Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Và chúng ta đã bắt đầu như thế...

"Đức Chinh lăng nhăng lắm!"

Quang Hải hôm nay đã nói về Đức Chinh như vậy.

Lăng nhăng vốn là bản tính của đàn ông mà, chỉ là có người đem bản tính của mình giấu đi, có người muốn cứ vậy mà thể hiện ra cho người khác biết. Dù sao thì cũng rất bình thường.

Đàn ông không lăng nhăng, hoạ chăng chỉ có cái loại kia.

Tiến Dũng đã nghĩ như thế, nên lúc nào cũng chỉ cười trừ khi người ta dùng hai từ "lăng nhăng" để nhận xét về Đức Chinh, đứa "em trai" thân thiết hiếm hoi trong đội bóng của mình. Đối với anh, những cử chỉ hành vi của Đức Chinh vốn không hẳn là lăng nhăng, đó đơn giản là cá tính của cậu, thích khiến những người xung quanh bật cười, gây sự chú ý bằng những cử chỉ dễ thương, đôi khi lầy lội làm người khác thấy thích thú. Đơn giản đó là cậu sống thật với bản thân của mình thôi.

Anh yêu quý Đức Chinh cũng là vì cá tính đó mà. Nói là có chút ngưỡng mộ, kể cũng đúng. Vì anh không phải lúc nào cũng sống một cách tự nhiên và hết mình như cậu. Những giây phút cùng cười đùa với nhau, cùng nhau vui vẻ sau mỗi giờ tập, đối với Tiến Dũng mà nói chính là những giây phút đẹp nhất, mà anh luônnghĩ rằng sẽ chẳng có khoảnh khắc nào đẹp hơn.

Rồi cả đội bóng giành được chiến thắng. Những chiến thắng liên tiếp ghi dấu lịch sử của nền bóng đá Việt Nam, cũng chính là giây phút ghi dấu lịch sử trong cuộc đời cầu thủ của anh. Hoá ra còn có điều kỳ diệu hơn những giờ giải lao cùng nhau rã rời trên sân cỏ, đó chính là cùng nhau gào thét, cùng nhau vỡ oà, cùng nhau chiến thắng!

Lần đầu tiên Tiến Dũng thấy tức ngực đến vậy. Không phải do thể lực chèn ép, mà là do tinh thần anh hỗn loạn, không tin vào mắt mình, không tin vào những điều vừa xảy ra.

Đồng đội của anh, tất cả đều bừng sáng!

"Phải tìm một ai đó...!"

Đó là điều đầu tiên hiện lên trong tiềm thức khi đã tỉnh táo lại của Tiến Dũng. Anh chỉ đơn giản muốn ai đó biết rằng anh vui lắm, vui muốn chết! Anh muốn ôm chặt tất cả mọi người!

"Một ai đó...!"

Một ai đó cùng anh chia sẻ khoảnh khắc chiến thắng này.

Như một cơn gió đến không báo trước, anh lao thẳng về phía Đức Chinh.
Rồi không hiểu sao, anh cảm thấy nhất định phải là cậu ấy!

Về phía Đức Chinh, cậu bé thường ngày thông minh nhanh nhẹn và hoạt ngôn nãy giờ vẫn đứng im ngơ ngác. Không phải là cậu chưa tỉnh lại sau loạt đá luân lưu vừa rồi, mà chính là cậu cũng giống như anh, loay hoay tìm một ai đó để chia sẻ cảm giác hạnh phúc đang lan toả đến từng mạch máu trong cơ thể.

Khoảng cách rất gần, chỉ một cánh tay thôi. Tiến Dũng ào đến, ghì chặt tên nhóc ngơ ngác kia, có lẽ là do thể hình và sức nặng của anh áp đảo cậu, nên đã nhanh chóng đè chặt cậu xuống.

"CHÚNG TA THẮNG RỒI!!!"

Trong giá rét Thường Châu, trái tim vẫn đập loạn trong niềm vui chiến thắng, Tiến Dũng bỗng cảm nhận được mảng ấm nóng áp trên má mình. Hoá ra Hà Đức Chinh đang khóc!

Anh chưa bao giờ thấy...

"Cái thằng này!"

