1020 - 1024
CHƯƠNG 1020: CỬA LUYỆN NGỤC (5)
"Mẫu thân, chúng ta đi thôi, con phượng hoàng này trốn không thoát, chờ sau khi chúng ta rời khỏi luyện ngục, nàng chính là người hầu của mẫu thân, người muốn ngược đãi nàng thế nào cũng được, ai bảo vừa rồi nàng lại muốn giết hại mẫu thân chứ."
Phượng hoàng lửa rùng mình, ai oán liếc mắt Dạ Tư Hoàng, ánh mắt ủy khuất.
Ai bảo loài người hại nàng, cho nên nàng mới có tâm lý căm thù đối với tất cả con người....
Mộ Như Nguyệt mỉm cười, nói: "Hoàng Nhi, ngươi trở lại đan thư trước đi."
Đan thư?
Trong lòng phượng hoàng lửa nhảy dựng, kinh ngạc nhìn Mộ Như Nguyệt, đáy mắt toát ra vẻ khiếp sợ.
Nữ nhân này sao lại có được đan thư? Này... chuyện này không có khả năng!
Lúc này, Mộ Như Nguyệt không hề nhìn thấy thần sắc của phượng hoàng lửa, bước nhanh về phía cửa luyện ngục, tra chìa khóa vào ổ khóa, khẽ vặn, cánh cửa lớn lập tức mở ra.
Sau đó, nàng không hề do dự đi vào trong...
Rừng luyện ngục, lá phong đỏ rơi rụng khắp nơi, xa xa nhìn lại giống như một biển lửa.
Lúc này, trong rừng rậm, đoàn người đi qua đạp trên lá phong phát ra âm thanh xào xạc.
Dẫn đầu đoàn người là một nam tử áo đen, dung nhan tuấn mỹ lạnh lùng tỏa ra ánh sáng kinh tâm động phách, đôi mắt thâm trầm như đêm tối làm người ta không thể dời mắt...
"Đội trưởng, còn bao lâu nữa chúng ta mới ra khỏi rừng luyện ngục?"
Người nói là một nữ tử thân hình nhỏ nhắn xinh xắn, nàng lau mồ hôi trên trán, hơi mất kiên nhẫn nói.
Nam tử áo đen không nói gì, khẽ cau mày, ánh mắt lạnh băng nhìn về phía thân ảnh bạch y đang cản đường bọn họ phía trước...
"Cái này...", Mộ Như Nguyệt nhỏ giọng nói, "Ta lạc đường, không biết các ngươi có thể cho ta đi chung một đoạn đường hay không?"
Nàng đã vào rừng luyện ngục mấy ngày rồi, nhưng cứ đi lòng vòng cùng một chỗ, nếu không tìm người quen thuộc đường xá chỉ dẫn, sợ là cả đời này cũng không thể đi ra khỏi nơi này.
"Vị cô nương này, ngươi muốn tuyên bố nhiệm vụ sao?"
Nam nhân trung niên phía sau cười tủm tỉm, nói: "Có điều, nếu muốn mướn người của chúng ta dẫn ngươi ra ngoài thì phải trả tiền thuê."
"Nhiệm vụ? Tiền thuê?" Mộ Như Nguyệt sửng sốt, trên đời này cũng có thứ gọi là tiền thuê sao?
"Không sai", nam nhân trung niên gật gật đầu, "Chúng ta là tiểu đội lính đánh thuê, trừ phi ngươi trả tiền thuê, nếu không, chúng ta sẽ không nhận sự ủy thác của ngươi."
Tiểu đội lính đánh thuê?
Nghe cụm từ quen thuộc này, Mộ Như Nguyệt lại sửng sốt, không phải ở Trung Hoa mới có lính đánh thuê sao? Tại sao ở dị thế này cũng có?
"Chương thúc thúc", mỹ nữ nhỏ xinh trừng mắt Mộ Như Nguyệt, cười lạnh nói, "Nhìn bộ dáng nghèo kiết xác này của nàng làm sao trả nổi tiền thuê, chúng ta cần gì phải làm điều thừa? Huống chi, rừng luyện ngục này cực kì hung hiểm, tự thân chúng ta còn khó bảo toàn, sao có thể mang theo một gánh nặng nữa chứ?"
