ONE
Kim Taehyung:
Minatozaki Sana:
****************
"Anh, anh đồng ý làm người yêu của em nhé?"
Trong đôi mắt cương quyết của em, tôi nhận ra câu hỏi đó không phải là một trò đùa nhưng tôi vẫn khựng lại và đợi chờ một cái gì đó chắc chắn hơn.
"Sao, anh sợ à?"
"Không... anh làm gì... mà phải sợ chứ?"
Lời nói ấp úng của tôi khiến em bật cười khanh khách.
"Vậy là anh đồng ý hả?"
"Ừ. Anh đồng ý...nhưng mà..."
"Không nhưng nhị gì ở đây cả. Anh đứng dậy!"
Tôi bối rối nhưng rồi cũng máy móc nghe theo em lập tức đứng bật dậy:
"Để làm gì cơ?"
"Để chở em đi chơi chứ còn gì nữa, anh vừa đồng ý làm người yêu của em còn gì."
Tôi lập tức bước đi như thực hiện một mệnh lệnh được cấp trên giao phó.
"Được rồi. Vậy giờ chúng ta đi đâu?"
"Đến nơi chúng ta cần đến!"
Tiếng cười trong trẻo của em khiến một thằng đàn ông bảnh trai như tôi cũng phải xao xuyến, đôi mắt ấy khiến trái tim tôi dù có chai sạn đến đâu cũng phải lặng câm để thổn thức.
***
Sáu tháng trước:
Hôm ấy, cũng như thường lệ tôi chọn cho mình một chỗ ngồi thật khuất người qua lại trong quán cà phê mà tôi hay đến. Em xuất hiện trước mắt tôi trong trang phục tạp vụ trắng xen kẽ xanh thật duyên dáng, dường như nó được thiết kế dành riêng cho vóc người em. Với những tình khúc ngân vang của playlist quen thuộc quán đã dùng đi dùng lại cả tháng nay, tôi say mê nhìn em đắm đuối. Trong khi đang mải miết đuổi theo ý nghĩ của mình, tôi nghe tiếng em hỏi:
"Thưa ngài, xin hỏi ngài dùng gì ạ?"
"À, cho tôi một tách cà phê sữa nhưng thật ít sữa và không cần đá."
"Vâng. Phiền ngài chờ một chút ạ."
Em quay mặt đi, không nhận ra sự khác lạ của vị khách đang chăm chú nhìn em. Kể từ ngày hôm ấy, bất cứ khi nào rảnh hay cần phải giải quyết chuyện gì trên máy tính tôi đều mang đến quán ngồi uống tách cà phê quen thuộc và cũng để gặp em. Thật may mắn cho tôi, lúc nào tôi đến cũng được em phục vụ, đó cũng là chuyện thường vì có thể em được giao phục vụ khu vực tôi đang ngồi. Ngoài những lời hỏi "Ngài dùng gì?; Ngài đi mấy người?", tôi chưa bao giờ nghe em hỏi thêm điều gì về vị khách quá quen thuộc của quán như tôi. Nếu bạn bè luôn cho rằng tôi là một người đàn ông quá lạnh lùng với phụ nữ thì có lẽ em là đối thủ đáng gờm nhất mà tôi gặp.
Hôm nay, tôi vẫn ngồi nơi góc quán quen và chờ đợi cô phục vụ xinh đẹp duyên dáng của tôi xuất hiện. Nhưng lạ thay, một cô bé khác lại đến hỏi tôi. Tôi ngạc nhiên và hỏi cô nhân viên mới:
"Cô bé hôm nào cũng đến đây hỏi tôi: "Ngài uống gì?" sao hôm nay tôi lại không thấy?
Cô nhân viên trẻ nhìn tôi cười tủm tỉm như trên mặt tôi dính phải cái gì, cô trả lời nhanh nhảu:
"Anh hỏi Sana à? Hôm nay cổ bận chút việc, không đi làm được nên em phải làm thay cổ!"
