Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 31 đến chương 35

Chương 31: Vô Ngu Đại Sư Bênh Vực Người Mình

"Đồ nhi ngoan, ngươi yên tâm, nếu ngươi đã trở thành đồ đệ ta, sư phụ sẽ không cho phép bất cứ ai khi dễ ngươi, chỉ cần ngươi nói một câu ta sẽ hung hăng giáo huấn tiểu tử kia."

Chỉ cần nghĩ đến chuyện Mộ Như Nguyệt có dung mạo và thiên phú như vậy mà bị từ hôn, Vô Ngu liền hận không thể lập tức đi giáo huấn tên tiểu tử thối có mắt mà không nhìn ra vàng ngọc.

Đồ đệ của hắn ai dám khi dễ? Ai dám thì cứ chờ hắn tìm tới cửa trả thù đi.

"Không cần." Mộ Như Nguyệt lắc đầu, khẽ cười nói, "Dù hắn không từ hôn ta cũng sẽ làm như vậy, loại ngựa giống đầy vi khuẩn như hắn không xứng với ta."

Nghe thiếu nữ nói vậy, lửa giận của Vô Ngu đại sư liền bị dập tắt, hắn cười ha ha nói: "Không tồi, bỏ qua đồ đệ ta là tên tiểu tử kia không có phúc khí, dựa vào năng lực của ngươi đương nhiên có thể gả cho một nam nhân ưu tú hơn hắn gấp trăm lần, không phải nam nhân ưu tú thì không thể xứng với đồ đệ ta."

Ánh mắt Mộ Như Nguyệt lóe lên, nói: "Mặt khác, chuyện ta bái ngươi làm sư phụ tạm thời đừng nói cho bất kì ai."

"Vì sao?" Vô Ngu nghi hoặc chớp chớp mắt, hắn đang muốn thông báo cho toàn bộ Thanh Vân Mộ biết mình thu được một đồ nhi tốt, thuận tiện kích thích thầy trò Thiên Nguyên luôn.

"Đạo lý rất đơn giản, con đường ta lớn lên không cần quá mức thuận lợi, ngươi cứ luôn bảo hộ, trợ giúp ta, thực lực của ta sẽ không thể phát triển hết được."

Nàng tìm một chỗ dựa là để ứng phó một số tình huống không thể giải quyết, cũng không phải tìm sư phụ để ra mặt thay nàng xử lý tất cả khó khăn nguy hiểm.

Không có hiểm cảnh, sao có thể lớn dần?

Đạo lý này nàng không thể không hiểu.

"Ha ha ha, đồ đệ tốt." Vô Ngu tán thưởng gật đầu, hắn quả nhiên không nhìn lầm người, có thể nói ra lời này có lẽ chỉ có một mình nàng.

Nha đầu này không phải tiểu thư thế gia quyền quý, nàng biết làm thế nào mới có thể sinh tồn thật tốt ở đại lục này.

"Nha đầu, từ nay về sau một ngày ngươi tới đây tìm ta, ta dạy ngươi một vài phương pháp tu luyện và luyện đan, nhưng ta có một yêu cầu, trận luận võ tổ chức ở Phượng thành vào hai tháng sau, ngươi phải đạt hạng nhất."

Vô Ngu mỉm cười vuốt ve chòm râu bạc trắng, có lẽ sau này đại lục này là thiên hạ của người trẻ tuổi, bọn họ đều đã già rồi.

"Hạng nhất?" Mộ Như Nguyệt khẽ cong khóe môi, "Ta cũng đang có ý này."

Nàng không hứng thú tỷ thí nhưng nàng biết, Mộ Đình Nhi nhất định sẽ tham gia trận tỷ thí kia, mà nàng cũng muốn vào thời điểm đó nói cho mọi người biết mình không phải một phế vật!

Vô Ngu kinh ngạc nhìn Mộ Như Nguyệt, tuy hiện giờ nàng đang cười nhưng lại khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo tận đáy lòng...

Ban đêm, ánh trăng như nước nhộn nhạo từng gợn sóng.

Trước cửa một tòa nhà cách Mộ phủ không xa, một nam nhân chắp tay sau lưng, ánh mắt thâm thúy như bầu trời đêm, trong đó ẩn chứa cảm xúc phức tạp.Nam nhân này mặc một bộ trường bào màu bạc, dung nhan tuấn mỹ như thần được ánh trăng nhàn nhạt bao phủ, mỹ khiến người ta hít thở không thông, nam nhân tuấn mỹ tựa hồ có thể át cả ánh trăng.

