâm vẫn không có động tĩnh gì, đầu tóc phủ xuống che khuất mặt mũi. Vô lực gục vào cổ anh. Mã Gia Kỳ bắt đầu cảm nhận thấy cơ thể người kia run lên từng đợt. Cậu khóc rồi, khóc không thành tiếng. Đột nhiên ngực trái anh có chút nhói lên từng cơn. Mã Gia Kỳ hốt hoảng.
- Cậu làm sao vậy?
- Này. Đừng làm tôi sợ.
- Đinh Trình Hâm!!!
Đinh Trình Hâm ôm chặt Mã Gia Kỳ hơn lúc đầu. Bật khóc nức nở trong đêm.
"Đừng...bỏ rơi tôi..."
Lời nói trầm nhỏ từ khuôn miệng phiếm hồng của Đinh Trình Hâm truyền đến mang theo sự ngắt quãng, tủi thân, sợ sệt. Mã Gia Kỳ sợ nhất là thấy người khác rơi lệ. Anh không biết phải làm như thế nào cả. Hai bàn tay giữ lấy bắp đùi của cậu vỗ vỗ như an ủi.
"Không bỏ rơi cậu. Không bỏ rơi cậu."
"Bây giờ cậu ngồi cạnh tôi, một lát sẽ cùng cậu trở về. Nhất định sẽ không bỏ rơi cậu."
Tưởng chừng những câu nói đơn thuần như gạt trẻ con như vậy sẽ không hữu hiệu. Đinh Trình Hâm không trả lời, trực tiếp tuột khỏi người Mã Gia Kỳ. Cả người đứng không vững ngồi xuống ngã vào thành ghế vững chắc.
Một người đứng một người ngồi trông thật khó coi. Thấy Đinh Trình Hâm như vậy, trong lòng Mã Gia Kỳ cũng không mấy vui vẻ. Y phục cậu phong phanh, xông xênh không ăn nhập với nhau. Cơ thể cũng đã nhũn ra nhoài lên chiếc ghế lạnh. Anh sợ cậu cảm hàn liền ngồi xuống bên cạnh.
Đôi tay gầy nổi gân xanh tỉ mỉ chỉnh lại quần áo cho đối phương. Mã Gia Kỳ để Đinh Trình Hâm nằm xuống đùi mình ngủ. Cậu không ngủ cũng không mở mắt. Chỉ nằm im an vị trên đùi anh. Bàn tay nhỏ mềm mại bất chợt đưa lên trán xoa xoa mớ tóc xoăn rối bời. Đinh Trình Hâm che đi đôi mắt đỏ hoe của mình. Giọng nói trong trẻo nhưng lại vô cùng trầm ổn vang lên.
- Cậu có tin trên đời này... có tuyết rơi mùa Hạ không?
- Hửm?
Mã Gia Kỳ hơi bất ngờ vì câu hỏi đột ngột. Không biết có phải do cậu đã quá say không nữa. Hỏi những điều phi lý khó tin.
- Trên đời này có Tuyết rơi mùa Hạ sao?
Đinh Trình Hâm cười nhạt nhưng ngữ điệu thập phần đau đớn.
- Là khi cậu đau lòng quá sinh ra ảo giác, ý nghĩa chính là như vậy?
Anh chưa bao giờ nghĩ tới sẽ thấy một Đinh Trình Hâm trưởng thành như vậy. Lại càng không dám nghĩ tới sẽ thấy cậu khóc. Nhưng Mã Gia Kỳ đều đã được chứng kiến. Anh cúi xuống nhìn cậu. Nhẹ nhàng kéo bàn tay đang che ngang khuôn mặt kia ra một chút.
Đôi mắt long lanh ngấn lệ của Đinh Trình Hâm hiện ra trong gang tấc. Nó lấp lánh như những ánh sao đêm phát quang sau cơn mưa giữa Hạ vậy. Thật đẹp! Bị người nọ nhìn chằm chằm, đáy mắt Đinh Trình Hâm khẽ giao động. Bọn họ cứ im lặng nhìn nhau như vậy. Đã động tâm rồi.
- Chiếc lá khô tôi đính trong khung tranh cạnh cửa là thứ tôi thích nhất trên thế gian này.
Đinh Trình Hâm chủ động nhắc tới chiếc lá rẻ quạt màu vàng nhạt đã ngả sang nâu mà Mã Gia Kỳ đã từng hỏi qua khiến anh có chút bất ngờ. Sợ khi mở lời hỏi "Tại sao?" Người kia lại im lặng nữa. Mã Gia Kỳ chỉ lắc đầu lắng nghe. Không gian yên ắng tới nỗi ngoài tiếng côn trùng, giọng nói của Đinh Trình Hâm, anh còn nghe thấy cả hơi thở gấp gáp của bọn họ...và cả nhịp tim đang bất ổn đập thình thình trong lồng ngực mình.
"Có một đứa trẻ sinh ra đã ngậm thìa vàng. Khi nó cất tiếng khóc "oe oe" đầu tiên. Cả gia đình nó vỡ oà trong sự mừng rỡ. Đứa trẻ từ nhỏ đã lớn lên trong vòng tay của mẹ. Được bà bảo bọc dưỡng dục rất tốt, chẳng mấy khi thấy bóng dáng của người cha trong ngôi biệt thự rộng hàng trăm met vuông."