Hóa ra em tên là Sana, tôi thầm mỉm cười vì một điều vô thức nào đó. Cũng có thể cái tên đó tôi đã muốn biết từ lâu và cũng có thể cái tên ấy rất hợp với tính cách, con người của em. Sau khi hỏi và đã biết tôi dùng gì, cô gái trẻ quay lưng rời khỏi bàn trong khi tôi đang muốn hỏi về em thêm nhiều điều mà bấy lâu nay tôi chưa thể mở lời được bởi sự lạnh lùng của em. Sau khi tách cà phê được bưng ra, tôi khuấy đều tay, nhấp môi.
"Sao ngọt thế này nhỉ?"
Tôi chợt mỉm cười và cũng bất chợt nhớ em. Bởi từ khi tôi hay lui tới nơi quán quen này, em cũng quá quen thuộc với vị khách như tôi với thói quen là một tách cà phê rất ít sữa và không thêm đá. Hôm nay, không có em tôi quên mất thói quen mà lúc trước tôi hay gọi thức uống, nên tách cà phê lúc này làm tôi thấy chông chênh và nhạt vị như thiếu vắng hình bóng của em trong tôi. Tâm trạng hụt hẫng mang tôi rời quán sớm hơn dự định...
****
Bốn tháng trước:
"Cô bé. Anh muốn hỏi."
"Dạ. Ngài cần hỏi gì?"
"Em... em... đừng gọi anh bằng ngài được không? Nó nghe có vẻ gượng gạo quá."
Em quay mặt đi, không thèm trả lời tôi thêm tiếng nào nữa, nhưng kể từ hôm ấy, mỗi ngày tôi tự đặt ra mục tiêu cho mình phải nói chuyện ít nhất là một câu mỗi lần gặp em.
Hôm nay, tâm trạng tôi rất tốt. Có thể vì công việc vừa giải quyết xong, cũng có thể vừa bước vào quán tôi đã gặp được em.
"Em nè!"
"Có việc gì ạ?"
"Em... em... Anh muốn hỏi?"
"Anh cứ hỏi đi ạ."
"Nếu bạn anh tỏ tình với một cô gái mà cậu ấy yêu thì tỏ tình sao em nhỉ?"
Trong ánh mắt tôi thấp thoáng chút tươi vui rồi bỗng chốc tan biến khi nhận câu trả lời của em.
"Xin lỗi, em không biết."
"À... không sao đâu! Xin lỗi vì câu hỏi đường đột quá nhé!"
Em quay lưng, không thèm ngoảnh lại nhìn tôi. Tôi đưa mắt dõi theo từng bước chân của em cho đến khi em đi khuất đằng sau quầy thu ngân, lòng chợt vui chợt buồn. Và tôi biết... tôi đã rất muốn gặp em cho đến giờ phút này.
...
Mãi ngân nga theo lời bài hát mình yêu thích mà quán đang mở, tôi vô tình đưa ánh mắt tìm kiếm em. Cũng thật vô tình ánh mắt tôi chạm đôi mắt to tròn của em. Em cũng đang nhìn tôi, tôi mừng thầm nghĩ vậy nên cố nỡ nụ cười thật tươi với em nhưng rồi niềm vui của tôi vụt mất khi em quay mặt về nơi khác.
"Chào ông bạn kiến trúc sư."
Đằng sau lưng tôi có tiếng nói. Tôi quay mặt ngước lên và nhận ra cậu bạn thân thời phổ thông, tôi cất tiếng chào:
" À, Chimchim Jimin đây mà."
"Tớ nói cho mà nghe nhé! Biệt danh đó đã lâu không thuộc về tớ rồi."
"Nào, mời ngồi. Cũng đã lâu rồi không gặp, trông cậu bảnh trai hơn hồi xưa nhiều đấy."
"Còn cậu thì vẫn vậy nhỉ!"
