24; vỡ - 0121
'em đã quen chưa, với ngần ấy đau lòng?'
đêm về khuya, quán thưa người, chỉ còn nỗi buồn là thêm phần chồng chất. đình trọng xoay xoay tách cà phê nguội ngắt trong tay, lặng lẽ dõi mắt nhìn về phía ánh đèn loang loáng hắt trên ô cửa kính. sắp tới giờ giới nghiêm của đội, rõ ràng là em muốn nhanh chóng trở về, nhưng loanh quanh một hồi lại thành nấn ná lại đây.
chỉ một lần thôi, em không còn muốn là người mòn mỏi đợi anh về như thường lệ.
quyết đoán là thế, ấy vậy mà đôi lúc chính em cũng còn phân vân với những quyết định nơi mình. trở về mà không thấy em trong phòng, liệu anh có lo lắng hay không? điểm danh mà không thấy em đâu, anh sẽ phải làm sao khi bị các thầy hỏi đến?
hoặc là, có phải em đã suy quá nhiều hay không, khi mà sự quan tâm nơi anh đã chẳng còn dành phần em trọn vẹn?
'biết ngay là ở đây.'
đình trọng giật mình, cốc cà phê xém chút nữa tuột khỏi tay. em ngẩng đầu nhìn lên, tiếng à vô thức bật ra từ trong tâm khảm.
ừ thì tìm được em, cũng là bùi tiến dũng.
chỉ tiếc, không phải là anh.
'sao biết tao ở đây?'
gạt đi sự thất vọng nơi mình, em cong môi, đoạn dùng chân đẩy chiếc ghế bên cạnh sang bên như thể ra hiệu cho người kia ngồi xuống. tiến dũng kéo ghế và ngồi ở hướng đối diện em. hắn nhìn tách cà phê nguội ngắt mà em đang cầm trên tay một cách hời hợt rồi cũng từ từ nhìn qua nơi khác.
'facebook báo trần đình trọng đang ở quanh đây...'
'xàm!'
mặc cho đình trọng tiếp tục cong môi tỏ rõ thái độ không vừa ý, tiến dũng cũng chẳng buồn đôi co hơn thua với em như mọi lần. nói facebook định vị đình trọng cũng không phải nói dối, chỉ là, những bước chân của hắn ngay từ thời điểm rời đi đã mặc định là sẽ tới đây.
đình trọng và anh tư dũng thường lui tới một quán cà phê quen thuộc, hắn đã biết điều đó bởi từng nhiều lần đi ngang qua bắt gặp. những lần sau đó vẫn là đi ngang qua cả thôi, chỉ là ánh mắt tự động nhìn vào bên trong để tìm kiếm bóng lưng quen thuộc của hai người đồng đội.
'sao lại đi một mình?'
câu hỏi của tiến dũng chỉ đổi được cái nhoẻn miệng khẽ khàng từ đình trọng. cũng được một thời gian rồi, em đã hình thành thói quen thui thủi một mình, không dám buồn phiền cái là í ới gọi tên anh. ban đầu, mọi người thường hỏi em là 'tư dũng đâu mà đi một mình thế này?', nhưng rồi thời gian qua đi, dần dần, người ta cũng thôi không còn nhắc tên anh nữa.
'tao hỏi mày mới đúng. chinh đâu?'
'đang đi đâu với anh huy rồi ấy.'
'ghê, hôm nay để huy đi theo chinh cơ à?'
'chứ mày nghĩ tao không cho mà nó nghe?'
'cũng đúng...'
đình trọng gật đầu cật lực ra vẻ thấu hiểu. đã có thời điểm, dư luận quá quen thuộc với việc người đi bên cạnh tiến dũng là đức chinh, điều đó cũng chẳng khác là bao so với em và anh tư dũng của mình. nhưng nào ai dám nói trên đời này có gì là mãi mãi. anh của em tới giờ đã song hành bên người khác, và ngay đến cả đức chinh, cũng chẳng buồn lẽo đẽo theo đuôi tiến dũng như mọi lần.
'mày bắt nạt gì chinh à?'
'gì?'
'dạo này tao thấy chinh nó cứ...'
'cứ làm sao?'
'cứ lảng tránh tao.'