Lúc này, Mộ Như Nguyệt vì đi lại trong rừng luyện ngục mấy ngày nên một thân bạch y bị nhánh cây quẹt rách, nhưng dù vậy vẫn không thể che giấu được dung mạo tuyệt sắc của nàng.
Cũng chính vì dung mạo tuyệt sắc này làm trong lòng mỹ nữ kia có chút đố kị....
"Tiền thuê sao?" Mộ Như Nguyệt nhàn nhạt nói, "Không biết một viên đan dược thiên giai trung cấp có đủ hay không?"
Đan dược?
Nam nhân trung niên chấn động, nhìn chằm chằm Mộ Như Nguyệt: "Ngươi... ngươi nói đan dược? Lại còn là đan dược thiên giai trung cấp?"
_____________________________________________
CHƯƠNG 1021: GÁNH NẶNG? KHIẾP SỢ! (1)
Trong 18 tầng luyện ngục, bởi vì chịu rất nhiều hạn chế nên đan dược sư ở đây còn trân quý hơn cả đại lục, huống chi là đan dược sư thiên giai trung cấp tôn quý như thế...
"Đúng vậy", Mộ Như Nguyệt khẽ nhếch môi, "Chỉ cần các ngươi dẫn ta ra khỏi đây, ta sẽ trả thù lao cho các ngươi là một viên đan dược thiên giai trung cấp."
Nam tử lạnh lùng nhìn Mộ Như Nguyệt, thanh âm trầm thấp: "Yêu cầu của ngươi, tiểu đội chúng ta tiếp nhận."
"Đội trưởng!"
Nghe vậy, mỹ nữ nhỏ xinh kia trợn to mắt, nói: "Nhưng mà, rừng luyện ngục quá nguy hiểm, chúng ta dẫn nàng theo chẳng phải là gánh nặng sao? Tuy đan dược quả thật rất trân quý, nhưng chúng ta cũng không thể vì một viên đan dược mà mất mạng."
Nói xong, nàng hung hăng trừng mắt Mộ Như Nguyệt, ngữ khí cảnh cáo: "Này, ngươi còn thất thần làm gì? Còn không mau rời khỏi nơi này?"
"Linh Nhi!"
Nam tử lạnh lùng còn chưa nói chuyện, nam nhân trung niên phía sau đã biến sắc, phẫn nộ quát: "Đội trưởng còn chưa nói chuyện, ngươi xen mồm cái gì?"
"Nhưng mà, cha..." Ân Linh nhấp nhấp miệng, ánh mắt ủy khuất.
Từ đầu đến cuối, nam tử lạnh lùng không thèm nhìn Ân Linh cái nào, trước sau vẫn nhìn về phía Mộ Như Nguyệt, một lúc sau mới chậm rãi mở miệng: "Đi thôi, sau khi đưa ngươi rời khỏi đây, nhiệm vụ kết thúc, lúc đó ngươi liền trả tiền thuê cho chúng ta."
"Được." Mộ Như Nguyệt khẽ nhếch môi: "Đúng rồi, ta có thể hỏi một chút, đây là tầng thứ mấy của 18 tầng luyện ngục?"
Nam nhân lạnh lùng nhìn Mộ Như Nguyệt, phun ra một chữ: "Sáu."
Tầng thứ sáu?
Mộ Như Nguyệt hơi sửng sốt, Phượng Kinh Thiên đang ở tầng thứ sáu, vậy chẳng phải nàng cũng trùng hợp đi vào tầng này sao? Không biết vì sao, nàng cứ cảm thấy mình có thể lập tức đi vào tầng thứ sáu, hẳn là có liên quan đến Mộ Dung Thanh Sơ...
Ân Linh tức giận bất bình, lại không thể nói gì, chỉ phải im lặng đi theo sau đội ngũ.
