Chương 5
Quý Ngữ Phàm ngồi trên tảng đá nhìn bờ biển đối diện sinh hờn dỗi .
Hắn không nghĩ xuất môn, lại một lần nữa thua dưới uy hiếp và dụ dỗ của Diêm Cung Thiên, bị cường kéo ra bên ngoài đến làm hoạt động hưu nhàn.
Ai, vì cái gì mình không có cách với hắn ?
So với việc hắn nắm lấy nhược điểm của mình, còn không bằng thẳng thắn thừa nhận thứ chân chính làm hắn phiền muộn chính là thái độ của mình.
Cậu thích hắn ,có thói quen cho hắn tham gia cuộc sống của mình, nhưng này không có nghĩa là yêu ? Nếu thật sự yêu cậu , vậy thái độ cậu hiện tại đối với hắn rốt cuộc tính cái gì?
Hắn rõ ràng là người yêu của cậu không phải sao? Nhưng cậu hiện tại ngay cả một câu đáp ứng cũng chưa nói , vừa không muốn đi tới, lại luyến tiếc lui, thầm nghĩ bảo trì hiện trạng, dung túng hắn đối với mình bá đạo ,chiếu cố cùng ôn nhu quan tâm.
Thì ra nhưng lại là một người thích được chăm sóc ,nhưng không thể khẳng định giá trị của người đó !
Cậu không muốn thừa nhận chính mình ích kỷ, lại không biết nên đáp lại như thế nào, bởi vì đã có thói quen bảo vệ mình, hai loại suy nghĩ bất đồng giống như một tấm mạng càng thu càng chặt, làm cho cậu không thở được .
Cậu muốn chạy trốn, thoát được rất xa, rời xa này cái võng làm cậu tức giận , nhưng trong lòng lại không tha.
Mình thật là một người ti tiện!
"Em lạnh không?"
thanh âm Diêm Cung Thiên thình lình buông ra đánh gãy suy nghĩ của hắn, Quý Ngữ Phàmmới phát hiện nguyên lai chính mình lại bất tri bất giác khoác lớp vỏ bọc lên mình .
Lắc lắc đầu, hắn chưa từng đem tầm mắt đời đến trên người Diêm Cung Thiên.
Lạnh không? Hắn luôn cảm thấy lạnh ,rét lạnh giống như sớm tị thâm căn cố tồn tại trong cơ thể, vĩnh viễn không có thối lui một ngày lại một ngày , bắt đầu từ tám năm trước ...
Hắn không tự chủ được rùng mình một cái. Không! Đừng nữa suy nghĩ.
"Tay ngươi luôn lạnh như vậy »
Nhìn hắn, Diêm Cung Thiên quan tâm đưa tay qua bao lấy bàn tay lạnh như băng, ấm áp tuân lệnh Quý Ngữ Phàm đình chỉ run rẩy.
"Tôi muốn biết em đang suy nghĩ gì, Ngữ Phàm."Hắn quay đầu chăm chú nhìn Quý Ngữ Phàm thấp giọng nói: "em giống như luôn nghĩ rất nhiều chuyện ."
Quý Ngữ Phàm giật mình ngạc trong chốc lát, cúi đầu nhìn tay mình đang trong tay hắn, hít một hơi thật sâu. Miệng trương liễu trương, lại một câu nói không nên lời.
Qua một lúc lâu, cậu mới miễn cưỡng bài trừ một câu: "Ngươi tại nói bậy bạ gì đó?"
Quý Ngữ Phàm, ngươi thật sự là nhát gan lại yếu đuối!
"Ngươi lại giả ngu , đừng tưởng rằng ngươi lừa được ta ."Diêm Cung Thiên lộ ra nhất mạt cười tràn đầy tự tin, nửa thật nửa giả nhìn cậu tâm hoảng ý loạn, "Anh còn hiểu em hơn em nghĩ đấy ."
"Nga?"
