1115 - 1119
CHƯƠNG 1115: HÃM HẠI (6)
Trên quảng trường học viện, dòng người chen chúc xô đẩy.
Từ ngày khảo thí nhập học bắt đầu đã qua hơn nửa tháng, đã có người lục tục hoàn thành nhiệm vụ mang vật phẩm trở về...
Lúc này, đột nhiên có một thân ảnh hoang mang rối loạn chạy nhanh tới: "Liễu Diệp đại nhân, việc lớn không tốt!"
Liễu Diệp nhíu mày nhìn nữ tử trước mắt, nhàn nhạt nói: "Xảy ra chuyện gì?"
Tiêu Vũ thở hổn hển, mồ hôi đầm đìa nói: "Là đội ngũ mà ta dẫn dắt, các nàng... các nàng đã xảy ra chuyện."
"Cái gì?" Sắc mặt Liễu Diệp trầm xuống, học viện đã phái một số cao thủ thần vương đi thăm dò trước, bảo đảm an toàn cho bọn họ, không ngờ các nàng vẫn xảy ra chuyện.
"Tiêu Vũ, ngươi từ từ nói, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Tiêu Vũ lau mồ hôi trên trán, ủy khuất nói: "Giữa đường chúng ta bị đàn ma thú công kích, trong đó còn có ma thú thần vương, ta thật sự không chống đỡ nổi, khó khăn lắm mới chạy về đây được, còn các nàng..."
Đám người lập tức ồ lên.
Ngay cả Tiêu Vũ cũng rất khó khăn mới chạy thoát, những người đó còn có thể sống sót sao? Đương nhiên là táng thân trong tay đàn ma thú...
Có điều, nhìn Tiêu Vũ một thân chật vật, tóc tai hỗn độn thê thảm, không ai hoài nghi lời nàng nói, cũng chỉ trách đội ngũ kia xui xẻo gặp phải đàn ma thú...
Liễu Diệp khẽ nhíu mày: "Ma thú trong Thần sơn sẽ không vây công con người, tại sao các ngươi gặp phải đàn ma thú?"
Trong lòng Tiêu Vũ trầm xuống, quả nhiên Liễu Diệp không dễ lừa gạt, nhưng vậy thì sao chứ? Nàng sẽ không để người khác biết được hành động của mình.
"Liễu Diệp đại nhân, tất cả là tại Thiên Diệp", Tiêu Vũ mím môi, áy náy nói, "Nàng mang theo phấn dẫn thú đến Thần sơn, không ngờ sẽ dụ một đám ma thú tới! Tuy nàng phạm sai lầm lớn như vậy nhưng ta cũng có trách nhiệm, là tại ta không kiểm tra trang bị của bọn họ trước khi xuất phát, cuối cùng gây ra sự cố này, Liễu Diệp đại nhân, ta..."
"Được rồi, ngươi cũng mệt mỏi, đi xuống nghỉ ngơi đi", Liễu Diệp không hề nghĩ nhiều, "Sự cố lần này không thể trách ngươi, ngươi cũng không cần tự trách, dù sao giữa các ngươi cũng có thù oán, sao có thể kiểm tra trang bị của các nàng?"
Tiêu Vũ hơi rũ mắt, biểu tình thật giống như còn chìm đắm trong hối hận.
"Tiêu Vũ", một thân ảnh cao lớn bỗng đi đến phía sau nàng, nhẹ nhàng ôm chặt bả vai run rẩy, ôn nhu an ủi: "Liễu Diệp đại nhân nói đúng, chuyện này không phải lỗi của ngươi, ngươi không cần phải chịu trách nhiệm, phấn dẫn thú là Thiên Diệp mang đi, cũng chính nàng tự tìm đường chết, chẳng trách được người khác!"
Nhìn bộ dáng Tiêu Vũ áy náy, Tề Mặc đã sớm đau lòng, nhưng mà thân phận Thiên Diệp có chút phiền phức, nếu hoàng đế trách tội, cho dù Tiêu Vũ có lý cũng không có lợi thế....