Dọc đường đi nói chuyện với nhau, Mộ Như Nguyệt biết được nam nhân đội trưởng kia tên là Lãnh Diễm, còn nam nhân trung niên Ân Phong và mỹ nữ nhỏ xinh Ân Linh là hai cha con, lần này bọn họ đi vào rừng luyện ngục là vì một nhiệm vụ...
"Đúng rồi, Mộ cô nương", Ân Phong quay đầu nhìn về phía Mộ Như Nguyệt, cười nói, "Không biết ngươi tới nơi này làm gì?"
"Tìm một vị bằng hữu", Mộ Như Nguyệt khẽ nhướng mày, nhàn nhạt hỏi, "Các ngươi có biết biển lửa luyện ngục là nơi nào không?"
"Biển lửa luyện ngục?"
Mọi người đều ngẩn ra, bất giác dừng chân, ánh mắt khiếp sợ nhìn Mộ Như Nguyệt.
Mộ Như Nguyệt sờ sờ đầu, hỏi: "Có vấn đề gì sao?"
"Cô nương", thần sắc Ân Phong nghiêm túc, "Ngươi tìm biển lửa luyện ngục làm gì? Chẳng lẽ, vị bằng hữu của ngươi đang ở trong biển lửa luyện ngục?"
"Cái này..." Mộ Như Nguyệt hơi dừng một chút, "Ta chỉ nghe nói đến biển lửa luyện ngục, cho nên muốn đi tìm hiểu một chút..."
"Thì ra là thế."
Ân Phong thở phào một hơi, cười nói: "Mỗi một tầng luyện ngục đều sẽ có một nơi để xử phạt, ở tầng thứ sáu, nơi đó được gọi là biển lửa luyện ngục, chỉ có những người tội ác tày trời mới bị đày vào biển lửa luyện ngục chịu phạt, ở trong đó, thân thể không thể tồn tại, linh hồn vĩnh thế bất diệt, đời đời kiếp kiếp phải chịu đựng hỏa hình! Bất quá, rất ít người biết biển lửa luyện ngục ở nơi nào, chúng ta cũng không rõ ràng lắm."
_____________________________________________
CHƯƠNG 1022: GÁNH NẶNG? KHIẾP SỢ! (2)
Sắc mặt Mộ Như Nguyệt trầm xuống, xem ra muốn tìm được Phượng Kinh Thiên còn cần một ít thời gian...
Có điều, nghĩ đến Phượng Kinh Thiên hiện giờ đang phải chịu đựng khổ hình trong biển lửa luyện ngục, trong lòng nàng liền dâng lên lửa giận mãnh liệt, suýt chút nữa thiêu đốt lòng nàng.
Bất luận thế nào, nàng nhất quyết sẽ không bỏ qua cho Bắc Quân!
Lãnh Diễm liếc mắt Mộ Như Nguyệt rồi nhanh chóng thu hồi tầm mắt, thanh âm trầm thấp: "Chúng ta tiếp tục xuất phát..."
Bước chân của đoàn người đã phá vỡ sự yên tĩnh của rừng luyện ngục.
Trong rừng cây rậm rạp thỉnh thoảng truyền đến tiếng vang sàn sạt, nhưng khi cảm nhận được khí tức trên người bọn họ toát ra thì âm thanh kia lại biến mất...
"Mộ cô nương, không bao lâu nữa chúng ta sẽ ra khỏi rừng luyện ngục, chẳng qua..."
Ân Phong đột nhiên phát hiện cái gì, thần sắc ngẩn ra, trợn to hai mắt, lời nói ra đến cửa miệng cũng bị nuốt xuống.
"Kia... kia là Tử linh hoa?"
Mọi người lập tức nhìn theo tầm mắt của hắn.
Giữa một lùm cây, trong một gốc cây cổ thụ khô có một đóa hoa màu tím rung rinh trong gió.
"Tử linh hoa, trời ạ, đây chính là mục tiêu lần này chúng ta đi vào rừng luyện ngục! Lần đầu tiên đi vào không phát hiện ra, không ngờ đi vòng vèo lại ngẫu nhiên gặp..."
Giờ khắc này, tâm tình mọi người đều kích động.
