Đau khổ
"Cô đã làm gì? Tại sao lại ở trên giường của tôi?" hắn giận dữ
"Nam nữ quan hệ là chuyện gì đó kì lạ lắm sao? Hơn nữa sớm muộn gì chúng ta cũng thế khi kết hôn thì bây giờ chỉ là sớm hơn thôi!" Jin Ah cười khẩy
"Tôi chưa bao giờ nói đến việc kết hôn cả. Tất cả chỉ là quyết định của ba tôi mà thôi Jin Ah-ssi"
"Cũng có gì khác biệt sao anh Jae Suk. Trông anh bây giờ lại làm em cảm thấy buồn cười cho anh quản gia kia, anh ta trông thật thảm thương."
Hắn thất thần trên chiếc máy bay bay về Seoul, đôi mắt không còn chút sức sống hay đúng hơn thì từ nay nó đã mất đi niềm vui. Nó sẽ chỉ là con mắt băng lạnh bởi trái tim hắn đã chết rồi. Tay bóp chặt thành nắm, hắn đã bóp nát chiếc ly nhựa tội nghiệp. Hắn hận không thể chết ngay lúc này, hắn sao có thể làm được điều ấy khi hắn là con người máu lạnh, độc đoán, tổng giám đốc gánh cả tập đoàn lớn nhất nhì Hàn Quốc chứ. Bao nhiêu nhân viên dưới hắn sẽ thế nào nếu hắn chết đi? Nhìn hắn như thế người kế bên không khỏi thở dài khi bản thân anh cũng không thể chấp nhận được chuyện mà mình đã nhìn thấy vào hôm qua. Ngay cả bản thân hắn, khi tỉnh dậy không còn mảnh vải trên người và cạnh hắn là cô gái mà hắn sắp kết hôn, hắn vẫn chưa biết chuyện quái gì đã xảy ra với hắn. Tại sao cô ta lại ở trong phòng hắn, tại sao cả hắn và cô đều lõa thể. Hắn chẳng có tí kí ức nào cho việc đó ngoài kí ức hắn đau khổ mà ngất đi tại quán rượu.
"Hoá ra khi anh đi khỏi cô ta bảo có việc gấp phải đi thì ra là đi theo anh. Nhưng anh đã làm gì mà xảy ra chuyện đó với cô ta?" Jong Kook cất lời khi không chịu nổi những thắc mắc trong lòng.
"Nếu biết được là làm sao thì tôi có cần phải thế này không? Cậu nói đi." hắn buông lời lạnh lùng
"Vậy chuyện gì làm anh uống rượu? Chẳng phải anh bảo đến xem anh Hee Yeol sao?"
"Cậu không đọc báo à? Chẳng phải đã viết đầy ở đây rồi à?" hắn ném tờ báo vào người Jong Kook, trong tờ báo là trang mục nghệ sĩ với tấm hình to đùng của anh và Yoon Sang hôn nhau.
"Thế này thì sao? Anh cũng không đọc được là người ta bảo là do fan phấn khích yêu cầu sao, trong báo cũng để hai người họ chỉ giỡn đùa với nhau còn gì."
"Giỡn đùa? Nếu bản thân của kẻ hôn anh ta không hề có ý giỡn đùa thì sao? Và anh ta đã biết rõ mà vẫn làm thì sao?" hắn bực dọc.
"Thế thì sao? Anh ghen à? Này, anh đã bảo mình không phải gay mà? Thì việc anh ấy làm gì sao anh phải quan tâm đến và bực bội. Rồi anh xem anh đã làm gì được tốt đẹp?"