"Trong căn nhà đó chỉ đầy ắp tiếng đàn hát của mẹ và tiếng cười giòn giã của đứa trẻ. Bọn họ nương tựa vào nhau mà sống. Trời gian trôi qua nhanh như cơn gió vậy, đứa trẻ năm nào đã 11 tuổi. Đủ nhận thức được mọi vật xung quanh rồi. Một hôm, thằng bé ngốc nghếch đòi mẹ tới đồi rẻ quạt ở nhà bà ngoại."
"Mùa rẻ quạt ở đấy đâu đâu cũng tràn ngập màu vàng rực rỡ. Đám lá rẻ quạt bay tứ tung trong gió như tuyết vàng giữa nền trời xanh rộng lớn. Nó thích lắm, cùng mẹ nhặt thật nhiều thật nhiều. Mẹ đứa trẻ sợ con nghịch ngợm mang theo thật nhiều lá liền lựa cho nó một chiếc thật đẹp. Dưới ánh nắng lung linh người mẹ như thiên thần ban xuống nhân gian vậy."
Kể tới đây ánh mắt của người nọ sáng lên, đôi môi không tự chủ mà mỉm cười.
" Ở đó, bà phát hiện ra người chồng mình hết mực chung thuỷ cùng một cô gái khác nắm tay ôm ấp ngắm sắc vàng thơ mộng. Không chịu nổi liền ôm đứa trẻ lên xe trở về nhà. Trên đường nước mắt đau đớn đã làm nhoè đi đôi mắt của bà. Khiến bà mất lái đâm thẳng vào núi đá dọc hai bên quốc lộ."
Đinh Trình Hâm dừng lại giữa chừng. Cổ họng như nghẹn lại, khó thở vô cùng. Cậu nhìn thẳng vào đôi mắt đang mở lớn của anh, đôi môi mấp máy run lên bần tật.
"Từ đấy, không còn ai dẫn cậu tới nhà bà mỗi khi mùa rẻ quạt tới nữa..."
Âm thanh từ từ nhỏ dần rồi im lặng hẳn.
Mã Gia Kỳ biết cậu là đang nói chính mình. Đột nhiên muốn ôm Đinh Trình Hâm vào lòng an ủi lại sợ người thấy ta phiền. Anh tựa lưng về phía sau. Đôi mắt hướng lên phía bầu trời cao đen nghịn chầm chậm kể chuyện.
"Cũng có một đứa trẻ lớn lên đã không biết mặt mẹ cha. Sống trong côi nhi viện cùng những đứa trẻ bị bỏ rơi khác từ bé. Khi cậu bé đó bắt đầu biết viết chữ, cứ mỗi ngày cuối tuần lại có một người phụ nữ tới cô nhi viện phân phát bánh kẹo. Bà ấy mang theo con trai của mình tới. Đứng trước mắt cậu bé và giới thiệu.
- Đây là anh trai của con, tên là Gia Hưng. Mau gọi anh đi.
Tâm lí của một đứa trẻ được cho kẹo. Cậu ta thích lắm liền gọi "Ca" thật lớn rồi mỉm cười thật tươi. Cậu vô cùng biết ơn hai người bọn họ."
"Tới năm cậu bé kia vừa tròn chín tuổi. Người phụ nữ ấy lại xuất hiện, nhưng không phải cuối tuần. Bà ấy vừa gặp cậu đã khóc lớn ôm chặt vào lòng. Vừa ghì chặt vừa lặp đi lặp lại.
- Tiểu Kỳ. Anh con mất rồi.
Cuối cùng bà ấy nhặt thằng bé kia về nuôi."
- Tới sau này. Cậu ta mới biết. Hoá ra người phụ nữ ấy hạ sinh ra song bào thai đặt tên là "Hưng và Kỳ". Bà chọn nuôi nấng người anh tên Gia Hưng còn đem bỏ lại đứa em Gia Kỳ vào trại trẻ mồ côi. Cái lần bà ấy tới mang người em trở về là để thay thế cho người anh đã tai nạn qua đời.
Đinh Trình Hâm lại cười rồi, cười thoá mặc số phận. Cười chua xót đau đớn trước hoàn cảnh của hai đứa trẻ khuyết thiếu lòng yêu thương của người mẹ.
- Hoá ra chúng ta đều là một kiểu người như nhau. Một kiểu người không có tình thương của mẹ.
Kể ra hết được những gì mình nghĩ trong lòng Mã Gia Kỳ hay Đinh Trình Hâm đều cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng. Hai người cứ vậy mà bật cười lớn nhìn nhau.
- Đinh Trình Hâm, cậu thích Rẻ quạt tới như vậy sao?
- Thích. Rất thích nhưng lâu rồi không còn nhớ đường đến nữa.
- Lần tới sẽ mang cậu đi. Sau côi nhi viện có một cây rất lớn.
- Hảo. Nói lời phải giữ lấy lời đó.
Ngón tay út của Đinh Trình Hâm dơ về phía Mã Gia Kỳ ra hiệu cùng cậu móc nghoéo. Anh lập tức gật đầu móc tay của mình vào chấp thuận.
- Còn nữa...
- Làm sao?
- Tôi sẽ bảo vệ cậu.
Cả đời bảo vệ cậu!
Dưới ánh trăng đêm trải bóng trên hồ nước nhỏ giữa công viên rộng lớn, một tỉnh một mơ hồ vui vẻ móc tay hứa hẹn với nhau. Vô lo vô nghĩ như những đứa trẻ lên ba. Gió vẫn cứ thổi mát rượi. Đêm vẫn chưa tàn. Ngày vẫn chưa tới.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com