Ân Linh vui mừng, chạy nhanh về phía Tử linh hoa, thời điểm tay nàng sắp chạm vào đóa hoa tím thì một bóng dáng cao lớn xuất hiện trước mặt nàng.
"Linh Nhi, cẩn thận!!!"
Ân Phong biến sắc, ánh mắt tuyệt vọng.
Ngón tay Ân Linh cứng đờ, vừa ngẩng đầu liền đối diện với một cái mồm to đầy máu, nước miếng ghê tởm chảy xuống làm người ta sởn gai ốc.
Nhưng lúc này Ân Linh không chú ý được gì nhiều, chỉ có nỗi sợ hãi tràn ngập trái tim nàng, làm nàng bất giác ngừng mọi động tác lại...
Hơi thở tử vong cách nàng gần như thế, giống như chỉ trong nháy mắt sẽ rơi vào địa ngục.
Đúng lúc này, một tia sáng đen hiện lên, áo đen tung bay trong gió tạo thành một vòng cung đẹp mắt.
Ân Linh sửng sốt, còn chưa kịp hồi phục tinh thần, một bàn tay to đã mạnh mẽ đẩy nàng ra ngoài, sau đó thân thể chợt lóe, trốn qua bên cạnh.
Mặc dù vậy, hắn vẫn không thoát khỏi móng vuốt của ma thú, cả bả vai máu tươi đầm đìa, nhiễm đỏ cả y phục....
"Đội... đội trưởng?"
Ân Linh ngây ngẩn nhìn dung nhan lạnh băng của nam nhân, nước mắt bất giác chảy xuống: "Đội trưởng, thật xin lỗi..."
Ân Phong bất đắc dĩ thở dài: "Linh Nhi, loại dược liệu trân quý như Tử linh hoa tất nhiên có ma thú bảo hộ, lần này ngươi thật sự quá lỗ mãng, hơn nữa, thực lực của ma thú này không thấp, đại khái là cấp bậc chân nguyên, bất quá, chuyện quan trọng nhất bây giờ là đối phó với ma thú này."
Ân Linh cắn chặt môi, áy náy nhìn Lãnh Diễm, hai mắt rưng rưng.
"Tất cả mọi người nghe lệnh, bảo hộ an toàn cho đội trưởng." Ân Phong lạnh giọng quát.
Mọi người lập tức bao vây xung quanh ma thú...
Đôi mắt của bát trảo thiên mãng xà âm lãnh nhìn đám người phía trước, thân hình hung hăng quật về phía mọi người.
Đuôi của nó quấn quanh cổ một người, dùng sức quăng ra ngoài, đầu người nọ đập vào thân cây, ngã thất điên bát đảo...
_____________________________________________
CHƯƠNG 1023: GÁNH NẶNG? KHIẾP SỢ! (3)
"Cứ tiếp tục như vậy thì không ổn!"
Sắc mặt Ân Phong trầm xuống, lạnh lùng nhìn bát trảo thiên mãng xà bị mọi người công kích mà vẫn hoàn hảo không tổn hại gì, ánh mắt dần lộ vẻ nặng nề.
Da của con bát trảo thiên mãng xà này rất dày, đao kiếm không thể gây thương tổn, còn bọn họ đã bị thương không ít...
Thời điểm hắn đang nghĩ phương pháp, trong rừng cây lại xuất hiện một con mãng xà lớn, nhằm về phía Lãnh Diễm.
Ân Phong sợ tới mức tim muốn vọt lên cổ họng, nôn nóng la lớn: "Không tốt, bát trảo thiên mãng xà này là một đôi, mau, mau đi cứu đội trưởng!"
Nhưng mà, đã không còn kịp rồi.
Lãnh Diễm đang vội vàng ứng phó bát trảo thiên mãng xà trước mặt, đột nhiên phía sau lại xuất hiện thêm một con, thời điểm hắn quay đầu lại, mãng xà đã hung hăng cắn xuống...
Giờ khắc này, tim mọi người như ngừng đập, tuyệt vọng nhìn một màn trước mắt.