"Chủ tử, có muốn thuộc hạ đi giải quyết nữ nhân sắp thành thân với ngươi hay không?"

Phía sau, một nữ tử mặc đồ đen cung kính quỳ trên mặt đất, vẫn luôn cúi đầu, bởi vì nàng biết hắn không thích người khác nhìn thẳng vào hắn, dù chỉ là cái bóng.

"Không cần!"

"Nhưng mà, chủ tử, nếu nữ nhân kia vào phủ sẽ thấy được vài thứ, nếu để cho người khác biết chủ tử..."

"Cút!"

Thanh âm hắn rất thấp nhưng lại lộ ra một tia âm trầm, làm cho tim Điệp Y run rẩy.

Chủ tử giữ lại nữ nhân kia? Vì sao? Nữ nhân kia chỉ là một phế vật mà thôi, vì sao chủ tử trước nay không gần nữ sắc sẽ bảo hộ nàng?

Điệp Y cúi đầu càng thấp, ngăn không cho trái tim run rẩy, nói: "Vâng, thuộc hạ cáo lui."

Nàng biết mình không thể có tình cảm, nhưng đôi khi lại không khống chế được, điều duy nhất có thể làm chính là không để người khác biết phần tình cảm này...  

Chương 32: Trước đại hội

Nói đến gần đây Phượng thành có gì náo nhiệt nhất thì chính là đại hội luận võ lần này. Nghe nói đại hội luận võ lần này là Thanh Vân Môn tổ chức, Cảnh Vương thế tử là trọng tài, nếu có thể thành công đạt hạng ba trở lên, không chừng còn có thể lọt vào mắt cường giả của Thanh Vân Môn.

Đã sớm có người đến đây báo danh.

"Này, các ngươi đã nghe gì chưa? Đại hội luận võ lần này Mộ Như Nguyệt cũng tham gia."

"Cái gì? Mộ Như Nguyệt? Đệ nhất phế vật Tử Nguyệt quốc? Nói đùa cái gì, nàng tới tham gia làm gì? Muốn bị chê cười thêm sao?"

"Ta đoán chừng là đến chịu nhục, ha ha."

Tiếng cười nhạo không chút thu liễm của mọi người lọt vào tai Mộ Tình, trong lòng hắn bất giác oán trách nữ nhi kia, một phế vật thôi, vì sao không ngoan ngoãn ở nhà ngây ngốc, cứ một hai phải tới đây tìm xấu mặt? Chẳng lẽ thấy hắn sủng ái Đình Nhi nên muốn đối nghịch hắn?

Bởi vì hôm nay mới công bố người đến báo danh cho nên Mộ Tình không biết trước, nếu không hắn nhất định sẽ ngăn cản.

"Cha", Mộ Y Tuyết căm giận tìm kiếm thân ảnh Mộ Như Nguyệt, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu tràn ngập phẫn nộ, "Hôm nay vốn là ngày Đình Nhi tỷ tỷ tỏa sáng, phế vật kia lại đến chen chân, ta thấy nàng căn bản là ghen ghét Đình Nhi tỷ tỷ."

Bất luận thế nào phế vật kia cũng là người Mộ gia, nếu nàng bêu xấu cũng chẳng khác nào thế nhân cười nhạo Mộ gia. Chẳng lẽ mấy năm nay bị châm chọc còn chưa đủ sao? Thật không biết cha mẹ tốt đẹp như vậy lại sinh ra một phế vật.

Lúc này không ai phát hiện, trên một tửu lâu cách đó không xa, một đôi mắt phẫn nộ hung hăng trừng mắt đám người đang sôi nổi nghị luận bên dưới.

Vô Ngu ngửa đầu uống tiếp một ly rượu, ngăn chặn sự cuồng bạo tức giận trong lòng.

Phế vật? Đám hỗn đản này dám mắng đồ đệ hắn nhìn trúng là phế vật? Vậy hắn là cái gì? Sư phụ của phế vật chẳng phải cũng là phế vật sao? Nếu nói thiên phú của nha đầu kia là phế vật, hắn cam đoan trên đời này không có thiên tài.

"Mộ gia?" Vô Ngu cười lạnh, ánh mắt nhìn về phía cha con Mộ gia trong đám người.

Mấy tháng nay ở chung, hắn đã biết được trước cuộc khảo nghiệm năm tuổi năm đó Mộ Như Nguyệt bị người ta hạ độc khiến gân mạch tắc nghẽn không thể tu luyện, nếu không gặp được một cao nhân giúp nàng giải độc chỉ sợ cả đời này đều phải làm một phế vật.