Tiến Dũng ghì chặt Đức Chinh, không rõ là cảm xúc gì, khoé mắt anh cũng nóng rực, rưng rưng một niềm vui đang được san sẻ...

Thế rồi vì một lý do nào đó, khoảnh khắc mà anh cho là hết sức cảm động ấy đã được chụp lại...

Nhưng không phải ca ngợi một tình đồng đội đẹp hay một tình yêu bóng đá cao quý gì gì đó như anh nghĩ. Nghĩa là không phải bức ảnh đó nên được ghi với tiêu đề đại loại như "Niềm vui chiến thắng vòng Bán kết của đội tuyển U23 Việt Nam" hay sao?

Sao lại thành "Tình yêu đẹp trong khoảnh khắc chiến thắng của Bùi Tiến Dũng và Hà Đức Chinh"?

Vãi cả tình yêu đẹp!

Tiến Dũng gần như hoá đá, lúc đó anh hoàn toàn không nghĩ một chút gì ngoài niềm vui chiến thắng, càng không có một chút mảy may gì về cái thứ đó đó luôn. Tất nhiên anh biết đàn ông với đàn ông cũng sẽ có thể có tình cảm, nhưng 2 con người trong bức hình được chụp kia đều bình thường mà!

Nhìn giống 2 người yêu nhau vậy sao?
Nhìn đi nhìn lại, chỗ nào cũng không thấy giống. Vậy mà không hiểu sao biết bao nhiêu người nhảy vào bình luận, nói nọ kia là anh và Đức Chinh có cái loại quan hệ kia.

Đức Chinh sẽ nghĩ thế nào chứ?

"Nhìn cũng hay mà!" Đức Chinh vừa nói vừa ngáp.

Bùi Tiến Dũng cứng họng.

"Họ còn lôi bao nhiêu ảnh cũ và comment cũ của ông với tôi lên kìa!"

Rồi Tiến Dũng mới phát hiện ra, những bức ảnh từ hồi còn mặc chung quần bơi với Đức Chinh, hay hình ảnh ưỡn ẹo trêu đùa thường ngày của hai người từ thuở nào đều bị lôi ra. Theo một cách nào đó, anh thấy hơi khó chịu, vì đó đều là những bức ảnh quá khứ dìm hàng anh trầm trọng. Đức Chinh còn quá thể hơn. Xấu trai không tả!

Nhưng có thể trách ai đây? Khi chính họ là những người post hình, và những bức hình đó vẫn luôn luôn hiện hữu trên mạng xã hội với chế độ công khai?

"Mệt mỏi thật!"

Tiến Dũng nhăn trán, anh không phải là một người ham nổi tiếng, lại càng không muốn nổi tiếng theo kiểu này. Sự nghiệp bóng đá của Tiến Dũng chỉ mới bắt đầu, anh không muốn để nhưng thứ vớ vẩn này chi phối quá trình luyện tập của mình.

"Có khi phải khoá Facebook thôi!"

"Làm gì căng!" Đức Chinh vẫn đủng đỉnh. "Tôi thấy ông khóa Facebook thế chẳng khác gì có tật giật mình, chả phải ngầm công nhận là ông đang hẹn hò với tôi, không muốn người khác phá riêng tư à?"

Tiến Dũng vội giật mình, nghĩ lại lời Đức Chinh nói cũng không sai.

"Hay là...ông có tật giật mình thật?" Đức Chinh ghé sát, phả qua tai Tiến Dũng một luồng khí kỳ lạ.

"Ông điên à? Có là ai thì cũng chả phải ông nhé!"

"Đùa thôi mà, hahahaha!!!"

Tiếng cười của Đức Chinh giòn tan. Con người này luôn lầy lội và lạc quan như thế, bất cứ tình huống nào cũng có thể tươi cười, làm Tiến Dũng cũng nhẹ nhõm đi phần nào. Chính xác thì anh phải cảm ơn Đức Chinh, mỗi lần có khó khăn, stress gì cậu lại giúp anh giải toả, chỉ bằng những câu nói bông đùa hài hước đơn giản vậy thôi, mà cả hai từ bao giờ đã trở thành những người bạn vô cùng thân thiết.

