Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

recipe #6 || sanayeon

Werewolf!AU: I know the sign says no shoes no shirt no service but I just had the WEIRDEST night and your shop is the only building with lights on this early and I'm really, really hoping you have some spare clothes behind the counter. Help? meetcuteproject@tumblr

/

vẫn không có gì đặc biệt, tập viết 16/9

Blue moon

Shop đồ si Sanamana: "Không áo, không quần, không giày dép, miễn phục vụ"

Nayeon phát cáu, suốt ba cây số đi dọc mé rừng, cô vẫn chưa tìm được nhà dân bình thường, lều trại hay bất cứ loại phương tiện đi lại nào để trộm lấy một bộ áo quần. Tình trạng trần như nhộng đầu giờ sáng với đầy những đất cát bụi cỏ dính trên người đương nhiên khiến một cô cái thích thơm tho như cô bực bội.

Nhưng cô cũng không thể trở lại khu vực lửa trại của lớp mình, khỏa thân bước vào bữa tiệc và "hế lô, mình là người sói, nay trăng tròn bất ngờ nên mình mới biến hình nè", có mà điên ấy. Cá là chẳng đứa nào tin, rồi sẽ đinh ninh là cô phê thuốc, say cồn hay cái gì gì đấy.

Cô đột nhiên nhớ tới Jihyo, giá mà nghe lời em gái alpha này học kiểm soát bản thân cho tử tế, hoặc là học về thiên văn địa lí. Nếu không tránh được việc hóa sói thì ít ra cũng biết ngày trăng tròn mà tránh rời khỏi nhà. Nhưng nói đi nói lại, thứ nhất, cô đã ngoan ngoãn hoàn thành mấy bài tập mà Jihyo giao cho bầy của mình, chỉ là một beta trẻ như cô bị trăng tròn ảnh hưởng quá nhiều. Thứ hai, Nayeon theo dõi kỳ trăng còn đều đặn hơn kinh nguyệt của mình ấy chứ, chỉ là trăng xanh, lạy Godjihyo, cái thứ kiến thức hơi nâng cao này thì mỗi mình em rảnh nhớ thôi đó.

Nên là cô hóa sói trước giờ lửa trại bắt đầu. Vì trăng tròn quá mà và ờ thì, mớ rượu trộn của Jennie Kim có hơi nặng đô. Ít ra cô còn sáng suốt cắm mặt thẳng vào rừng khi bắt ngay được dấu hiệu, không để ai thấy cũng không phá hoại thứ gì của ai.

Hậu quả duy nhất là khi tỉnh lại, Nayeon không tiền mặt, không điện thoại, quan trọng hơn không mảnh vải che thân.

Khốn kiếp nữa là cả cái khu biệt thự nhà giàu quanh cánh rừng này đều rắc tro núi chống người sói.

Tro núi!!! Thời đại này ai còn rắc tro núi, rõ ràng mấy người phân biệt chủng tộc, không muốn cho chúng tôi vào nhà. Thật là tức đến ứa nước mắt. Đêm nay ông trời chơi cô mà.

Nayeon đạp phải một cành gãy, kêu "ái" một tiếng, nói người sói nhanh lành vết thương thì đúng nhưng người ta cũng biết đau chứ. Rồi nữa thì hoa khôi nổi tiếng một khoa như cô lại phải để người dơ dáy đi một mình trong rừng tối, giận hết sức giận, tủi thân hết sức tủi thân.

Ánh đèn yếu ớt của một cửa hàng nhỏ dưới đoạn dốc chớp lên trong cô một tia hi vọng, trải mắt ra lại thấy lác đác một vài nhà khác chìm vào bóng tối. Nayeon nhẹ nhàng bước đến dưới dải đèn vàng, nheo mắt nhìn biển hiệu đèn led màu hồng sáng tên "Sanamana Shrift Shop", lướt xuống thấy lại thấy một câu slogan nghịch ngợm "Không áo, không quần, không giày dép, miễn phục vụ" mà chột dạ.

Tình trạng hiện tại của cô chính là đếch có gì hết.

Nhưng thôi, nhìn mấy cái hoa văn trang trí hồng ói sến lụa này, kiểu gì chủ shop cũng là một cô gái hoặc một chàng trai có tâm hồn bánh bèo mong manh. Hơn nữa đây là nhà duy nhất sáng đèn, nếu bướng bỉnh đi quanh khu dân cư với trạng thái khỏa thân có khi bị bắt vào đồn vì tội quấy rối.

Nên Nayeon gõ cửa, thẳng lưng như kiểu tự tin thường ngày. Sau đó ý thức rằng mình đang trăm phần trăm hở hang, mới hơi co người lại.

Mợ nó chứ cuộc đời thật khó sống.