"Ân..."Hắn kéo tay người đang cố thoát ra , nói: "đường cảm tình tập trung dài nhỏ, đại biểu em là người rất chuyên tình; lòng bàn tay văn đa tinh tế, nói cách khác ngươi rất dễ dàng suy nghĩ miên man, tự tìm phiền não."
Quý Ngữ Phàm nhịn không được bị bộ dáng nghiêm trang của hắn nở nụ cười."Còn có đâu?"
"Ân... Nửa năm trước ngươi gặp tình nhân cả đời ngươi, sẽ cùng hắn tư thủ cả đời."Hắn nghiêm trang nói.
Nửa năm trước? Quý Ngữ Phàm ngây người. Đó không phải là hắn sao? Gia hỏa này!
"Ngươi bậy bạ!" nhất thời bên tai nóng lên muốn rút tay về, lại bị hắn cầm thật chặc.
"Chờ một chút, quan trọng nhất còn chưa nói."
Diêm Cung Thiên tà mị cười, nhìn Quý Ngữ Phàm nhịp tim đột nhiên nhanh hơn.
"Còn có cái gì?"Không thể che dấu gương mawjrt ửng đỏ, hắn có chút ý xấu hổ cúi đầu dò xét cậu .
"bàn tay người..."Hắn lần thứ hai vặn bung lòng bàn tay của cậu thì thào nói: "Rất nhỏ, rất trắng ."
Lại là này đó nhàm chán? Quý Ngữ Phàm không khỏi cười .
"Tôi đã biết, anh có thể buông ra..."
Diêm Cung Thiên đột nhiên phủ thân đem môi dán tại lòng bàn tay Quý Ngữ Phàm .
Quý Ngữ Phàm ngốc lăng trong chốc lát, cả khuôn mặt nóng lên."Ngươi như thế nào..."
Nói còn chưa nói xong , cả người đã rơi vào trong lòng Diêm Cung Thiên. Thân thể cứng còng trong nháy mắt, khí tức hắn bá đạo đã phủ lên môi cậu , nuốt hết lời cậu muốn nói .
Thân hình theo bản năng phản kháng, Quý Ngữ Phàm bối rối muốn đẩy ra hắn; nhưng Diêm đại khuyết lấy tay đỡ lấy lưng cậu không chút nào thả lỏng, cậu chỉ có thể tùy ý hắn bá đạo tàn sát bừa bãi.
"Không, ngô..." Diêm Cung Thiên từng đợt khẽ cắn,nhẹ hôn, duyện liếm dưới, cậu dần dần buông tha không giãy dụa.
Diêm Cung Thiên bất mãn dùng môi di chuyển , lưỡi hắn thấp nóng nhẹ nhàng trứ quết qua răng lợi Quý Ngữ Phàm.
Môi Quý Ngữ Phàm không tự chủ được khẽ mở, tùy ý lưỡi hắn mãnh liệt tiến nhanh thẳng, tiến thêm một bước đoạt lấy tham xúc.
Diêm Cung Thiên tham lam hưởng thụ ngọt ngào, dùng sức lại kịch liệt câu triền lưỡi cậu .
Quý Ngữ Phàm hô hấp dồn dập, mới nếm thử giao triền khiến cho cậu bắt đầu mê loạn vựng huyễn, khí tức Diêm Cung Thiên tràn ngập mũicậu , chiếm lĩnh khứu giác. Tay cậu chậm rãi bất giác vòng lấy cổ của hắn, mọi suy nghĩ chết lặng , chỉ còn một mảnh trắng xóa .
Hắn không ngừng hôn, một cái lại một cái hôn sâu, thẳng đến khi Quý Ngữ Phàm không thể thở dốc hắn mới buông ra; không ngừng hôn má cậu , bên môi, kế tiếp nhỏ vụn mà lưu luyến hôn.
Môi cậu so với hắn tưởng tượng càng ngọt, có thể dùng lời nói biểu đạt, hắn muốn hôn hắn cả đời, muốn cùng cậu mãi !
thân hình Quý Ngữ Phàm tại trong lòng ngực hơi hơi run rẩy, thật lâu không thể hoàn hồn.
