Chương 1: Ra mắt
"Bỏ chặn đi, anh muốn gọi cho em."
Đọc xong tin nhắn, tôi đần người mất mấy giây, vừa thấy sao mọi chuyện tự dưng đường đột quá, vừa bối rối không biết đối diện với Nguyên Ân thế nào trên cương vị mới. Ơ thế là bọn tôi quen nhau thật rồi à?
Trước khi vận đủ dũng khí bỏ chặn ai đó, tôi quay sang hỏi Quế - người đã sắp gục ngã trước ma lực của sự ngủ.
- Quế ơi, Nguyên Ân đòi gọi cho tao.
- Thì nghe đi chứ còn gì nữa!? - Nó cáu nhặng lên - Nội ơi, dứt khoát một lần cho con xem nào.
- Hu hu nhưng mà tao sợ...
- Sợ quái gì nữa? - Quế miễn cưỡng mở to mắt ra để dặn dò tôi - Ân, bọn tao ở với mày lâu như thế, cái gì xấu biết hết sạch rồi, còn cái gì cho mày sợ à?
- Hu hu giờ tao gọi đây. - Tôi run run gỡ chặn rồi vùng chạy ra ngoài ban công.
Không đợi điện thoại đổ đến hồi chuông thứ hai, phía bên kia đầu dây đã bắt máy. Thay vì "alo" như một phép lịch sự tối thiểu, tôi đánh phủ đầu bằng một câu:
- Tôi nói trước.
Rồi bắt đầu bài diễn văn không biết có từ đâu ra.
- Sao cậu lại thích tôi? Tôi không xinh, người còn lùn tịt, đã vậy còn chẳng biết ăn mặc, chẳng biết phấn son, trang điểm gì. Tôi học chẳng bằng ai, còn chẳng có chức cao. Nếu có bảng xếp hạng những người không nên thích nhất thì đó chính là tôi.
Thế rồi, người phía đầu dây bên kia bật cười không ngớt:
- Vậy hoá ra em đang cố thuyết phục anh đừng thích em nữa à?
- Đâu có... - Tôi bày vẻ giận dỗi, dù cho Nguyên Ân chẳng thấy được điều ấy.
- Nên vậy, vì em không thuyết phục được đâu. Ai nói em không xinh? Ai nói em không giỏi? Em là bạn gái xinh nhất anh từng gặp. Em bảo mình vào Ngoại thương nhờ may mắn, nhưng anh không tin vậy. Thành công chỉ được cấu thành từ 10% may mắn, còn lại đều là nhờ nỗ lực với thực lực mà nên.
- Nhưng mà cậu là Manhunt, còn tôi không là ai cả.
- Ai nói? Anh là Manhunt, còn em là Hoa khôi của anh. Chịu chưa?
Nghe ai đó nói vậy, tôi chỉ biết lắc đầu ngượng nghịu.
- Anh thích em. Cho anh một cơ hội để chứng minh, được không? - Giọng ai đó dịu dàng vang lên.
Chẳng hiểu tôi lấy đâu ra nhiều nước mắt thế mà cứ khóc liền tù tì, từ lúc bắt Grab về nhà giữa đêm cho đến khi Nguyên Ân nói ra được một chữ "thích" với tôi. Trước đây bị người ta từ chối nhiều đến mức tôi chẳng dám nghĩ đến ngày được nam vương một cuộc thi sắc đẹp năn nỉ cho cơ hội đến ba lần với ba phương thức khác nhau. Nói trực tiếp không được thì chuyển sang nhắn tin, sợ tôi chưa êm xuôi nên đành gọi điện nhắc lại lần nữa.
Chẳng biết có phải Nguyên Ân nghe được tiếng tôi sụt sịt hay không mà lại bảo:
- Sao lại khóc rồi? Mở video lên anh xem.
Tôi miệng thì nói không nhưng tay vẫn âm thầm ấn mở. Một đêm không ngủ nên trông tôi hôm nay chẳng khác gì một con gấu trúc cùng cặp mắt thâm quầng thương hiệu. Vậy mà Nguyên Ân vẫn chẳng bận tâm đến mà chỉ bảo:
- Anh mà còn ở Sài Gòn thì em khóc bao lâu cũng được. Nhưng bây giờ anh không ở bên, em chỉ được khóc chút thôi.
