Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7 - Thật tốt khi anh bỏ lỡ em

Taehyun và Beomgyu khám phá thỏa niềm đam mê rồi cũng đến lúc kết thúc kế hoạch. Bây giờ đã là 11:00, nhìn trời tối như vậy Beomgyu thật không yên lòng để Taehyun đạp xe về, mà nếu cho ở lại nhờ thì có được không? Lỡ như Yeonjun không muốn và hai bác đang nghĩ dưỡng cũng không thích khi biết chuyện thì sao? Phân vân tới lui dẫn đến việc dường như Taehyun nhận ra được cái bối rối của bạn mình nên:

- Tớ đạp xe về được, cậu đừng lo.

Beomgyu dù nghe thế vẫn lo lắng tột độ. Trời bên ngoài vừa tối vừa vắng, không những vậy xung quanh chỉ toàn là cây với cây, nếu gặp chuyện gì có khi đến sáng mới có người biết, hoặc là có khi nào bị thú rừng xông ra bắt đi? Hay là bị giết chết rồi ném xác vào rừng để thủ tiêu? Càng nghĩ càng sợ, cuối cùng Beomgyu hét lên:

- KHÔNG SAO CÁI GÌ? NHỠ CẬU CHẾT THẬT THÌ PHẢI LÀM SAO? CÓ KHI TỚ SẼ MÃI MÃI LÀM NGƯỜI CHĂM MỘ CẬU CẢ ĐỜI VÌ HỐI HẬN!

Taehyun hết hồn trước tiếng gầm rú này, "Sao mà cái mồm nó to đến vậy?" Đưa tay bịt miệng Beomgyu lại, định nói gì đó thì đột nhiên có cái bàn tay quen thuộc chạm lên vai Taehyun, quay người nhìn lại, "Là Soobin?"

- Ủa nhóc, sao em ở đây? - Soobin đối diện với đôi mắt mở to của Taehyun cũng bất ngờ không kém, anh vừa mới đến trước cổng đã thấy cái dáng người bé xíu thân quen.

- Em là bạn của Beomgyu.

"Beomgyu là ai?" Trước giờ Soobin chẳng quen ai tên Beomgyu cả nên anh bắt đầu lục lại trí nhớ, "Nhà Yeonjun có ai tên Beomgyu sao?"

- Beomgyu là cậu bé hiện đang sống ở nhà tớ. - Yeonjun tính chạy xe vào nhà mà đám đông cứ vây lấy thì làm sao anh vào? Thế là anh quyết xuống xe dọn đống bừa bộn, vừa xuống đến nơi đã thấy ngay cậu bé có cặp mắt như đèn pha giới thiệu bản thân với Soobin.

- À, vậy à. - Soobin tươi cười quay sang Beomgyu. Giờ thì anh nhớ rồi, là cậu bé không may mất gia đình nên được gia đình Yeonjun mang về đây mà. - Chào em, anh là Choi Soobin, bạn của Yeonjun.

- Vâng ạ. Em là Choi Beomgyu.

Beomgyu đáp gọn lỏn nhưng cũng dùng ánh mắt soi hàng xem xét Soobin từ đầu đến cuối. Cậu rất bất ngờ là một người trông có vẻ lăng nhăng, gợi tình như Yeonjun lại chơi với một người trông thật thư sinh, lịch sự như Soobin bởi anh bạn đây cũng mặc một chiếc áo sơ mi tựa Yeonjun nhưng lại toát lên vẻ đẹp trông "ngoan ngoãn" hơn, đôi mắt anh thể hiện được sự tinh khiết càng làm nổi bật cái màu trắng của chiếc áo. Nhưng Beomgyu dù thế cũng liền nghĩ lại, tính ra Yeonjun cũng đâu đến nỗi nào, anh chẳng qua là có cá tính mạnh trong ăn mặc để thể hiện những nét quyến rũ trên cơ thể thôi, mấy cái cúc áo trên chiếc sơ mi đen được cài hờ hững dù gì cũng lộ được một phần khuôn ngực săn chắc của Yeonjun, "Đẹp thì có quyền mà."