"Ngữ phàm..."Diêm Cung Thiên ôm mặt người yêu, hôn trứ, quát trứ: "Chẳng lẽ em thật sự cảm thụ không đến tình ý của tôi sao?"
Quý Ngữ Phàm phục hồi tinh thần lại, kinh ngạc nhìn về phía chủ nhân trước mắt, lập tức cắn môi dưới, trong lòng trở mình khởi một trận chua sót.
Cậu làm sao có thể không rõ đâu?tình yêu của hắn , cậu đã sớm hiểu biết.
Nhưng là, cậu vẫn sợ hãi như trước.
"Uy, người mà ngươi theo nửa năm không được , là Quý Ngữ Phàm đại danh đỉnh đỉnh sao?"Anja tựa tại quầy bar trêu chọc Diêm Cung Thiên nói: "Cuối cùng có người cho ngươi chịu chút đau khổ ."
Gia hỏa này lâu như vậy không có tới chỗ nàng, nay lại đến thế nhưng dẫn theo một tiểu mĩ nhân , vẫn là người nổi tiếng đã lâu.
"Đừng nói đến hay không đến, thật khó nghe."Diêm Cung Thiên nhăn mi lại, nhất định là Sở Hán Vũ nơi nơi bán tin tức, xem ra hắn lại buôn bán lời một số thu nhập thêm.
Quả thật, tin tức Diêm Cung Thiên truy Quý Ngữ Phàm nửa năm lại còn không có ăn đến ngon ngọt, là từ trong miệng Sở Hán Vũ truyền tới, làm cho nhất phiếu bạn bè cùng mọi người đều biết, đối Quý Ngữ Phàm lại tò mò không thôi; chính là Diêm Cung Thiên vẫn thật cẩn thận không muốn họ nhìn thấy người mình yêu .
"Quái, trước kia không phải ngươi nói như vậy sao ? Hiện tại lại thủ thân như ngọc đứng lên?"Chen vào nói chính là Lôi Tử Dương, bạn tốt thời đại học của Diêm Cung Thiên. Hắn vừa tiếp điện thoại đã nghe Anja thông báo, liền lấy tốc độ nhanh nhất hoả tốc tới rồi, để gặp người bạn tốt thần hồn điên đảo chính là.
"Ngữ Phàm không giống."Diêm Cung Thiên nói, kiêu ngạo mà nhìn về phía Quý Ngữ Phàm, trong mắt nổi lên hào quang ôn nhu say lòng người.
"Hắn thật sự tốt như vậy?" trong tiếng Lô Tử Dương đùa cợt nhưng lại mang điểm kinh ngạc chất vấn. Xem ra Sở Hán Vũ nói là sự thật, Diêm Cung Thiên lần này là tuyệt đối thật sự.
Diêm Cung Thiên cười cười không tiếp lời, kính tự nhìn Quý Ngữ Phàm run rẩy .
Từ chiều bị hắn hôn , Quý Ngữ Phàm vẫn thất thần . Cậu tựa hồ tại phiền não chuyện gì , nhưng vẫn là một chữ cũng không chịu lộ ra, hắn thiếu chút nữa đã nghĩ ép hỏi.
Hắn cùng Quý Ngữ Phàm, vẫn là hắn truy, cậu đang lẩn trốn; mà nửa năm qua này, hắn vốn đang có chút hưởng thụ quá trình này. Nhưng dần dần, hắn bắt đầu phiền táo ,khát vọng như lữ nhân trong hoang mạc khát vọng một chén nước. Phần khát vọng này, muốn đợi tới khi nào mới thỏa mãn?
" Ông trời của tôi ạ! Ngươi không cần dùng ánh mắt như vậy rõ ràng nhìn người ta được không?"Thấy ánh mắt của hắn, Lô Tử Dương líu lưỡi, thấp giọng cảnh cáo: "ta biết ngươi muốn tìm bất mãn, nhưng là ngươi như vậy không dọa chạy người sao?"
