Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Tuyệt thế mỹ nam nhân c6

Chap 6:

Part 1

Giữa rừng cây rặt màu xanh, bạt ngàn một rừng hoa kì lạ mang sắc đỏ huyết, từng đóa từng đóa rực rỡ nở rộ quyến rũ trên những thân gai bén nhọn, quấn quanh chằng chịt – loài hoa mẫu đơn kì lạ. Giữa rừng hoa là một toà kiến trúc độc đáo được dựng nên từ một loại gỗ đặt biệt đỏ thẫm bóng loáng, trên cổng lớn đang mở là tấm bảng bằng hồng ngọc, khắc tinh xảo ”Thánh Nguyệt cung”.

Jaejoong dừng lại trước rừng hoa, mỉm cười, y vươn tay, ống tay áo rộng lướt ngang mặt. Ống tay áo đen theo cánh tay hạ xuống, một diện mạo khác của Jaejoong hiện ra. Suối tóc đen nhánh lơi lỏng vẻ yếu đuối giờ được cố định gọn gàng sau đỉnh đầu thành một đuôi tóc dài mềm mại, một lớp tóc mềm vẫn buông thả ôm lấy hai bên má buông xuống vai. Gương mặt thay đổi kì lạ, vẫn hoàn mĩ nhưng đuôi mắt vốn sắc nét từ khi nào được viền đen, nơi mắt trái từ trên chân mày 1 vành trăng lưỡi liềm màu huyết sắc uốn cong qua thái dương kết thúc bên dưới mắt, nốt ruồi nhỏ dưới mắt từ khi nào cũng nhuộm đỏ ngay dưới vành trăng. Trên nền da trắng lạnh lẽo, Thánh Nguyệt nhuốm đỏ như đang nhỏ máu, biểu tượng của chủ nhân Thánh Nguyệt cung.Thân khoác thêm một kiện hắc y với đai lưng đỏ chói mắt. Một tổng thể thật tà ác tàn nhẫn lại mĩ lệ tuyệt trần, Thánh Nguyệt cung chủ Youngwoong.

Phất áo, y nhúng người, khinh công đạt đến mức thượng thừa nhẹ nhàng như hắc điệp lướt trên những cánh hoa. Có lẽ đây không còn đơn giản là tuyệt kĩ Thiên lý thượng thảo phi* nữa, không chỉ thể hiện được nội lực hơn người mà mĩ cảnh kia còn kì diệu tựa thần tiên. Chớp mắt đã đến trước Thánh cung, đạp nhẹ lên hành lang trước cổng y lướt qua đầu những kẻ đang gây náo loạn bên trong hướng đến chiếc ghế cao, vị trí của chủ nhân nơi đây. Cả sảnh rơi vào yên lặng, tất cả như đóng băng nhìn người vừa xuất hiện, sự im lặng kéo dài cho đến khi một vị cô nương của Thánh cung bước lên cung kính:

-Mừng Thánh chủ trở về!

Một tên to lớn, râu ria đầy mặt bước ra, tay cầm trường đao chạm rồng chỉ vào Jaejoong không khách khí mà oang oang:

-Youngwoong, tên yêu nghiệt khốn kiếp, ta phải trừng trị ngươi, lũ tà giáo chúng bây chỉ biết giở thủ đoạn hèn hạ hãm hại cao nhân!

-Ôi, thật không tốt, ta thật tệ, ta không thể hiểu được thứ ngôn ngữ gào rú không đầu không đuôi của sinh vật lông lá này, trong các vị có cao nhân nào nói cùng loại ngôn ngữ thấp hèn với ta không, nếu có thì mời!_khóe môi nâng lên, đuôi mày sắc bén.

Tên vừa rồi mặt đỏ tía tai, chỉ thốt lên một tiếng ‘ngươi’ rồi định xông lên muốn nghiền nát thân người mỏng manh kia. Nhưng bị 1 tên tay cầm kiếm vẻ ngoài khá nho nhã cản lại, gã bước lên ngông nghênh:

-Ngươi nói nhiều như vậy làm sao hắn hiểu, mà ta nghĩ, thân thể như thế làm sao dùng để tranh chấp hơn thua với chúng ta, có chăng chỉ có thể bay nhảy làm đẹp hoặc là uốn éo nhiệt tình rên rỉ dưới thân nam nhân khác, nên dùng thủ đoạn một tí thì cũng khó trách!_đoạn quay sang Jaejoong_Tại hạ nói phải chứ Youngwoong cung chủ?

-Vị công tử đây lời lẽ thật nho nhã, nhận một ít rượu của ta chứ!