Bất luận thế nào, hắn nhất định sẽ bảo vệ tốt nữ nhân mình yêu!
Lông mi Tiêu Vũ khẽ run, rũ mắt che đi tia âm hiểm nơi đáy mắt, dù sao những người kia đều không thể trở về, làm sao có người biết được chuyện mình đã làm?
"Thời gian khảo thí đã hết, những người không xuất hiện sẽ bị coi là khảo thí thất bại!" Liễu Diệp nhàn nhạt đảo mắt qua đám người phía dưới, thanh âm lạnh lùng.
Ngoại trừ mấy người Mộ Như Nguyệt cũng có rất nhiều đội hoàn thành nhiệm vụ khảo thí nhưng lại có thành viên không trở về.
Tỷ như Dạ Vô Trần, giữa đường đã rời đội ngũ đi tìm Mộ Như Nguyệt...
_____________________________________
CHƯƠNG 1116: KHIẾP SỢ! (1)
Tiêu Vũ cười lạnh, chỉ cần Thiên Diệp không còn, vậy Tề gia cũng không có lý do gì không tiếp nhận nàng....
Nhưng ngay tại thời điểm mọi người đều cho rằng mấy người Mộ Như Nguyệt không còn mạng để về nữa, một thanh âm nhàn nhạt truyền đến giống như sấm sét nổ vang trong lòng mọi người.
"Xin lỗi, chúng ta về trễ."
Thân thể Tiêu Vũ khẽ run lên, sắc mặt tái nhợt, nàng quay đầu lại, vừa nhìn thấy mấy người đang bước tới, con ngươi bỗng co rụt lại, thanh âm run rẩy: "Ngươi... các ngươi làm sao trở về được?"
Không phải các nàng hẳn là đã chết rồi sao? Mấy kẻ yếu cấp bậc thần tướng thôi, vậy mà có thể đánh bại đàn ma thú....
Tuyệt đối không thể nào!
Tiêu Vũ mím chặt môi, lắc đầu liên tục, biểu tình giống như gặp quỷ...
"Tiêu Vũ?"
Tuy thấy Thiên Diệp trở về, trong lòng Tề Mặc rất khiếp sợ nhưng cũng thở phào nhẹ nhõm, dù sao nếu nàng chết, hoàng đế nhất định sẽ trách tội xuống. Nhưng biểu tình của Tiêu Vũ khi thấy bọn họ trở về thật sự quá kì quái.
Thật giống như, nàng không hi vọng bọn họ trở về...
Nghĩ đến đây, Tề Mặc lắc lắc đầu, cười khổ một tiếng.
Hẳn là hắn suy nghĩ nhiều, Tiêu Vũ sao có thể là người như thế?
"Hừ!" Thiên Diệp hừ lạnh, khí thế bức người, "Có vài người đương nhiên không hi vọng chúng ta trở về, đáng tiếc kết quả lại không như ngươi mong muốn."
Mọi người lập tức nghị luận sôi nổi, ánh mắt đồng loạt nhìn về phía Tiêu Vũ sắc mặt tái nhợt.
Không phải Tiêu Vũ nói các nàng gặp đàn ma thú, ngay cả nàng cũng rất khó khăn mới trở về được, vậy các nàng làm sao thoát khỏi công kích của nhiều ma thú như vậy?
Nhất thời, mọi ánh mắt nghi ngờ đều đổ dồn về phía Tiêu Vũ làm sắc mặt nàng càng thêm trắng bệch, lại không biết tự bào chữa thế nào...
Thật lâu sau nàng mới hít sâu một hơi, miễn cưỡng cười nói: "Thiên Diệp, ngươi trở về thì tốt rồi, lúc nãy ta còn đang lo lắng các ngươi gặp phải đàn ma thú vây công, trong đó còn có mấy ma thú cấp thần vương, ta còn tưởng rằng ngươi..."
Ánh mắt Thiên Diệp trầm xuống, xẹt qua một tia lãnh ý.