"Kể ra cứ chọc dư luận bằng vài ba hình ảnh như vậy cũng vui đấy chứ chứ?" Đức Chinh nãy giờ vẫn lướt facebook, không ngừng phun ra những bình luận đầy tính cợt nhả Tiến Dũng.

"Thôi thôi, bố tập trung đá bóng dùm con!" Thủ môn chỉ biết thở dài, anh quen rồi.

"Ê, hay tôi với ông..." Đức Chinh vỗ vai.

"Dừng ngay cha nội, tôi bình thường!"

"Làm gì căng! Không thì thôi." Đức Chinh bĩu môi, quay đi quay lại lại trở về với bộ mặt hí hửng thường ngày. Vì cậu đã tìm được một thú vui khá mới lạ và hay ho.
Mặc kệ ai kia có quan tâm hay không, cậu nói tiếp.

"Ai như ông, cứ suốt ngày tập luyện rồi lại luyện, đến nỗi già đi tận mấy chục tuổi. Coi chừng...tổn thọ!"

Rồi cậu ngúng nguẩy bỏ đi, Tiến Dũng biết cậu đang khiêu khích anh. Đúng là ngoại hình của anh có hơi lớn so với tuổi, thậm chí trông anh còn già hơn cả đội trưởng, ông Phượng, ông Hải. Cũng đâu phải anh muốn thế đâu, trông lớn như vậy, chỉ đơn giản là do anh chịu nhiều khắc khổ hơn, nếm trải cuộc đời nhiều hơn một chút.

Tiến Dũng im lặng, Hà Đức Chinh biết mình nói hơi quá, nhưng rốt cuộc cậu cũng chỉ muốn cuộc sống của anh bớt chút căng thẳng, bớt thở dài phiền não mà thôi.

"Tuỳ, thích làm gì thì làm."

Đức Chinh biết mình không sai, cậu cười tít mắt, hai con mắt kéo dài như hai đường chỉ. Tiến Dũng thấy thế trong lòng cũng dãn ra, thật kỳ lạ.

Những ngày sau đó, bên cạnh những lời ca ngợi không ngớt cho những người hùng U23 trở về, tràn ngập từ facebook đến IG là những hình ảnh, comment, caption tung hint tứ tung của cặp đôi Tiến Dũng và Đức Chinh. Thậm chí còn có một loạt các fanpage được lập ra vì " tình yêu" của hai người, những hình ảnh chế về anh với cậu, thoạt nhìn có vẻ không liên quan, nhưng suy ngẫm lại có lý vô cùng.

Best suy luận!

Cộng đồng hủ nữ chia sẻ chóng mặt những hình ảnh ấy, thu hút sự quan tâm của hàng triệu người.

"Tiến Dũng chạy đâu để vợ bơ vơ thế này?"

"Dũng Chinh chân ái!"

"Chinh ơi giữ chồng!"

Nhìn những comment như vậy, anh chỉ biết dở khóc dở cười. Biết phải làm sao bây giờ, ném lao đành theo lao vậy...
Mấy buổi nghỉ ngơi không tập luyện này, Tiến Dũng cười nhiều hơn, vui vẻ và xem chừng hoà nhập hơn với mọi người, không lủi thủi và lầm lì như trước nữa. Hà Đức Chinh thấy vậy vui lắm, số muối trên người cậu, đem đổi lấy một vài ngày thư giãn, đổi lấy chút niềm vui ngắn ngủi cho người bạn thân thiết này, kể ra lãi không nhỏ.

Cậu cứ nhìn anh vui vẻ, trong lòng bỗng rạo rực xôn xao. Một ý nghĩ chợt vụt qua "Cứ như thế này...thích nhỉ!"

Khoan, đó là câu của Chí Phèo mà?!!

"Hay là...đằng ấy đến ở cùng tớ cho vui!" Một câu nói vô duyên nữa lại chạy qua đầu cậu, đúng khoảnh khắc ánh mắt cậu và Tiến Dũng va chạm.

Thình thịch!

"Tình cảm chất phác quá nha~~" dòng suy nghĩ vô duyên ấy vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại.

Cái gì, sao lại thế được? Con quỷ satan màu đỏ đậu trên vai trái của cậu không ngừng khiêu khích.

