Chương Cuối: Ước vọng của những vì tinh tú
Sau đêm nhạc hôm ấy, tôi nhận ra kha khá điều lí thú.
Thứ nhất, nhà hàng Bình Kim ấy là của gia đình thiếu gia Bình Dương. Dễ hiểu thôi, "Bình" nghĩa là Bình Dương, "Kim" nghĩa là Kim Điền. Thật ra chẳng có đêm nhạc nào cả. Tất cả đều do bộ ba Nguyên Ân - Quế - Điền dày công sắp xếp. Nhưng khách đến ăn là thật, và họ vẫn trả tiền, chỉ có tôi và Quế là không. Còn tay thiếu gia Bình Dương - một trong ba kẻ chủ mưu, cậu ta cũng có mặt đấy, nhưng ngồi tít ở cái bàn cạnh cây dừa góc sân. May cho cậu ta là lúc ấy tôi chưa nhận ra.
Thứ hai, con Quế thừa nhận bản thân đã "ăn cắp" sổ nhạc của tôi để tình báo cho Nguyên Ân. Nhưng nó chống chế:
- Tao thề Ân ơi, trước đấy tao không biết Chàng trai suy là Nguyên Ân thật. Nếu cha nội ấy hát những bài mày thích thì có chăng là do cậu ta tự biên tự diễn, tao vô can. Tao chỉ hơi hơi nhúng tay vào đêm nhạc thôi.
- Hơi thôi à? - Tôi lườm nguýt con bạn - Mày chỉ tổ phỉnh tao là giỏi.
Thứ ba, Nguyên Ân thật sự đã kiếm được bộn tiền từ Chàng trai suy. Ngay từ đầu, tôi đã khẳng định ngay chủ kênh nắm rất rõ cách Tiktok vận hành. Với lượt view khủng, lại thêm IP từ Anh Quốc, Nguyên Ân bỗng chốc trở thành đại gia. Bấy giờ, anh còn đủ tiền để chi trả chi phí đi lại giữa hai nước mà không còn phải nhờ vả chú. Chỉ có điều, sau hôm hai đứa bọn tôi làm trò mèo trên sân khấu thì tài khoản của anh hụt đến những 200 ngàn người theo dõi. Thế mà Nguyên Ân vẫn cứ dửng dưng như không:
- Không bất ngờ lắm. - Tôi phải nghe câu này lần thứ 100 rồi.
- Em đoán người ta theo dõi anh vì thấy anh quá đẹp trai mà lại hát hay, muốn tìm cơ hội cưa đổ. - Tôi trêu - Nhưng mà hụt nhiều như thế thì tiếc thật.
Nghe xong, Nguyên Ân bật cười rồi tiện tay kéo tôi sát lại gần mình:
- Anh lập Chàng trai suy là vì em thôi, người theo dõi quan trọng gì đâu. Biết thừa em sẽ chặn hết, chặn cả Momo, nên anh mới nghĩ đến chuyện làm Tiktok. Lên được xu hướng thì khả năng em nhìn thấy là rất cao.
Tôi mắt chữ A mồm chữ O nhìn người bên cạnh:
- Không ngờ anh nghĩ đến mức ấy... Ôi mẹ ơi. Đồ mưu mô. Tránh xa em ra!
Nguyên Ân phì cười. Đoạn, anh lấy điện thoại ra hí hoáy một lúc. Tôi còn tò mò không biết anh đang giấu giếm tôi bí mật gì thì ai đó đã giơ điện thoại ra trước mặt tôi rồi vỗ ngực đầy tự hào:
- Em xem đi, anh mới đổi tên tài khoản. Giờ không còn Chàng trai suy nữa.
Đọc xong, tôi chỉ biết vỗ trán cười trừ. Đúng là không còn Chàng trai suy nữa, chỉ còn Chàng trai chỉ suy vì Cát Ân, và đó là Nguyên Ân của tôi.
