Chương 3: Bạn cùng phòng mới
Sau một mùa Tết được bố mẹ vỗ béo, tôi lại ngậm ngùi trở lại ổ lợn ở Sài Gòn để tiếp tục việc học dở dang. Đợt này đi học, tôi và Quế vừa hay tìm được bạn trọ mới, đồng nghĩa với việc không cần ăn dè sẻn tiết kiệm như trước, lâu lâu làm dăm ba chầu cà phê cũng không lo cuối tháng mì tôm ba bữa.
Hôm bạn cùng trọ mới dọn đồ sang thì cả tôi và Quế đều đi học chưa về. May sao lại có Nguyên Ân nhận lời hỗ trợ. Lúc tôi với Quế có mặt trước cửa nhà, Trang Đài - tên bạn cùng phòng mới - đang ngồi chồm hổm bên chân cầu thang, cách đó không xa là Nguyên Ân đang mải mê... bấm điện thoại.
Bình thường Nguyên Ân không phải người mê game (tại không biết chơi), mà hiện tại cũng không bận đến mức phải cắm mặt vào màn hình như thế. Rõ là tôi đã có lời nhờ vả, vậy mà ai đó cứ thờ ơ với như không. Mặt thì cứ hằm hằm như chó giẫm phải phân thế kia thì có mười Trang Đài cũng chẳng dám mở lời.
Thế là trong lúc Quế đi ra làm quen với cô tiểu thư Đài "các", tôi bực dọc bước đến, nhéo tay Nguyên Ân một cái rõ lâu.
- Sao đây nhờ bưng đồ lên giúp bạn mà đằng ấy cứ lù lù ở đây thế? Rồi mắc gì bực?
- Tại em chứ ai. Em về muộn quá, anh đói.
Trong đầu tôi xuất hiện một chữ "Hả?" to tướng.
- Ủa, đói thì tự đi ăn đi, sao phải đợi? - Tôi nhăn nhó.
- Không, anh đợi Ân về ăn. - Đến đây, Nguyên Ân liền bỏ ngay bộ mặt cau có để xuống nước, bắt đầu quá trình làm nũng thường niên. Song, tôi chẳng hơi đâu mà đáp ứng mấy yêu cầu lặt vặt này của mập mờ cũ.
- Giờ đằng ấy phụ Trang Đài bưng đồ lên đi. Xong rồi năm đứa mình đi ăn. Kim Điền đang ở nhà phải không?
Nghe thế, ai đó chỉ gật đầu đầy hờn dỗi rồi chầm chậm tiến gần đến nơi Trang Đài đang đứng. Nghe Quế kể thì Trang Đài học cùng khóa tổ trọ nhưng lại khác ngành, hình như là bên Tài chính. Lần này chuyển nhà, cô bạn chẳng có gì nhiều nhặn ngoài thùng đồ to kềnh đang được Nguyên Ân vác lên. Còn bao đồ lặt vặt, tôi, Quế với Trang Đài chia nhau mỗi đứa cầm một ít. Lên đến phòng, chỉ có mình Trang Đài thở hồng hộc, mặt mũi đỏ bừng lên, trong khi tôi với Quế thì đã quen với cữ leo năm tầng nên chẳng lấy gì làm kiệt sức, vẫn cứ cười nói như không.
- Đây, chào mừng đến với căn phòng mới của mày. - Con Quế đưa tay sang ngang một phần tư vòng, tự hào giới thiệu. Sở dĩ con Quế có cái "tự hào" ấy là vì hôm qua tôi với nó đã thức đến ba giờ sáng để dọn dẹp phòng ốc gọn gàng, tinh tươm rồi. Ít ra cũng phải để lại trong lòng người bạn mới chút ấn tượng đẹp chứ.
Hôm nay là buổi đầu tiên Trang Đài được tận mắt xem nhà, còn trước đây chỉ mới nhìn qua ảnh. Song, vì biết tôi, Quế lẫn hai anh hàng xóm đều học Ngoại thương nên Trang Đài mới không do dự mà chốt kèo. Quế tự tin quảng cáo:
- Nếu chấm độ sạch sẽ trên thang điểm mười thì tao với Ân chỉ được chín, chín rưỡi, nhưng nếu chấm độ mặn mòi thú vị trên thang mười thì bọn tao chắc chắn phải mười một. Mấy tháng cuộc đời sắp tới của mày chắc chắn sẽ không nhạt nhẽo.
