Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 10

Chiều hôm sau , khi mặt trời bắt đầu ngả dần về phía biển, len lỏi vào căn phòng nhỏ nơi Khang đang ở. Không khí yên bình nơi làng biển khiến anh tỉnh dậy chậm rãi hơn thường lệ.
Khi Khang bước ra ngoài, một mùi cà phê ấm nồng thoang thoảng trong gió. Dương đã đứng đó, trên tay là hai ly cà phê còn bốc khói. Thấy Khang, cậu khẽ mỉm cười, nụ cười đơn giản mà như sáng bừng cả khoảng không gian nhỏ.
“Uống đi, cà phê cho tỉnh táo.” – Dương đưa ly cho Khang, giọng nói có chút tự nhiên, như thể đây là thói quen đã có từ lâu.
Khang đón lấy, nhấp một ngụm. Vị đắng xen lẫn vị ngọt dịu, giống hệt cảm giác yên bình mà anh đang trải qua.
“Giờ mình đi dạo biển không?” – Dương hỏi, đôi mắt ánh lên vẻ chờ đợi.
Khang hơi bất ngờ, nhưng rồi gật đầu. “Đi thôi, hôm nay trời đẹp mà.”
Cả hai bắt đầu bước đi trên con đường lát đá dẫn ra bãi biển. Sóng vỗ đều, gió biển lùa vào mái tóc, tiếng trẻ con chơi đùa xa xa khiến khung cảnh thêm sống động. Nhưng giữa dòng người đó, chỉ có bước chân của Khang và Dương hòa chung một nhịp, chậm rãi, bình yên..
Khang đi chậm, mỗi bước chân như nặng hơn thường ngày. Anh nhìn thẳng ra biển, đôi mắt xa xăm, dường như chẳng thật sự thấy được gì. Dương nhận ra điều đó. Từ nãy tới giờ, Khang không cười nhiều, nhưng thi thoảng môi anh khẽ nhếch lên, như thể đang che giấu một điều gì đó mà chỉ mình anh biết.
“Đi cùng em thế này… có khiến anh thấy dễ chịu hơn không?” – Dương cất lời, giọng nhẹ như gió, nhưng trái tim thì đập dồn, bởi chính anh cũng không biết vì sao bản thân lại muốn hỏi điều ấy đến vậy.
Khang khẽ nghiêng đầu, đôi mắt rời khỏi đường chân trời để nhìn Dương một thoáng. Anh gật nhẹ.
“Ừ ,dễ chịu thật .Ở đây, anh thấy mình được thở.”
Một câu đơn giản, nhưng khiến Dương khựng lại trong lòng. Anh biết Khang không nói dối. Câu nói ấy không phải dành cho biển, cũng chẳng dành cho buổi chiều êm đềm này. Nó dành cho chính khoảnh khắc hai người đang ở cạnh nhau
Cả hai không nói nhiều, nhưng sự yên bình giữa họ là điều không thể diễn tả bằng lời. Sau khi dạo biển,họ ngồi xuống bãi đá gần bờ, tiếng sóng vỗ nhịp nhàng như nền nhạc cho cuộc trò chuyện chưa bắt đầu. Lúc này, Dương mới lên tiếng, “Anh nghĩ sao về làng biển này?”
Khang trầm ngâm một lúc, “Nơi này... yên bình. Nó khác hoàn toàn với những gì đã trải qua ở thành phố, nó dễ thở hơn .”
Dương gật đầu, nụ cười của anh như có chút nhẹ nhàng. Dù Khang không nói gì thêm, nhưng Dương cảm nhận được sự thân thiết từ chính những hành động giản dị của Khang. Đó là cách Khang cười khi anh trêu đùa, là cách Khang giúp đỡ khi họ gặp khó khăn, là cách Khang lặng lẽ đứng bên anh mà không cần phải nói quá nhiều.
Tuy nhiên, hôm nay, Khang dường như có điều gì đó muốn nói. Sau một hồi im lặng, anh lên tiếng, nhưng giọng anh có gì đó trầm hơn thường ngày.
“Em có bao giờ tự hỏi, vì sao anh lại đến đây không?” – Khang bắt đầu, ánh mắt nhìn ra biển rộng.
Dương quay lại nhìn Khang, chưa kịp đáp lại thì Khang tiếp tục: “Anh là rapper. Ở thành phố… anh từng có tất cả: sân khấu, ánh đèn, tiếng hò reo. Nhưng càng nhiều, anh càng thấy trống rỗng. Công việc, áp lực, những kỳ vọng người ta đặt lên vai… dần dần, nó bóp nghẹt anh. Anh chẳng còn biết mình đang rap cái gì , sống để làm gì. Rồi đến một lúc, anh không còn cảm hứng để viết, không còn động lực để bước tiếp. Chỉ thấy mệt mỏi.”