Tôi ngượng ngùng cãi cố:
- Có khóc đâu.
- Ừ thì không phải. - Nguyên Ân cười cười - Buồn quá. Mai anh về lại Sài Gòn thì lại chẳng có em đợi nữa.
Tôi thấy ai đó giở cái mặt mếu máo đến là tội. Ấy là vì Nguyên Ân chưa biết tôi đã dời vé sang tối mai chỉ để chờ bằng được ai đó.
Thế là một tiếng làm lành của hai đứa kết thúc trong êm đẹp. Cuối cùng sao bao nhiêu chuyện, tôi cũng dần cởi bỏ được hai nút thắt trong lòng. Một là chẳng cần phải tiếp nối giấc mơ du học không phải là dành cho mình, hai là không cần phải tự ti về năng lực lẫn ngoại hình nữa. Giờ đây, tôi có thể thỏa thích chạy theo đam mê bản thân vẫn luôn kìm nén bấy lâu nay mà chẳng có ràng buộc gì, lại còn được vỗ ngực tự hào khi người yêu là Manhunt thanh lịch mới đăng quang cách đây nửa ngày. Cứ nghe ai đó làm hẳn một bài diễn văn ca ngợi tôi dễ thương thế nào, giỏi giang ra sao là tôi chẳng còn biết trời trăng sao gì nữa. Ừ thì có thể Nguyên Ân nói hơi quá thật, nhưng ít ra người tôi thích cũng thích tôi, thích cả những thứ tôi từng tự cho là khuyết điểm, vậy là quá đủ rồi.
***
Tối đó, sau khi về từ Bến Tre, Nguyên Ân nằng nặc đòi đưa tôi ra bến xe, trước khi về còn không quên dặn rằng:
- Em về cẩn thận, hẹn gặp lại ở Đà Lạt.
Đúng rồi, tôi không nghe lầm, Nguyên Ân thật sự đã hẹn gặp ở Đà Lạt. Cơ mà lúc ấy tôi còn ù ù cạc cạc tưởng đùa nên không lấy làm căng thẳng.
- Ừ, đi đây. Tạm biệt.
Không hiểu sao nghe Nguyên Ân gọi một tiếng "em" thì rất xuôi tai, nhưng đến lượt tôi mở miệng ra đáp lại bằng "anh" thì khó như lên trời. Lạ đời thật. Nhiều khi muốn tình cảm lãng mạn như cái đôi gà bông Quế - Điền kia cũng không được (mà thật ra tôi cũng không chắc là hai đứa nó lãng mạn nổi...). Có lẽ vì trước đây chưa yêu đương bao giờ nên mãi tôi chẳng sửa được cái tính ngượng nghịu vặt vãnh. Thôi thì Manhunt ráng chiều người Đà Lạt một chút nhé.
Lần đầu có người yêu, mà lại còn là người yêu toàn tài đẹp trai, tôi sung sướng đến không ngủ nổi. Sau khi đăng tải bức ảnh selfie xấu đau xấu đớn của hai đứa kèm dòng chữ "Mập mờ cũ của tôi là Manhunt", tôi nhận về hàng sa số bình luận chúc mừng. Giờ thì số biểu tượng cảm xúc lên đến hàng trăm luôn chứ không còn lẹt đẹt như hồi cạnh tranh với Tràm nữa. Cảm giác này thật là... YOMOST!
Tôi trở về nhà với bộ mặt gấu trúc do hai đêm liên tục thức trắng. Thấy bộ dạng nhếch nhác này của tôi, bố mẹ nửa trách móc nửa lo lắng. "Học gì mà học ghê vậy?", nhị vị phụ huynh đặt dấu hỏi chấm to đùng. Bấy giờ, thông tin đứa con gái út được cưng chiều của gia đình đã có người yêu vẫn chưa bị lộ.
Còn đang dở tay dỡ đồ, tôi đã nhận được tin nhắn của ai đó.
Sếp tổng: Chào em buổi sáng. Về đến nhà chưa?