- Cảm ơn bọn mày nhá. - Trang Đài nhìn chúng tôi cảm kích.
Thấy Nguyên Ân đẩy thùng đồ lỉnh kỉnh vào nhà đến vã mồ hôi hột, cô bạn ngẫm nghĩ một lúc rồi nói nhỏ bên tai tôi - Nhìn cậu này quen lắm, có đi thi ở đâu không?
Tôi cũng thuận miệng thì thầm theo:
- À, Manhunt Thanh lịch đấy. Nhưng mà đang rút hồ sơ chuẩn bị du học.
Thật ra ai đó còn là bạn trai tôi nữa, nhưng mà tôi ý nhị giấu nhẹm đi.
- Ồ vậy hả? - Trang Đài hỏi một câu cho có lệ rồi im bặt.
Trưa ấy, tổ trọ bọn tôi và Trang Đài đặt cơm về phòng cùng ăn.
- Ơ hôm nay Quế Quế không nấu à? - Kim Điền vừa dậy, uể oải khoác tay lên vai Quế. Tôi tưởng Nguyên Ân đã sến lắm rồi, nhưng quả thật vẫn chỉ là đệ tử của ông tổ thồn cơm Kim Điền. Từ ngày thiếu gia Bình Dương quen được người trong mộng, không lúc nào tôi thấy bụng mình được nghỉ ngơi.
- Hôm qua tao nói tao về trễ rồi mà mày ở nhà không rã đông đồ ăn đi. Mười một giờ mới dậy! - Nói rồi, con Quế huých cùi chỏ vào ngực cậu thiếu gia. Hẳn nó đang tức lắm nên mới cú thụi vừa rồi mới mạnh bạo như thế.
Kim Điền không những không trách cứ mà còn ỉ ôi:
- Hu hu anh xin lỗi Quế Quế, mai anh sẽ nấu bù mười bữa mà.
Lúc năm đứa đồng loạt ngồi xuống, chẳng hiểu sao Trang Đài lại kẹt giữa tôi và Nguyên Ân. Sợ bạn mới vừa vào đã phải ngượng nghịu nên tôi không muốn lên tiếng đòi đổi chỗ. Với cả tôi với Nguyên Ân dính nhau suốt, ăn tạm bữa nay cũng chẳng chết ai. Ấy thế mà con Quế miệng nhanh hơn não đã kịp nói:
- Con Ân đổi chỗ cho Trang Đài đi kìa.
Trang Đài ngây ngô hỏi lại:
- Ủa sao vậy?
Quế nửa ngạc nhiên nửa kì thị đáp lại:
- Thì... Hai đứa nó bồ nhau? Mày chưa biết hả?
Hệt như những gì tôi dự đoán, Trang Đài "ồ" một tiếng rất sượng rồi tự động đổi lại chỗ cho tôi. Bữa cơm sau đó của năm đứa chẳng có gì đáng chú ý, chỉ có tôi và Quế, kẻ tung người hứng, kể vài ba câu chuyện vô thưởng vô phạt cho bạn mới cùng nghe.
Chiều ấy, trong lúc Trang Đài bận dỡ đồ thì ở bên kia, Nguyên Ân cũng thu dọn quần áo chuẩn bị cất cánh. Quế tinh ý liền bảo:
- Thôi mày sang phụ anh Manhunt dọn dẹp đi, tao ở đây với Trang Đài được rồi.
Tôi cười như được mùa, rối rít lay tay đứa bạn thân:
- Yêu lắm anh Quế.
Nguyên Ân dự sẽ ở lại Sài Gòn thêm hai tuần nữa để hoàn tất các thủ tục liên quan, sau đó sẽ về lại Đắk Lắk một thời gian nữa trước khi có thông báo nhập học chính thức. Nói như vậy nghĩa là thời gian hai đứa bên nhau chẳng còn nhiều. Tôi mừng vì anh bạn hàng xóm chở mình đi học ngày nào giờ đã chạm tay vào ước mơ du học bên trời Tây, song, cũng buồn vì sắp phải xa cách nghìn trùng.