Ngay sau đó, Tổ trọ bất ổn 404 đệ nhị ra đời, đánh dấu cho những tháng ngày bình yên sau đó của bốn đứa bọn tôi. Lúc lập nhóm mới, con Quế nhăn mặt thắc mắc:
- Mà tao chẳng hiểu sao gọi là bất ổn mà lại còn 404? Mày đặt tên chẳng xem phong thủy gì. Số bốn trong tiếng Hán đọc là "tứ", nghe na ná chữ "tử", xui thấy bà cố.
- Hứ, thế là mày chưa hiểu rồi. - Tôi nhìn con bạn bằng ánh mắt khinh thường - 404 là tứ bất tử, hiểu chưa? Tổ trọ của bốn đứa mình bất diệt. Bằng chứng là đệ nhị vừa ra đời đây.
Con Quế đến chào thua với lý thuyết của tôi.
Biết tin tôi với Nguyên Ân hợp tan, tan lại hợp, bố mẹ, anh chị mừng như đến Tết. Có lần chị tôi còn bảo:
- Bố mẹ đang chờ nhận sính lễ từ Đắk Lắk.
- Hơ hơ... - Tôi cười sượng trân. Còn lâu tôi mới chịu cưới xin. Đời còn trẻ, phải chơi cho đã.
Một năm sau, tôi tốt nghiệp với tấm bằng đỏ (trộm vía), phấn khởi bước chân vào thị trường lao động. Bấy giờ tôi đã tích lũy đủ cả kĩ năng cứng, còn kĩ năng mềm thì cũng gọi là tạm đi. Mới đầu lương có thể chưa cao, nhưng ít nhất tôi sẽ không chết đói.
Trộm vía lần hai, Quế với Điền cũng tốt nghiệp đúng hạn, bắt đầu tìm việc. Tôi bảo Quế rồi, chừng nào hai đứa lấy chồng thì ai mới về nhà nấy, còn mà độc thân thì cứ một túp lều tranh hai con dở người. Quế cũng gật đầu đồng tình. Sau đó, hai đứa phải ríu rít bên nhau thêm bốn, năm năm nữa cho đến lúc tôi chịu "chống lầy".
Còn nhớ năm ấy Quế băn khoăn, suy tư vì không muốn về Vũng Tàu, bây giờ thì nó đã có nhà riêng ở Quận 1, đường hoàng đón mẹ xuống ở cùng. Hiện tại nó đang làm Trưởng phòng Tổ chức sự kiện của một công ty giấu tên, lương một tháng không cao lắm, chỉ khoảng tám con số không. Ngoài ra, cứ mỗi hai năm nó lại cho ra đời một cuốn sách. Từ cái đứa tác giả mà theo nó là vừa vô danh vừa hỗn láo, Quế đã trở thành tác giả được nhiều nhà xuất bản săn đón, đập tan nỗi nghi ngờ của nó về năng lực viết lách của bản thân.
Trong khi đó, thiếu gia Bình Dương thì lại yên ổn tiếp quản cơ ngơi của gia đình. Sau bốn năm đầu tư thua lỗ, Kim Điền nhà ta nhận ra về trông coi nhà hàng cho bố mẹ còn sướng hơn ngày ngày ngồi trên đống lửa sợ tiền ảo rớt giá. Hẳn nhiều người sẽ hỏi sao ngay từ đầu thiếu gia không an phận luôn đi mà còn ra điều giận dỗi nhị vị phụ huynh? Ừ thì ít ra cậu ta đã dũng cảm theo đuổi con đường mà bản thân mong muốn để rồi nhận ra nó không phù hợp, còn hơn phải hối hận vì tuổi trẻ đã không sống hết mình.
Ngay khi tiếp nhận nhà hàng Bình Kim, Kim Điền tự ý đổi ngay thành Bình Kim Nguyệt. Ai không biết sẽ tưởng đó là cái tên xà lơ vô nghĩa, còn ai mà biết thì phải nức nở khen hay, vì vợ của Kim Điền là Nguyệt Quế mà.