Diêm Cung Thiên cúi đầu cười ra tiếng. Nếu không phải vì sợ dọa đến Quý Ngữ Phàm, hắn không cần nhẫn lâu như vậy.
"Tôi trở về bồi hắn ." vừa ly khai Ngữ Phàm không lâu lắm, hắn lại không biết sẽ miên man suy nghĩ đến chỗ nào đi.
"Uy, cũng giới thiệu cho chúng tôi nhận thức nhận thức."Lô Tử Dương vẻ mặt hưng trí bừng bừng.
"Ngươi đừng nghĩ."Diêm Cung Thiên không chút nghĩ ngợi cự tuyệt .
Vốn sẽ không tính toán cho họ gặp nhau , sao biết Anja lập tức liền thông tri Lô Tử Dương cùng Mạc Khán Ngữ, may mà Mạc Khán Ngữ hôm nay đi nam bộ, nếu không muốn một lần chắn ba người thật đúng là khó khăn.
"Phòng thành như vậy, xem tôi là gì hả ?"Lô Tử Dươngtức giận nhìn bạn tốt.
" lại như thế nào?" nguyên nhân hắn còn không chịu chính thức giới thiệu, trừ bỉ việc người kia bị dọa sợ , cũng sợ có tranh chấp.
ý tưởng này có lẽ có điểm lòng dạ hẹp hòi, nhưng đối với Diêm Cung Thiên hiện tại mà nói đúng là hắn hẹp hòi .
"A?"Nghe thấy hắn thẳng thắn thành khẩn nói ra suy nghĩ, Lô Tử Dương sửng sốt, chợt nga một tiếng thật dài; khóe miệng giơ lên nhất mạt cười, trong giọng nói lại không hết ái muội trêu chọc.
"Ngươi cười cái gì?"Diêm Cung Thiên phóng bạch nhãn.
Nghe thấy hắn hỏi như vậy, Lô Tử Dương cuối cùng nhịn không được cười ra tiếng, "Bởi vì này thật sự là quá hợp để cười, Diêm Cung Thiên trước kia thích trêu hoa ghẹo nguyệt , hiện tại thế nhưng thật cẩn thận bảo vệ một đóa hoa ? Ha ha ha..."
Mạc Khán Ngữ không thật sự cho là rất đáng tiếc , bằng không hai người bọn họ nhất định có thể nhân cơ hội này liên thủ cười nhạo hắn một phen.
"Nhàm chán, này có cái gì buồn cười."Diêm Cung Thiên cười lạnh một tiếng, "Xin hỏi Lôi công tử, ngươi đến hiện tại có gặp ai đáng để ngươi trả giá như vậy không ?"
Ách! Thật sự là câu hỏi sắc bén.
Thật vậy , hắn đích xác còn không có gặp được người chính mình muốn toàn tâm toàn ý đầu nhập, dù sao hắn còn không có tính toán muốn tìm chỗ yên ổn xuống dưới, kia lại có cái gì khác biệt? Hừ! Lô Tử Dương chịu không được loại an ổn này .
Xem đi, thế nhưng còn dám cười hắn? Diêm Cung Thiên xoay người phải trở về chỗ ngồi đi, không tính toán lại cùng hắn tranh cãi đi xuống.
"Vân vân."Anja cầm lấy chén nhanh chóng mang rượu đến, đổ một ly rượu xanh ngắt , sau đó gắn một mảnh hoa quả."Cầm, đây là pha riêng cho đồng chí người yêu của ngươi ."
"Đây là cái gì?"Diêm Cung Thiên nhăn mi lại.
Hắn đây là cái gì biểu tình a? Lẽ nào còn tưởng rằng nàng sẽ pha rượu độc có phải hay không? Thật sự là đủ vũ nhục. Bất quá, này càng nhìn ra được Diêm Cung Thiên với tình nhân có bao nhiêu coi trọng, dù sao Quý Ngữ Phàm là người thứ nhất được hắn đưa đến đây .