Đồ đạc của Nguyên Ân chẳng có gì nhiều nhặn: Vài ba bộ quần áo, một túi đồ nhỏ nhặt linh tinh và ba chồng sách cao ngút trời.
- Anh chỉ đem quần áo với túi đồ kia về thôi. Em ở lại chăm giúp anh mấy chồng sách.
Tôi trưng cái biểu cảm hơi lố trước mặt mập mờ cũ:
- Hả? Thật á? Đây muốn lắm, nhưng mà... - Tôi vờ mếu máo - Nhà chật rồi, còn phải cất sách trong tủ quần áo nữa. Quế mà biết thì tiêu đời...
- Tưởng chuyện gì chứ việc Quế để anh lo. - Ai đó tự tin vỗ ngực.
Mà tôi thừa biết Nguyên Ân là kiểu người làm được mới nói. Thế nên thôi vậy, trăm sự nhờ anh đó mập mờ cũ. Dù sao được kế thừa gia sản sách của Nguyên Ân vốn là ước mơ giấu kín của tôi bao lâu nay.
Nói giúp Nguyên Ân thu dọn đồ đạc là thế nhưng thỉnh thoảng tôi cũng ngó sang phòng mình xem Trang Đài có cần một tay không. Thế mà cứ hễ không thấy tôi là ai đó lại:
- Ân, anh không tháo được cái dây này, giúp anh với.
- Ân, anh nhét chật quá vali muốn bật khóa rồi.
- Ân...
Thật ra mấy chuyện vặt vãnh ấy Nguyên Ân dư sức làm được nhưng mà cứ phải một câu "Ân", hai câu "Ân" mới thấy sướng bụng cơ.
Rồi đang trong lúc quét dọn, tôi bất ngờ nhìn thấy vỏ bao tai nghe hình cá mập con trông rất giống của tôi nhưng lại chỉ có phần thân dưới. Đến đây tôi cũng lờ mờ đoán ra rồi, nhưng vẫn vờ ngốc tra hỏi thủ phạm:
- Đằng ấy có gì muốn nói không?
Thấy đối phương gãi đầu ngượng nghịu, còn vờ nhìn sang hướng khác đánh trống lảng, tôi thụi cùi chỏ vào bắp tay bị cáo rồi vội quay mặt đi, không để ai đó thấy cái mặt đang nóng bừng của tôi. Hóa ra lần ấy cái nắp vỏ bao mà Dylan thật sự không còn nữa. Sợ tôi buồn, Nguyên Ân lén đặt mua một cái y hệt rồi đưa lại tôi cái nắp, còn cái thân thì giấu vào tủ quần áo. Hôm nay mà không sang phụ dọn dẹp, chắc cả đời sau tôi cũng không biết đến sự tồn tại của câu chuyện này.
- Tịch thu. - Tôi tuyên bố rồi nhét vào túi áo - Lỡ sau này có mất cái thân nữa.
Nguyên Ân nghe xong thì chỉ tủm tỉm cười rồi lại gấp đồ tiếp. Một lát sau, tôi cũng mủi lòng buông chổi, ngồi bệt xuống cạnh mập mờ cũ.
- Cảm ơn... Nguyên Ân. - Vừa phụ anh xếp lại vali tôi vừa lí nhí. Thật may là Nguyên Ân đã nghe thấy, đỡ mất công tôi phải nhắc lại cái câu ngượng ngùng ấy thêm lần nữa.
Biết tôi cảm động, Nguyên Ân được nước làm tới, còn lấy ngón trỏ gõ gõ vào má với vẻ vô tư:
- Hôn tặng anh đi.
Tôi nhếch mép cười khinh. Nắm tay tôi còn chưa dám, nói gì đến hôn má. Nhưng đổi lại, tôi đã nghĩ ra một cách hay ho hơn. Tôi đặt tay lên môi như bắt lấy nụ hôn rồi dùng chính những ngón tay ấy chạm nhẹ vào má ai kia, coi như đã hoàn thành nghĩa vụ.