Suýt thì quên, tôi chưa đổi lại biệt danh cho Nguyên Ân nữa.
Cát Ân Hoàng đã đổi biệt danh của Nguyen An thành Mập mờ cũ.
Mập mờ cũ: *mặt cười
Cát Ân Hoàng: Về nhà rồi. Thả tim tin chưa? *mặt tra khảo
Mập mờ cũ: Rồi mà... Thả năm chục cái tim rồi...
Một, hai ngày đầu về nhà, tôi cứ đinh ninh bố mẹ chưa biết chuyện nên còn thoải mái lắm. Ai dè chỉ vài ngày sau, anh tôi vác mặt về nhà, vừa đặt chân đến cửa đã giở giọng mách lẻo:
- Bố mẹ ơi, con Ân có người yêu rồi kìa. - Rồi quay sang tra khảo tôi như mấy viên cảnh sát trong phim Hồng Kông - Nói, mày có người yêu từ bao giờ?
Tôi đang rửa bát trong bếp cũng phải nghển cổ ra phân trần:
- Hu hu, oan cho con quá. Mới được chưa được ba ngày thôi ạ.
- Bảo sao. - Bố mẹ tôi nhìn nhau cười khà khà - Dạo này trông nó như trên mây, hóa ra là thế.
Thế là chỉ vài phút sau, gia đình tôi triệu tập cuộc họp cổ đông bất thường.
- Sao nào? Tưởng đăng tin mà anh mày không biết hả? - Anh tôi đắc ý khoanh tay.
- Bình thường anh có xem tin bao giờ đâu... - Tôi phụng phịu - Ứ chịu.
- Bạn tên gì, con? Chung trường con à? - Mẹ tôi dịu dàng cất giọng. Vẫn là mẹ thương tôi nhất.
Tôi vừa mở miệng định trả lời thì anh tôi xen ngang:
- Là thằng bé ở chung trọ, chung trường luôn mẹ ạ. Con gặp một, hai lần rồi, cũng sáng sủa lắm. Hay chở Ân nhà mình đi học.
- Sao anh biết Nguyên Ân chở em? - Tôi vặc lại.
- Mày kể còn gì? - Anh tôi phì cười.
Hóa ra lúc thích một người, ta luôn kể về họ trong vô thức, nhiều đến mức ai nghe được cũng đoán ra bảy, tám phần tâm tư của ta.
- Chung trường là được. Nào, có ảnh thì đưa chúng tôi xem. - Bố vẫy vẫy tay ra hiệu. Bình thường bố chẳng mấy khi hỏi thăm anh em tôi nhưng cái gì cũng biết, lại còn đặc biệt quan tâm đến chuyện tình cảm của hai đứa con. Lần nào tôi về bố cũng hỏi "Thế đã có người yêu chưa?"
Tôi đưa ảnh chụp bốn đứa tôi hôm Nguyên Ân đăng quang Manhunt cho hai vị thân sinh chiêm ngưỡng.
- Đây, bạn đứng ở giữa, mặc vest ấy ạ. - Tôi phóng to bức ảnh lên.
- Đẹp trai, sáng sủa phết nhỉ? - Mẹ tôi khen.
- Xời, bạn còn là Nam vương cuộc thi sắc đẹp trường con đấy bố mẹ ạ. Bạn giỏi lắm, học bổng liền mấy kì. Còn sắp đi du học Anh rồi cơ. - Tôi nổ mũi khoe khoang. Ngại gì thì ngại chứ việc khoe thành tích của Nguyên Ân thì cứ phải để tôi. Bao nhiêu giải thưởng gì tôi thuộc làu làu.
- Bao giờ dẫn bạn về bố xem. - Bố nói.
Tôi đưa tay phải lên trước trán ý muốn nói "Đã rõ ạ".
- Con gái mẹ ngố thế này mà vẫn có bạn theo đuổi à? - Mẹ nhắc lại câu đùa muôn thuở. Đúng là trong mắt mẹ tôi lúc nào cũng chỉ bé bỏng như trẻ lên năm.
- Ứ hừ, mẹ lại đánh giá thấp con mẹ rồi. - Tôi giở giọng làm nũng.