"Uống không chết người , nhiều lắm say mà thôi."Anja ái muội nháy mắt mấy cái, "Này chính hợp ý ngươi?"
"Đừng nói giỡn, tôi chưa từng nghĩ tới cần nhờ loại phương pháp này được đến cậu ấy ."Diêm Cung Thiên lắc đầu chính sắc nói: "Rượu này tinh độ cồn không cao đi ?"
Ngữ Phàm không uống rượu, tửu lượng hẳn không tốt lắm mới đúng; huống hồ thật vất vả cho cậu ăn nhiều như vậy, hắn cũng không muốn làm cho cậu nôn ra.
"Ai nha, thật sự là không nhìn được tâm người tốt."Anja ai thanh thở dài khoát tay, "Yên tâm đi, rượu này so Champagne cao một chút thôi , tôi mới không giúp anh chuyện lạt thủ tồi hoa đâu!"
Diêm Cung Thiên lo lắng lướt qua một ngụm, xác định cồn độ đích xác cùng Champagne không sai biệt lắm dày, lúc này mới yên tâm đích bê rượu rời đi.
"Xem ra có người bị trói đến chết rồi ."Lô Tử Dương nhấp ngụm rượu, ngậm cười nhìn xa.
",đúng a! Nếu không phải Hãn Vũ đã nói với tôi, tôi có thể sẽ sợ tới mức trợn mắt há hốc mồm."Anja sát quầy bar, thấy Lô Tử Dương lấy chén rượu, đứng lên phải hướng phía Diêm Cung Thiên đi đến."Uy, ngươi muốn làm gì ? không phải đã nói hiện tại không giới thiệu các ngươi nhận thức sao?"
Muốn chết cũng không nên chết trong điếm của , nàng còn phải nuôi gia đình đâu.
"Tôi không có muốn đi quấy rầy bọn họ." khuôn mặt Lô Tử Dương tuấn suất dẫn theo mạt cười ngây thơ nhìn như vô ý nói : "Tôi chỉ phải đi tìm cái bàn ngồi thôi."
Ha hả, không giới thiệu cho hắn nhận thức, tên này coi như chu toàn đi!
Sự thật chứng minh ——tửu lượng Quý Ngữ Phàm kém vô cùng!
"Khuyết."
Lại tới nữa, Diêm Cung Thiên không khỏi âm thầm thở dài một hơi.
"Tôi ở chỗ này."
"Khuyết."
"Tôi ở chỗ này."
"Khuyết!"Quý Ngữ Phàm ha hả cười ra tiếng.
Trời ạ! trò chơi này đã lập đi lập lại một giờ, hắn thề sau này rốt cuộc không bao giờ cho cậu dính một giọt rượu. Thực không thể tin được cậu uống có một ly rượu thôi, liền trở nên như thế.
Không xong chính là, cậu uống xong vài giây mà bắt đầu mỉm cười, hơn nữa là nhìn mỗi người cười ngọt ngào. Diêm Cung Thiên lại cảm nhận được mị lực Quý Ngữ Phàm không gì sánh kịp.
ý cười nhợt nhạt hơn nữa biếng nhác khi say rượu, hai gò má ửng đỏ, đây là lần đầu tiên hắn nhìn đến Quý Ngữ Phàm như vậy toàn thân tràn ngập mị hoặc, cơ hồ mê đảo Nam Nam Nữ Nữ. Liên Lôi Tử Dương từ trước đến nay thích xem mỹ nữ, thế nhưng nhìn xem nhìn không chuyển mắt, này thật sự là tức chết hắn.
lửa trong người hắn quả thực như núi lửa cháy sạch mọi thứ, hắn tức giận đến mức muốn đứng lên đem Quý Ngữ Phàm khiêng lên, đưa cậu giấu ở một nơi không ai nhìn đến.