Nguyên Ân tức lắm trước cái điệu lạ kì ấy của tôi nhưng rồi cũng phải phì cười:
- Rồi sẽ có ngày em phải đền cho anh mười lần hôn má.
Tôi bĩu môi lắc đầu, ra cái vẻ tự cao:
- Để xem đằng ấy làm cách nào.
***
Buổi đi học thứ hai của học kì hai năm thứ hai, tôi lủi thủi cuốc bộ một mình đến trường. Hôm nay Quế lại cúp học, báo hại tôi chẳng có ai dậy sớm cùng đi học. Thế rồi đang mải mê nghĩ ngợi, tôi bỗng nghe được âm thanh nào đó quen thuộc vọng lại từ đằng sau lưng. Liền sau, bóng ai vụt lên rồi chắn ngay trước mặt tôi buộc cái đầu tôi phải nhảy số. Thì ra ấy là Nguyên Ân cùng con chiến mã cũ, tiếng ban nãy là tiếng phanh "kin kít" mà tôi đã nghe cả năm rưỡi trời.
- Lên xe đi, anh chở đi học.
Tôi tủm tà tủm tỉm trèo lên, vui như mở cờ trong bụng.
- Ơ, tưởng đằng ấy đi thể dục chưa về?
- Thì anh cũng định thế, nhưng mà thiết nghĩ em cứ đi học còn anh cứ ở nhà mãi cũng chán. Nên anh định hai tuần tới sẽ đi học với em, cho vui.
Tôi nghe cái cụm "cho vui" mà chẳng thấy vui tẹo nào. Đi học thì có gì thú vị cho cam? Tôi còn ăn Tết chưa đã đây này.
- Chắc chưa? Đây muốn nghỉ chẳng được, đằng ấy lại đòi đi học.
Tôi nói đi học chẳng vui vì chưa được trải qua cảm giác đi học với mập mờ cũ bao giờ. Nhưng hai tuần mà Nguyên Ân nói sẽ đi học với tôi lại là quãng thời gian tôi cho rằng đáng nhớ nhất trong những năm tôi cắp sách đến trường, ít nhất là trên phương diện tình cảm, bởi vì:
1. Đi học có người xách cặp.
2. Đói có người ăn cùng.
3. Ngủ gật cũng có người ân cần gọi dậy điểm danh.
4. Bị thầy cô gọi bất chợt vẫn có khiên chắn an toàn.
Ngay lúc xuống xe, Nguyên Ân chìa tay ra bảo:
- Đưa cặp anh xách.
Tôi ngớ người ra một lúc thật lâu. Chà, đây là lần đầu tiên trong suốt mười bốn năm tôi đi học không kể mẫu giáo tôi được ai đó tự nguyện cầm cặp giúp. Hóa ra có người yêu học cùng trường cũng là một đặc ân không phải ai cũng có.
Tôi đúng kiểu người "nghiện còn ngại". Dù trong lòng vui tưởng sắp đến Tết lần hai nhưng miệng thì vẫn bảo:
- Thôi cặp nặng lắm, có cả máy tính lẫn sách vở.
- Nặng đến đâu anh cũng cầm được hết. - Ai đó rất tự tin với thể lực của mình.
Sợ thầy cô nào đi ngang qua thấy cảnh tượng hai đứa kì kèo lại đánh giá nên tôi đành trao cặp cho Nguyên Ân. Đoạn, tôi rụt rè đi trước, ai đó từ tốn theo sau, trông như thân chủ và tay vệ sĩ thân tín.
Ca đầu tôi học ở tầng năm. Ngoài việc phải chờ hàng thang máy dài ơi là dài thì tôi còn phải chung đụng với rất nhiều cá thể lạ mặt trong một lượt đi lên. Tuy chỉ có tối đa mười một người mỗi lượt, nhưng thang máy trường tôi nào có thoáng đãng gì. Khổ nỗi đi học vào thời điểm chỉ còn một phút nữa là vào tiết nên đành chịu, cứ đến lượt mình là cố mà chen vào thôi.