đình trọng định trả lời như vậy, nhưng rốt cuộc cũng chỉ dám thủ thỉ cho riêng mình. em sợ khi mình vô thức nói điều đó ra, câu trả lời của đối phương sẽ buộc cả hai phải đối diện với điều mà em chưa từng đủ can đảm đối mặt.
rằng em cũng lờ mờ nhận ra, người đối diện thích em thật nhiều.
đình trọng từng là một kẻ vô tư, nhưng từ ngày vướng vào tình yêu với anh tư dũng, sự vô tư trong em cũng dần dà bị sự tủi thân, mặc cảm nhấn chìm. em đã từng chỉ biết tới anh thôi, không quan tâm kẻ khác, ấy vậy mà cho tới một ngày, sự vô tâm trong em cũng đã vỡ òa khi em vô tình đối diện với ánh mắt mà tiến dũng dành cho mình.
ánh mắt của kẻ đó có yêu thương, có lo lắng, có quan tâm, có muôn phần tuyệt vọng... em hiểu hết mà, vì em vẫn luôn dành cho anh của em cái nhìn như vậy.
'sao lại là mày?' tiến dũng chợt đưa ra câu hỏi khi thấy đình trọng cúi đầu như muốn lảng tránh mình. 'mày muốn hỏi vậy, đúng không?'
câu hỏi của tiến dũng khiến đình trọng giật mình. em ngẩng đầu nhìn lên, bắt gặp hình ảnh của mình phản chiếu thật lâu trong đáy mắt kẻ kia, bởi vậy mà chợt cười xòa một tiếng.
'ừ. tao đã luôn muốn hỏi sao lại là tao, khi đúng ra người trước giờ bên mày vẫn là chinh cơ mà...'
'trên đời này vốn có những chuyện chẳng thể dùng lí lẽ thông thường mà lí giải.'
hỏi tiến dũng vì sao lại thích đình trọng, hỏi tiến dũng thích đình trọng từ bao giờ,... những điều đó cũng thật khó khăn biết bao trong việc bắt hắn đi tìm lời giải đáp. trần đình trọng thuộc về bùi tiến dũng, nhưng là trung vệ bùi tiến dũng, nhưng là tiến dũng của viettel, đó là điều mà hắn, là tất cả mọi người đều thuộc lòng và ghi nhớ. vậy mà đối lúc, trái tim cũng ngoan cố biết chừng nào.
tiến dũng luôn nhìn theo bóng lưng của mọi người, và rồi, trần đình trọng vẫn luôn lọt vào tầm nhìn của hắn dễ dàng hơn tất thảy. em ở ngay trước mặt hắn, đôn đúc mọi người tập trung phòng ngự, đơn giản hóa những tình huống bóng của đối phương nhằm giảm tối đa áp lực cho hắn trước khi bóng được đưa đến vòng cấm của đội mình. em ở ngay trước mặt hắn, xông xáo, chủ động tham gia cắt bóng, trở thành chốt chặn đáng tin cậy cho những người đồng đội phía trên. em ở ngay trước mặt hắn, khuỵu ngã, đau đớn trước những pha phạm lỗi thô bạo, nhưng khi được hỏi đến cũng chỉ nhăn nhó rồi giơ tay ra hiệu cho hắn cùng mọi người không phải quá lo lắng cho mình.
'không phải lo, tao vẫn che chắn cho mày được!'
thằng điên!
đã rất nhiều lần, tiến dũng bật ra suy nghĩ đó từ sâu trong tiềm thức. em che chắn cho hắn một lần, hai lần, tuy tất cả đều là trách nhiệm, nhưng dần dà đã trở thành một thói quen. ở trên sân, mỗi lần em bị đau, đều là anh tư dũng vội vàng đỡ lấy. nhưng giờ bước ra ngoài sân cỏ, anh tư dũng đã chẳng còn ở bên em như thường lệ, vậy thì hắn sao có thể để mặc kẻ ngớ ngẩn như em cứ thui thủi chống đỡ mọi thứ một mình?
'về chưa?' hắn hỏi, vờ như không nghe thấy tiếng thở dài khe khẽ từ người ngồi bên.
'về làm gì?'
'chứ mày định ngồi đây tới bao giờ? muốn bị phạt à?'
'thế mày về trước đi!'
'hay đợi anh tư đến đón về?'
'im mồmmmm!'
