Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 5: Kỵ sĩ đầu tiên

Sau giấc ngủ say, Jungyeon tỉnh dậy không thấy Mina nằm cạnh mình liền hoảng hốt đi tìm

"Em ở ngoài cửa đây"

"Trời vẫn còn tối mà sao em dậy sớm thế" - Họ Yoo dụi mắt, ủy mị tựa cằm vào vai Mina, tay ôm eo, miệng ngáp to

"Bây giờ là hơn 8 giờ sáng rồi đó"

"Mấy hôm trước cũng không có mặt trời như này, em thấy lạ không?"

"Có nhưng chỉ là cảm giác bất an thôi, em chưa phát hiện ra điều gì lạ cả"

Mina bật điện thoại lên kiểm tra giờ, ánh sáng màn hình làm Jungyeon ngạc nhiên nhưng thứ làm cô bất ngờ hơn đó là chiếc điện thoại

"Sao em lại có điện thoại"

"Của em mà, ốp Jungyeon tặng em vẫn còn đây"

"Em đã thử liên lạc với ai chưa?"

"Rồi nhưng sóng yếu lắm, mà mọi người chắc làm rơi điện thoại, hoặc chẳng may đã chết nên không ai bắt máy"

"Vậy hả....."

Mặt Jungyeon xị hẳn xuống, tia hi vọng bị dập tắt tức thì. Cô vừa lo cho gia đình, lo cho các thành viên khác, lo cho cả thành phố Seoul, nhưng trong hoàn cảnh hiện tại chỉ có hai chữ bất lực: dụng cụ, thức ăn thiếu thốn, không liên kết được với những người sống sót, không biết thông tin gì về kẻ thù,...

"Thôi nào, đi nấu đồ ăn sáng với em đi, còn cho bé Du uống thuốc nữa"

Chỉ cần 20 phút là mọi việc xong xuôi, đến cả chúa lề mề như Nayeon còn đúng giờ, chắc hẳn các cô gái đang sốt sắng cho những việc cần làm trong ngày hôm nay

"Em biết một khu trao đổi hàng hóa, tiền mặt ở gần đây, chúng ta sẽ đến đó để kiếm những thứ mình cần" - Mina thúc giục mọi người chuẩn bị đồ đạc, vũ khí, đồ cứu thương để mau chóng khởi hành

"Nào, chúng ta đ....."

RẦMMMMMMMMMM !!!

Tấm kim loại chắn mặt tiền bẹp dúm dưới sàn, khói bụi che kín cửa chính

"..."

Sinh vật ẩn trong làn khói kia dần dần xuất hiện, sự tò mò của năm cô gái biến thành nỗi sợ khi đứng trước kẻ thù

"Có vẻ con này không dễ xơi như bọn tép riu kia rồi"

Tzuyu chưa khỏi bệnh nên đành lùi về phía cửa thoát hiểm để trông đồ

Trước mặt họ là một bộ giáp sáng bạc, áo choàng đỏ, tay cầm kiếm như một kỵ sĩ, cưỡi trên lưng một con ngựa có cặp sừng linh dương rất đẹp, lông trắng, dáng cao, cơ bắp cuồn cuộn

"Không biết bên trong bộ giáp đấy trông như thế nào nhỉ? Người? Quỷ? Thần?"

"Nghiêm túc đi Nayeon..."

Jungyeon đã chấm dứt mấy cái mộng tưởng của bà chị già ngay tức khắc. Bốn cặp mắt nhìn chăm chú vào tên kỵ sĩ và con ngựa của hắn, thủ thế thận trọng, bất ngờ hắn thúc gót giày vào sườn con bạch mã

HÍÍÍÍÍIIIIII.....