"Ông cong rồi ông Chinh ạ!"

"Bậy bạ!" Thiên thần áo xanh đậu trên vai phải hét toáng lên. "Với ai ông chẳng như thế, có phải..."

"Im ngay!" Cây đinh ba nhanh chóng phi sang, thiên thần tan biến trước khi Đức Chinh kịp nhận ra sự tồn tại của nó.

Có lẽ ngay từ đầu, trái tim Đức Chinh đã bị con quỷ kia nuốt trọn, cái thứ tình cảm sai lệch này, không phải của cậu, thì là của ai...

Tình yêu là một hạt mầm, nếu gặp đất tốt và thời tiết thuận lợi thì sẽ đâm chồi nở hoa. Hạt mầm của cậu dường như vẫn kiên cường sống giữa miền đất khô cằn, kiên trì chờ đợi một cơn mưa mát lạnh. Để nay mưa đến, hạt mầm bén rễ chui lên, lại đầy gai góc, đâm vào chính nơi nuôi dưỡng nó.

"Mình...thích ổng thật hả?"

Cố gắng kìm chế bao nhiêu thì nó lại càng trở nên vô dụng bấy nhiêu. Hà Đức Chinh chưa bao giờ nghĩ mình sẽ lún sâu vào thứ tình cảm này đến vậy. Rồi dần dần, những cái nắm tay, tựa vai dần trở nên gượng gạo. Nhưng cậu vẫn muốn nó cứ mãi như vậy.

Thế này...quả thực đi quá xa rồi...

Vốn ban đầu chỉ là phát cẩu lương, hơn nữa lại là do Hà Đức Chinh đề nghị, bây giờ đùa lại thành thật, Bùi Tiến Dũng sẽ nghĩ sao về cậu đây? Sẽ ghê tởm, sẽ ghét bỏ, sẽ xa lánh cậu?

Chỉ nghĩ đến thôi, cậu lại thấy khó thở, trong bụng cồn cào. Cậu sợ...

Sợ Dũng sẽ ghét cậu...

"Chúng ta...dừng lại được không!?"

Choang...nghe như âm thanh mảnh hi vọng cuối cùng trong lòng Hà Đức Chinh vỡ nát, nhức buốt thấu tâm can. Cuối cùng người nói ra câu đó lại là Bùi Tiến Dũng, anh phát hiện ra rồi, anh chán ghét cậu rồi?

Không quan trọng. Quan trọng là cậu không được bên anh như những ngày vừa qua nữa. Những ngày mà cậu vốn đã quen như lịch tập luyện của mình.

Cũng phải thôi, tiệc vui rồi cũng đến lúc tàn, đâu thể cứ vui mãi được. Gần đây những thông tin về U23 không còn nóng hổi nữa, mọi người lại trở về với nhịp sống bình thường, tập luyện, thi đấu. Cũng đâu còn lý do để anh và cậu tiếp tục làm những trò đó nữa đâu.

Hoá ra trước giờ Hà Đức Chinh vẫn luôn lo sợ ngày hôm nay.

"Ừm...cũng nên dừng lại thôi."

Cậu buông một tiếng thở dài đáp lại, thứ tình cảm này có lẽ cứ dấu đi, rồi rất nhanh sẽ tự biến mất thôi. Cố nặn ra một nụ cười tươi nhất có thể, đôi mắt cậu một lần nữa híp lại như hai đường chỉ, đủ để thấy vóc người rắn chắc mà cậu luôn thầm ngưỡng mộ, và yêu thương.

...Nhưng tầm nhìn khi đó của cậu tuyệt nhiên không phát hiện ra cái nhiú mày miễn cưỡng, ánh mắt đan xen cảm xúc lẫn lộn của người đối diện.

"Muộn rồi, mau đi ngủ đi!"

"Ừm..."

Thật đơn giản, thật nhạt nhẽo và chóng vánh. Đêm đó, mỗi người theo đuổi một cảm xúc, một suy nghĩ riêng.

Hà Đức Chinh không muốn như vậy! Bùi Tiến Dũng không nói gì thêm,và cứ thế im lặng với cậu những ngày sau đó. Anh hay lảng tránh cậu, lại tách rời những người còn lại trong đội.