Còn Nguyên Ân sau bao năm học tập vất vả nơi xứ người cũng đã về nước rước tôi. May quá, suýt thì tôi quá lứa lỡ thì. Có lần tôi ghé tai hỏi nhỏ anh:
- Sao giờ anh không làm Tiktok nữa? Vừa có tiền lại còn được thành người nổi tiếng.
Nguyên Ân hờ hững trả lời:
- Anh chỉ cover bài hát của các anh chị đi trước thôi thì sao mà bền vững được? Trừ khi anh tự sáng tác, nhưng mà anh không muốn theo đường nghệ thuật đâu. Chồng em có dự định riêng rồi.
Nói xong, Nguyên Ân xoè một đống tiền lẻ ra trước mặt tôi, tự tin nháy mắt:
- Đây, có tiền trong tay rồi thì khởi nghiệp thôi. Em tham gia với anh không?
Tôi gật đầu cười khổ. Không tham gia mà được à?
Sau đó khoảng một năm, tôi và Nguyên Ân chính thức... phá sản. Và như tôi đã nói, việc phá sản này không chỉ diễn ra một mà những chín lần. Trong lúc con Quế được đi du lịch đó đây với mẹ và chồng nó, thì hai đứa bọn tôi phải ở nhà ăn mì tôm, chờ thời cơ lấy lại vốn. Cũng may là kể từ lúc tốt nghiệp đến nay, tôi vẫn làm công ăn lương cho một công ty đồ họa. Thế nên ngay cả lúc khó khăn nhất, hai đứa vẫn xoay xở được bằng đồng lương của tôi mà không phải nhờ cậy đến gia đình hai bên.
Và sau bao năm lặn lội thương trường, cuối cùng lão chồng tôi cũng ngóc được đầu lên, bắt đầu ăn nên làm gia. Điều đầu tiên bọn tôi làm khi có tiền chính là xây cho gia đình hai bên, mỗi bên một căn nhà ở Sài Gòn.
Đúng như lời hứa, khi đã vững vàng, Nguyên Ân không ngại để tôi theo đuổi giấc mộng mà bản thân hằng ôm ấp: trở thành một nhà thiết kế đồ họa kiêm sản xuất hoạt hình (tài ba). Trong thời gian Nguyên Ân điều hành công ty của riêng anh, tôi được thỏa thích học thêm những khóa học đồ họa mà khi còn là sinh viên tôi chưa có cơ hội trải nghiệm. Sau đó, tôi còn được anh "sắp xếp" cho vào công ty chuyên về sản xuất hoạt hình cho trẻ em. Mãi đến lúc bị gia đình hai bên thúc giục, bọn tôi mới chịu nghĩ đến việc sinh con.
Thế là kể từ ấy, mặc kệ hai đứa có bận theo đuổi ước mơ đến đâu thì cứ sáng là tôi dậy cho con ăn, tiện tay là cho lão chồng mấy bộ quần áo, trưa ai về sớm thì nấu cơm, sau rồi người còn lại rửa bát, tối thì chơi với các con rồi gọi điện thăm hỏi bốn vị thân sinh.
Thật ra chặng đường từ một đứa tay mơ không biết gì đến nhà thiết kế đồ họa kiêm sản xuất hoạt hình tài ba của tôi hãy còn dài lắm. Bạn chỉ cần biết rằng dù đã lấy chồng, có con, đầu sắp hai thứ tóc đến nơi thì tôi vẫn không ngừng cố gắng vì một ước vọng cao cả tựa như những vì tinh tú. "Không ngừng cố gắng", chính nhà làm phim hoạt hình đại tài Walt Disney đã nói vậy đấy.