Hai chân trước nhấc cao đạp không, hai chân sau chùn xuống chuẩn bị phi nước đại, đôi mắt con bạch mã sáng rực, lao thẳng về phía bốn cô gái. Vì chưa có đấu pháp gì nên cả bốn người dùng hết sức để tránh vó ngựa

"Khốn thật, nó nhanh quá, suýt thì chết"

"Tên kỵ sĩ kia còn chưa thèm động tay động chân"

"Phải né đòn trước đã, tấn công tính sau"

Chưa kịp lấy lại nhịp thở thì tiếng móng ngựa lại nện rầm rập xuống sàn nhà, hai đôi chân của nó săn chắc, khổng lồ đến nỗi chỉ cần dính một cước cũng đủ để xuống gặp Diêm Đế

"TẢN RA BỐN PHÍA ĐI" - Jungyeon hét lớn, cô đứng ở cửa chính, Jihyo đứng đối diện, Nayeon và Mina đứng đối diện nhau ở hai bên tường

"Con bạch mã một lần chỉ tấn công được một mục tiêu, thế trận này sẽ tạo được khoảng trống cho ba người còn lại phản công, nhưng khả năng né đòn của người bị tấn công sẽ thấp hơn" - Jungyeon nghĩ bụng - "Nó đang quay về phía Nayeon, nếu mình tấn công con ngựa, nó sẽ lồng lên và chạy loạn xạ, quá nguy hiểm, vậy thì...."

Jungyeon nhặt cục đá dưới chân và ném thẳng vào đầu tên kỵ sĩ, tiếng coong làm ba người kia giật mình, tên kỵ sĩ giật dây cương, phi thẳng về phía cô

"Rồi, giờ né kiểu gì đây?" 

Giây phút sinh tử của cô gái họ Yoo bắt đầu đếm ngược, càng ngày bốn cái móng ngựa càng gần, nhưng chỉ trong một khoảng khắc, mọi chuyện đã nằm gọn trong lòng bàn tay cô

"Chân sau nó chùn xuống....nó định phi hai chân trước lên..."

RẦMMMMMMMMM !!!!

Bụi che kín con bạch mã lẫn Jungyeon, đột nhiên cô hét lên

"VÀO ĐIIII"

Jihyo và Mina nhìn thấy hai chân sau của con ngựa lộ ra, không do dự mà tiến tới lia hai đường dao, đôi chân đứt lìa, máu nhuộm đỏ phần lông trắng của nó, Nayeon nhanh chân kéo Jungyeon ra khỏi đống đổ nát rồi chặt liên tiếp vào cổ con ngựa. Hóa ra lúc con bạch mã phi hai chân lên, Jungyeon đã kịp cúi xuống, kết cục hai chân trước của nó kẹt sâu vào bức tường, dễ dàng cho các cô gái tấn công

"Hay thật, bộ giáp đó biến mất đâu rồi..."

Nhận ra điều bất thường, bốn cô gái úp lưng vào nhau, quay mặt ra tứ phía, mọi sức lực đều dồn vào mắt và chân để ứng phó. Không gian, thời gian xung quanh họ như cô đặc lại, không khí căng thẳng bóp nghẹt những trái tim nhỏ bé

Vụttttt...KEEEEEEEEENNNGGGG

Tiếng kim loại chạm nhau vang lên chúa chát, thanh kiếm bị chặn đứng bởi con dao rựa của Jihyo, cô gồng hết sức mình chống đỡ trước sức khỏe kinh hồn của hắn

Vụttttt...

Bộ giáp đó lại biến mất, tất cả những gì các cô gái kịp nhìn thấy chỉ vỏn vẹn một tia sáng trắng kéo dài

"Chúng ta cứ phòng thủ bị động như thế này sao?"

"Còn cách nào khác sao..."

Không để con mồi có thời gian thở, tên kỵ sĩ ra đòn liên tiếp, không uy lực nhưng tốc độ hơn hẳn, chỉ thấy vô số những tia sáng lóe lên xung quanh bốn cô gái, tiếng dao chạm kiếm vang chói tai. Đợt tấn công kết thúc, hắn lại biến mất, tình trạng của họ không hề khả quan khi ai cũng đều thở dốc, cơ bắp rã rời

"Dao sứt mẻ tùm lum rồi, đòn tiếp theo chắc chắn sẽ..."

Xoẹtttt...