"Là sao?"
"Một gương mặt đăm chiêu và một đôi mắt rất romantic. Và..."
"Và gì cơ?"
"Và luôn làm cho mấy em gái phải chết già vì đợi cậu."
"Thật vậy sao! Vậy mà mình đang phải chết già để đợi được em yêu đây này!"
Jimin chỉ ước có thế, khi nghe tôi nói vậy cậu ta nhổm người dậy hét lên sung sướng:
"Có một cô nàng như vậy thật sao? Là ai vậy, tớ rất muốn biết đấy?"
Nói rồi Jimin đảo mắt quanh quán cà phê một vòng rồi tỏ vẻ nghi ngờ:
"Hay cô gái ấy đang có mặt trong quán này."
Mặt tôi bỗng đỏ bừng như vừa bị ai đó bắt quả tang đang ăn vụng. Tôi ấp úng:
"Làm...làm gì có."
Để đánh tan sự nghi ngờ trong trí tưởng tượng của ông bạn trinh thám, tôi chuyển sang hỏi thăm tình hình Jimin:
"Cũng mấy năm trời rồi mới gặp lại cậu, từ cái hôm đám cưới đến giờ ấy nhỉ! Dạo này nhà hàng, khách sạn mở đến đâu rồi?"
Jimin đưa tay chỉ quanh quán cà phê một lượt như giới thiệu về nơi mình đang làm với một niềm kiêu hãnh:
"Đây là quán cà phê của Mr. Park, được xây dựng và đi vào hoạt động từ năm 1996, thiết kế và sắp xếp dựa trên mô hình xoắn ốc. Là một kiến trúc sư chắc cậu đánh giá cao kiến trúc ở đây chứ?"
Hết bất ngờ này đến bất ngờ khác, tôi ngơ ngác chưa kịp nói gì thì ông bạn tôi nhanh nhảu:
"Và sau 22 năm quản lí miệt mài và khá có tiếng tăm, thì đến đời thứ 2 người được hưởng sự thừa kế chính là mình- Park Jimin"
Vừa dứt lời Jimin đã cất tiếng cười tinh quái.
"Mình tin chắc rằng cậu sẽ càng bất ngờ hơn khi mình thông báo hôm nay là ngày đầu tiên mình nhận chức."
"Ừ. Bất ngờ quá! Vì hôm nào mình cũng đến đây uống cà phê, bị những kiến trúc tinh xảo và rất lạ ở đây giữ chân không muốn rời, nhưng lại không biết chủ nhân của nó lại là cậu."
"Có thật không đấy! Hay đến đây còn có mục đích nào khác nữa?"
"Làm... làm gì có!"
Cuộc nói chuyện kéo dài với những tiếng cười đùa, những lời giải thích của tôi và sự nghi ngờ của cậu bạn có máu trinh thám... Nhưng cho dù có nói chuyện với ai hay đang làm việc gì thì tôi vẫn thường xuyên đưa mắt tìm em. Trong vô thức, tôi hình thành nên một thói quen rất xấu đó là "nghiện" nhìn em. Với tôi ngày nào công việc quá bận rộn, không thể đến quán uống một tách cà phê ít sữa, không được nhìn thấy em thì hôm đó mọi chuyện trở nên nhàm chán và con người tôi như thiếu sức sống hẳn đi. Không được ngắm em, không được nhìn em cười là y rằng hồn tôi cứ thơ thẫn ở nơi nào không hay! Và tôi biết... tôi đã rất nhớ em.