Đội trưởng chính là hi vọng của bọn họ, nếu hắn chết rồi, từ nay về sau, bọn họ còn hi vọng gì nữa?
"Không!!!"
Ân Linh tuyệt vọng gào lên, thần sắc bi thống, dung nhan xinh đẹp nước mắt đầm đìa.
Là nàng, là nàng hại đội trưởng...
So với vẻ mặt tuyệt vọng của mọi người, thần sắc Lãnh Diễm cực kì bình tĩnh, khóe môi gợi lên độ cong trào phúng, không biết là trào phúng thế giới này hay gì khác...
Đột nhiên, một bóng dáng bạch y lướt qua trước mặt hắn, ánh lửa lập lòe, một thanh kiếm to từ trên trời hung hăng chém xuống, rừng núi rung chuyển, máu tươi từ thân thể bát trảo thiên mãng xà phun ra, nhiễm đỏ cả mặt đất.
Tất cả mọi người đều ngây ngẩn, vẻ mặt không dám tin nhìn chằm chằm vào thân ảnh bạch y đứng trong cuồng phong, ánh mắt khiếp sợ, kinh ngạc như nhìn thấy quỷ...
Ai có thể nói cho bọn họ, những gì bọn họ chứng kiến không phải là sự thật!
Nữ nhân này thoạt nhìn cũng ngang ngửa thực lực của đội trưởng, vậy mà một kiếm đã chém chết bát trảo thiên mãng.
Bát trảo thiên mãng thấy đồng bọn của mình bị giết, lập tức nổi giận công kích về phía Mộ Như Nguyệt.
Bạch y tung bay trong gió, Mộ Như Nguyệt đứng đưa lưng về phía bát trảo thiên mãng phía sau, giống như không biết nó đang đến gần...
"Mộ cô nương, cẩn thận!"
Ân Phong nóng nảy, nhịn không được la lớn.
Nhưng từ đầu đến cuối, Mộ Như Nguyệt đều không quay đầu lại...
Bát trảo thiên mãng nhanh chóng bay lên, hàm răng bén nhọn tản ra hàn khí, sắp báo thù được cho đồng bọn, ánh mắt nó toát ra tia hưng phấn...
Nhưng thời điểm hàm răng nó sắp cắn vào cổ Mộ Như Nguyệt, trên người nữ tử bùng lên ngọn lửa mãnh liệt, nhanh chóng bao trùm toàn thân bát trảo thiên mãng, nó rên lên một tiếng rồi rơi xuống đất, trên người phát ra tiếng xèo xèo.
Không lâu sau, mùi thịt nướng tràn ngập trong không khí...
Mọi người ngây dại, ánh mắt khiếp sợ, không dám tin nhìn nữ tử trước mắt.
Sắc mặt Ân Linh trắng bệch, thân thể run rẩy.
Nữ nhân này cường đại đến mức này, buồn cười nàng còn vũ nhục nàng ấy là gánh nặng. Xem ra gánh nặng là bọn họ mới đúng...
"Mộ cô nương", Ân Phong hồi phục tinh thần, ôm quyền nói, "Đa tạ cô nương ra tay tương trợ, nếu không, sợ là chúng ta đã toàn quân bị diệt tại đây rồi."
Nghe vậy, Mộ Như Nguyệt chậm rãi xoay người lại...
______________________________________________
CHƯƠNG 1024: GÁNH NẶNG? KHIẾP SỢ! (4)
Dung nhan nữ tử tuyệt sắc, khí chất đạm mạc, xuất trần.
"Ngươi không cần cảm tạ ta, nếu các ngươi chết ở đây, ta cũng không thể tìm được đường ra khỏi nơi này, cho nên, chúng ta cũng theo nhu cầu thôi..."
Ân Phong cười khổ: "Tuy nói như thế nhưng ngươi đã cứu chúng ta là sự thật, nếu chúng ta chết ở đây thì cũng không lấy được Tử linh hoa, mục đích chúng ta tới đây chính là Tử linh hoa, nó đối với chúng ta có tác dụng rất lớn."