- Mày giỏi, giờ cũng có người yêu rồi. - Anh tôi buột miệng khen ngợi - Bị bắt nạt thì nói anh.
Tôi rưng rưng nhìn ông anh:
- Hu hu, chắc chỉ em bắt nạt Nguyên Ân thôi.
- Biết ngay mà. - Anh tôi giơ tay ra véo má đứa em nghịch ngợm.
Bố mẹ nghe xong cũng không nhịn được mà phì cười.
- Bà nghe con bà nói kìa, con gái thì phải hiền dịu một chút, sao lại đi bắt nạt bạn bao giờ? - Bố tôi nhìn sang mẹ.
Mẹ tôi cũng chẳng vừa:
- Nó bướng giống hệt ông hồi đấy chứ còn gì nữa.
Anh em tôi nhìn nhau bụm miệng cười. Dù rằng anh tốt nghiệp đã lâu, và rằng tôi cũng đã đến cái tuổi đi học xa, nhưng cứ hễ về đến nhà, hai đứa lại chí chóe nhau không khác gì ngày còn bé. Phải mất đến gần hai năm xa nhà tôi mới hiểu, có đôi khi hai vị thân sinh chỉ ước căn nhà nhỏ được ồn ã như đã từng. Kể từ lúc anh em tôi đi, nơi này yên ắng như chưa từng được yên ắng, quanh năm suốt tháng chỉ còn bố mẹ lủi thủi vào ra, nhớ mong đến ngày cả gia đình tề tựu. Biết vậy nên tôi càng phải tranh thủ mọi lúc để về nhà trước khi bị tư bản bào đến không ngóc đầu lên được, ít ra còn an ủi bố mẹ được một chút. Bố mẹ đợi anh em con, rồi sẽ có ngày bọn con đón bố mẹ xuống thành phố.
***
Năm cũ qua đi, để lại trong lòng người bao tiếc nuối. Còn nhớ Tết năm ngoái lẫn mùa hè rồi, tôi mạnh miệng đặt ra 7749 mục tiêu cao cả để phát triển sự nghiệp sau này. Ấy thế mà cái ngày cuối năm, khi bắt đầu kiểm kê lại số nhiệm vụ đã thực hiện được, tôi chợt nhận ra cả năm qua tôi không làm được trò trống gì cả.
Ngoài việc mua quà tặng từng thành viên trong gia đình và có người yêu (tôi không cho là việc có người yêu là một thành tựu), tôi thật sự không làm được gì khác nữa. Học bổng du học lẫn trên trường không được, huy chương bóng đá không có, đến khóa học thiết kế học từ tháng này đến tháng khác cũng không xong nốt. Thậm chí trong vòng mười hai tháng, ba trăm sáu mươi lăm ngày, tôi không có một ngày nào tự giác tập thể dục hay ăn đủ ba bữa. Chưa kể, từ lúc nghỉ việc phục vụ, tôi không có thêm một đồng thu nhập nào mà còn bòn rút kha khá tài sản của gia đình nữa. Học phí cao đã đành, tôi lại chẳng chịu lập kế hoạch chi tiêu, thành ra có đến hơn nửa số tháng vượt ngân khố cố định. Chết, chết, cứ sống một cuộc sống vô kỉ luật như vậy thì đến tầng hầm của Landmark tôi cũng không đưa bố mẹ vào được chứ đừng nói là tầng cao nhất. Phải chấn chỉnh lại ngay!
Tối Đêm 30, chưa xem hết một nửa chương trình Táo quân với bố mẹ và lão anh, tôi đã trốn ra gọi điện cho Nguyên Ân hẳn hai tiếng. Để làm gì? Để lập danh sách mục tiêu cần làm cho năm tới chứ sao nữa.
- Bình thường đằng ấy lập kế hoạch cho năm mới thế nào? - Tôi hào hứng lấy cuốn vở thật mới ra, nắn nót ghi vài dòng giới thiệu cơ bản trước khi vào việc chính.
- Ờ thì, anh ghi khoảng năm mục tiêu lớn ra, rồi trong mỗi mục tiêu lớn lại có khoảng mười nhiệm vụ nhỏ. Chia nhỏ ra thì sẽ dễ thực hiện hơn, anh hay làm vậy đấy.
