6
"Nè Sana à, em vào trong học đi chứ. Ngồi ở đây ồn lắm em học sao được."
Đó là lời khuyên nhủ của Nayeon dành cho em.
Sắp tới Sana có bài kiểm tra, em ấy vừa muốn đi làm mà không muốn phí thời gian trống nên đem theo đến quán học luôn.
Có khách là bỏ tập vở chạy đi, sau đó quay lại ngồi chăm chú làm bài. Nayeon thật sự thích ngắm nhìn em ấy ngồi bên cạnh cửa sổ để làm bài tập, nhìn em ấy tập trung, lòng chị lại vui lên lạ kì.
Ánh sáng chiếu qua ô cửa sổ không chỉ giúp em ấy học bài mà còn giúp em ấy trông xinh đẹp hơn hẳn.
Nayeon cứ chống cằm nhìn em, chị yên lặng ngồi ở quầy thu ngân nơi có thể nhắm toàn bộ sự đáng yêu của em. Nayeon đầu cứ nghiên sang trái, nghiên sang phải. Nhìn mãi nhưng lại không hề chán chút nào. Từ bao giờ mà đến cả Nayeon cũng say sưa với em ấy đến như vậy.
Tuy nhiên đây là quán cà phê, tất nhiên sẽ có lúc yên tĩnh và có lúc ồn ào. Chị thật sự lo cho con sóc này. Học chưa được bao nhiêu thì khách vào, rồi phải bỏ đó đến tiếp khách, bưng bê đồ ăn rồi mới chạy về học tiếp.
Tất cả nhân viên đều bảo em ấy hãy vào trong mà học, khi nào đông sẽ gọi em phụ.
Nhưng em nào có nghe, em ấy chỉ gật gật dạ dạ vài tiếng rồi vẫn ở đó, vừa học vừa làm đúng với nghĩa đen.
Mọi người đều lắc đầu ngán ngẩm, biết là em ấy ở đó sẽ dễ ngắm nhìn hơn nhưng phải để chuyện học của em ấy lên trên chứ, đành hết lời bảo em ấy vô trong.
"Momo à, bọn chị bảo em ấy vào trong nãy giờ nhưng em ấy không nghe, giúp chị với Momo."
Hết cách đành nhờ đến Momo.
Tuy là cùng tuổi nhưng Momo lại có vẻ nhàn nhã hơn. Vì đơn giản em ấy có thể ghi nhớ rất nhanh và lâu, nên chỉ cần nhìn lại một tí sẽ nhớ bài ngay. Trái ngược với con sóc hậu đậu kia, đến việc bưng nước nhiều khi còn vấp cạnh bàn cạnh ghế té huống gì sấp tài liệu cao ngất ngưỡng với mớ công thức nhàm chán kia.
Nó thật sự nhàm chán.
Bản thân Momo cũng biết rằng Sana không thể nhớ nhiều thứ lâu được nên Sana luôn phải học nhiều hơn người khác. Momo cũng buồn vì không thể giúp em ấy về việc đó được. Momo có thể chỉ Sana làm bài, chỉ Sana chỗ em ấy không hiểu nhưng khả năng ghi nhớ lại là chuyện khác, mỗi người mỗi khác nhau, Momo không thể giúp được chứ không phải không muốn giúp.
Nhìn Sana vừa học được một tí lại chạy đi phục vụ bàn thì ai nấy đều sót sa. Nhưng cứ nói đến là em ấy lại:"Em không sao đâu mà."
Em ấy cứ luôn cười tươi và nói như vậy, nhưng mọi người lại không thấy vui được chút nào. Họ muốn tốt cho Sana nhưng Sana lại nhìn theo hướng tổng quát hơn, em ấy muốn phụ quán và muốn học nữa.
Con người Sana luôn như vậy, em ấy sẽ lo cho đại cuộc hơn là bản thân mình, dù mình chịu thiệt thòi em ấy cũng không oán than một câu mà cứ cười tươi rồi đáp:"Em không sao đâu mà."