Nhưng cái hình ảnh Soobin đặt tay lên vai Taehyun làm Beomgyu có chút hoang mang, cậu quan tâm vấn đề này hơn:

- Anh và Taehyun quen nhau sao? - Beomgyu ngơ ngác hỏi.

- Hàng xóm đó em. Anh sống ở đối diện.

Soobin lại tươi cười đáp làm Beomgyu càng bất ngờ. Từ lúc quen biết nhau đến giờ, Beomgyu đã qua nhà Taehyun mấy lần rồi, điển hình là mới cách đây vài tiếng đồng hồ cậu cũng đã ghé qua, vậy mà cậu không hề hay biết hàng xóm của Taehyun là Soobin và đồng thời cũng là bạn của Yeonjun? "Trái Đất đúng là tròn thật, gặp ai cũng có thể có liên quan đến người mình quen." Beomgyu cứ thế định nói thêm gì đó thì vô tình đưa mắt đến Yeonjun ở kế bên, anh cũng giương mắt ngạc nhiên nãy giờ, chắc cũng đang rất ngạc nhiên như cậu. Nhưng rồi Yeonjun cũng bình tĩnh lại và nói:

- Vào nhà hết đi. Cả Soobin và Taehyun nữa, ở bên ngoài này vào buổi tối rất nguy hiểm.

Soobin nghe thấy thế không ý kiến mà rất tự nhiên đi vào vì anh cũng thường đến đây. Trong khi đó thì Beomgyu mừng hết nấc, nắm tay Taehyun đang e ngại mà lập tức kéo vào nhà. Beomgyu nãy giờ lo sợ cho sự an toàn của bạn mình mà giờ được chủ nhà cho phép đương nhiên là mừng rồi.

Về phần Yeonjun, thấy Beomgyu nắm tay Taehyun anh bực mình vô cùng, "Hôm trước là ôm nhau bây giờ thì đi hẹn hò đến tối thui. Choi Beomgyu, em được lắm!" Trong thân tâm Yeonjun thầm chửi rủa cậu nhưng bản thân anh cũng không hiểu nỗi mình, việc gì anh phải tức giận như vậy chứ? Cậu cũng được quyền có tự do, anh có thể về nhà trễ thì tại sao cậu lại không? Anh có thể đi với bạn thì tại sao cậu lại không? Yeonjun tự thấy bản thân quá vô lí, hệt như mấy thằng chồng gia trưởng vũ phu. Đưa tay lên xoa xoa nhẹ mái tóc, dường như anh đang cố che đậy đi sự tức giận của mình.

Khi tất cả đều đã vào hẳn nhà, Soobin tình nguyện vào cùng phòng với Taehyun ngay lập tức, Yeonjun liền một mạch phản đối:

- Không được! Choi Soobin, cậu phải ngủ với tớ!

Beomgyu hơi buồn vì câu nói này, "Hai người đó có thật sự là bạn bè không?" Cậu không biết bản thân tại sao lại có chút hụt hẫng như vậy, cảm giác khó chịu vô cùng. Beomgyu đưa mắt nhìn sang Taehyun với ý như "Về phòng thôi" thì thật bất ngờ khi Taehyun lại mỉm cười với Yeonjun:

- Em cùng phòng với anh Soobin cũng được ạ.

Soobin như chớp được thời cơ liền một tay kéo Taehyun lên phòng trống mà mỗi khi anh xin ngủ nhờ là đều bị ném vào đó, miệng hét lớn:

- Thế nhé! Yeonjun à, Beomgyu ơi! Chúc ngủ ngon!

Cả Yeonjun và Beomgyu đều hoang mang trước cảnh vừa rồi. Điều hai người thật sự nghĩ trong đầu không phải là sự kì cục hay là bất lịch sự khi vào nhà người khác còn tự ý quyết định của Soobin, mà là trong lòng Yeonjun và Beomgyu đều tự hỏi: "Hai người đó yêu nhau hay gì?" Không biểu sao kể từ khi gặp nhau, Yeonjun và Beomgyu rất chú ý đến từng hành động của người khác như nắm tay và ôm ôm, bộ biến thái gặp đồng bọn mới lộ được bản chất chăng?