Đúng là cuốn từ điển ngàn trang của tôi, cái gì cũng biết.
- Ví dụ như đây muốn tiết kiệm sáu triệu từ giờ đến cuối năm thì mỗi tháng chỉ cần để dành năm trăm nghìn thôi nhỉ? Phải vậy không?
Tôi nói, và để tỏ ra là một người học trò hiểu bài, tôi hí hoáy ghi ra một số mục tiêu mà bản thân nghĩ là phù hợp cho năm tới, cụ thể là:
1. Tặng bố, mẹ, anh trai, Nguyên Ân, Quế và Điền, mỗi người một món quà.
2. Mỗi tháng không vượt quá mức năm triệu.
3. Tiết kiệm sáu triệu/năm.
4. Hoàn thành các khóa học về đồ họa và dựng phim.
5. Tìm công việc phù hợp với năng lực.
Ở mỗi mục tiêu lớn tôi lại chia thành các nhiệm vụ nhỏ hơn hệt như lời Nguyên Ân bày. Xong xuôi, tôi giơ lên cho "thầy" kiểm tra lại.
- Duyệt. Anh chụp lại rồi, cuối năm em mà không thực hiện được thì... anh bắt em đạp xe chở anh khắp Quận 1 trong vòng năm ngày.
Tôi bĩu môi:
- Được, chấp nhận mức hình phạt. Chỉ sợ đằng ấy ngồi không nổi, chứ đây chở mười ngày còn được.
Ngó thấy bóng dì Nguyên Ân đằng sau lưng anh, tôi tò mò hỏi:
- Đằng ấy không phụ dì chuẩn bị cỗ cúng Giao thừa hả?
- À... - Cứ tưởng Nguyên Ân sẽ chỉ lảng đi, nào ngờ anh vô tư đáp - Nãy anh có giúp dì bày biện thức ăn rồi. Xong rồi dì thấy em gọi nên cho anh giải lao.
Hóa ra Nguyên Ân cũng có tiếp thu lời tôi nói, dù trông mặt ai đó vẫn còn sượng xạo, gượng gạo lắm. Nhưng không sao, muốn thay đổi một người đâu phải một sớm một chiều mà làm ngay được.
- Nói thế nghĩa là... - Tôi ngớ người như gặp phải vong - Dì biết hai mình quen nhau rồi á?
Nguyên Ân cười nửa miệng, vừa ngạc nhiên vừa mỉa mai:
- Hôm bữa em chẳng đăng tin công khai còn gì? Anh cũng kết bạn với dì trên Facebook mà.
- Chà... Biết vậy không đăng nữa, thiên cơ lộ hết rồi.
Vừa dứt lời, tôi thấy dì Nguyên Ân lại gần chỗ anh, ghé sát mặt vào màn hình điện thoại. Lần thứ hai trong vòng năm phút Cát Ân ngớ người tưởng là bị ai nhát ma.
- Con... con... chào dì ạ. - Không biết từ bao giờ mà tôi từ Ân bình thường thành Ân cà lăm, ăn nói cứ lắp ba lắp bắp.
Nghe tôi chào, dì mỉm cười đáp lại:
- Chào con. Nghe hai đứa tíu tít nãy giờ mà dì cũng phải tò mò ra ngó một chút.
Dì có gương mặt tròn đầy phúc hậu, mái tóc đen nhánh dài buộc thấp. Chiếc áo dì mặc gợi tôi nhớ đến nét đẹp của người phụ nữ Á Đông truyền thống, bình dị, lam lũ mà vẫn dịu dàng, đức hạnh.
Thế rồi, Nguyên Ân vội nói:
- Thôi, em cũng chuẩn bị cỗ cúng đi. Anh cúp máy đây.
Tôi cũng chỉ biết tạm biệt dì rồi tắt máy. Thì ra không chỉ có mình tôi ngượng ngùng khi công khai với gia đình. Vừa mới nãy thôi tôi còn thấy hai má mập mờ cũ ửng đỏ như thiếu nữ.
"Có lẽ sẽ xả chương bộ này vì quắn quéo hai đứa ><"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com