Em không sao nhưng những người xung quanh ai nấy đều đau lòng. Họ thương em như em gái, ai lại nỡ để em mình cực khổ như vậy chứ.
Momo lại chỗ của Sana, thì thầm vào tai em nhưng em vẫn cười rồi bảo "tớ tự lo được mà."
Thế đấy, sóc ơi là sóc!!!!
Em lo cho người khác nhưng không bao giờ để người khác lo cho mình.
____________________________________
"Haewon, Jin Sol, hai đứa nhỏ tiếng giúp chị xíu đi."
Mina nói vọng đến chỗ có hai con người chí chóe cãi nhau, hai cô nhóc này cứ gặp nhau là kẹt cựa không ai nhường ai câu nào.
Cô út Kyujin cố gắng đứng vào giữa nhưng nhanh chóng bị "bá khí" của cả hai hất ra chỗ khác, phải đến khi Mina lên tiếng họ mới dịu lại.
Jinni vừa bước đến từ máy pha cà phê.
"Hai người ồn quá đi, Mina unnie đang làm tài liệu quan trọng lắm đấy." Giọng Jinni trách móc.
Em ấy đem một cốc cà phê trên tay đem đến cho Mina, còn cốc kia đem đến cho Dahyun.
Bae và Haewon lúc này mới gục mặt xuống ăn năn.
Hai chị ấy 2 hôm nay đã không nói câu nào, cứ đến công ti là vùi đầu vào máy tính. Đến nỗi 7 cô em gái nhỏ phía ngoài cũng thấy thương cho họ.
Jinni đem cà phê xong thì quay về chỗ làm việc. Từ lúc đó trở đi, cứ một chốc là sẽ có một hay hai người đi đến hỏi thăm hay dòm ngó Mina và Dahyun, mục đích không để họ quá sức.
Sullyoon, Jinni, Jiwoo và Lily cũng đã cố gắng thuyết phục, dọn dẹp các cốc cà phê,.....trong khi 3 người kia đi mua đồ ăn trưa cho những người trên phòng.
7 mỹ nhân lúc nào cũng để lại phòng ít nhất 2 người để trông chừng Mina và Dahyun, phòng khi có cần gì thì sẽ nhanh chóng giúp chị trong khi mấy người khác đi ăn trưa hoặc đi giải quyết mấy văn kiện vặt.
Miễn là trong khả năng, bọn em sẽ hết lòng giúp sức cho hai chị.
Nhóm của Haewon, Lily, Jinni hết mua bánh mì, cơm hộp rồi mì xào, bất cứ thứ gì ăn nhanh bỏ bụng để Mina và Dahyun tiếp tục công việc. Trong khi đó thì nhóm của Kyujin, Jiwoo, Bae thì sẽ đi dọn dẹp xung quanh gọn gàng, làm giúp Mina, Dahyun các văn kiện hoặc đem cà phê cho hai chị. Sullyoon thì lo công việc nhắc nhở và hỗ trợ cho 2 nhóm.
Các cô gái thấy hai chị của mình chăm chú như vậy thật sự rất thán phúc nhưng cũng xót xa bội phần. Vì vậy hết chạy đi mua đồ ăn, rồi canh chừng sợ họ quá sức, mua cà phê, phụ văn kiện thì cả 7 đều vui vẻ mà làm.
Sau bao nhiêu lần thuyết phục thì Mina và Dahyun cũng đã chia cho họ một ít. 7 cô gái nhanh chóng tiến vào vị trí và làm nhũng gì bản thân có thể.
.
.
.
.
Gục trên bàn khi nào không hay. Đến khi tỉnh lại Mina mới nhận thức được rằng đã 1h khuya. Mina lại tiếp tục cố gắng nhưng khi nhìn lại, có một cảnh tượng làm cô thật sự nhói lòng.
Trên bàn, trên ghế, trên sô pha hiện giờ đang có 7 con người ngủ gục .