Đương nhiên, Vô Ngu không biết cao nhân kia chính là bản thân Mộ Như Nguyệt.

Nhưng chỉ cần nghĩ đến một thiên tài như vậy đáng lẽ phải được phát hiện từ mười năm trước, lại bị kéo dài tới mười năm sau, Vô Ngu liền đau lòng hận không thể lập tức đi đập nát cái gọi là Mộ gia kia.

"Bất quá, đây cũng không hẳn là không tốt, ít nhất những năm gần đây nha đầu có thể thấy rõ bản tính của tiểu tử Dạ Thiên Phong đó, nếu không đồ nhi ngoan của ta không phải là bị tiểu tử thối kia lừa tới tay sao?"

Nghĩ như vậy Vô Ngu cảm thấy dễ chịu hơn một chút, đồ nhi của hắn tốt đẹp thế nào? Không phải nam nhân kiệt xuất ở đại lục này thì căn bản không đủ tư cách trở thành vị hôn phu của nàng.

"Nương tử." Trên đường đến đài luận võ cách đó không xa, một thanh âm dễ nghe từ phía sau Mộ Như Nguyệt truyền đến. Chỉ cần nghe giọng nàng đã biết là ai đến.

"Sao ngươi lại ở đây?" Mộ Như Nguyệt xoay người nhìn thiếu niên phía sau, thấy được biểu tình ủy khuất của hắn, thanh âm vô thức mềm lại.

Thiếu niên tươi cười sáng lạn, khuôn mặt tuấn mỹ dưới ánh mặt trời càng điên đảo chúng sinh hơn, phảng phất như hắn mới là ánh sáng duy nhất trên thế gian này, dù là kinh thành đệ nhất mỹ nam Dạ Dịch Hoa cũng không bằng một nửa hắn.

Hắn chỉ đứng đó thôi đã khiến cho người khác kinh diễm.  

Chương 33: Nương tử, ta nhớ ngươi

 "Nương tử, ta nhớ ngươi, sao ngươi không đến tìm ta?"

Nói tới đây, thiếu niên có chút ủy khuất, ánh mắt vô tội mà mị hoặc thật sự khiến người ta khó có thể chống đỡ. Mộ Như Nguyệt vô thức có cảm giác hắn thật sự là ngốc tử tâm trí hài đồng sao? Vì sao nàng lại cảm thấy tiểu gia hỏa này chính là một con hồ ly giảo hoạt?

"Xem ra các ngươi ở chung cũng không tồi." Một thanh âm mang ý cười nhẹ truyền đến.

Dạ Dịch Hoa phe phẩy quạt xếp đi về phía Mộ Như Nguyệt, gương mặt anh tuấn mang nụ cười giả dối, đôi mắt đào hoa đảo qua Dạ Vô Trần sau đó dừng lại trên người Mộ Như Nguyệt.

"Các ngươi còn chưa thành thân đã thân mật như vậy, xem ra Mộ tiểu thư cũng là một nữ nhân phóng đãng."

Ý tứ trong lời nói của hắn thật rõ ràng, chưa thành thân mà xưng hô thân mật như vậy không phải hành vi phóng đãng là gì?

Nghĩ vậy, ánh mắt hắn mang ý cười ái muội nói: "Chỉ đáng tiếc, ngốc tử này cái gì cũng không hiểu, nếu Mộ tiểu thư có nhu cầu tìm nam nhân, bổn vương sẽ ở Hoa Vương phủ cung nghênh Mộ tiểu thư, đến lúc đó bổn vương sẽ không khiến Mộ tiểu thư thất vọng."

Ánh mắt Mộ Như Nguyệt lạnh lẽo, cả người tản ta hàn khí lạnh băng, nàng nhìn thân ảnh Dạ Dịch Hoa rời đi, nở nụ cười châm chọc.

"Vương gia đã nhiều lần lập lại lời này như vậy tựa như đã quên hết những lời ngày đó ta nói với ngươi, nếu ngươi đã khăng khăng mời ta cũng không thể không đến."

Nói tới đây, nàng ngừng lại một chút, ánh mắt càng lạnh lẽo hơn, đâm thẳng vào tim hắn: "Nếu như ngươi không sợ Hoa vương phủ của ngươi bị ta phá hủy."