Thấy hắn bất động không nói thêm lời nào Jong Kook đành thở dài "Anh không tìm được anh ấy à? Có lẽ anh ấy phải sốc lắm"
Hắn không nói gì, ánh mắt chỉ dán chặt vào bầu trời phía bên ngoài cửa sổ. Hắn đã phát điên lên khi Jong Kook bảo rằng Hee Yeol đến tìm mình và hắn chắc chắn rằng anh đã nhìn thấy những thứ kinh khủng ấy. Hắn đã chạy điên cuồng khắp nơi để tìm kiếm anh, hắn đã đi đến chỗ của Yoon Sang nhưng không hề thấy anh ở đó. Hắn đã kiếm khắp nơi, chạy suốt mấy tiếng dưới cơn mưa rào đến mức đôi chân mệt lã vẫn không thể tìm thấy anh. Anh đã làm gì? Anh đã đi đâu? Hắn dường như bất lực khi trở về phòng với cơ thể rã rời. Hắn cần gặp anh đã giải thích nhưng rồi hắn chợt bật cười khi mà hắn phải giải thích gì cho anh nghe chứ? Về việc hắn đã làm tình với cô gái sắp kết hôn với mình ư. Tại sao hắn phải giải thích điều này cho một gã đàn ông như anh chứ? Và...tại sao...hắn cần phải hỏi anh rằng sao nước mắt hắn lại phải rơi vì anh. Tại sao một người dù có bất cứ chuyện gì xảy ra cũng không lung lay, không mềm yếu thì sao bây giờ hắn lại phải khóc, lại đau khổ vì anh.
...Vì hắn đã yêu anh rồi sao...
----
Hee Yeol tỉnh dậy với cơn chóng mặt, nhìn lấy mọi thứ xung quanh mình bắt đầu nhớ lại chuyện gì đã xảy ra. Tâm trạng anh vô cùng bình tĩnh đến không có cảm xúc, anh biết rõ mình đã làm gì vào tối qua. Tất cả mọi thứ bởi khi ấy anh tỉnh táo hơn bao giờ hết. Lấy tay vuốt lấy mái tóc đang phũ xụp che đi mắt mình, anh ngồi dậy đi vào phòng tắm với cơ thể trần trụi. Anh ngâm mình trong làn nước lạnh khá lâu, anh phải làm sao với những ngày sắp tới. Anh cũng không rõ nữa rồi. Chỉ là bây giờ nếu rời khỏi đây quay về Seoul anh đã không còn nhà để ở. Thời điểm cho việc ra đi của anh đã đến. Nhưng anh không biết rằng mình sẽ sống thế nào khi rời khỏi đó. Dù có chuẩn bị bao nhiêu lần thì nó vẫn là điều khó có thể chấp nhận được. Chỉ là anh đang cố gắng mà thôi.
Bước ra khỏi phòng với chiếc khăn quấn trên người, anh tìm kiếm quần áo của mình. Một bàn tay cầm chiếc áo sơ mi trắng cùng chiếc quần tây còn mới tinh đặt vào tay anh, một tay lấy khăn trùm lên đầu anh, nhẹ nhàng lau khô tóc anh. Anh ngoan ngoãn đứng yên để người trước mặt lau tóc mình sau đó nhanh chóng xuất hiện với vẻ lịch lãm, đôi mắt lạnh lùng.
"Anh có mua bữa sáng. Em ăn đi" Yoon Sang nói nhẹ nhàng "Hee Yeol à, chuyện hôm qua anh..."
"Anh không cần nói điều gì đâu hyung. Hôm qua em rất tỉnh táo."
"Hee Yeol à, sống cùng anh nhé?" Yoon Sang lên tiếng làm anh ngăn việc dùng bữa của mình.
"Anh à..."
"Sống cùng anh đi Hee Yeol. Cùng anh đi Mỹ. Anh muốn học thêm một số thứ về âm nhạc bên ấy, anh muốn em đi cùng anh. Đi với anh nhé Hee Yeol"
"Anh à, em chưa nghĩ đến chuyện này bao giờ. Còn chuyện chúng ta, em...em chưa hề sẵn sàng cho việc này. Trong lòng em..."
"Anh biết về chuyện đó. Anh cũng không quan trọng việc trong lòng em có ai. Em có thể giữ hình ảnh đó mà nhớ tới cậu ấy hay sao cũng được. Anh không quan tâm đến chuyện đó. Anh chỉ cần em bên cạnh anh. Anh chỉ cần nhìn thấy em vui vẻ hạnh phúc mỗi ngày là được."