"Tử linh hoa?" Mộ Như Nguyệt nghi hoặc hỏi.
"Đúng vậy", Ân Phong gật đầu, "Phụ thân của đội trưởng bị bệnh nặng, nghe nói cần có Tử linh hoa để luyện chế đan dược thiên giai cao cấp mới cứu được, chúng ta vạn dặm xa xôi đến đây tìm kiếm Tử linh hoa, nếu không có ngươi, sợ là phụ thân của đội trưởng cũng khó bảo toàn tánh mạng."
Thần sắc Mộ Như Nguyệt trầm xuống: "Nể tình các ngươi dẫn ta ra khỏi rừng luyện ngục, ta nhắc nhở các ngươi một câu, Tử linh hoa không phải là dược liệu cứu người, loài hoa này có thể khống chế thần kinh con người để đạt được mục đích mà không ai biết."
Ân Phong sửng sốt: "Này... điều này là thật sao? Huynh trưởng của đội trưởng chúng ta vất vả mời về một đan dược sư thiên giai, nói là nguyện ý giúp chúng ta luyện chế đan dược, nếu sự thật đúng như lời ngươi nói, như vậy..."
Như vậy mục đích của hắn là gì?
Lãnh Diễm khẽ cau mày, ngẩng đầu nhìn nữ tử tuyệt sắc, khuôn mặt lạnh lùng toát ra vẻ kiên định.
"Ta nợ ngươi một ân tình."
Lúc nói lời này, ngữ khí Lãnh Diễm kiên định mà hữu lực.
"Ta không cần ngươi trả ơn."
Mộ Như Nguyệt khẽ cau mày, nói thật, nàng cứu những người này cũng chỉ vì muốn ra khỏi rừng luyện ngục thôi.
"Mặc kệ thế nào, ân tình này, ta nhớ kĩ."
Khuôn mặt Lãnh Diễm không biểu tình nhìn Mộ Như Nguyệt, lạnh lùng nói.
"Tùy ngươi." Mộ Như Nguyệt nhún vai, cười nói.
Ân Linh đứng phía sau hai người, khẽ nhấp nhấp môi nhìn Mộ Như Nguyệt, đáy mắt xẹt qua một tia sáng khác thường.
Cuối cùng, nàng lấy hết dũng khí tiến lên, nhỏ giọng nói: "Thật xin lỗi."
"Ân?" Mộ Như Nguyệt nhướng mày, nghi hoặc nhìn Ân Linh, "Ngươi có việc gì sao?"
"Ta..." Ân Linh cắn chặt môi, "Ta không nên vũ nhục ngươi, nói ngươi là gánh nặng."
"Nga."
Nghe vậy, Mộ Như Nguyệt gật gật đầu, thần sắc nhàn nhạt nói: "Ngươi nói những lời này lúc nào?"
Ân Linh ngây ngẩn, vừa rồi nàng nói nhiều như vậy, nữ nhân này căn bản đều không nghe thấy? Vậy không phải là tự nàng lầm bầm lầu bầu một hồi?
Nghĩ đến đây, Ân Linh xấu hổ muốn tìm cái lỗ mà chui vào, mặt đỏ bừng nhìn Mộ Như Nguyệt...
"Đi thôi."
Lãnh Diễm quét mắt nhìn Ân Linh, rồi xoay người đi về phía trước.
Đội ngũ tiếp tục đi ra khỏi rừng luyện ngục, lần này Ân Linh không còn xem thường Mộ Như Nguyệt nữa.
Trong đám bọn họ, thực lực của nàng được coi là đứng đầu, nếu nói nàng là gánh nặng, vậy bọn họ tính là cái gì?
"Aizz."
Nhìn nữ nhi mình, Ân Phong thở dài: "Linh Nhi, nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, ngươi không thể chỉ nhìn bề ngoài mà đánh giá người khác, có những người thâm tàng bất lộ, chỉ dựa vào vẻ bề ngoài không thể kết luận được gì..."
"Ta hiểu rồi, cha."
Ân Linh khẽ cắn môi, xấu hổ nói: "Giống như nữ nhân này..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com