"Trong Thần sơn đã xảy ra chuyện gì?" Liễu Diệp cau mày, lạnh lùng nhìn đám người Mộ Như Nguyệt, "Đặc biệt là ngươi, Thiên Diệp, ta nghe nói ngươi dám mang theo phấn dẫn thú đi Thần sơn, chẳng lẽ ngươi không biết Thần sơn là nơi thế nào sao? Quả thật là hồ nháo! Ngươi phải hảo hảo kiểm điểm lại mình đi!"
Thiên Diệp hoàn toàn ngây ngẩn, kinh ngạc nhìn Tiêu Vũ.
Phấn dẫn thú rõ ràng là Tiêu Vũ dùng để hãm hại mình, nàng lại dám nói là mình mang theo, trên đời này còn có người vô sỉ hơn không?
Thiên Diệp đang muốn nói gì đó, lại bị một bàn tay giữ chặt, nàng ngẩn ra, kinh ngạc quay đầu nhìn bạch y nữ tử bên cạnh.
Mộ Như Nguyệt lắc đầu với nàng, khóe môi khẽ cong lên, nhàn nhạt nhìn Liễu Diệp, hỏi: "Ngươi cho rằng dựa vào thực lực của chúng ta có thể trốn thoát công kích của ma thú thần vương sao?"
Mọi người sửng sốt, hai mặt nhìn nhau.
Hiển nhiên, Mộ Như Nguyệt nói rất có lý, chỉ dựa vào mấy thần tướng yếu ớt làm sao có thể bình yên vô sự thoát khỏi đàn ma thú vây công? Huống chi trong đó còn có ma thú thần vương.
Nói ra ai tin?
"Vậy sao lại thế này!" Liễu Diệp khẽ nhíu mày, theo bản năng nhìn về phía Tiêu Vũ, trong lòng đã có suy đoán.
_____________________________________
CHƯƠNG 1117: KHIẾP SỢ! (2)
"Rất đơn giản", Mộ Như Nguyệt nhếch môi, nhàn nhạt nói, "Sau khi đến Thần sơn, nàng liền một mình rời đi, mặc cho chúng ta đuổi theo thế nào cũng không kịp, chẳng qua, lần này vận khí chúng ta cũng không tệ lắm, không gặp phải ma thú cường đại gì, cho nên mới có thể bình an trở về."
Ngụ ý, nếu các nàng ngoài ý muốn gặp phải ma thú cường đại thì chính là bị Tiêu Vũ hại chết...
Thiên Diệp muốn nói lại thôi, hơn nữa nhìn thấy ánh mắt ngăn cản của Mộ Như Nguyệt, nàng liền nuốt hết mấy lời muốn nói xuống, căm hận trừng mắt Tiêu Vũ.
"Không, không phải như vậy!"
Cảm nhận được những ánh mắt trào phúng khinh bỉ xung quanh, Tiêu Vũ run lên, thì thào lẩm bẩm.
Nhưng hiện tại nàng nên giải thích thế nào? Chẳng lẽ nói là mình muốn hại Thiên Diệp sao? Bất luận thế nào cũng không thể nói ra chuyện này.
"Không ngờ Tiêu Vũ sư tỷ lại là người như vậy, đúng là biết người biết mặt không biết lòng!"
"Có lẽ là có người muốn hãm hại sư tỷ?"
"Hãm hại nàng, sao có thể? Không phải sư tỷ nói các nàng bị đàn ma thú vây công sao? Đánh chết ta cũng không tin mấy người bọn họ có thể thoát khỏi công kích của đàn ma thú! Vậy cũng chỉ còn một khả năng, sư tỷ bỏ lại các nàng, muốn các nàng tự sinh tự diệt trong Thần sơn, nơi đó vô cùng hung hiểm, không có cường giả thần vương hộ tống, cản bản là đi tìm chết! Rồi sau đó nàng cho rằng bọn họ đã chết nên mới trở về mật báo..."
Từng lời châm chọc của mọi người kích thích trái tim Tiêu Vũ, nàng vội vàng muốn nói gì đó với Tề Mặc, nhưng lại bắt gặp ánh mắt thất vọng của đối phương.