Tôi bụng bảo dạ đứng gần cửa ra vào cho khỏi bị ép ra nước, không ngờ chạy trời không khỏi nắng. Tôi bị dồn vào một góc, gần như lọt thỏm giữa đám đông vội vã. Nếu là những ngày đi học khác, có thể là tôi đã tắt thở ngay. Nhưng hôm nay bên cạnh tôi còn có mập mờ cũ. Thế là tôi chỉ việc giữ nguyên một vị trí, còn Nguyên Ân thì đứng chắn trước tôi, một tay chống lên thành thang máy, không để cho ai được phép giành oxy của tôi.
Cứ tưởng hai đứa tôi thế là yên phận, nào ngờ đến tầng thứ hai, thang máy đón thêm một giảng viên nữa đang mang thai. Rốt cuộc thì Nguyên Ân không thể chừa nổi cho hai đứa tôi một khoảng trống nào, và mặt tôi cứ thế úp vào ngực ai kia. Thôi thì ít ra trong lúc gần tắt thở, tôi còn thoáng ngửi thấy hương hoa lài thoang thoảng ấm mũi, còn hơn phải nạp vào phổi gần chục mùi mồ hôi trộn lẫn.
Thoát khỏi đám đông, tôi kéo Nguyên Ân phi thẳng vào lớp ngay trước khi thầy gọi tên điểm danh. May là không bị đánh vắng, nhưng xui là lớp chẳng còn chỗ ngồi cho hai đứa đi muộn trừ bàn đầu đối diện bàn giáo viên. Nguyên Ân thì cứ thì thầm giục tôi vào chỗ, cơ mà tôi còn đang bận nghĩ! Ngồi ở đây thì ngủ thế quái nào được nữa? Đợt này tôi đăng kí bốn học phần, một tuần sáu buổi học cả sáu, đều đặn từ sáu giờ bốn lăm phút sáng. Với kinh nghiệm dày dặn, tôi thừa biết kiểu gì mình cũng gục ngã giữa giờ, nhưng tiết nào thì tiết nhất định không thể là tiết này. Ai mà chẳng biết thầy lớp tôi có tiếng sát thủ, đừng nói đến chuyện ngủ gật, chỉ cần lim dim thôi là tới công chuyện với thầy.
Mười lăm phút học trôi qua, tôi hết chớp mắt rồi lại bấm bấm đầu ngón tay, cốt không để thầy thấy biểu hiện như sắp ngủ của mình. Biết vậy, Nguyên Ân ngồi bên cứ tủm tà tủm tỉm. Ừ thì cứ cười đi. Chỉ vì đằng ấy sắp cuốn gói sang Anh rồi nên mới cười cợt trên nỗi đau của người khác chứ gì?
Nói đúng ra, Nguyên Ân không cần phải đi học nữa, vậy nhưng vì vẫn còn nắm trong tay thẻ sinh viên nên ai đó mới ngang nhiên đi học cùng tôi. Lớp của thầy Nguyên Ân đã học từ học kì đầu năm nhất, do vậy khi mới bước vào lớp, mập mờ cũ đã vội lấy khẩu trang ra đeo. Song, như thế chẳng ngăn được thầy nhận ra gương mặt trò cưng. Trong lúc chờ lớp trưởng lên bảng sửa bài, thầy vui vẻ ghé đến bàn hai đứa tôi trêu chọc:
- Ai đi học thầy không nhớ, chứ trò thầy chắc chắn nhớ. Từ lúc trò thi Manhunt xong, thầy đi đâu cũng nhìn thấy mặt.
Trong tình huống này, đáng ra tôi nên lấy làm tự hào vì người yêu được thầy ưu ái, nhưng làm ơn đi, thầy cứ để ý Nguyên Ân thế này thì từ giờ về sau, có ông tổ nhà tôi cũng chẳng dám ngủ gật.
Biết không giấu được nữa, Nguyên Ân cũng đành tháo khẩu trang:
- Học xong học phần rồi nhưng em vẫn muốn được nghe lại bài thầy giảng.
Sau hôm nay, một lần nữa tôi phải khẳng định rằng trong tổ trọ chỉ có tôi là không mồm mép. Con Quế đã đành, thiếu gia Bình Dương đã đành, bây giờ đến cả Nguyên Ân cũng biết nịnh nọt.
