Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4.9


Để đảm bảo an toàn cho bố. Tôi đã dọn ra ở riêng trong một căn hộ. Bây giờ thì tự kiếm tiền nhờ sự hướng dẫn của Rone, James. Chủ yếu là để tôi duy trì khả năng kiềm chế.

Bây giờ. Hàng đêm. Tôi vẫn làm một việc ngốc nghếch. Tôi biết thế. Nhưng làm sao tôi có thể cưỡng lại?

Tôi dõi theo Andrew mỗi đêm. Tôi âm thầm nhìn theo hắn.

Vào lần đầu tiên. Mọi chuyện xảy ra như thế này.

Lồng ngực tôi chứa đầy nỗi hồi hộp khi nhìn thấy nhà Andrew lần đầu tiên. Một ngôi nhà nằm yên tĩnh trước một bìa rừng, sáng đèn từ cổng vào. Hương lá nho phảng phất, tiếng phong linh reo những âm thanh nhẹ nhàng, trong trẻo.

Tất cả không thể lấn át nổi một mùi hương, một mùi hương lưu lại ở bất cứ nơi nào quanh ngôi nhà: ban công, chiếc ghế gỗ đôi trên hiên nhà, cánh cửa trong suốt, những ngọn đèn và cả giàn lá nho.

Còn tôi thì cứ thế. Vẫn làm những điều ngốc nghếch đó như một kẻ điên. Nhưng rồi, một ngày tôi không còn làm thế được nữa.

"Em sẽ săn cùng anh chị chứ, Vender?"- Rone hỏi.

Tôi lắc đầu, tôi mới săn 3 ngày trước và không muốn liên tục " sát sinh" chỉ trong vài ngày.

"Vậy thì đợi chị trong siêu thị nhé!"- Rone đưa cho tôi một tấm thẻ ATM và đọc một hàng dài những con số.

" Tận hưởng đi cô em!"- James nói trước khi họ cùng bước vào trong xe, rời nhà hàng mà chúng tôi vừa hết giờ làm việc rồi lao vút đi với một tốc độ sấm chớp.

Tôi đứng trân trân nhìn vào tấm thẻ, đoán chắc rằng số tiền có trong đó phải mơ cả đời người cũng khó mà thấy được. Vẫn như thường lệ, bây giờ đã hơn 11h và tôi sẽ lại làm điều ngốc ngếch đã thành thói quen hàng đêm đó.

" Cô em đi một mình à?"

Một tiếng nói vang lên phía sau lưng. Tôi ngạc nhiên quay lại.

Đó là một gã thanh niên cao kều đeo khuyên tai, tóc nhuộm đủ màu. Đi cùng gã là hai tên tóc chải chuốt và có chiều cao khiêm tốn. Người cả 3 nồng nặc mùi rượu và thuốc phiện. Những kẻ như vậy đáng ra giờ này phải ngồi sau chấn song nhà tù mới phải.

Gã thanh niên mở to mắt ngạc nhiên nhìn khi tôi vừa quay lại.

Tôi tảng lờ, quay mặt đi, vẫn đứng yên như tượng đá.

" Em đẹp quá! Để bọn anh đưa em về nhé!"- Gã vẫn tiếp tục "lải nhải".

Tôi buộc phải thề với lòng rằng mình sẽ không giết chúng vì bất cứ sự ghê tởm và cơn thịnh nộ nào.

"Đi với bọn anh nhé cô em!"- Một gã khác lên tiếng. Tôi cảm thấy bước chân của chúng tiến lại gần mình, cảm thấy cả nhiệt lượng của làn da chúng.

Đúng lúc này, tôi nhận ra chiếc xe của Andrew phía đối diện bên kia mặt đường, trước cửa siêu thị mà khi Rone và James trở lại chúng tôi sẽ vào đó.

Andrew vừa cho xe dừng lại.

Tôi không bàng hoàng vì điều đó, mà vì...tiếng đứt gãy đâu đó phát ra ngay trên chiếc xe của hắn hàng chục thước. Tiếng gãy của kim loại, tiếng long bản lề diễn ra mỗi giây càng dồn dập. Đó là chiếc thang treo, nó sắp đứt và chỉ một vài giây nữa thôi Andrew sẽ chết trong sự đè nghiến khi nó rơi xuống. Tim tôi đột ngột như bị bóp chặt trong lồng ngực. Tôi không thể để Andrew ra đi.