Nghe vậy, Dạ Dịch Hoa cũng chưa nổi giận, cặp mắt đào hoa lộ ra tia hứng thú: "Vậy bổn vương xin đợi Mộ tiểu thư tới hủy Vương phủ của bổn vương, ha ha."

Để lại lời này, hắn không hề liếc hai người thêm một cái liền rời đi.

Nữ nhân này đúng là rất thú vị, nếu nàng không phải là phế vật, hắn thật muốn cầu phụ hoàng hạ chỉ ban nàng cho mình, đáng tiếc, hắn sẽ không vì một nữ nhân mà từ bỏ tiền đồ cẩm tú.

"Chúng ta đi thôi." Mộ Như Nguyệt quay đầu nhìn Dạ Vô Trần, lại thấy hắn ngây ngốc nhìn hướng Dạ Dịch Hoa rời đi.

Nghe thanh âm Mộ Như Nguyệt, Dạ Vô Trần hồi phục lại tinh thần, lắc lắc đầu: "Nương tử, ta phải về phủ."

"Được rồi, vậy ngươi về trước đi, qua một thời gian nữa ta sẽ đến tìm ngươi."

Đại hội luận võ sắp bắt đầu, Mộ Như Nguyệt vội vàng dặn dò hắn vài câu rồi bay qua hướng võ đài, cho đến khi thân ảnh nàng biến mất, Dạ Vô Trần mới xoay người đi hướng ngược lại.

Hiếm khi có một đại hội luận võ cho nên dân chúng Phượng thành đều đi xem náo nhiệt.

Lúc này, trong một hẻm nhỏ không người, Dạ Dịch Hoa vừa mới quẹo vào, đột nhiên có một thân ảnh chắn trước mặt hắn.Chỉ thấy người nọ mặc trường bào nguyệt sắc nạm tơ vàng, trên mặt mang mặt nạ bạc, đôi mắt thâm trầm nhìn Dạ Dịch Hoa, môi mỏng mơ hồ mang theo nụ cười châm chọc.

Dạ Dịch Hoa nhíu mày: "Xin hỏi các hạ là người phương nào? Vì sao lại cản đường đi của bổn vương?" Hắn luôn luôn kết giao rộng rãi, cũng không có kẻ thù nào, vậy người này là ai?

'Phanh!' nam nhân không nói hai lời, hung hăng đá vào bụng Dạ Dịch Hoa khiến hắn ngã ra mặt đất, sau đó xách hắn lên bắt đầu đánh đấm điên cuồng.

Thực lực Dạ Dịch Hoa không thấp nhưng ở trong tay nam nhân này, nguyên khí của hắn giống như bị chặn lại, không có cách nào vận dụng.

Một quyền cuối cùng đánh vào mũi hắn, máu tươi chảy ra, nam nhân kia vừa lòng nhìn Dạ Dịch Hoa bị đánh thành đầu heo, ném phịch hắn xuống đất, lại đá thêm mấy cái.

"Nhớ kĩ, không phải nữ nhân nào ngươi cũng có thể mơ tưởng."  

Chương 34: Đại hội bắt đầu

  Buổi trưa canh ba.

Xung quanh võ đài, khán giả hứng thú bừng bừng thảo luận thắng thua, có người thừa dịp trận tỷ thí này để đánh cược, đương nhiên, về cơ bản mọi người đều cho rằng Mộ Đình Nhi, võ giả cấp 4 có thể đạt hạng nhất.

Hạng bét sao, đương nhiên là Mộ Như Nguyệt rồi, ai bảo nữ nhân kia là một phế vật.

"Tiếp theo, Mộ gia Mộ Đình Nhi và Hầu gia Trương Nhã Hân."

Mộ Đình Nhi cuối cùng cũng lên đài.

Tâm tình mọi người hưng phấn tập trung chú ý vào thiếu nữ mặc đồ màu xanh, tựa như rất hưởng thụ những ánh mắt như vậy, Mộ Đình Nhi tươi cười ưu nhã khéo léo, nhẹ nhàng bước lên đài cao.

"Cha, Đình Nhi tỷ tỷ lên sân khấu." Mộ Y Tuyết kéo ống tay áo Mộ Tình, hưng phấn nhảy dựng lên, "Đình Nhi tỷ tỷ quả nhiên lợi hại, vừa lên đài toàn bộ võ trường đã lặng ngắt như tờ, ngoài Đình Nhi tỷ tỷ còn ai có thể làm được như vậy nữa?"

Mộ Y Tuyết hơi nâng cằm, tươi cười đắc ý. Có một tỷ tỷ ưu tú như vậy sao nàng không tự hào cho được?

