Mối tình đẹp như hoa Violet
Hai người yêu nhau thường gặp nhau dưới trời mưa lãng mạn, kịch bản này đã quá lỗi thời. Tiến Dũng và Đức Chinh gặp nhau trong hoàn cảnh hết sức đặt biệt, đặt biệt đến nỗi có kể ra cũng không ai tin.
Tiến Dũng là một nhà văn thích quấn mình trong nhà. Trong khi em anh, Tiến Dụng lại là một thông dịch viên đi suốt ngày. Vì sợ Tiến Dũng quá buồn nên Tiến Dụng đã mua cho anh cậu hai chú chó một con tên Mersi và một con tên Lu, đều là chó đực cả.
Tiến Dũng rất lười đi ra ngoài nên mọi thứ trong nhà đều do Tiến Dụng vác về. Cho dù chỉ là vật nhỏ như chiếc thìa. Đôi lúc Tiến Dụng cũng sẽ tranh thủ ngày nghỉ dắt ông anh mình đi chơi, cậu sợ anh mình có ngày hóa đá trong nhà mất.
Dạo gần đây chú chó Mersi của Tiến Dũng hay ra ngoài với tần suất thường xuyên. Nói trắng ra là ban ngày đố tìm được nó trong nhà. Chân ngắn nhưng nó rất thích đi như chú Dụng của nó. Thậm chí cả tướng ngủ cũng giống. Chả bù với Lu, tính tình y như Dũng. Chỉ ru rú trong nhà, chú Dụng không dắt đi dạo nó cũng chả buồn đi.
Và có hai hôm nay...Mersi không về nhà. Tiến Dụng đi công tác nên không biết, Tiến Dũng lo sốt vó cả lên cứ tưởng nó đi thì chiều nó sẽ về. Ai dè hôm nay nó chơi trội đi qua đêm luôn. Tiến Dũng không biết phải làm sao, đành dắt theo Lu đi gõ của từng nhà trong sớm xem có ai thấy Mersi không. Sau khi đi vòng vòng gần hết nhà của khu đô thị tới một ngôi nhà có cánh cổng màu xanh. Là nhà của Trọng Đại.
Anh nhấn chuông cửa
- Đại ơi, tao Dũng đây
Nhưng mở cửa cho Dũng là chàng trai da ngăm ngăm, với đôi mắt dấu huyền lém lỉnh.
- Anh Đại đi làm không có nhà anh ơi, có việc gì không anh
- À, cậu là gì của Đại thế
- Dạ em là em họ anh Đại
- À, em có thấy một chú chó thuộc giống Bull Pháp, màu kem, nó đi hai ngày nay anh không thấy nó về nhà
- Nó tên Mersi phải không anh
- À đúng rồi
- Vậy anh là anh của Dụng à. Anh vào nhà đi
- Sao em biết thế.
- Hôm qua Dụng gọi cho em, nói cứ để Mersi ở đây, để anh của anh đi kiếm
Tiến Dũng xoa trán, mày là em tao hay bố tao vậy Dụng
Đức Chinh dắt anh ra vườn nơi chú chó Mersi và một chú chó khác lông màu sẩm đang ngủ cùng nhau. Mersi ngủ banh càng còn gác chân lên chú chó kia.
Cậu thấy vậy nên gợi ý Tiến Dũng ra xích đu ngồi. Tiến Dũng đành dắt Lu ra xích đu ngồi. Đức Chinh vào nhà lấy nước ra mời anh.
- À anh quên hỏi em tên gì
- Em tên Đức Chinh, em bằng tuổi Dụng
- Em làm nghề gì.
- Em làm huấn luyện viên phòng Gym, nhưng tuần này phòng Gym bảo trì nên em được nghỉ. Còn anh là nhà văn phải không. Em hâm mộ anh lắm, cuốn nào ra em cũng mua. Em thích nhất cuốn Để anh dắt em qua bão dông
- Vậy à, anh cảm ơn em. Đó là tác phẩm đầu tay của anh nên nó còn lủng củng lắm. Có người thích là anh mừng lắm
- Không đâu nó hay lắm anh à. Em nhớ trong sách có đoạn "Trong những ngày nhớ ấy, anh không biết em có yêu anh không. Nhưng chắc chắn với em rằng anh yêu em hơn bản thân mình. Hãy để anh cầm tay và dắt em qua những bão dông của cuộc đời". Anh không biết đâu, đoạn đó trở câu nói cầu hôn của rất nhiều chàng trai. Trên Facebook thì thành câu tâm trạng của khá nhiều người luôn đó.
- Thật vậy sao, tại vì anh rất ít dùng mạng xã hội nên anh không biết.
Họ trò chuyện với nhau về đủ loại chủ đề trên trời dưới đất. Và hoàng hôn cũng buông xuống, Tiến Dũng dắt hai chú chó của mình về nhà. Về tới cổng đã thấy Đình Trọng đứng dựa trước cửa cổng. Tiến Dũng muốn chạy sang nhà Đại định cư tiếp. Đình Trọng hình đoán được ý đồ của Tiến Dũng nên đã chạy ra trước nắm tay vai anh lại.
- Ông tính chạy à, tin tôi lấy đại bác bắn bay nhà ông không. Hôm nay Sài Gòn có tuyết à, Tiến Dũng mà dắt chó đi chơi, có biết tôi đợi ông ba bốn tiếng rồi không. Hẹn tôi đến lấy bản thảo cho đã rồi bắt tôi đứng ngó cổng nhà ông à. Ổng giỡn với tôi hả...
Đình Trọng xổ một tràng vào mặt Tiến Dũng. Bao nhiêu ấm ức trong bốn tiếng cậu bung ra hết không chừa miếng nào mà còn khuyến mãi thêm. Tiến Dũng cảm thấy bầu trời như sụp đổ dưới chân. Mersi ơi tại con hết đó đi chơi làm chi để ba quên là ba đã hẹn chú Trọng vậy. Giờ con thấy khổ chưa. À mà nhỏ không có tội, tội tại thằng chú trời đánh của con.
Tiến Dụng đang lái xe hắt xì một cái rõ to. Chưa có người yêu mà ai nhớ nhung mình thế. Ông anh ở nhà chắc không đâu ổng còn mong mình đi không kịp.
- Ông mệt không uống nước đi
- Ông nghĩ coi đứng ngoài trời bốn tiếng xem mệt không (ra quán cà phê ngồi ba tiếng bốn chục phút)
- Tôi xin lỗi là lỗi của tôi.
- Tối hôm qua tôi đã gửi cho ông bản demo ông đọc thấy sao
- Tay nghề của ông ngày cang lên rồi đó, nhưng tui vẫn tiếc tại sao ông lại chọn viết boylove thế lại còn kết BE.
- Tôi muốn thay đổi không khí một chút,viết ngôn tình hoài cũng chán, tôi không muốn viết như thế nữa. Nó như một cái khuôn, cứ gặp nhau, yêu nhau, có chuyện chia xa rồi qua về llúc nào kết thúc cũng phải HE. Cái mô típ đó cũ rích rồi. Dù cuốn sách này không được ủng hộ hay bị ném đá tôi vẫn muốn xuất bản nó.
- Ông định viết nó để tặng Nam Khang à.
- Sao ông biết vậy
- Chơi với nhau từ lúc thằng Dụng còn ngồi xe tập đi không lẽ tôi không biết ông thích gì. Tôi còn biết sách gối đầu giường của ông là cuốn Em đợi anh đến năm ba lăm tuổi nữa là
- Tôi định phát hành nó vào cuối năm tới. Đúng ngày giỗ của Nam Khang
- Tại sao ông phát hành vào cuối năm nay. Ông còn hơn chín tháng để hoàn thành mà.
- Tôi định sẽ để nó là tác phẩm thứ 8 của mình
- Tại sao phải là số tám
- Ngoài tặng Nam Khang thì tôi cũng muốn tặng cho thằng Dụng, lúc phát hành mấy ngày nữa cũng là sinh nhật nó. Nhân vật thứ chính trong truyện là bạn thân của hai nhân vật chính, hình tượng tôi dựa trên thằng Dụng đấy. Và kết của cặp đôi phụ là HE. Như tôi mong muốn nó sẽ có người yêu thương nó vậy. Nó cũng 23 tuổi rồi, nhưng nó cứ mặc cảm chuyện nó không thích con gái. Thằng Dụng thích số 8 nên tôi muốn tác phẩm đó là tác phẩm thứ tám
- Thương em dữ, thương thì cưới cô nào đi, cho thằng nhỏ khỏe cái thân. Nói thiệt chứ ai nhìn vào cũng nghĩ thằng Dụng là anh ông
- Ông thấy có người con gái nào xuất hiện trong cuộc đời tôi không mà kêu cưới, đào đâu ra.
- Cái đồ trạch nam. Mà nhắc tới Nam Khang tôi lại nhớ một câu nói.
- "Em biết em không thể sống tới năm ba mươi lăm tuổi nên em sẽ chờ anh cả đời"
- Câu nói đó ám ảnh gì đâu luôn á. Nếu có phép màu có thể cho tôi quay lại lúc anh ấy tự tử. Tôi sẽ ôm anh ấy thật chặt, không buông tay và giải thích cho anh ấy hiểu không nên hy sinh cuộc đời mình vì người khốn nạn như thế
- Chỉ biết nói suông, đôi khi cuộc đời không ông nghĩ đâu. Nếu là ông vào tình huống đó ông sẽ làm gì
- Tôi sẽ vô đám cưới hát "Vợ Người Ta". Mướn xe ôm phá đám cưới
- Rồi ra khỏi đám cưới tôi sẽ hát tặng ông "Bước Qua Thế Giới".
- Hehe...mà ông định đặt tên cuốn sách đó là gì
- Mối tình đẹp như hoa Violet
- Có ý nghĩ gì không
- Khi nào phát hành ông sẽ biết, hình như ông biết hơi bị nhiều rồi đó Trọng
- ...
Hoa Violet đẹp không các cậu
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com