- Trò hiếu học vậy thì thầy không cản đâu. Bao giờ bên Anh gọi đi nhập học vậy? - Thầy cười cười.
Trời ạ, không ngờ đến việc du học của Nguyên Ân mà thầy còn biết. Mạng lưới thông tin của các thầy cô trong trường đúng là không thể coi thường được.
- Dạ chắc tầm tháng 4 em khởi hành, thầy ạ.
- Bây giờ làm thủ tục là vừa. - Thầy nói, tranh thủ dặn dò đôi ba câu trước khi tiếp tục với bài giảng - Trước đây thầy không học bên Anh mà lại ở Pháp. Nhưng nếu cần cẩm nang đi đây đó bên Pháp thì nhắn thầy. Cố lên nhé trò Ân.
Tôi ở bên hết tròn mắt ngạc nhiên rồi lại âm thầm gào thét trong lòng. Thầy - người được mệnh danh là "sát thủ ngành Quản trị" - vừa cười với Nguyên Ân đến hai lần trong vòng năm phút, đã vậy còn nhiệt tình tư vấn cho mập mờ cũ kinh nghiệm đi du học. Tôi đoán có lẽ phần vì Nguyên Ân là trò cưng của thầy, phần vì "sát thủ" chỉ là cách gọi lúc thầy đứng lớp, còn khi rời bục giảng, thầy cũng bình thường như bao người bình thường khác, cũng có đời sống nội tâm cực kì phong phú không kém cạnh một người nghệ sĩ nào.
Thầy vừa cho lớp nghỉ giải lao, mấy bàn dưới đã bắt đầu xì xào nhỏ to. Tôi tưởng người ta chỉ đang buôn dưa nên chẳng mấy để tâm, mãi mới nhận ra chủ đề bàn tán của họ chính là Nguyên Ân. Cũng phải thôi, người được thầy tôi để mắt đến từ đầu buổi đến giờ chỉ có một mình mập mờ cũ. Tiếc là anh học xong môn này rồi, không thì tôi tha hồ sĩ với chúng bạn cùng lớp.
Chợt, bụng tôi reo réo biểu tình, buộc tôi phải uể oải rời chỗ để mua đồ ăn sáng.
- Đói. - Tôi nói với ai kia.
- Đi. Ăn xúp không? - Anh chộp ngay ví tiền từ trong túi, xông xáo đáp.
- Xời. - Tôi bĩu môi - Món tủ.
Ngày xưa, vào những buổi con Quế cúp học, tôi thường lủi thủi một mình ở Circle K lựa đồ ăn sáng. Kể ra không thân với lớp cũng là cái bất lợi. Mà có phải lúc nào Nguyên Ân cũng học chung lớp với tôi đâu? Thiếu gia Bình Dương cũng thế. Cứ hễ hôm nào Quế không đi học là tôi đâm ra thành đứa tự kỉ: ăn một mình, ngồi một mình một bàn trong lớp, làm nhóm nhưng chỉ có một thành viên.
Thế nhưng hôm nay đời Cát Ân sang trang mới rồi. Tôi không chỉ được hộ tống từ nhà đến trường mà còn từ trường đến Circle K. Tôi muốn ăn gì, uống gì, Nguyên Ân đều chiều tất.
- Để anh trả cho.
- Không, tự trả. - Tôi dẩu môi - Đằng ấy mà cứ chiều đây rồi sau này tính sao?
- Được thì em cứ vui cái đã. Chuyện sau này để sau này tính. - Nguyên Ân nói xong thì anh thu ngân cũng nhận xong tiền, thế là tôi khỏi trả.
- Ơ mà hôm nay Hương Tràm không đi học nhỉ? - Chợt tôi nhắc đến tên cô bạn ca sĩ nọ.
- Chắc vậy. Mà em quan tâm làm gì?
Thật ra Hương Tràm và Nguyên Ân là hai trong số ba người nhận được suất học bổng toàn phần danh giá của ngôi trường Dylan đang theo học, nghĩa là bây giờ cô nàng cũng giống Nguyên Ân, không cần phải đến trường nữa.
- Thì... đây tò mò không biết Hương Tràm sẽ phản ứng như nào nếu gặp bọn mình trên lớp.