Bọn vương tôn công tử ở Phượng thành này đều nhìn Mộ Đình Nhi bằng ánh mắt ái mộ, có điều, trong mắt đối phương chỉ có một người, ánh mắt chứa đựng ôn nhu si mê lưu luyến chỉ nhìn Dạ Thiên Phong.

Khi bọn công tử ái mộ Mộ Đình Nhi này thấy trong mắt nàng chỉ có Dạ Thiên Phong, bất giác tim đều nát bét, bất quá cũng chỉ có nam nhân ưu tú như Dạ Thiên Phong mới xứng với giai nhân.

Bọn họ mới là trai tài gái sắc ông trời tác hợp, Mộ Như Nguyệt bị Dạ Thiên Phong từ hôn kia thì có là cái gì? Sao có thể so được với Mộ Đình Nhi?

Đổi lại là mình, chắc chắn cũng chọn Mộ Đình Nhi mà không phải phế vật uống phí mỹ mạo kia.

"Trương tiểu thư, chúng ta bắt đầu đi." Mộ Đình Nhi quay đầu nhìn Trương Nhã Hân, nở nụ cười thân thiện. Bất kì ai nhìn thấy nụ cười này đều không thể sinh ra ác cảm với nữ nhân này.

"Mộ cô nương, vậy ta không khách khí." Trương Nhã Hân cười khẽ, rút trường tiên bên hông ra công kích, trường tiên đỏ tươi sắc bén xẹt qua không trung.

Tiếng gió gào thét bên tai, Mộ Đình Nhi nghiêng người tránh thoát công kích của đối phương, sau đó thân thể nhanh chóng xuyên qua võ đài, di chuyển ra phía sau đối thủ.

Cảm giác trường kiếm lạnh băng đặt trên cổ, thân thể Trương Nhã Hân chấn động, cười khổ nói: "Mộ cô nương, ta không phải đối thủ của ngươi, cam nguyện nhận thua."

"Đa tạ." Mộ Đình Nhi thu hồi trường kiếm, liếc mắt đưa tình với trọng tài Dạ Thiên Phong.

Kết quả trận tỷ thí này nằm trong dự kiến của mọi người, dù sao thì thực lực hai người cũng cách xa nhau, căn bản không có gì để so sánh, Trương Nhã Hân tuyệt đối không phải đối thủ của Mộ Đình Nhi.

Xem ra đại hội lần này, quán quân không ai khác ngoài nàng.

"Phong Nhi, đó là nữ tử ngươi yêu mến sao?" Tử Nguyệt hoàng nhẹ nhàng vuốt chòm râu, cười nói, "Không tồi, bất kể là thiên phú hay tính tình đều rất tốt, ánh mắt ngươi thật tốt, trong ba nữ nhi Mộ gia chỉ có Mộ Đình Nhi không cùng huyết thống là kiệt xuất nhất."

"Hoàng gia gia thích là tốt rồi." Dạ Thiên Phong giật mình, xem ra lần này Hoàng gia gia cũng thích Đình Nhi rồi, cứ như vậy, dù sư phụ không ra mặt, Hoàng gia gia cũng không ngăn cản hắn cưới Đình Nhi.

Nghe đối thoại của hai ông cháu, Cơ Như Nhã bên cạnh bĩu môi, trong mắt xẹt qua tia khinh thường, Mộ Đình Nhi kia đúng là rất đẹp, thiên phú cũng không tồi, nhưng khiến người ta cảm thấy quá dối trá.

Thật ra nàng cảm thấy thưởng thức Mộ Như Nguyệt hơn.

Đúng lúc này, thanh âm tuyên chiến lại vang lên.

"Tiếp theo, Mộ gia Mộ Như Nguyệt và Hộ quốc tướng quân Lý Lộ."

Chương 35: Võ giả cấp ba

Lời vừa dứt, cả võ trường yên tĩnh lại.

Mà bất cứ ai cũng chưa từng nghĩ đến, ngoại trừ Mộ Đình Nhi còn có người mang lại hiệu quả như thế.

Trên đài luận võ, bạch y thiếu nữ đi tới chính giữa. Tuy hiện tại thiếu nữ có chút mảnh khảnh nhưng dung nhan tuyệt sắc kia khiến người ta không thể nhìn gần. So với vẻ đẹp nhu nhược của Mộ Đình Nhi, khí chất của nàng lại giống như tuyết sơn lạnh giá, như tùng trúc ngạo nghễ không sợ giá rét.