"Các em ấy chưa về sao???" Nàng thật sự ngạc nhiên.
Dahyun cũng đã tỉnh lại một chút.
"Mina chào buổi sáng." Dahyun ngái ngủ.
"Ừ chào cậu."
Dahyun quay lưng lại thì thấy 7 con người kia đang nằm la liệt.
Người này nằm dài trên bàn, người kia thì ra sô pha ngủ nhưng trên tay vẫn cầm văn kiện, có người còn ghép ghế lại để gác chân.
"Bọn họ......thật sự đã cố gắng hết sức để giúp bọn mình Dahyun à." Mina nói với cô, mắt có chút ướt ướt.
"Cậu nói phải, các em ấy đã cố gắng rồi. Cực thân các em ấy, vốn đâu cần phải lao tâm khổ tứ như vậy chứ." Dahyun cười khổ.
Mina lau nước mắt, ngồi vào bàn của mình rồi cùng Dahyun làm thêm một tí rồi cũng chợp mắt một lát.
.
.
.
.
.
.
Sáng đến, Haewon, Jinni và Kyujin tỉnh dậy cùng lúc.
"Chào chị Haewon."
"Buổi sáng tốt lành nhé Jinni unnie."
Jinni chào Haewon, Kyujin chào Jinni.
Cả ba đứng lên, vươn vai một cái rồi đi vào nhà vệ sinh rửa mặt. Vừa lúc này thì Sullyoon, Bae, Jiwoo, Lily cũng tỉnh dậy. Họ đứng lên, làm vài động tác khởi động đơn giản rồi túa đi ra các nhà vệ sinh khác trong tòa nhà để rửa mặt.
Ring.ring.ring.
Tiếng chuông điện thoại của Haewon. Là số của Jinni.
"Alo Jinni, có chuyện gì vậy em?"
"Em đang ở dưới lầu cùng Sullyoon, chị nói với Kyujin bảo con bé xuống đây giúp em mang đồ ăn lên cho mọi người này."
Haewon nhìn thấy Kyujin vẫn đang gục đầu vào bồn rửa mặt cho tỉnh.
"Để chị xuống với hai đứa, Kyujin chưa tỉnh hẳn đâu. Đêm qua con bé cũng thức dữ lắm."
"Vậy cũng được, chị xuống nhanh nhé."
Kết thúc cuộc gọi, Haewon nhanh chóng lau khô mặt và tay rồi với tay lấy cái áo khoác vào.
3 phút sau, cậu ta đã có mặt dưới sảnh.
"Đưa cái bao to đây cho tớ, Sullyoon cầm nước đi, còn Haewon unnie chị cầm một nửa đồ ăn nhé."
Jinni giành phần cái bao to tướng nhất, trong đó có sandwich, bánh mì, mì xào, cơm trộn....... Bao của Haewon nhẹ hơn vì chỉ có vài hộp cơm với đồ ăn kèm, còn Sullyoon thì là cà phê và trà.
4 người kia vừa thấy Jinni , Sullyoon và Haewon lên phòng cầm theo cái bao to tướng thì thắc mắc.
"Các chị cầm bao gì to vậy ạ?" Cô út hỏi.
"Đồ ăn sáng nè. Đứa nào ăn gì lấy đi, nhớ chừa 2 hộp cơm cho Mina unnie và Dahyun unnie." Haewon tay vừa lấy đồ ăn ra vừa dặn dò các em.
Các cô gái ngoan ngoãn nghe lời. Đem hộp cơm của Mina và Dahyun để riêng một bên rồi mới thong thả đi ăn phần của mình. 7 cô gái biết rằng 2 người chị của mình đã cố gắng thế nào nên cũng để 2 chị ấy ngủ thêm.
Ăn no nê xong, cả 7 cùng bước vào bàn. Thấy rằng công việc còn mỗi thứ một ít, tất cả quyết định sẽ cố gắng làm thay cho Mina và Dahyun nhiều nhất có thể.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com