Vừa dứt lời toàn bộ rượu trong chén trên tay Jaejoong được hất lên. Nhanh như cắt bàn tay trắng trẻo vươn ra như bắt lấy chỗ rượu, ngay sau đó ngón tay thuôn dài bung ra. Hàng loạt những giọt rượu phóng ra kéo dài lấp lánh nhanh chớp nhoáng như những thanh ngân châm hướng thẳng mặt tên kia mà xuyên qua. Nhưng bất ngờ, 1 chén rượu bằng ngọc lướt ngang qua hứng toàn bộ những giọt rượu kia, bay đến va vào trụ lớn quay về nơi xuất phát, tốc độ nhanh đến kinh ngạc, không một giọt rượu rơi ra. Mọi ánh mắt sửng sốt nhìn người đang cầm chén rượu kia, nam tử với vóc dáng hơn người, gương mặt tuấn mĩ, tà lãnh. Hắn nhàng nhã ngồi một góc khuất nâng chén rượu kia ngang mũi khép hờ mắt hít nhẹ, hắn nhoẻn cười:

-Ha, thật sự rất thơm, mùi hương này là của cung chủ sao, ngửi cũng khiến người ta say đấy!_hắn hướng chén rượu đến môi.

Đột nhiên, một bàn tay tinh tế đã giữ chặt lấy chén rượu. Ban đầu hơi ngỡ ngàng, nhưng rất nhanh khóe môi kẻ lạ mặt tuấn mĩ nhếch lên bỡn cợt, cố ý di chuyển ngón tay miết lên ngón út của bàn tay tinh tế kia, hắn lại hít sâu:

-Thơm quá, thật hấp dẫn! Cung chủ à, người biết không, ta rất xấu tính, cái gì đã nằm trong tay ta thì nhất định sẽ thuộc về ta!

-Hừ, để xem bản lĩnh của ngươi thế nào_đôi môi huyết sắc mỉm cười, đôi mắt vì thích thú lấp lánh như lưu ly, cúi thấp thì thầm vào tai người kia_phải không Thái tử, đừng gọi ta là cung chủ, hạ nhân không dám!

End part 1

*: môn khinh công đạt đến thượng đẳng, có thể lướt trên cỏ mà đi.

Thiên lí thượng thảo phi: bay ngàn dặm trên cỏ ^^

Part 2

Hắn nghe xong liền cười đến sáng chói, rất nhanh đứng phắc dậy. Những kẻ kia nhanh chóng lùi ra xa. Giữa sảnh rộng lớn, hai nam nhân, một tầm thước tuấn mĩ đầy khí tức bức người, một thanh tú yêu mị lại kiêu hãnh ngất trời, mỗi bên đều giữ chặt chén rượu, mắt đối mắt đầy khiêu khích. Jaejoong chuyển mình, chân trái tung một cước hướng đến chén rượu. Nhưng chân chưa kịp chạm chén rượu đã bị một cước từ chân phải của người kia hất ra. Jaejoong thoáng động đôi mày thanh nhưng không qua khỏi đôi mắt sắc lóe sáng kia, kẻ đó mỉm cười không phát ra tiếng, chỉ mấp mấy khẩu hình miệng: ‘làm cung chủ bị thương sao’. Thật sự có đau, sức lực và nội lực của hắn không tầm thường. Nhưng nụ cười kia khiến trong lòng Jaejoong có chút nộ khí, y vận khí đưa tay trái tung chưởng, khi kẻ kia vừa nghiêng người tránh, y lập tức thu chưởng, tung ngay một cước hất bay chén rượu lên cao. Rất nhanh với biệt tài khinh công, Jaejoong nhún người vươn tay hướng chén rượu mà bắt lấy. Nhưng một mảnh bạc lẻ phóng từ bàn tay kẻ kia lên va vào mép chén ‘canh’ một tiếng thanh thoát, khiến chén rượu bật nghiêng toàn bộ rượu đổ xuống đôi môi hắn đang hé mở chờ sẵn. Hắn chậm rãi nuốt xuống, vẻ mặt đầy hưởng thụ, lại nghiêng đầu mỉm cười:

-Mĩ tửu, đa tạ cung chủ!

-Đừng vội cười như thế, đã hưởng thụ thứ gì ở Thánh Nguyệt cung thì kẻ đó phải thể hiện mình có xứng hay không, nếu không, thì ngươi biết đấy, đã lâu hoa mẫu đơn của ta không được tắm máu!

-Nếu thế thì còn vinh dự nào hơn, mời cung chủ!

Chưa kịp phòng thủ thần châm lóe sáng từ tay Jaejoong đã phóng xuyên qua cổ tay hắn. Cái đau xuyên cốt khiến hắn theo phản xạ mà nhíu mày, nghiến răng, giật tay lại. Nhưng lại vô tình kéo căng một sợi tơ bền chắc mỏng gần như vô hình nối giữa thần châm và ngón tay thon nhỏ Jaejoong, khiến cơn đau sắc nhọn đánh thẳng lên não. Đôi mắt mất hẳn vẻ bỡn cợt, thoáng chốc trở nên sắc bén như mắt dã thú bị chọc giận. Nhưng Jaejoong lại tỏ thái độ rất thích thú trước biểu hiện đó. Hắn bất ngờ bắt lấy sợi tơ bất chấp cơn đau, ngay lập tức, một luồng hàn khí dọc theo sợi tơ chạy nhanh đến đầu kia đang trong tay Jaejoong. Nhanh chóng buông tay, Jaejoong lùi lại, tự hỏi ‘Hàn băng thần công sao?‘. Hắn xoay nhẹ ngón tay, sợi tơ hóa băng nát vụn rơi xuống, rồi thật nhẹ nhàng hắn rút thần châm khỏi cổ tay, mỉm cười thâm hiểm:

-Mời cung chủ tiếp chiêu!