Một đường kiếm cứa ngọt lịm vào ngang bụng Jihyo, máu ứa ra xối xả, mắt hoa lên, cô khuỵu xuống

"KHÔNGGGGGGGGG" - Jungyeon gào thét

"ĐỂ EM, HAI CHỊ TẬP TRUNG VÀO HẮN ĐI" 

Mina ra hiệu cho Tzuyu ném cái balo cho mình, cô lấy bông, vải bịt chặt vào miệng vết thương, nhưng máu vẫn chảy, vết thương không quá sâu nhưng dài hết bụng, cô cởi nốt chiếc áo phông của mình, lộn trái ra rồi tiếp tục bịt miệng vết rách. Khi đó trên người Mina chỉ còn độc chiếc bra, làn da trắng nõn của cô không khác gì thiên thần

"Tập trung...tập trung nào..." - Jungyeon tự nhủ 

"Này Đà Điểu, chị có ý này"

Nayeon rút chai nước trong balo của Mina đặt xuống đất, trong khi đó họ Yoo vẫn ngơ ngác không hiểu gì

"Nếu một trong hai chúng ta bị tấn công, người còn lại sẽ hất nước vào bộ giáp, và ném bụi vào để vô hiệu hóa khả năng vô hình của hắn"

"Không hổ danh bà chị của em" - Jungyeon nhếch khóe môi, nụ cười như muốn thách thức tên kỵ sĩ

KEEEENG

Nayeon đỡ gọn gàng đường kiếm đầy sức nặng của hắn, nhưng trong giây phút liều lĩnh, Nayeon đã bỏ một tay ra khỏi lưng dao, cầm lấy chai nước hất vào bộ giáp, bụi bắt đầu bám vào thứ kim loại sáng loáng đó

"CHẶT TAY HẮN MAU"

"Chỉ với con dao này....."

Trong khi Jungyeon đang do dự, Mina đã kịp nhặt con dao dưới đất và thẳng tay vung lên, cánh tay phải lăn lóc dưới đất sau đường dao sắc bén đó, thanh kiếm bạc của tên kỵ sĩ nằm vô dụng dưới chân của Mina . Vô số linh hồn thoát ra từ vết thương đó, những khuôn mặt mang biểu cảm của con người bay hỗn loạn rồi ngớt dần dần

"Kiếm thuật của cô Myoui thật khiến người ta nức lòng"

"Bên trong bộ giáp không có người..."

"Em nghĩ nếu hết linh hồn thì nó sẽ chết...."

Mất vũ khí, tên kỵ sĩ đành dùng tay chân để đối phó với ba cô gái và chiến thuật biến hóa khôn lường của họ

"Đến rồi...."

Nắm đấm to như núi đó nhắm thẳng vào mặt Mina nhưng nhu thuật của dòng họ Myoui cao cường hơn, cô dùng tay phải chặn nắm đấm rồi lách qua trái, dùng tay trái đẩy mạnh vào bắp tay của hắn để giảm lực từ cú đấm. Nhanh như chớp, Mina rút tay trái lại, đẩy hết lực vào khuỷu tay hắn, cánh tay gãy gập, lại dính hai nhát chém từ Jungyeon và Nayeon vào sườn nhưng tên kỵ sĩ lì lợm chịu đòn để phản công

"Thôi chết, sơ suất rồi" 

Mina nhận ra đôi chân kim loại khổng lồ vẫn còn tự do thì đã quá muộn, hắn thúc đầu gối vào bụng Mina, cô dính đòn trực diện, miệng nôn ra nước, đau đến choáng váng đầu óc

Cả Jungyeon lẫn Nayeon đều quỳ gối xuống mà đỡ Mina dậy, và tên kỵ sĩ không bỏ lỡ cơ hội để trừng phạt sai lầm đó của hai cô gái, hắn lao tới với cú đấm chí mạng

KEEEEENG

Từ đâu xuất hiện hai thanh kiếm bắt chéo nhau, đỡ lấy nắm đấm của hắn, lưỡi kiếm dài, cong đều và thuôn dài tới mũi kiếm, tay cầm được cuốn vải rất đặc trưng. Ánh mắt sắc lẹm của người bí ẩn kia như muốn chém đứt đôi bộ giáp vô tri vô giác

"Giết gia đình của tao không dễ vậy đâu"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com