Nguyên Ân nhún vai:
- Phản ứng sao cũng kệ. Anh chặn rồi khỏi mệt.
Tôi trố mắt nhìn mập mờ cũ:
- Thật á? Chặn thật á?
- Vậy là còn nhẹ nhàng. Dám mắng Ân của anh.
Tôi muốn hỏi thêm nhưng ngay lập tức phải khựng lại:
- Ân nào của đằng ấy?
- Thì Ân, Hoàng Cát Ân, quê Đà Lạt, học lớp C1, ngành Quản trị, trường Ngoại thương. Đủ rõ chưa?
Tôi giơ hai tay chào thua.
Sau ca học đầu tiên, Nguyên Ân xách cặp cho tôi đến phòng học bộ môn tiếp theo rồi bảo:
- Giờ anh xuống Ban Công tác Chính trị một lát, em vào trước đi.
Tôi ừ ừ ào ào rồi bình thản vào chọn chỗ, tự hứa với lòng không ngồi vào chỗ "đắc địa" nữa kẻo thầy cô lại tia. Vừa đặt mông xuống ghế, tôi đã thấy Hạ Cúc, Ánh Hồng, Nhã Đoan mon men lại gần.
- Trời, Ân. Chúc mừng cậu nhe. - Ánh Hồng toe toét lay tay tôi. Tôi còn chưa biết mình có thành tựu gì để được chúc thì Hạ Cúc đã vội chen vào:
- Quen được Manhunt Thanh lịch ngầu đét luôn á.
- Công nhận. - Nhã Đoan gật đầu lia lịa.
Nghe xong, tôi phẩy tay phân bua:
- Hơ hơ, có gì đâu. Cảm ơn nhiều nha.
- Hồi đó Đoan còn tưởng Nguyên Ân quen Hương Tràm cơ. - Nói xong, Nhã Đoan cũng thấy câu vừa rồi có vẻ không được hay nên lại bổ sung thêm - À, nhưng mà trông Cát Ân với Nguyên Ân dễ thương lắm.
Bộ ba người bạn còn định hỏi han thêm nhiều điều nữa nhưng Nguyên Ân đã nhanh chóng về lại chỗ.
- Trời, chào Manhunt nha. - Ánh Hồng mạnh dạn vẫy tay.
Nguyên Ân, chiến thần ngoại giao phiên bản nam (phiên bản nữ là Quế, nhắc nhẹ), cũng vui vẻ đáp lại:
- Chào. Tiếc quá, năm nay lại không được luyện tập cùng đội bóng nữ. Mong các cậu để ý Ân giúp tôi.
- Trời ơi! - Hạ Cúc thảng thốt - Cát Ân mới phải kèm bọn tôi 1:1 thì mới có cơ thắng ấy. Nhưng mà năm nay huấn luyện viên đi du học rồi, buồn thật.
Hạ Cúc, Ánh Hồng, Nhã Đoan chỉ tiếc vì chẳng được ai đó tập bóng cho, nhưng còn tôi... tôi còn phải làm quen với rất nhiều điều khi Nguyên Ân không còn ở đây nữa.
Trải qua một buổi đi học uể oải, cuối cùng tôi cũng được xách cặp về nhà. Rút kinh nghiệm từ trải nghiệm không mấy vui vẻ ở thang máy, tôi và Nguyên Ân thống nhất cùng đi xuống bằng đường thang bộ.
Thấy tay Nguyên Ân đung đưa theo từng nhịp bước chân, tôi mạnh dạn chìa tay ra chờ được nắm lấy. Cũng may mập mờ cũ của tôi là một người vô cùng tinh tế, không để tay tôi phải chới với quá lâu. Tay trong tay, hai đứa nhìn nhau rồi chầm chậm cất bước. Kể từ đó về sau, bất cứ khi nào có cơ hội lên xuống thang bộ, bọn tôi đều duy trì một thói quen nhỏ nhặt như thế.
"Sướng nhất bà Ân rồi :) Nói cho bà biết, những năm tui đi học tui chỉ có nắm... túi rác đi đổ thôi, hoặc nắm sổ đầu bài :)"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com