Tất cả mọi người không thể không thừa nhận, nữ nhi kiệt xuất nhất của Mộ gia là Mộ Đình Nhi, nhưng người đẹp nhất không thể nghi ngờ là đệ nhất phế vật Tử Nguyệt quốc Mộ Như Nguyệt.

Nàng đẹp như đóa hoa dưới ánh trăng, nhất thời khiến mọi người nhìn không chớp mắt.

"Ngươi chính là Mộ Như Nguyệt." Lý Lộ cong khóe môi, ánh mắt nhìn Mộ Như Nguyệt có chút càn rỡ, "Nếu ngươi thua ta, ngươi làm tiểu thiếp thứ 13 của ta, thế nào?"

"Có thể" Mộ Như Nguyệt mỉm cười thật tươi nhưng nụ cười kia không hề có độ ấm, "Nhưng nếu ngươi thua, từ nay về sau phải phục tùng ta, nhận ta làm chủ tử, ngươi đồng ý không?"

"Ha ha!" Lý Lộ cười to hai tiếng, ánh mắt nhìn về phía Mộ Như Nguyệt có chút hứng thú, "Đồng ý thì đã sao?" Giọng nói hạ thấp, hắn dừng một chút, nói tiếp, "Bởi vì ta sẽ không thua!"

Mộ Như Nguyệt nổi danh phế vật ở Tử Nguyệt quốc, sao hắn có thể thua nàng?

Nhưng mà Lý Lộ còn chưa kịp ra tay, Mộ Như Nguyệt đã động thủ trước. Thời điểm nhìn trường kiếm trong tay nàng lóe hàn quang lạnh thấu xương, hô hấp Lý Lộ cứng lại.

"Võ giả cấp ba!"

Không sai, khí thế trên người nữ nhân này quả thật là khí thế võ giả cấp ba mới có.

Sắc mặt Lý Lộ biến đổi, vung kiếm lên ngăn cản, trong nháy mắt đó hắn cảm thấy có thứ gì đó mạnh mẽ đập vào ngực mình, nhịn không được phun ra một ngụm máu tươi, lui về sau mấy bước.

Kết quả ngoài ý muốn lần này khiến mọi người sửng sốt một chút.

Lý Lộ không mạnh lắm nhưng cũng là một võ giả cấp ba, cái phế vật kia sao có thể đánh hắn hộc máu?

"Cấp ba, nàng lại là võ giả cấp ba!" Mộ Tình căn chặt răng, oán hận nhìn Mộ Như Nguyệt.

Lúc này hắn cũng không cảm thấy vui mừng vì nữ nhi mình không phải phế vật. Hắn chỉ cảm thấy bị nha đầu chết tiệt kia lừa gạt, hơn nữa còn xóa bỏ danh xưng phế vật trước mặt công chúng, rõ ràng là muốn đối nghịch hắn.

Sắc mặt khó coi còn có Mộ Y Tuyết và Mộ Đình Nhi.

Mộ Y Tuyết là bởi vì mình luôn mồm mắng nàng là phế vật nhưng hiện tại và sau này không bao giờ có thể vũ nhục nàng được mà cảm thấy không thoải mái. Còn Mộ Đình Nhi là vì biết rõ Mộ Như Nguyệt tuyệt đối không thể tu luyện.

Nàng rõ ràng bị mình hạ độc, khảo nghiệm thiên phú cũng chứng minh gân mạch nàng bị tắc nghẽn, sao có thể tu luyện? Hơn nữa nếu là võ giả cấp ba thôi thì cũng chỉ có thể đánh ngang tay với Lý Lộ, sao có thể dùng một chiêu mà đánh hắn hộc máu?Buồn cười cha con ba người này vẫn luôn hổ thẹn vì nàng là phế vật, nhưng sau khi nàng thoát khỏi danh phế vật thì lại oán hận nàng, cho rằng nàng làm hại bọn họ không dám ngẩng đầu, chỉ hận không thể lập tức lấy mạng nàng.

"Ta nhận thua", Lý Lộ giơ tay, tâm phục khẩu phục nói,"Mộ tiểu thư che giấu thật sâu, ta cũng bị hoảng sợ, nhưng ta có một chuyện không rõ, vì sao chúng ta đều là võ giả cấp ba nhưng ta lại cảm thấy thực lực của ngươi không chỉ có như thế?"

Nguyên nhân chính hắn nhận thua là vì cảm giác này, Lý Lộ biết dù có đánh tiếp hắn vẫn sẽ thua không thể nghi ngờ.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com