Ánh mắt nam nhân như búa tạ hung hăng nện vào lòng Tiêu Vũ, đau đến mức không thể hô hấp...
"Tề Mặc đại ca, ngươi nghe ta giải thích!"
Nàng nóng nảy muốn nói gì đó, lại bị thanh âm lạnh lùng của nam nhân chặn lại: "Tiêu Vũ, ta không thể ngờ được ngươi lại là người như vậy, vừa nãy, lúc biết ngươi vì không bảo vệ được Thiên Diệp khiến nàng mất mạng ta còn tính toán dùng hết khả năng để bảo hộ ngươi, nhưng thật không ngờ là ngươi muốn hại các nàng, lúc này, ta không bảo hộ được ngươi nữa!"
"Tề Mặc đại ca..."
"Đủ rồi, không cần nói thêm gì nữa, ta đã quá thất vọng về ngươi rồi! Hơn nữa, tuy Thiên Diệp kiêu căng ương ngạnh nhưng tính tình nàng cao ngạo căn bản khinh thường nói dối, vừa rồi nàng không phủ nhận, nói cách khác những lời vị cô nương này nói đều là sự thật, chúng ta kết thúc ở đây đi!"
Tề Mặc bi thống nhắm mắt lại.
Lúc trước hắn yêu nàng, chính là yêu phần đơn thuần thiện lương của nàng, nhưng không ngờ nữ tử đơn thuần kia cũng có một ngày trở nên không từ thủ đoạn như thế.
Nghĩ đến đây, hắn chậm rãi mở mắt ra, nhìn nàng một lần cuối cùng, hung hăng phất tay áo xoay người rời đi, biến mất khỏi tầm mắt Tiêu Vũ.
"Tề Mặc đại ca!"
Nhìn theo thân ảnh dần biến mất, Tiêu Vũ tuyệt vọng gào lên, hai chân mềm nhũn quỳ xuống đất, nước mắt chảy dài, thấm ướt mặt đất....
Tất cả đều tại nữ nhân đáng chết kia hại nàng.
Là nàng ta hại nàng mất đi nam nhân mình yêu! Hơn nữa còn phải chịu mọi người phỉ nhổ!
Tiêu Vũ siết chặt nắm đấm, ánh mắt như rắn độc quấn chặt Mộ Như Nguyệt, trong mắt không hề che giấu phẫn nộ và hận ý...
________________________________________
CHƯƠNG 1118: KHIẾP SỢ! (3)
Mộ Như Nguyệt nhếch môi, nhìn thẳng vào Tiêu Vũ, đôi mắt bình tĩnh không gợn sóng.
Trong mắt nàng, Tiêu Vũ rõ ràng nhìn thấy bộ dáng chật vật hèn mọn của mình.
"Tiêu Vũ, ta sẽ báo cáo chuyện này với trưởng lão học viện, ngươi tự giải quyết cho tốt đi." Liễu Diệp lạnh lùng nhìn Tiêu Vũ, sau đó thu hồi tầm mắt, nhàn nhạt nói: "Còn ai chưa trở về không? Nếu như không còn ai, vậy khảo thí đến đây là kết thúc, sau khi nộp vật phẩm hoàn thành nhiệm vụ, các ngươi có thể rời đi."
Nhưng hắn còn chưa dứt lời, một thanh âm tà mị đột nhiên truyền vào tai mọi người...
"Xin lỗi, hình như ta đến muộn."
Ánh hoàng hôn bao phủ thân ảnh nam nhân thon dài, áo bào tím nhẹ bay trong gió, vừa chạm vào ánh mắt Mộ Như Nguyệt nhìn qua, khóe môi gợi lên ý cười nhu hòa.
Trên đường trở về, hắn và Mộ Như Nguyệt liền tách ra, chờ nàng về được một lúc hắn mới xuất hiện, tránh để người khác nhận ra quan hệ của bọn họ.