Con đường theo đuổi ước mơ chưa bao giờ là dễ dàng cả. Giống như Quế suýt từ bỏ giấc mộng lớn mà về quê an phận, hay thiếu gia Bình Dương sơ sẩy một chút là đã hối hận đầy mình vì không được thả ga đầu tư. Nhưng không phải cứ mãi đeo đuổi hoài bão là đã tốt. Nếu tôi không mất việc, nếu tôi và Nguyên Ân không chia tay, có lẽ hai đứa đã chẳng nhận ra mình đã thờ ơ với đối phương đến nhường nào.
Nhưng không sao. Tôi tin rằng mọi chông gai trên đường đời đều dạy ta những bài học quý giá. Sau tất cả, Tổ trọ bất ổn 404 bọn tôi vẫn bên nhau, cùng nhau chinh phục những vì tinh tú xa xôi. Và rất tiếc khi phải nói rằng, hành trình tuổi trẻ của tôi trên mặt giấy đã đi đến hồi kết. Cuộc đời thì vẫn cứ tiếp diễn thôi, nhưng bao hồi ức đong đầy tôi đều đã gửi trọn vào từng con chữ, chỉ mong khi đọc đến dòng này, bạn đọc cũng tìm thấy chính mình trong những mẩu chuyện dở khóc dở cười suốt thời Đại học của tôi. Cảm ơn bố mẹ, cảm ơn anh chị, cảm ơn Nguyên Ân, Nguyệt Quế, Kim Điền, cảm ơn vì đã là một phần của cuộc đời tôi. Cát Ân đã rất hạnh phúc!
Ps: Lúc viết đến đây, tôi vẫn mong tập nhật kí thức hai sẽ được các nhà xuất bản để mắt tới. Trước lúc đặt dấu chấm hết cho câu chuyện, tôi còn xin Quế nhả vía xuất bản. Không cần bán chạy, không cần tái bản, tôi chỉ cần nhìn thấy một mảnh thanh xuân của mình được đón ánh bình minh trên một kệ sách nào đó giữa lòng thành phố, vậy là quá đủ rồi, hì.
Lạ là vừa đặt bút xuống thì trời hửng nắng, chắc là sắp có một phép màu dành cho tôi rồi đây.
Ps 2: Ân à, nhà xuất bản nhận cuốn thứ hai này của em rồi. Em đã chuẩn bị cho ước mơ nhỏ nhoi được xuất bản chưa? Còn anh thì đã sẵn sàng làm phó nháy cho em trong hai buổi ra mắt sách sắp tới rồi.
Anh chỉ muốn em biết là yêu em nhiều, cảm ơn vì đã là một phần của cuộc đời anh. (Vui thật, sang tập hai em kể về anh tốt hơn hẳn.)
- Nguyên Ân -
"Với tinh thần vui là chính, Nana viết bộ này cực nhanh. Và tất nhiên những chương được đăng tải thì không có chương nào sửa rồi cả huhuhu... Nhưng đừng lo vì Nana sẽ dành cả 2025 này để sửa tất cả những bộ truyện đã viết, bao gồm Mập mờ cũ và Ước vọng.
Nói chung, Nana vẫn rất yêu thương song Ân và hành trình của hai đứa, nhưng mà kết thúc thế là êm đẹp rồi mà, nhỉ? Cũng hơi buồn vì hai đứa cũng không hoàn thành được sứ mệnh là đem đến niềm vui cho người đọc như ban đầu Nana kì vọng, nên lúc viết ra mấy lời cuối tui có hơi tiếc nuối thật. Cơ mà không sao. Mở bát đầu năm thế là vui rồi. Sắp tới, Nana dự định sẽ in Mập mờ cũ và Ước vọng thành 2 tập sách kỉ niệm, bìa siêu siêu cư tê >< Nhưng mà vì chưa sửa xong nên chưa dám hứa, cứ nhá hàng vậy đã.
Thôi thì cảm ơn và hẹn gặp lại nhá <3"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com