Qua cửa kính xe, hắn vừa nhận ra những gì xảy ra với tôi, không hề thấy ánh mắt cảnh báo và sợ hãi của tôi. Đó là một khoảng cách khá xa đối với tầm nhìn của con người bởi vì làn đường vẫn đang dày đặc xe cộ...

" Ôi Chúa ơi! Cô ta lạnh như băng!"- Gã thanh niên hét lên. Hắn vừa mới đụng tay vào tay tôi. Tính kéo tôi quay lại đối diện với hắn.

Lúc đó... tôi không thể để Andrew chết dù bất cứ giá nào. Tôi lao vụt vào không khí theo sự hối thúc của con tim, băng qua đường bằng tốc độ, lướt qua những chiếc xe rồi kéo mui xe của Andrew về đằng sau cùng lúc với tiếng rít chói tai của chiếc thang treo rơi sầm xuống và va chạm với mặt đường.

Chiếc thang gây ra một trấn động lớn đằng trước mui xe, mọt gỗ bắn tung tóe cùng đủ loại sơn và hàng loạt bụi. Đợt trấn động kết thúc và sau đó là tiếng thét của tất cả con người quanh khu vực đó. Những chiếc xe thắng lại đột ngột trên mặt đường tạo ra những âm thanh khiến tôi bực mình. Đống hoang tàn đằng trước xe Andrew thu hút sự chú ý của họ, tạo cơ hội cho tôi vòng ra đằng sau trong vài giây và nhổm lên gõ cửa kính xe Andrew.

" Andrew, anh có sao không?"

Hắn đang nhìn tôi bàng hoàng.

"Anh ổn không ?"- Tôi hỏi dồn vì quá lo sợ, quên mất rằng mình không nên "lộ diện" sau khi "diễn" xong cảnh hành động chết người đó.

" Cô..."

Hắn đưa tay lên trán, rồi đưa xuống, tay còn lại đẩy cửa xe ra ngoài. Một mùi thơm nồng nàn khiến cơn khát trong tôi bùng dậy từ bàn tay của hắn, từ trán của hắn. Một vết rạch nhỏ đã xuất hiện gần chân tóc Andrew. Có vẻ như hắn đã bị đập trán vào vôlăng khi tôi kéo mui xe về sau đột ngột.

" Anh bị thương rồi!"- Tôi hốt hoảng, quên cả cơn khát đang làm cổ họng mình rát bỏng.

Andrew nhìn xuống tôi, không mảy may quan tâm đến vết thương của mình.

" Tôi không sao!"- Giọng hắn còn chứa đầy bàng hoàng- " Vender...Cô đã ở đó!"- Mắt hắn găm thẳng vào tôi, tay chỉ ngang qua bên kia lòng đường.- " Cùng với 3 gã đó!"

Tôi giật mình, mọi cảm xúc khác tan biến thay cho sự báo động của việc bản chất và bí mật đang bị treo lủng lẳng trên sợi tóc. Tôi trừng mắt nhìn hắn.

"Cô đã sang bên này nhanh đến nỗi..."- Hắn lại áp tay lên trán, nhăn mặt lại- " Cô đã di chuyển chỉ trong 1 giây!"

Tôi nghiến răng lại. Cổ họng nghẹn cứng. Vào lúc này, tôi không còn có thể nghĩ ra điều gì khác để tranh cãi. Hết lần này đến lần khác, không cách này thì cách khác, tôi tự giết chính mình và giết chính Andrew.

Tôi quay bước, cố chậm nhất có thể.

"NÓI CHO TÔI BIẾT ĐIỀU ĐÓ NGHĨA LÀ GÌ ĐI!"- Hắn giận dữ quát.

Tôi dừng ngay lại, ngẩng đầu lên nhìn hắn rồi nở một nụ cười khinh bỉ nhất có thể: " Anh tưởng tôi là ai! Sự hoang tưởng của anh đã đi quá xa rồi đấy! Anh nghĩ tôi là Tia chớp ư?"

Andrew nghiến chặt răng lại, nhìn tôi. Ánh mắt đầy uy lực thật sự tôi phải dồn hết can đảm của cả đời mình lại để nhìn vào.

Những giọt mưa rơi lộp bộp đầu tiên mà tôi nghe thấy có lẽ là điều bức xúc cuối cùng mà tôi phải nhận lấy trong tối nay. Tôi muốn thoát khỏi sự chất vấn hòng moi tất cả bí mật khủng khiếp của cuộc đời mình từ hắn.

" Nếu tôi có đủ lí do để suy nghĩ về tất cả mọi thứ thuộc về cô..."