Nội lực tập trung, tay phải hắn tung chưởng, uy lực áp đảo, nội lực kinh người tạo nên một áp lực vô hình cùng với tốc độ phát ra tiếng gào rít đáng sợ như một con mãnh long đang cuồng nộ muốn nuốt chửng đối phương. Thoáng kinh ngạc, Jaejoong lùi một bước, nhanh chóng vận lực, tung chưởng đỡ một chưởng dữ dội kia, chưởng lực của Jaejoong không dữ dội hùng hùng hổ hổ nên khiến những kẻ đứng xem thầm vui mừng vì nghĩ nhất định y sẽ thịt nát xương tan dưới một chưởng kia. Nhưng khi hai chưởng lực vừa gặp nhau, nội lực cao thâm phát ra vì đối nghịch nhau mà giải phóng ra xung quanh, đẩy những kẻ quanh đó phải dạt ra xa, đồng thời hai người tung chưởng cũng bị hất mạnh ra lùi vài bước. Cánh tay vừa tiếp chưởng của Jaejoong kín đáo khép ra phía sau, bàn tay nắm lại, khẽ run. Kẻ kia im lặng một lúc rồi vẫn tỏ điềm nhiên:

-Thật vinh hạnh hôm nay được tiếp chiêu cùng cung chủ, ta thật ngưỡng mộ cung chủ đây, hẹn ngày tái ngộ, lúc đó ta sẽ đánh bại người nhưng trước đó người phải dưỡng thân cho tốt. Ta tuyệt đối không chấp nhận bất cứ lí do gì hay bất kì người nào làm suy giảm nguyên khí của người cho đến lúc đó_hắn hơi nghiêng đầu nhìn những kẻ vẫn đứng quanh đó_nhờ các vị anh hùng có mặt tại đây hãy làm chứng cho ta, trước ngày ta và cung chủ đây phân thắng bại mà kẻ nào làm hao tổn khí lực của y thì…

Dứt lời hắn phát một chưởng lên chiếc bàn đá, luồng nội lực phát ra xoáy nát chiếc bàn vỡ tung thành triệu mẩu nhỏ vô hình thù. Quét mắt một lượt, hắn xoay người sải từng bước dài rời đi, phong thái kiêu ngạo, vương giả. Jaejoong vẫn đứng đó nhìn theo tấm lưng dài kia không nói, không động chỉ khẽ khàng mỉm cười, đôi ngươi lóng lánh sáng ngời. Đứng ở cổng lớn, hắn nghiêng mặt nhếch khóe môi, đuôi mắt sáng lên như lưỡi kiếm:

-Sớm ngày tái ngộ, Youngwoong cung chủ!

Phất áo hắn tung người lướt qua rừng hoa mất hút, như một con đại bàng dang cánh thách thức bầu trời. Lúc này trong đám người xì xào:

-Kẻ ngạo mạn đó là ai, võ công như thế không lẽ nào chúng ta chưa từng biết đến?

-Toái cốt chưởng từ lâu đã thất truyền sao?

-Uy lực thật đáng sợ, thủ pháp lại tàn nhẫn!

-Theo lời đồn, kẻ lãnh chưởng nhẹ thì bị phế võ công, nặng thì hủy hoại cả lục phủ ngũ tạng chết ngay tức khắc!

-Ghê gớm thế sao, nhưng Youngwoong, hắn chẳng phải bình yên vô sự sao!

-Ta nghĩ chúng ta nên tạm trở về, giao chiến với kẻ lạ kia chắc chắn tên Youngwoong này không toàn mạng đâu!

Đám người kéo về, bái biệt vẻ rất biết điều. Họ vừa khuất bóng, dáng đứng Jaejoong bất ngờ chao đảo, tay giữ ngực, từ đôi môi xinh đẹp liền phun ra 1 ngụm máu lớn. Thân thể nghiêng nghiêng tựa vào cột lớn, quệt vệt máu trên khoé môi y cười:

-Hừ, muốn phế võ công của ta sao, đâu dễ, bất quá một phần ba nội lực của ta đổi lấy cánh tay đó cũng đáng lắm, thật kiêu ngạo, còn vận lực xuất thêm 1 chưởng, để xem ngươi đi được bao xa, khụ khụ!

End chap 6

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: