5.
Từ chỗ Park Jinseong, Eom Seonghyeon chẳng lấy được thông tin gì có ích cả. Nick chat với Jinseong trên diễn đàn Y đợt trước cũng chẳng có ai phản hồi tin nhắn. Cả người đưa link phần mềm lẫn phần mềm đều bốc hơi. Giống như chưa từng tồn tại vậy.
Eom Seonghyeon về đến nhà, nhìn dàn máy tính mới mua chưa có mấy dịp được chơi chung với nhau kia càng làm anh phát hỏa hơn. Anh cầm lấy cây gậy đánh bóng chày gần cửa. Tiến đến đập nát tất cả. Anh như biến thành một kẻ điên. Điên cuồng đập phá mọi thứ.
Gục xuống đống đổ nát trước mặt. Cười phá lên. Nước mắt vẫn chảy, mắt gân lên từng đường đỏ ngầu.
Điên rồi, mày điên rồi Eom Seonghyeon. Mày làm như thế này là mày đang yêu một thứ không có thật đấy.
Không, mày không thể có tình cảm với thứ đó được !
Anh bắt đầu uống rượu. Đêm nào cũng uống đến say mèm thì thôi. Cắt đứt hết liên lạc với bạn bè. Công ty cũng không buồn xin nghỉ phép.
Mấy chai rượu rỗng vứt quanh bàn ngoài phòng khách. Trên kệ bếp la liệt hộp mỳ ăn liền.
Giống như mọi người hay nói "nếu đã là thói quen rồi thì cực kỳ khó thay đổi".
Cậu đến bên anh, trở thành thói quen của anh. Hay chính xác hơn thì trong hoàn cảnh của anh, cậu như một tia nắng xuân đầy ấm áp. Chiếu rọi cuộc sống anh.
Dù anh không chắc bản thân và cậu sẽ có thể có một kết thúc đẹp hay không.
Nhưng cậu rời đi như thế này, không phải là quá đột ngột rồi sao. Anh không thể chấp nhận thực tại này được.
Cứ như này chả mấy rồi anh cũng sẽ chết. Không chết vì rượu thì cũng chết vì mớ cảm xúc này. Cảm giác cô độc đến cùng cực đang nuốt chửng lấy anh.
"Eom Seonghyeon, mày ra mở cửa coi. Không mở là tao đạp cửa vào đấy nhé"
Cánh cửa khẽ bật mở từ phía trong. Park Jinseong bước vào, đá mấy chai rượu rỗng qua một bên. Vứt lên bàn một tập giấy.
"Đi du lịch đi"
Seonghyeon không đáp, tay vẫn cầm chai rượu chuẩn bị đưa lên miệng uống tiếp.
"Mày có thôi đi không, nhìn mày như thế này thực sự khiến người khác bực mình đấy"
Jinseong giật lấy chai rượu từ tay anh, quát lên.
"Mày thì hiểu cái quái gì"
Giọng nói chẳng còn một chút sức lực nào. Đưa tay muốn lấy lại rượu nhưng Park Jinseong không cho.
"Giờ mày có uống thêm nữa thì cũng thay đổi được gì sao? Tỉnh lại đi Eom Seonghyeon. Mày còn gia đình, còn bạn bè nữa mà. Mày không vì tao thì cũng phải nghĩ cho ba mẹ mày chứ !"
"Đi du lịch đi, rời khỏi chỗ này một thời gian để quên đi. Hộ chiếu, giấy tờ tao lo hết cho mày rồi. Vé máy bay cũng đã mua. Giờ mày đi hay không là tự do mày quyết lấy"
Park Jinseong rời đi. Khuyên nhủ cũng có, chửi mắng cũng có. Coi như là đã nói hết nước hết cái với Eom Seonghyeon rồi.
Vé máy bay, là ngày mai à. Qua Anh hả !
Hồi nhỏ anh từng sống với ông bà ở bên Anh một thời gian. Sau ông bà mất mới về lại Hàn Quốc cùng ba mẹ.
Eom Seonghyeon ít bạn bè, nên gia đình là điều quan trọng nhất đối với anh. Cũng là điểm yếu duy nhất.
Có lẽ Jinseong nói đúng, anh không thể cứ như thế này mãi được. Anh còn gia đình cơ mà.
Được rồi, vậy thì thử đi đâu đó cho khuây khỏa xem sao.
Lâu lắm rồi anh không ra sân bay, không đi máy bay. Phần vì cuộc sống nhàm chán chỉ xoay quanh công việc và công việc. Chẳng có thời gian đi du lịch. Phần vì nếu có thời gian rảnh anh cũng chỉ chọn ở nhà nghỉ ngơi, ngủ bù cho những ngày phải thức đêm chạy đồ án.
Vì từ Hàn qua Anh rất xa nên cũng phải mất đến hơn 13 tiếng mới tới nơi. Giờ bên này đang có tuyết rơi nữa. Nhưng cảm giác lại ấm hơn nhiều so với mùa tuyết ở Hàn Quốc.
"Lâu lắm rồi mới được ngửi lại mùi này"
Mùi nắng mùa đông và ở đâu đó, gió đưa lại chút hương trà. Anh nhớ anh từng yêu mùi vị này đến nhường nào.
Gần nơi ông bà anh sống trước đây có một tiệm trà khá nổi tiếng, hơn nữa bánh ở đó cũng rất ngon. Không biết sau bao năm, tiệm trà có còn không, ông chủ ở đó cũng có tuổi rồi. Nhớ lúc anh về Hàn, ông còn tặng cho anh mấy hộp bánh. Về đến nơi, anh mỗi ngày chỉ dám lấy ra ăn một cái vì sợ hết. Đến giờ mấy chiếc hộp xinh xinh đó vẫn được mẹ anh giữ lại, cất kĩ trong tủ làm kỉ niệm.
Anh thuê phòng ở một khách sạn gần sân bay. Định mai sẽ về lại nơi mà ông bà anh từng ở. Tuy khách sạn gần trung tâm thành phố, ở lại đây có thể sẽ tiện cho việc đi chơi, thăm quan London hơn. Nhưng mục đích chuyến đi này của anh là muốn đến ngoại ô, muốn thăm thú những vùng quê yên bình. Muốn vẽ lại những thứ anh được thấy trên chuyến hành trình này.
Nhà ông bà anh cách khách sạn cũng không xa lắm. Ngồi xe bus khoảng 30 phút là đến nơi. Nhớ hồi đó về Hàn, nhà ông bà được bán lại cho một người dân ở cùng khu này. Vì là chốn ngoại ô không xô bồ nên chỉ có mấy chục nhà toàn người lớn tuổi sống với nhau.
Cây táo đỏ trước sân nhà vẫn còn đó. Xem ra dù thời gian có bào mòn con người đến mức nào thì khung cảnh của thiên nhiên vẫn vậy. Vẫn vẹn nguyên, vẫn đẹp đến nao lòng.
Tuy lâu rồi không vẽ lên giấy nhưng với một sinh viên trường nghệ thuật từng tốt nghiệp loại giỏi như anh thì không có gì là quá khó khăn cả.
Bức tranh đầu tiên sau từng ấy năm mới vẽ lại. Đơn giản chỉ là cây táo nhỏ và một ngôi nhà thân thuộc. Lại khiến anh cảm thấy dễ chịu vô cùng. Anh không nghĩ giờ đây bản thân lại yêu bầu không khí của nơi này đến vậy.
Không biết tiệm trà, còn ở đó không nhỉ?
Vừa hoàn thành xong bức tranh, chân anh lại vội bước trên con đường mà anh đã từng chạy nhảy cả trăm ngàn lần với lũ bạn để tìm hình bóng quán trà cũ.
Nó, vẫn ở đó. Thậm trí còn chẳng thay đổi chút gì.
Bụi hoa hồng leo vẫn nở rộ trước cửa vào. Chiếc chuông gió cũ vẫn kêu lên leng keng mỗi lần có khách tới.
Anh có chút xúc động. Cảm giác đi xa bao lâu, quay về cảnh vật vẫn vậy. Như thể trở về nhà. Cố gắng bình tĩnh lại để những thứ cảm xúc không trào dâng thành nước mắt.
Gọi một ly trà ấm và một cái bánh ngọt.
Kế bên khung cửa sổ là vài bụi kế sữa tím.
"Đẹp thật"
Anh không khỏi thốt lên bởi khung cảnh trước mắt.
Bác chủ tiệm bê trà và bánh đến bàn anh.
"Bác ơi, có thể cho cháu hỏi ông chủ cũ của tiệm trà này đâu rồi được không ạ? Ông Harris..."
"À, ông Harris là cha ta. Ông ấy đã mất cách đây hơn 15 năm rồi. Cháu biết ông ấy sao?"
Bác gái hỏi lại anh với vẻ mặt đầy bất ngờ.
"Dạ, hồi bé cháu từng sống ở đây với ông bà. Cháu rất hay ra đây chơi, ông Harris đã cho cháu rất nhiều kẹo vào bánh"
Anh cười đáp lời bác, có lẽ anh cũng chuẩn bị sẵn tâm lý để đón nhận câu trả lời này rồi.
Thêm một bức tranh mấy bông hoa kế sữa cạnh tiệm trà nhỏ được hoàn thành. Anh chào bác gái và rời đi.
Trước cửa tiệm trà, kế bên kia đường có một bông hoa bồ công anh trắng thu hút sự chú ý của anh.
"Mùa này cũng có bồ công anh sao"
Anh ngồi xuống vuốt nhẹ từng cánh hoa nhỏ xíu. Một cơn gió chợt xuất hiện thổi những cánh hoa nhỏ ấy bay tứ tung. Được một quãng thì nhẹ nhàng đáp đất.
Đột nhiên suy nghĩ muốn ở lại nơi này vụt ngang qua đầu anh.
Anh nhận ra những hạt bồ công anh trắng dù có rụng xuống, rơi tự nhiên trên nền đất thì đều thật đáng ao ước làm sao. Vì bản thân chúng cũng đã được bay, được tự do. Rồi mới rơi xuống đất, tiếp tục gieo thêm hạt giống cho những sự tự do khác.
Bản thân anh trước giờ chỉ bó buộc mình, sống trong một vòng lặp nhàm chán. Vậy sao không thử những cái mới. Sống ở một nơi mới, tìm một công việc mới. Chẳng phải anh yêu không khí nơi này, yêu thiên nhiên con người nơi này đến vậy sao. Hãy thử một lần làm theo cảm tính đi, để sau này bản thân chẳng còn gì nuối tiếc hết cả.
Nghĩ là làm. Anh viết một bức thư tay gửi về cho ba mẹ, một bức gửi cho Jinseong. Thông báo việc anh muốn ở lại nơi này. Muốn tìm cho mình một cảm hứng mới, cuộc sống mới. Và mọi người không phải lo cho anh.
Chắc ba mẹ cũng sẽ hiểu cho anh thôi.
Anh về lại khách sạn, trước tiên là tìm cho mình một công việc đã. Phải có tiền thì mới sống tiếp được.
Lượn một vòng trên mạng, chẳng mấy mà đã thấy được vài công ty về thiết kế đồ họa đang tuyển nhân viên. Thử đến ứng tuyển xem sao.
Tuy cuộc sống nhàm chán chỉ có xoay quanh công việc và công việc nhưng đó là công việc mà anh yêu thích. Nên cái gì cần giỏi vẫn phải giỏi. Anh được nhận ngay vào một công ty thiết kế game.
"Trưởng phòng đi công tác được 2 hôm rồi. Anh ngồi chỗ này nhé, sẽ có người khác đến hướng dẫn anh. Một hai tuần nữa trưởng phòng về sẽ trao đổi với anh sau"
Công ty này cũng không quá xa nhà ông bà anh. Thỉnh thoảng có thể về đó ghé tiệm trà. Coi bộ cũng thật tuyệt.
Làm việc được vài ngày, anh cảm thấy công ty này rất tốt. Có vài người Hàn Quốc cũng làm việc ở đây nữa. Nên tuy không phải không giao tiếp được bằng tiếng Anh. Nhưng có đồng hương ở đây cũng khiến anh cảm thấy bớt lạc lõng đi phần nào.
"Anh Eom, trưởng phòng gọi anh lên trao đổi công việc mới"
"Không phải bảo trưởng phòng sớm nhất cũng phải tuần sau mới về sao?"
"Em cũng không biết nữa, đột nhiên anh ấy về sớm hơn dự kiến"
Cô bé làm bên nhân sự cũng là người Hàn cười ngốc giục anh mau lên.
*Cộc cộc cộc*
"Mời vào"
"Tôi là nhân viên mới, tên Eom Seonghyeon. Theo lời anh lên đây để trao đổi công việc mới"
Anh giới thiệu bản thân bằng tiếng Anh mặc dù cũng có nghe nói trưởng phòng thiết kế là người Hàn.
"Được rồi, vậy chúng ta vào việc chính thôi nhỉ"
Chiếc ghế xoay lại, hình dáng quen thuộc hiện ra.
Rõ dần rõ dần.
Chỉ là thay bằng chiếc áo sweater xanh, quần bông trắng sữa và dép crocs thì lại là một bộ vest đen với đôi giày tây sáng bóng.
"Mo... Morgan"
Anh trợn tròn mắt, thốt lên từng chữ ngắt quãng.
end 5.
đôi lời từ tác giả:
mình trở lại rồi, cảm ơn mọi người đã đợi mình.
một chiếc chap siêu healing cho mọi người nhé. và cũng là healing cho chính bản thân mình luôn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com