Có điều, hai người phải lén lút như vậy làm Dạ Vô Trần rất khó chịu, nhưng chỉ cần chịu đựng thêm một thời gian nữa thôi, hắn sẽ không phải nhìn nữ nhân mình yêu ngay trước mặt mà không thể ôm nàng vào lòng....
"Xem ra, quy định của học viện cần phải sửa lại."
Trong lòng Dạ Vô Trần thầm thở dài, thật không biết là lão gia hỏa nào đặt ra quy định kì quái như vậy...
"Tốt, xem ra mọi người hầu như đã trở về hết rồi", Liễu Diệp gật gù nói, "Nộp lại vật phẩm hoàn thành nhiệm vụ xong, các ngươi có thể trở về, không lấy được vật phẩm xem như nhiệm vụ thất bại, hi vọng sang năm các ngươi sẽ cố gắng hơn."
Dứt lời lập tức có người tiến lên nộp vật phẩm, còn những người không hoàn thành nhiệm vụ thì tràn đầy thất vọng rời đi...
"Nguyệt Nhi, vừa nãy sao ngươi không để Thiên Diệp nói sự thật?"
Trên đường trở về kí túc xá, Lisa quay đầu tò mò hỏi Mộ Như Nguyệt: "Vậy không phải tiện nghi cho nữ nhân kia sao? Bỏ mặc chúng ta ở đó, chỉ có thể xem là không làm hết trách nhiệm, nhưng hất phấn dẫn thú lên người chúng ta lại là hãm hại..."
Mộ Như Nguyệt cười nhạt, nói: "Ma thú thần vương dẫn dắt đàn ma thú vây công, chúng ta làm cách nào thoát khỏi hiểm cảnh? Việc này phải giải thích với bọn họ thế nào?"
Lisa sửng sốt, đôi mắt xanh chớp chớp, tràn đầy tò mò.
"Ta không muốn để người khác biết sự tồn tại của Tiểu Đằng." Mộ Như Nguyệt hơi ngẩng đầu, thanh âm lạnh lùng, "Hơn nữa, cho dù chúng ta nói ra cũng không ai tin, Tiêu Vũ hoàn toàn có thể biện giải là chúng ta tự mang phấn dẫn thú theo, ngược lại, nếu nói nàng bỏ mặc chúng ta ở Thần sơn thì nàng không thể biện giải được, bởi vì trong suy nghĩ của mọi người, chúng ta không có khả năng thoát khỏi nhiều ma thú vây công!"
Quan trọng hơn, Tiểu Đằng là át chủ bài của nàng, nàng không muốn lộ ra quá sớm...
Lisa tức giận bất bình: "Thật là tiện nghi nữ nhân kia!"
"Tiện nghi? Không!" Mộ Như Nguyệt lắc đầu, cười lạnh nói, "Nàng ta sẽ không sống tốt được lâu nữa, nhưng mà chuyện này hẳn là Thiên Diệp tự mình giải quyết, không phải sao?"
Nhất thời, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Thiên Diệp.
Thiên Diệp trầm mặc nửa ngày, ngẩng đầu nói: "Nguyệt Nhi nói không sai, nàng tính kế ta, ta không thể dễ dàng buông tha nàng như vậy! Hiện tại vào học viện, chỉ cần ta không tiếp nhận nàng khiêu chiến thì nàng cũng không thể làm gì được ta! Chờ đến lúc năng lực ta mạnh lên, chính là lúc nàng phải trả giá đắt vì đã hãm hại chúng ta!"
_________________________________________
CHƯƠNG 1119: KHIẾP SỢ! (4)
Nàng đường đường là công chúa một nước, đã khi nào gặp phải chuyện như vậy? Nhưng lần này, nàng không muốn mượn thế lực và thân phận mình để báo thù rửa hận, chỉ có cách vượt qua nàng ta, hung hăng dẫm đạp nàng ta dưới chân mới có thể bình ổn được phẫn nộ và hận ý trong lòng nàng!