Nhưng dù có tự hỏi bao nhiêu câu, thắc mắc nhiều đến thế nào, Yeonjun vẫn phải giải quyết rõ với Beomgyu, "Đúng vậy! Phải hai mặt một lời!" Lập tức quay sang để hỏi cho ra lẽ thì anh bắt gặp ánh mắt tuyệt đẹp và đầy thơ mộng của cậu, nhưng không phải là cái kiểu của thường ngày, kì thật có gì đó như là sự tra khảo ẩn hiện trong đôi con ngươi tròn xoe ngây ngốc ấy làm anh tự hỏi có lẽ nào cậu cũng đang có cảm giác như anh?

- Beomgyu à, anh có thể hỏi nghiêm túc em việc này không? - Cuối cùng Yeonjun vẫn quyết định làm khó cậu.

Còn cậu khi thấy anh như vậy thì bỗng có một chút lo sợ xen lẫn tức giận, hệt như một con mèo chuẩn bị xù lông nhưng phải chọn thời vậy.

- Anh hỏi đi.

- Em với thằng nhóc Taehyun đó lông nhông bên ngoài làm gì mà giờ này mới về? - Yeonjun đi thẳng vào vấn đề nhưng thấy mình vô lí quá, mở miệng ra càng vô lí hơn nên lại tiếp tục. - Em có biết là để một thằng nhóc đi về vào giờ này, ở cái khu này là rất nguy hiểm không? May mà anh cho ở lại tối này, thử là người khác xem, có phải sẽ xảy ra chuyện rồi không?

Điểm sai này thì Beomgyu nhận, chỉ đi vòng quanh cái nhà bí hiểm đó thôi cậu cũng không ngờ là lại tốn thời gian đến vậy. Nhưng việc hồi nãy anh đòi ngủ với cái anh Soobin gì đó vẫn còn loanh quanh trong đầu cậu, thế là không chịu thua, Beomgyu quyết đấu tranh đến cùng:

- Anh hỏi một đống câu hỏi như vậy là sao? Là anh lo cho em hay là anh lo cho Taehyun?

- Anh lo cho cả hai. - Yeonjun đã lường trước được câu hỏi này rồi.

- Rõ ràng anh cũng đi về lúc tối khuya mà anh nói ai?

- Anh... - Yeonjun trước cái sự so sánh này thì hoàn toàn cứng họng.

- Rõ ràng là anh cũng đi với bạn đến tối thui mà? Sao lại trách em chứ? Đã vậy còn hỏi một đống câu hỏi không đâu vào đâu, rốt cuộc là anh muốn thế nào? - Tự nhiên Beomgyu thấy sao mình đỉnh quá vậy. Nhưng mà thấy anh cứng họng như vậy cũng tội nghiệp lắm, "Ai kêu anh kiếm chuyện trước làm gì, tự chịu!"

- Choi Beomgyu!

Cuối cùng Yeonjun vẫn không chịu được sự ngoan cố này mà kêu rõ tên cậu ra, nào đâu cậu không vừa vẫn là không vừa:

- Anh muốn gì nữa?

Cuối cùng Yeonjun xoa xoa mái đầu của mình, sau đó chỉ có thở dài cho sự vô lí của bản thân đột nhiên lại đi kiếm chuyện rồi nói:

- Về phòng ngủ đi. Anh xin lỗi.

Yeonjun bước đi trong đầu hàng vạn cái sự hoang mang, "Sao mình lại hành động lỗ mãng như vậy?" Anh không biết cảm giác này là gì, chỉ đơn giản anh thấy cậu và Taehyun cùng nhau là hệt như cái gai trong mắt, khó chịu vô cùng nên muốn kiếm chuyện thôi, mà kiếm chuyện cũng kiếm không xong. Cảm giác tức nghẹn này khiến anh muốn banh chành cả thế giới, nhưng có lẽ anh cũng không ngờ được rằng cái hành động đóng cửa thật mạnh của anh tiếp đó đã khiến Beomgyu đột nhiên rơi lệ mà bản thân cậu cũng không hiểu là vì sao.