Cho nên, Diêm Cung Thiên vội vàng tính tiền, không để ý Anja ở sau lưng cười đến cười run rẩy hết cả người, không để ý vẻ mặt Lô Tử Dương liều mạng nghẹn cười , càng bất chấp chuyện này nhất định sẽ bị trở thành nực cười khi truyền ra trong đám bạn bè, hắn vội vàng ôm Quý Ngữ Phàm lấy tốc độ nhanh nhất rời đi.
***
Quý Ngữ Phàm uống rượu xong thập phần mê người, cũng trở nên thích cười, có lẽ đây mới là cá tính chân chính đi. Khi cậu thanh tỉnh, trên người luôn luôn tản ra loại không lo lắng đuổi không đi , làm cho hắn nhìn rất đau lòng, nhưng lại không thể nào vươn tay thay đổi, bởi vì cậu cái gì cũng không chịu nói.
"Khuyết."Hắn lại bắt đầu .
"Tôi ở chỗ này."Diêm Cung Thiên nhận mệnh , xem ra chỉ có cách một đường bồi cậu chơi.
Ai, bình thường muốn cho cậu gọi chính mình một tiếng, cậu luôn buồn nửa ngày, mới dám e lệ nhẹ giọng gọi; hiện tại uống rượu giải quyết xong gọi không ngừng, quả thực giống như là muốn bổ túc một lần.( đại ý là tên ảnh là thiên những theo mình nghĩ do cách phát âm thành Thiển =qt dịch thành Khuyết )
Diêm Cung Thiên dừng xe đi đến bên kia mở cửa ôm Quý Ngữ Phàm ra , Quý Ngữ Phàm khó được thuận theo rúc trên người hắn, khí tức cùng nhiệt độ cơ thể trên người cậu, thân hình nhuyễn độ làm hắn không khỏi tâm viên ý mã đứng lên.
Diêm Cung Thiên, ngươi cũng không thể lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn. Hắn âm thầm nhắc nhở chính mình, ôm người yêu một đường cắn răng đưa cậu trở lại phòng, dìu cậu nằm xuống, mới xoay người đến phòng tắm đi giặt khăn mặt.
"Khuyết." ánh mắt Quý Ngữ Phàm bế trứ, ôn nhu quát.
"Tôi ở chỗ này."Hắn lấy khăn mặt trứ nhiệt đi đến bên giường ngồi xuống, nhẹ nhàng chà lau gương mặt đỏ ửng của cậu, tự khắc chế dục vọng rục rịch .
Loại thần thái này, loại tươi cười này, loại biểu tình không đề phòng này, lệnh Diêm Cung Thiên nhìn đến tim đập cấp tốc, miệng khô lưỡi khô.
"Khuyết." đôi mắt cậu đột nhiên khẽ nhếch như mắt cười , Tinh Mâu sáng lạn, vẻ say rượu ái .
"Tôi ở chỗ này."Thân hình có mãnh liệt xôn xao một trận, hắn cắn răng đáp lại.
"Khuyết."
"Tôi..."
Ác! hắn đi rồi ! có người nào có thể vào lúc đó làm Liễu Hạ Huệ, hắn sẽ là kẻ mười phân ngu ngốc ! Diêm Cung Thiên bỏ qua khăn mặt, cúi đầu kịch liệt mà cuồng nhiệt hôn thiên hạ khát vọng đã lâu.
"Ân..." tiếng Quý Ngữ Phàm dồn dập hít thở cùng hơi hơi đích thở dốc theo bên môi dật xuất, quanh quẩn tại toàn bộ phòng.
Diêm Cung Thiên dùng môi miêu tả đôi môi đỏ tươi của Quý Ngữ Phàm,thêm một cái lại một cái hôn nồng nhiệt hậu, cổ, vành tai đến cổ, không buông tha bất luận một tấc da thịt nào mà duyện cắn.
Hắn muốn cậu đã lâu. Da thịt của cậu , môi cậu ,mỗi một tấc trên người cậu đều ngọt đến mức thức tỉnh dục vọng của hắn .