"Đi thôi", Y Liên cười nói, "Cuối cùng chúng ta cũng chính thức nhập học rồi, không biết tên Cốc Thần kia thế nào, ngày mai là ngày khai giảng, học viện Thần không giống những học viện khác, không ai hướng dẫn chương trình học cho chúng ta, chỉ có thể tự mình tu luyện, trong học viện Thần cũng có một vài khu vực chuyên môn tu luyện và bí cảnh tăng thực lực, muốn vào những nơi đó đều phải dùng linh thạch mua!"
Nói tóm lại, ở trong học viện Thần mà không có linh thạch thì nhất định một bước khó đi!
Cho nên, Tiêu Vũ là một cô nương xuất thân nhà nông nghèo khó mà đi được đến ngày hôm nay đã khiến không ít đệ tử trong học viện sùng bái, nhưng trải qua chuyện hôm nay, nàng nhất định thân bại danh liệt!
Mộ Như Nguyệt dừng chân, quay đầu hỏi Y Liên: "Trong học viện có nơi nào dành cho đan dược sư không?"
"Đan dược sư?" Y Liên kinh ngạc nhìn Mộ Như Nguyệt, "Ngươi là đan dược sư?"
Mộ Như Nguyệt cười nhạt: "Coi là vậy đi."
Y Liên khiếp sợ, nàng thật không ngờ Mộ Như Nguyệt lại là đan dược sư được người đời tôn sùng...
"Trong học viện Thần quả thật có một nơi chuyên dùng để đan dược sư luyện tập, hơn nữa còn chia thành các cấp bậc, tỷ như, phòng luyện đan bậc trung cấp chỉ có một số kiến thức và bí tịch bậc trung cấp, chờ sau khi ngươi đột phá mới có thể vào phòng luyện đan cao cấp, đương nhiên bất luận đi đâu cũng cần có linh thạch, tuy giá cả hơi cao nhưng đối với ngươi thì không thành vấn đề."
Y Liên cười cười.
Có thể tùy tiện lấy ra 60 linh thạch trung cấp, nàng làm sao có thể thiếu linh thạch?
"Ta đã biết." Mộ Như Nguyệt khẽ gật đầu, đáy mắt xẹt qua tia sáng khác thường.
Học viện Thần này, tương đối thú vị...
-------------------------
Bên ngoài phòng luyện đan trung cấp, lão giả có vẻ mơ màng sắp ngủ. Bỗng nhiên, một thân ảnh xuất hiện trước mặt hắn làm hắn giật mình, lập tức tỉnh ngủ hẳn.
"Vị cô nương này, ngươi muốn tới phòng luyện chế đan dược?" Nhạc lão khẽ nheo mắt, đánh giá Mộ Như Nguyệt từ trên xuống dưới, giống như muốn nhìn thấu nàng.
Cũng không thể trách hắn, Mộ Như Nguyệt nhìn thế nào cũng giống học viên mới, lại ăn mặc bình thường, không giống như người biết luyện đan.
Mộ Như Nguyệt nhàn nhạt nói: "Đúng vậy."
Lúc trước ở luyện ngục, thuật luyện đan của Mộ Như Nguyệt đã đột phá thần giai, mà dựa theo cấp bậc phân chia ở Thần giới, vừa đột phá thần giai chính là Thượng giai sơ cấp, cho nên hiện giờ nàng cần luyện chế đan dược thượng giai trung cấp...
"Ha ha, cô nương, vậy ngươi có biết quy định của học viện chúng ta hay không, muốn vào phòng luyện đan cần bỏ ra một linh thạch trung cấp."
Một linh thạch trung cấp, người bình thường không thể trả nổi.
Thời điểm Nhạc lão đánh giá Mộ Như Nguyệt, một viên linh thạch rơi vào tay hắn, bên tai truyền đến thanh âm đạm mạc của nữ tử.
"Đủ chưa?"
Nhạc lão hơi ngẩn ra, thu liễm vẻ khinh thường trong mắt, nói: "Cô nương, ngươi có thể đi vào."
Mộ Như Nguyệt khẽ gật đầu, đi vào phòng luyện đan.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com