————

Riêng với Soobin và Taehyun từ nãy đến giờ đều đứng trong phòng mà ngó ra xem xét tình hình. Thật ra, lí do Soobin đề nghị vào cùng phòng với Taehyun chỉ là cái cớ thôi, anh biết Yeonjun và Beomgyu cần phải giải quyết với nhau nhờ ánh mát hai người cứ chỉa mãi vào đối phương. Nói rồi mà, Soobin là một người nhiều chuyện nên việc để ý và nhận thức hoàn cảnh thì anh là bậc nhất rồi. Hơn nữa, theo Soobin cảm thấy thì vấn đề nào cũng vậy, nên giải quyết nhanh và luôn chứ đừng để kéo dài ra kẻo lại vẽ thêm nhiều thứ phức tạp hơn. Thật may, Taehyun lại hiểu ý anh nên chịu hợp tác.

- Em có nghĩ là Yeonjun có tình cảm với nhóc Beomgyu, bạn của em không? - Soobin vừa lấp ló sau cánh cửa phòng để nhìn ra ngoài vừa hỏi.

- Em không biết. Có thể. - Taehyun đứng bên cạnh lòng đầy bất an. Cái anh trông lăng nhăng này thích Beomgyu? Xét về thực tại, cả hai rất dễ đến với nhau nhưng xét về tính cách mỗi người thì liệu có hợp không?

Taehyun thở dài ngao ngán quay người bước về phía ban công của căn phòng, cậu lặng lẽ tận hưởng cảm giác ở trên cao nhìn xuống khu rừng phía dưới, khắp nơi đều là những cây to và cao đang che chắn cho những bông hoa bé nhỏ thấp thoáng sau màn đêm. Taehyun đưa mắt lướt dọc theo từng cái cây như tìm kiếm một thứ gì đó, như là thứ có thể giấu đi nước mắt của cậu lúc này.

Vì Choi Beomgyu, vẫn mãi mãi không là của cậu.

Những đóa hoa nở rộ còn có những thân cây giúp nó giấu mình đi, một thứ mỏng manh đến vậy còn có thứ khác bên cạnh, tại sao Taehyun thì không?

Soobin sau khi đã đóng cửa lại mới bắt đầu nhìn về phía Taehyun đang đứng, "Lại đứng ở ban công, có chuyện gì buồn à?" Dù không phải ban công nhà Taehyun nhưng Soobin vẫn thấy được tấm lưng đang run lên vì khóc kia, nhìn nó anh mới chợt nhận ra anh chưa từng nghiêm túc nghĩ về bản thân anh và cậu. Đôi khi thật kì lạ khi có rất nhiều thứ, rất nhiều tình huống hay hàng nghìn lí do tự Soobin tạo ra ngăn không để bản thân anh có thể chăm sóc tốt cho tình cảm của anh dành cho cậu, buộc anh dừng lại ở một mức nhất định. Điển hình như lúc này, khi mà Soobin rất muốn bước đến ôm cậu vào lòng và bày tỏ tình cảm bản thân đã cất giấu từ lâu thì anh lại bắt đầu khựng lại khi chợt nhận ra, trái tim anh từ lúc nào đã không còn loạn nhịp khi nhìn bóng lưng ấy, đã không còn xôn xao bao nhiêu tiếng yêu khi nghĩ đến cái tên "Taehyun". Gần trước mắt lúc này, nếu là anh của những ngày hôm đó, liệu rằng anh sẽ tiến tới và nói cậu biết rằng anh thích cậu đến nhường nào không? Hay anh sẽ lại ngụy biện lí do để trốn tránh? Bây giờ Soobin hoàn toàn hối tiếc cho Soobin của quá khứ, vì anh đã bỏ lỡ cậu, bỏ quên luôn cảm xúc tình yêu này. Nhưng giả sử như anh không hề bỏ lỡ cậu, giả sử anh đã chăm sóc tốt cho tình cảm này, thì có phải hiện tại anh là kẻ phụ tình không? Vì rằng bây giờ Soobin nhận ra anh không còn cảm giác gì với cậu nữa. "Kang Taehyun, có lẽ nếu không phải là kẻ bỏ lỡ em, anh cũng sẽ là kẻ phụ em. Thật tốt khi anh bỏ lỡ em."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com