Sao lại thế chứ? Dừng lại, đâu có nghĩa là lạnh nhạt với nhau, là trở về như xưa mới đúng! Tên này sao lại trở nên bất thường như vậy?

Bất giác, một dòng suy nghĩ chạy qua, lóe lên một tia hi vọng trong chuỗi tâm trạng u ám của cậu. Bùi Tiến Dũng phải chăng cũng có cảm giác giống cậu? Lần này tuy hi vọng không phải 100%, nhưng đủ để cho Hà Đức Chinh một dũng khí. Cậu không phải con người có thể kiên nhẫn với sự im lặng, cậu thà hỏi thẳng, nói thẳng còn hơn là cứ để mãi cái cảm giác bức bách khó chịu này!

"Này...sao ông cứ tránh tôi hoài thế?"

"..." Bùi Tiến Dũng vẫn im lặng ngồi lau mồ hôi.

"Ông....có cảm giác kỳ lạ không?"

"..."Bùi Tiến Dũng không trả lời, quơ lấy chai nước bên cạnh, tu một hơi. Khóe miệng Hà Đức Chinh nhếch lên.

"Ông chắc chắn là không có gì muốn nói với tôi chứ?" Cậu ngồi sát hơn.

"Tôi ra tập tiếp đây!"Bùi Tiến Dũng đứng dậy, đoạn chạy ra ngoài sân.

Tay Hà Đức Chinh bấu chặt thành ghế, cậu hít một hơi.

"TÔI THÍCH ÔNG!"

"..." Bước chân Bùi Tiến Dũng khựng lại.
Hà Đức Chinh mím môi, tim cậu như nhảy ra khỏi lồng ngực, nói gì đi chứ tên kia!!!

"Ông đang đùa đấy hả?" Giọng Tiến Dũng có phần khan.

"Không! Không đùa! Chúng ta hẹn hò đi!" Cậu nói nhanh, nó rõ ràng từng câu, cậu sợ người kia sẽ không nghe thấy. Ánh mắt của cậu dán chặt lấy dáng hình cao lớn kia đang tiến lại gần mình. Không đợi được nữa, dù cho anh có đồng ý hay từ chối cậu cũng nhất định phải chạy đến ôm chặt lấy...

Thế nhưng Tiến Dũng lại là người cúi xuống ôm chầm lấy cậu trước.

"Tôi sợ ông sẽ ghét tôi...Thật tốt quá rồi!"

Đức Chinh sững sờ, hóa ra chúng ta đều có chung một cảm giác. Là như vậy sao?
Ánh nắng giữa trưa gay gắt chói lòa mà họ ngày ngày than phiền, hôm nay lại có màu sắc đẹp lạ kỳ...
.
..
...
..
.
"Ủa, chỉ có vậy thôi hả? Sao nhanh vậy?" Hồng Duy đứng thập thò trước cửa phòng tập, tay vẫn luôn cầm trực cái điện thoại. Mấy hôm nay đơn hàng nhiều quá, cậu muốn đi hóng tí trò vui mà cũng bị khách làm phiền.

"Hôm nay nắng quá bây, hai đứa điên đó đang làm cái trò gì vậy? Còn không mau vào nhà..." Văn Thanh cầm trên tay con gà đồ chơi, nhìn thấy vậy toan giơ lên bóp phát cho giật mình thì bị cậu phát hiện, lập tức chặn lại.

"Ông trật tự coi!"Tiến Dụng đứng bên cạnh nhíu mày lẩm bẩm. "Trời ạ, thật sự chỉ thế thôi? Không còn gì luôn? Chán thế! Ôi zồi tôi tưởng ông Dũng thế nào..."

Cậu kiên nhẫn đứng nãy giờ nhưng ông anh nhát cáy của cậu với thằng điên Hà Đức Chinh vẫn chỉ có đứng ôm nhau. Thế mà ổng kể nếu vụ này được thì ổng còn muốn làm nọ làm kia, tào lao!

Cậu chán nản bỏ vào trong, không quên giật lấy con gà trong tay Văn Thanh bóp vài phát báo giờ tập trung.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com