****
Hai tháng trước:
Trong cuộc sống mỗi người sẽ chọn cho mình một con đường riêng, nói đơn giản hơn là với mỗi người sẽ có một cách sống khác nhau. Và từ cách sống đó họ lựa chọn cho mình một công việc phù hợp, một người bạn đời lý tưởng hay ngay cả việc nêm nếm một món ăn hợp khẩu vị. Riêng tôi, tôi chọn cho mình một tách cà phê vừa ý và một không gian yên tĩnh để lắng nghe trái tim mình. Từ khi bước chân vào công việc, vào một xã hội không dành riêng cho bản thân, tôi đã quyết tâm chọn ra một con đường cho riêng mình và từ đó tôi học cách uống cà phê. Có lẽ một tách cà phê rất ít sữa sẽ đắng với một ai đó nhưng nó lại quá đậm đà và vừa khẩu vị với tôi.
... Tiết trời hôm nay thật dễ chịu, tôi thấy lòng bỗng nhẹ tênh. Em mỉm cười chào tôi khi đặt tách cà phê xuống mặt bàn, em nhìn tôi trong giây lát rồi cất tiếng nhẹ nhàng hỏi:
"Vì sao anh lại thích uống cà phê ít sữa và không đá vậy?"
Tôi vừa sung sướng vừa bất ngờ khi nghe câu hỏi của em. Vì từ khi biết em đến nay, người luôn đặt câu hỏi cho em là tôi và em cũng thật kiệm lời khi đáp lại. Được nghe em hỏi, tôi vui mừng hớn hở ra mặt:
"À, với anh một tách cà phê ít sữa sẽ giúp anh cảm nhận được hương vị đậm đà hơn của cà phê hoà quyện của vị béo thơm của sữa để nó không còn quá đắng."
Tôi dừng lại và nhìn em trong giây lát rồi tiếp lời:
"Anh không cho đá vào khi uống cà phê là muốn giữ hương vị ấy lâu hơn chứ không giống một tách cà phê chỉ đậm đà ban đầu mà trở nên nhạt vị sau một lúc. Cũng giống như..."
Chưa nghe tôi nói hết lời thì em đã vội cúi chào rồi quay lưng đi, tôi thoáng thấy nét buồn hiện rõ trên gương mặt của em. Tôi đã rất muốn em biết những gì tôi đang còn muốn nói
"... cũng giống như tôi muốn nhìn em vẫn mãi là em trong tôi không hề thay đổi".
...
Cuộc sống là một điều gì đó không thể nói hết bằng lời và cũng không thể đoán trước điều gì sẽ xảy ra. Cũng giống như tôi, nếu trước kia tôi luôn thấy mình khô khan và quá xem nhẹ mọi chuyện diễn ra xung quanh mình thì giờ đây tôi như trở thành một người khác. Nhìn từng giọt mưa rơi tí tách tôi thấy lòng mình xao xuyên và nhớ nhung một hình bóng thoắt ẩn thoắt hiện thật mờ ảo và mông lung. Trông thấy các cô bé, cậu bé thả diều và rong ruổi đuổi bắt nhau tôi ước rằng mình có những đứa con ngây thơ và hồn nhiên như vậy cùng một người con gái vừa xa lại vừa gần luôn hiện hữu trong trái tim tôi ...
Nhấm nháp từng ngụm cà phê thơm nồng và thưởng thức "đặc sản" đó là những cơn mưa cuối đông trĩu hạt, tôi như say trong tiếng nhạc du dương với những tình khúc nhẹ nhàng và sâu lắng mà quán phát.
"Anh là Taehyung phải không?"
Sau lưng tôi có tiếng gọi nhỏ, tôi quay lại nhìn một lúc lâu mới nhận ra đó là NaYeon, cô gái đã yêu tôi trong suốt mấy năm học Đại học, một người đã vì tôi mà tổn thương rất nhiều. Tôi vội đứng dậy kéo ghế mời NaYeon ngồi và đáp lại câu hỏi của cô ấy bằng một nụ cười thật tươi:
"Lâu lắm rồi mới gặp em, dạo này em thay đổi nhiều quá, suýt nữa anh nhận không ra."
"Đó cũng là điều tất nhiên mà, thoát khỏi đời sống sinh viên ra ngoài bương chải với cuộc đời thì phải thay đổi chứ anh!"