"Anh à, cần gì phải làm khổ mình hả anh? Anh biết là em không phải là người bình thường. Em không thể...."
Yoon Sang chặn anh bằng nụ hôn nhẹ ở môi, chỉ dừng lại ở đó mà không đi sâu hơn. Chiếc môi băng lạnh như tan mất trên môi Yoon Sang. "Anh không quan tâm chuyện em là gì. Ngay từ lần đầu tiên gặp em vào 10 năm trước thì trong lòng anh chỉ có mình em thôi. Cho dù em là bất cứ ai, bất cứ gì anh vẫn sẽ yêu em."
"Cho em ít thời gian anh à"
"Bao lâu anh vẫn sẽ chờ em. Vài hôm nữa mình sẽ về lại Seoul, Yeon Woo bảo tối nay ở đây có buổi hòa nhạc từ thiện dành cho các cụ, cậu ấy bảo chúng ta cùng đến đó. Anh nghĩ âm nhạc sẽ khiến em vui hơn" – Yoon Sang xoa lấy mái tóc mềm mượt của anh "Anh thích mái tóc này, nó đẹp lắm".
'Tôi thích nó' anh nhớ lại lời hắn nói, anh cố nén tiếng thở dài vì đầu óc lúc nào cũng nghĩ đến hắn. 20 năm nay vẫn như thế thì làm sao anh có thể đón nhận một tình cảm khác được đây. Anh mong tất cả những gì xảy ra hiện tại chỉ là một cơn ác mộng kéo dài mà thôi. Trước nay anh luôn sống vì hắn, cuộc sống của anh cũng chỉ xoay quanh mình hắn. Anh luôn mong rằng mọi thứ sẽ mãi như thế không có sự thay đổi nào cả nhưng anh biết rằng điều này là không thể bởi chủ tịch là một người rất đáng sợ. Ông tuyệt đối sẽ không để con trai mình ảnh hưởng đến gia tộc mình. Vì ông ấy mà nụ cười của hắn đã mất cách đây vài năm khi ông mang hắn sang Mỹ để theo học ngành mà ông muốn mặc cho hắn có thích hay không. Từ khi hiểu chuyện những áp lực mà ông đặt ra luôn khiến hắn mệt mỏi dù vậy hắn chưa bao giờ tỏ ra mệt mỏi vì điều đó mà luôn sống tự do với anh. Dù rất ít cười nhưng hắn vẫn luôn vui vẻ với anh, cùng anh học tập, cùng anh ăn uống.
Và anh nghĩ nếu ngày mà anh sợ đến thì anh cũng không thể sống thêm ngày nào nữa sau khi nhìn thấy hắn vui vẻ bên gia đình nhỏ của hắn. Bởi lẽ cuộc sống của anh đáng lẽ đã kết thúc từ cách đây rất lâu rồi, lý do anh sống đến bây giờ là vì một người đã nói rằng người đó chỉ cần mình anh là bạn ở bên cạnh. Anh đã mang theo lời nói ấy mà sống cho đến tận bây giờ mà chưa từng nghĩ thêm một lý do nào khác nữa để sống.
Ở một nơi nào đó, cô gái trẻ đang nhâm nhi tách cà phê vui vẻ với những điều cô đã trải qua. 'Chỉ là quan gia thôi sao? Tôi không thấy vậy đấy.' cô nghĩ mình cần tìm hiểu một chút gì đó về anh chàng lạnh lùng kia là người như thế nào với người mà cô sắp kết hôn. Nhưng cho dù có là gì thì cuộc hôn nhân này là điều không thể tránh khỏi, nó đã được định sẵn cả. Việc bây giờ của cô là chờ đợi, một cuộc gặp từ hắn. "Cậu hãy điều tra xem anh ta là ai? Anh ta và người này có mối quan hệ thế nào? Hãy cẩn thận một chút, đừng để ai biết."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com