Quý Ngữ Phàm như là thoải mái phát ra thở dài, Diêm Cung Thiên thân thủ cởi bỏ nút thắt áo sơmi của cậu , tay đưa vào vuốt một mảnh trơn nhẵn trước ngực cậu , tay kia thì tham nhập thắt lưng, xoa bụng phía dưới của cậu .
"Không cần!"Quý Ngữ Phàmđột nhiên run rẩy đứng lên, giãy dụa mạnh muốn đem Diêm Cung Thiên đẩy ra.
Diêm Cung Thiên đối này có chút không thể phản ứng, trực giác muốn đem thiên hạ kéo hồi, bình phủ dục vọng nóng rực.
"Không nên đụng vào tôi!"Quý Ngữ Phàm thối lui đến góc giường, nắm chặt áo đã rộng mở.
"Ngữ Phàm?"Nhận thấy được cậu không thích hợp, Diêm Cung Thiên muốn chạm vào cậu , cậu lại lùi bước đến lợi hại hơn.
"Không được đụng vào tôi." ánh mắt Quý Ngữ Phàm nhìn thẳng phía trước , như là không nhìn thấy sự tồn tại của Diêm Cung Thiên mà thì thào tự nói, không ngừng lặp lại: "Không cần..."
dưới ánh đèn nhu hòa hơi vàng , sắc mặt của cậu trắng bệch . Ánh mắt của hắn, tựa như hài tử bị chấn kinh .
dục hỏa của Diêm Cung Thiên dưới loại tình huống này dần biến mất, còn lại chính là đau lòng đối Quý Ngữ Phàm.
"Ngữ Phàm, không có việc gì , ngươi bình tĩnh một chút."
Hắn muốn ôm cậu , nhưng cậu lại cố đẩy ra .
"Buông! Buông!" tay Quý Ngữ Phàm nắm chặt thành quyền không ngừng đánh.
"Ngữ Phàm, Ngữ Phàm..."Diêm Cung Thiên chỉ có thể dùng hết khí lực toàn thân ôm chặt lấy cậu , nhanh cầm tay cậu, không ngừng kêu tên của cậu, "Em bình tĩnh một chút, tôi sẽ không làm gì với em ."
"Buông, buông a!"cậu như là không có nghe gặp không ngừng giãy dụa.
"Ngữ Phàm, là tôi a!"Diêm Cung Thiên biết rõ tuyệt không có thể buông tay vào lúc này, chính là không ngừng lặp lại nói: "Tôi là Khuyết, là Khuyết a! em nhìn tôi , tôi sẽ không làm gì em."
dường như kỳ tích Quý Ngữ Phàm ngừng giãy dụa, do dự nhìn nhìn người trước mắt, giống như lúc này mới phát hiện sự hiện hữu của hắn."Khuyết?" Cậu thì thào, do dự gọi.
"Tôi ở chỗ này."Diêm Cung Thiên nhẹ giọng nói, âm thầm nhẹ nhàng thở ra.
"Khuyết."Hắn giống như là muốn xác nhận lại gọi, mềm mại tiến sát trong lòng Diêm Cung Thiên.
"Tôi ở chỗ này."Hắn thấp giọng trả lời, khẽ vuốt tóc cậu.
"Tôi mệt mỏi."Quý Ngữ Phàm tự nhủ thấp giọng nói, nhắm mắt lại tựa vào trong ngực hắn, hô hấp chậm rãi vững vàng xuống dưới.
Diêm Cung Thiên thương tiếc địa khẽ hôn tóc cậu , xác nhận cậu đang ngủ mới ôm trứ cậu chậm rãi nằm xuống. Hắn kéo chăn phủ hai người, thiên hạ trong lòng ngực hô hấp vững vàng phập phồng, trong lòng cảm thấy một phần hạnh phúc yên tĩnh.
Quên đi, khó được có ngày ôm tình nhân ngủ, cũng coi như không sai đi!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com