Qua câu nói của NaYeon tôi như sựt tỉnh lại và nhận ra mình cũng đã gần 25 rồi. Tôi không còn vô tư thích gì làm nấy như trước kia và càng không có nhiều lựa chọn khi tìm kiếm mục tiêu của cuộc đời. Nhưng điều tôi có là một công việc ổn định, được bạn bè đồng nghiệp kính nể, ông chủ tin tưởng và một trái tim đang rong ruổi theo đuổi một bóng hình còn đang rất mờ ảo và không biết đến ngày mai... Tôi phải làm gì đây? Phải chăng là quyết tâm thực hiện giấc mơ "một gia đình nho nhỏ". Tôi mỉm cười ngớ ngẩn khi nghĩ đến em và trong vô thức tôi tìm kiếm em với đôi mắt vô hồn, tôi thấy em đang tiến lại gần mình hơn, con tim tôi thổn thức như muốn nhảy vọt ra khỏi lồng ngực. Em nhìn tôi trong thoáng chốc rồi chuyển ánh mắt sang cô bạn đối diện ngồi cùng tôi, em kính cẩn hỏi:
"Xin hỏi cô dùng gì ạ?"
Nghe cô phục vụ hỏi vậy, NaYeon nhìn tôi và nhìn tách cà phê đặt trên bàn.
"Anh vẫn còn giữ thói quen ấy à? Vì thích anh nên em cũng hình thành thói quen giống anh từ khi nào không hay."
Nói vậy rồi NaYeon nhìn về hướng cô phục vụ đang chờ đợi sự phản hồi từ mình.
"Cho tôi một tách cà phê giống anh ấy nhé!"
"Vâng! Phiền cô đợi một lúc ạ"
Em cúi chào rồi quay đi với tiếng đáp khẽ khàng, trong thoáng chốc tôi nhìn ra được một chút buồn trong đôi mắt sâu thẳm và to tròn của em.
"Anh biết không, anh thay đổi nhiều lắm đó!"
Mãi đuổi theo ý nghĩ về em tôi quên mất có sự hiện diện của NaYeon. Tôi lắc đầu và cười đáp:
"Đâu có, anh vẫn vậy mà!"
"Dù trước kia hay bây giờ thì em vẫn luôn tự tin mình hiểu anh mà. Đây là lần đầu tiên em thấy anh có ánh mắt khác lạ với một cô gái. Anh không biết sao?"
QTôi biết chứ, tôi biết rất rõ nhưng tôi cũng muốn thử cô bạn gái năm xưa về khả năng đoán tâm lý của một bác sĩ ra sao. Tôi đưa tay xua đi ý nghĩ trong đầu NaYeon:
"Anh nhìn ai khác lạ cơ?"
"Anh đừng giả vờ không biết. Ánh mắt mà suốt mấy năm trời em chờ đợi ở anh nhưng đã không thành sự thật nay đã xuất hiện rồi!"- NaYeon cười gượng đáp
Tôi không muốn bị nghi ngờ thêm nữa nên hỏi NaYeon về chuyện gia đình và công việc. NaYeon hăng hái kể về gia đình nhỏ của mình, về niềm vui khi cô con gái bé bỏng vừa tròn một tuổi và về công việc của một bác sĩ tâm lí. Trong cuộc nói chuyện ấy tôi biết NaYeon đã là một phụ nữ chững chạc hơn năm xưa rất nhiều và cô ấy cũng đã quên tôi từ rất lâu rồi, Vậy là nên buồn hay nên vui?. Cuộc nói chuyện kéo dài với những tiếng cười nói vui vẻ và cả ánh mắt thi thoảng lại nhìn em, nhưng vẻ mặt không mấy tươi vui của em khiến tôi e ngại và thấy bối rối. Phải chăng... tôi đã rất sợ mất em!!!
Tbc...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com