'lại lườm.'
tiến dũng vô thức bật cười khi đối diện với dáng vẻ đành hanh của kẻ kia. hắn biết chứ, em thật sự đang buồn, ấy thế mà cũng chẳng thể nhường nhịn em như những gì lương tâm đã ngầm thỏa thuận. hắn cũng muốn nhường nhịn em như những gì anh tư dũng đã làm, nhưng lại sợ nếu để mặc em với nỗi buồn, rồi đến một ngày, nụ cười mà hắn từng biết rồi cũng sẽ phôi phai.
'thì về.'
đình trọng lẩm nhẩm trong miệng sau khi liếc nhìn chiếc đồng hồ treo tường trên quán. em với lấy chiếc áo khoác vắt trên ghế, không mặc vào mà chỉ cầm trên tay rồi lẽo đẽo bám theo gót chân người kia. tiết trời đêm nay cũng không lạnh lắm, hoặc là mọi cảm giác trong em dần dà cũng đã đóng băng rồi.
'dũng này...'
'dũng một hay dũng bốn?'
'bố gọi mày!'
'cho phép nói!'
'thích một người dẫu biết không có kết quả gì, liệu có phải là ngu không nhỉ?'
câu hỏi của đình trọng khiến tiến dũng dừng lại nơi ngưỡng cửa. hắn im lặng một lúc rồi cũng đưa tay đẩy cánh cửa rồi đứng qua một bên, hất hàm ra hiệu cho đình trọng bước ra trước rồi mới từ tốn theo sau. đình trọng đi trước, tiến dũng theo sau. em ngửa đầu nhìn trời, cố vớt vát dẫu chỉ một ánh sao rạng rỡ như ngôi sao in trên ngực áo; hắn cúi đầu nhìn đất, gắng thu trọn cái bóng của người đi đằng trước vào sâu trong ánh nhìn. em ngâm nga một giai điệu thật buồn, còn hắn, lại một lần nữa lựa chọn sự im lặng khi cảm thấy chẳng một giai điệu nào có thể diễn tả chính xác tâm trạng của mình trong giờ phút này đây.
'ngu thật!'
cuối cùng hắn cũng lựa chọn việc trả lời. câu trả lời của hắn khiến em chợt dừng bước, đoạn quay ngoắt lại phía sau như muốn kiểm chứng xem kẻ kia có phải đang chửi mình hay không. đình trọng ngưng bặt mọi suy nghĩ trong vòng năm giây đổ lại, mãi sau đó mới vội vã lùi về phía sau, khi mà chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, em đã ở cạnh hắn, một quãng rất gần.
'anh dũng bỏ tao rồi...'
'mày định khóc ăn vạ tao đấy à?'
'không! mày ngu lắm, ăn vạ cũng bằng không.'
'ừ, nãy giờ tao nói tao ngu mà!'
'ơ, thế không phải nói tao à?'
'không, không nỡ nói mày.'
lại một lần nữa, đình trọng bị những lời của tiến dũng làm cho câm lặng. em nghiêng đầu, nhìn ánh trăng trượt dài trên sống mũi thẳng tắp của người kia. đáng ra trong lúc này, em nên cảm thấy vui khi bản thân vẫn được một ai đó nâng niu, lo lắng. ấy vậy mà chẳng hiểu sao, sự dịu dàng và tử tế của hắn, chỉ càng khắc sâu trong tim em một nỗi nhớ triền miên, dành riêng cho một người mà em đã chẳng còn cách nào chạm tới.
'dù mày không nỡ nói thì cũng nào thay đổi được gì đâu...'
vì đến cuối cùng, em vẫn chỉ biết yêu và đau lòng vì anh, vẫn chỉ biết cố chấp thật nhiều, thay vì đành lòng buông bỏ.
đình trọng cúi đầu, lặng lẽ nhìn cái bóng của mình hắt trên nền đất lạnh, hồi lâu mới chầm chậm bước đi. tiến dũng lặng lẽ đi theo phía sau em, cũng chẳng nói chẳng rằng, chỉ đột ngột đưa tay kéo em đi sát vào phần đường phía trong khi một chiếc xe máy phóng vụt qua.
phía sau hai người, ở một đoạn không xa, lại là một người khác nữa chỉ biết bỏ mặc những xót xa, lặng lẽ để mặc nỗi cô đơn của bản thân bị màn đêm nuốt trọn.
...
nói 'mình định...' hoài sẽ nhàm, nhưng mà thật sự... đùa, thật sự, mình cũng không hiểu sao nó ra thế này luôn...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com