Tôi như người bị say sóng khi biết rằng hắn đã suy nghĩ về tất cả. Là tôi quá lộ liễu hay hắn quá tinh nhạy?

" Là cô ta!"

Tôi giật mình, nhìn ra sau lưng Andrew. Hắn cũng quay lại theo hướng nhìn của tôi.

Kẻ đang chỉ thẳng vào mặt tôi và thét lên đó chính là một trong 3 gã thanh niên kia. Tôi giận dữ nhìn chúng. Một viên cảnh sát trẻ tuổi tiến đến gần tôi và Andrew, theo sau là 3 gã thanh niên mặt trắng bệch, không dám nhìn thẳng vào mắt tôi.

"Giúp tôi, Andrew!"- Tôi khẩn khoản thì thầm.

"Cô ta! Chính cô ta đã vượt qua đường chỉ một giây khi cái thang treo rơi xuống!"- Gã cao kều nhìn người cảnh sát, chỉ thẳng mặt tôi.

Viên cảnh sát trẻ phớt lờ chúng:

"Họ quá kích động có lẽ vì chưa bao giờ thấy cảnh này, em đừng để tâm!"- Anh ta nói- " Nhưng nếu em biết gì thì vui lòng hợp tác với chúng tôi được chứ?"

" Cô ấy không biết gì đâu vì chúng tôi đều ngồi trong xe!"- Andrew lên tiếng một cách khó chịu.

" Không phải!"- Gã thanh niên phía sau thét lên- " Cô ta đã ở bên kia đường cùng chúng tôi!"

" Thôi được, nếu vậy tôi xin lỗi!"- Người cảnh sát vẫn điềm tĩnh lên tiếng rồi mỉm cười quay đi trong khi miệng làu bàu : " Mấy gã điên!"

Ba kẻ không may đó phải lên xe cảnh sát để đến bệnh viện kiểm tra não bộ – tôi nghĩ vậy. Tôi vẫn còn nghe chúng hò hét chửi rủa mình đến cả dặm trước khi mọi âm thanh khác lấn át tiếng của chúng. Con người quả nhiên nhạy cảm, họ không bao giờ chấp nhận chúng tôi.

" Được rồi, tôi đã giúp cô..."

" Anh muốn gì?"- tôi gằm ghè rồi bước đi.

Hắn đứng lên chặn trước tôi. Một giọt mưa rơi trên trán. Và rồi nhiều hạt. Tôi sẽ không thể chạy bằng tốc độ trước mặt hắn để về khu chung cư của mình, điều đó có nghĩa là hắn sẽ không đời nào để tôi đi bộ về.

"Vào xe đi!"- Hắn ra lệnh, mở cửa chiếc Sentra rồi nhìn tôi- "Nếu cô không muốn gặp rắc rối với những câu hỏi của tôi!"

Đến nước này thì tôi không thể gan lì được nữa. Andrew đã thừa biết rằng tôi luôn lảng tránh và giận dữ với những câu hỏi. Tuy vậy, tôi còn "đấu nhãn" với hắn thêm vài giây trước khi buộc lòng phải vào xe. Mùi hương bên trong khiến cổ tôi bỏng rát. Bây giờ thì tôi lại hối hận vì đã không săn khi Rone mời. Andrew ngồi vào ghế bên cạnh và khởi động xe.

" Anh có thể mở cửa kính không?"

Andrew nhấn nút để cửa mở và gió từ bên ngoài lùa vào khiến tôi cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Khi hương thơm của hắn loãng đi cũng...một chút. Tôi căng thẳng nhìn vào tay hắn trên vôlăng. Đây là lần đầu tiên từ khi trở về sau cuộc Biến Đổi, tôi và hắn có một không gian riêng và hắn cũng đang...thức.

Đó là một khoảng lặng rất lâu, một khoảng lặng mà đáng lẽ ra tôi phải cảm thấy bình thường sau hai tuần im lặng với hắn như vậy. Mọi cảm giác quá gần, từ làn da, hơi thở cho đến ánh mắt. Tôi không biết mình có thể chịu đựng thêm bao lâu nữa.

" Vender..."- Andrew thì thầm, giọng nói thật êm mượt- " Chúng không làm gì cô chứ? Lúc đó tôi không thể qua bên đường kịp...".- Vừa nói xong hắn đã bật cười

Cảm giác vừa êm dịu vừa ngỡ ngàng.

" Anh cười gì?"

" Tôi cười chính mình..."- Hắn trả lời- " Chúng thì có thể làm gì nổi cô chứ!"

Tôi mở to mắt. Có phải hắn vừa khẳng định điều đó không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com