Khang ngừng lại, mắt nhìn thẳng về phía biển, như muốn tìm trong sóng nước kia một lời giải đáp mà anh chưa từng tìm thấy. Giọng anh khẽ run, dù vẫn cố giữ bình thản:“Anh đến đây, không phải để trốn chạy. Anh chỉ muốn tìm lại bản thân, tìm lại lý do anh bắt đầu tất cả… và có lẽ, tìm một chút bình yên cho tâm hồn mình.”
Dương lặng đi. Trong tim anh dâng lên một cảm xúc khó tả: vừa thương, vừa xót, vừa bất lực. Trước mặt anh không phải là một rapper nổi tiếng, không phải hình ảnh mạnh mẽ mà người ta vẫn tung hô. Trước mặt anh chỉ là một con người – một người đang mệt mỏi đến mức chực ngã, nhưng lại kiên cường đến mức vẫn cố gắng đứng vững.
Dương nghe những lời đó, cảm giác như mọi thứ anh hiểu về Khang bỗng chốc trở nên rõ ràng hơn.
“Anh có thể yên tâm ở đây” – Dương nói, giọng anh trầm ấm nhưng đầy sự chân thành. “Không ai làm phiền anh cả, và anh có thể làm những gì anh muốn.”
Khang quay sang nhìn Dương, cảm giác như một phần nào đó trong anh được thả lỏng. Anh mỉm cười, cảm ơn Dương vì những lời đó, vì sự chân thành mà anh nhận được từ người bạn này.
“Em thật sự là một người tốt,” – Khang nói, ánh mắt anh có chút ấm áp hơn khi nhìn Dương. “Cảm ơn em.”
Dương chỉ cười nhẹ, chẳng cần nói thêm gì. Cả hai chỉ ngồi đó, lặng lẽ nhìn ra biển, nhưng cảm giác của họ đã khác đi rất nhiều. Bất chợt, Dương cảm thấy trong lòng có một sự kết nối mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Anh không biết liệu điều này có phải là tình bạn hay không, nhưng có một điều anh chắc chắn: Được bên cạnh Khang, anh cảm thấy yên bình như chưa bao giờ có.
Sau khi nghe những lời mà Khang vừa thổ lộ,Dương cảm thấy như một phần nào đó trong lòng mình đã bị chạm sâu sắc. Anh không muốn nghĩ thêm nữa. Dương khẽ nghiêng người, để đầu mình tựa lên vai Khang, vòng tay chậm rãi ôm lấy anh.
Khang hơi giật mình. Cả cơ thể anh khựng lại, trái tim như bị đánh động bởi hơi ấm bất ngờ ấy. Lâu lắm rồi, anh không còn cảm giác được một ai đó ôm mình chỉ vì muốn xoa dịu, chứ không phải vì thương hại hay vì cần điều gì.
“Em… không cần làm vậy đâu.” – Khang khẽ thì thầm, giọng anh run lên, vừa như chối từ, vừa như mong muốn.
Dương khẽ lắc đầu, giọng trầm ấm nhưng dứt khoát: “Anh cũng không cần phải một mình gồng gánh nữa. Có những nỗi buồn, sự mệt mỏi, không nhất thiết phải giấu đi. Nếu muốn tiếp tục, anh cần phải sống cho chính mình trước được không? Và… nếu anh sợ cô đơn, thì giờ đã có em ở đây rồi.”
Dù là bạn hay là người đồng hành trong cuộc sống này, Dương chỉ muốn giúp Khang cảm thấy tốt hơn, ít nhất là hôm nay.
Khang hơi bất ngờ, nhưng rồi anh không đẩy Dương ra. Cảm giác ấm áp từ vòng tay ấy khiến trái tim anh như được xoa dịu. Lâu lắm rồi, anh chưa từng cảm thấy an tâm và được che chở đến vậy. Cảm giác của Dương, cái ấm áp từ sự chân thành và dịu dàng, khiến Khang thấy nhẹ nhõm hơn bao giờ hết. Dương cười nhẹ, không nói gì thêm. Anh chỉ ôm Khang chặt hơn, như muốn nói rằng anh sẽ luôn ở đây để hỗ trợ và đồng hành cùng anh. Tất cả những gì anh muốn là Khang hiểu rằng, dù cuộc sống có khó khăn, có lúc phải đối mặt với những thử thách và áp lực, nhưng anh không bao giờ phải đối mặt một mình.
“Anh sẽ không phải cô đơn nữa đâu” – Dương thì thầm vào tai Khang, “Em sẽ luôn ở đây, bất kể anh cần gì.”
Khang chỉ im lặng, đôi mắt anh lấp lánh sự cảm động. Anh cảm nhận được sự ấm áp từ Dương, từ những lời nói mà không cần cầu kỳ. Và anh biết, dù con đường anh đang đi có khó khăn đến đâu, ít nhất anh không phải đi một mình nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com