Nhưng không có ai đáp trả, chuỗi đèn bảy màu treo ở cửa sổ vẫn lặng lẽ chớp chớp theo giây. Nayeon vặn khóa cửa, may mắn, cửa bật ngay ra. Một cửa hàng nhỏ ấm áp với đầy những phụ kiện và trang phục kiểu bohemian. Cô nhìn quanh lần nữa, không có ai.

Cảm động đến phát khóc, Nayeon thầm cảm ơn đứa ngốc nào đã quên khóa cửa hàng này.

Cô nhanh bước đến dãy váy gần nhất, đưa tay chọn một chiếc vừa cỡ.

Một chó vàng mập ú đột ngột nhảy xổ ra dưới góc bàn đối diện.

Chó!!!

Cô hoảng hốt giật lùi nhưng cũng không tránh được chiêu thấy thịt đè người của con lợn lắm lông kia. Sống đến hai mấy tuổi đầu mới thấm nổi chuyện cha mẹ dạy đừng học thói trộm cắp. Không bị người ta đánh cũng bị chó cắn.

Nayeon vật ngược lại, dùng tay không tát trả một cái, nó là chó thì cô đây là sói, sợ cái con khỉ gì.

Nghĩ xong thì ăn ngay một chảo đau điếng vào đầu.

Quay lưng trước lúc xỉu thì thấy một cô nàng hao hao Chibainu hơn cả con lợn vàng mình mới đánh bại.

Trời mẹ! Không lẽ thời đại này chó còn biết cầm chảo?

/

Minatozaki Sana chống tay trái lên trán, vẻ mặt đăm chiêu suy nghĩ hết bốn giây bắt đầu đổi sang tay phải chống cằm tập trung phân tích.

Hai giờ ba mươi sáng cô đói bụng, trở dậy đổ trứng ăn thì nghe tiếng Shushu sủa loạn và vài tiếng vật lộn ngoài cửa chính. Sana nhanh trí cầm luôn cái chảo quất xỉu tên trộm. Thiệt tình, trộm cướp ngày nay có gout nặng ớn, trần như nhộng vào shop đồ si lấy áo quần?

Cô lấy một đoạn dây thừng trói tay người kia lại. Ây chà, trắng trẻo mập mạp thế này mà lại đi ăn trộm. Sana thở dài, trói xong nhìn xuống có hơi trầm ngâm.

Khung cảnh thật biến thái!

Nên cô tháo dây, kiếm cái khăn trắng phủ lên người kia.

Khung cảnh thật tang thương!!!

Bằng lòng nhân đạo của mình, Sana gọi cô gái kia dậy, tay trái vẫn cầm chảo, tay phải ngoắc Shushu lại gần. Đương nhiên, đề phòng thì hơn.

Cô gái rên rỉ gì đấy rồi ôm lấy đầu lắc hai cái, Sana để ý thấy một ít lá khô và cảnh nhỏ vụn rớt xuống. Làn da trắng tái trên người còn dính đầy bụi bẩn. Nghèo đến độ ở bẩn vậy cũng thật đáng thương.

Shushu tru một tiếng kéo cảnh giác của cô trở lại. Mái tóc lộn xộn xõa trước mắt không giấu được cái lườm mắt ghét bỏ của cô gái kia với Shushu nhà cô, Sana đằng hắng giọng: "Cô nhanh đi khỏi đây trước khi tôi báo cảnh sát, sau này đừng trộm cắp nữa."

Vai người kia giật lùi một cái, gì đó, Sana khiến cô ấy sợ hãi?

"Tôi không phải ăn trộm." – Giọng người nói nhỏ xíu, khuôn mặt rúc vào trong chăn mỏng.

"Vậy cô vào cửa hàng của tôi làm gì?"

Sana hỏi, siết cái chảo chặt hơn, dám dối trá tặng ngay một chảo, không nhiều lời.

Chăn lại bị siết chặt hơn: "Đêm nay tôi gặp chút chuyện, cần áo quần để thay... mà trong khu vực này chỉ mỗi cửa hàng của cô còn sáng đèn."

Minatozaki Sana "à" một tiếng, cân nhắc xem có nên hỏi chuyện gì vậy không nhưng cô gạt đi tò mò, đứng dậy đưa điện thoại di động của mình ra, lo lắng đề nghị: "Hừm, chị có cần gọi cảnh sát kh-"

"Không. Chỉ cần cho tôi mượn áo quần là được."

Cô gái vừa nói vừa gạt Sana ra, góc chăn nắm kĩ vô ý rời khỏi tay, lộ ra một đôi chân trắng. Mà Sana cũng vô tình đưa mắt nhìn lên, không biết xấu hổ mà lướt từ đầu ngón chân nhỏ xinh đến bụng, đến ngực, đến cần cổ, đến môi đến mắt...

Mợ nó, bảo sao cái giọng nói này nghe quen thế kia.

Cái mặt này là Im Nayeon chứ ai nữa!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com