C: Cooking
- Xin chào quý...khách?
Đôi mắt nâu ngạc nhiên nhìn hai người trước mặt. Hai người bị nhìn, một người thì ngượng ngùng quay mặt đi còn người con lại thì vui vẻ hào hứng vẫy tay, cất cái giọng chẳng mấy nhỏ của mình chào cậu khiến cậu trai Nhật Bản suýt chút nữa là thủng màng nhỉ.
- Buổi tối tốt lành, Kiku!
Kiku ngập ngừng gật đầu chào lại, trong lòng thầm ái ngại khi là tâm điểm của hàng ngàn cặp mặt xung quanh. Ai bảo cậu ta lại lớn tiếng như thế ngay giữa quán như vậy chứ.
- Alfred-san... phiền cậu nhỏ tiếng lại một chút...
- Ồ? À, haha, xin lỗi cậu nhé Kiku, tôi nhỏ miệng lại ngay đây, ahaha.
Nói thế chứ âm lượng của Alfred cũng chẳng giảm được bao nhiêu phần trăm. Kiku cười khổ, gật gật cho qua chuyện. Lúc này thì người bên cạnh cậu chàng tóc màu nắng mới hắng giọng, tiện tay cốc đầu cái tên đang cười hề hề như một tên ngốc.
- Tên này, cậu bảo đây là nhỏ giọng lại ấy hả? Mà bỏ đi, mau vào trong thôi.
- Ui đau! Ê đừng kéo Artie! Tạm biệt cậu nhé Kikuuuu.
Yếu ớt vẫy tay chào tạm biệt, chàng trai người Nhật chỉ ước mình tan biến vào không khí đi cho rồi. Thế quái nào mà mới vào ca làm mà cậu đã bị chú ý đến như thế cơ chứ... Cơ mà, có điều này khiến Kiku không khỏi thắc mắc, một người như Arthur kia, theo như lời phàn nàn của Alfred mọi lần đến đây với cậu thì chắc hẳn sẽ chẳng bao giờ chịu đi vào mấy quán ăn nhanh như McDonalds cậu đang làm, vậy thì tại sao hôm nay con người ấy lại đến đây nhỉ? Điều này thật là đáng để tò mò đây.
------
3 tiếng trước, tại nhà của Alfred F. Jones.
- Hình như là phải làm như thế này...
- Bỏ cái này vào cái này thì phải....
- Đúng rồi, aha, sẽ mau chóng thành công thôi!
Hàng loạt tiếng động mờ ám vang lên ở căn bếp trong nhà, nơi mà ở đấy có một chàng trai tóc vàng cát đang loay hoay qua lại với cả đống nguyên liệu và những thứ đáng lý là nguyên liệu nằm vương vãi trên sàn nhà. Mặc kệ đống lộn xộn xung quanh, người con trai với đôi mắt xanh lục ấy vẫn chăm chú vào công việc của mình, với chiếc tạp dề đã loang lổ những mảng trắng tối vì đồ bẩn bắn lên.
- Một chút nữa là xong... Cố lên nào Arthur, mày sẽ làm được th- Bùm!
Câu tự động viên bản thân còn chưa kịp kết thúc thì một tiếng động đinh tai nhức óc đã phá nát mọi viễn cảnh hường phấn sau đấy. Cả căn bếp rung chuyển kéo theo sự chấn động của nguyên ngôi nhà và tiếng la thất thanh cùng âm thanh "bịch bịch" của người chủ nhà.
- Artie, có chuyện gì...vậy...
Người đứng nơi ngưỡng cửa á khẩu nhìn hiện trường. Alfred mới từ chỉ ra ngoài được mười phút thôi, chỉ là từ nhà đi ra cửa hàng tiện lợi mua chút nước ngọt và giờ hãy nhìn đây, nhìn căn bếp của cậu kìa! Chỉ mới có mười phút thôi đó, mười phút lệch mười bốn giây thôi đấy và nơi từng được gọi là bếp đã đi tong. Vì chúa Arthur ạ, liệu anh có thể cho tôi biết tài năng hay sức mạnh nào đã giúp anh có được khả năng hủy hoại đến chừng này!
- Al...? À...anh...chỉ là một chút lỡ tay...
Lông mày cậu người Mỹ giật giật. "Một chút" sao? Đùa nhau à? Tuy vậy nhưng nhìn vẻ mặt đầy vết xám đen đang ủ rủ hối lỗi của người kia, cậu không sao giận được. Thôi thì chấp nhận vậy, dù gì việc Arthur chuyên làm cháy bếp không phải là cậu không biết, đành coi như là tính người khó bỏ thôi.
- Anh ra ngoài ngồi đi, để tôi dọn dẹp trong này.
- Không sao chứ?
Con người vừa gây ra tai họa có chút áy náy nhìn cậu nhưng đáp lại, Alfred chỉ lắc đầu. Xắn tay áo lên, cậu đi tìm vật dụng cần thiết rồi cẩn thận vào trong căn bếp đã cháy đen hơn nữa, trong lòng thầm thở dài bế tắc. Anh ấy ở lại thêm vài tháng nữa thì tiêu luôn bếp nhà cậu mất. Đang dọn dẹp nửa chừng thì Alfred chợt quay ra, thấy ai đấy vẫn còn đứng tần ngần trước cửa nhà bếp thì cất giọng.
- Anh đứng đây làm gì thế?
- À thì...
- Yên tâm, so với lần suýt cháy nhà lần trước thì nhiêu đây nhầm nhò gì, anh đừng quá lo.
Mặt người nào đấy tối sầm lại trước câu nói. Đang định phụ hắn một chút thì tên khốn não hamburger ấy lại nói móc nói mỉa anh như vậy... Thế thì được, bố sẽ ra sofa nằm lì ở đấy luôn cho xem.
Chừng nửa tiếng sau cái bếp mới khôi phục được nguyên trạng của mình. Cậu chàng người Mỹ đứng thở hồng hộc, lạy hồn, mệt ra phết. Sau này cậu nhất quyết không để cho ông người yêu quý báu của mình ở nhà một mình trong bếp thêm một lần nào nữa, cho dù trước khi đi mọi thứ có vẻ ổn như thể nào cũng kệ, không là không. Bỏ qua chuyện đó đi, sau khi dọn cái bếp chết tiệt này xong thì có vẻ cơn đói đã tìm đến cậu, bằng chứng là cái bụng đang réo ầm ĩ không ngừng.
Đang định đi ra ngoài ăn thì đập vào mắt cậu là người nào đấy đang nằm ườn trên ghế. Chọt chọt vài cái, cậu nhíu mày khi người kia quay lưng úp mặt thẳng vào ghế, không thèm trả lời cậu. Bộ dạng thế này...chắc lúc nãy bị đụng chạm tự ái nên giận rồi... Với cái bụng đang biểu tình kiệt liệt, Alfred đành xuống nước trước với người còn lại, không thì chắc đến mai cậu cũng chưa được ăn tối.
- Này Artie...khi nãy tôi lỡ lời...xin lỗi...
- ....
- Tôi biết là anh chỉ có ý tốt muốn nấu cho chúng ta ăn... nên...nên...
Cậu thật không biết nói gì thêm nữa, ăn nói vốn chẳng phải lợi thế của cậu, đặc biệt là những lúc này. Vì lẽ đó, bầu không khí bỗng trở nên kì dị đến khó chịu, một người thì im im, một người lại cứ ngập ngừng mãi chưa nói hết một câu. Có lẽ cái không khí này sẽ còn tiếp diễn nếu như không có một tiếng "cốp" vang lên kèm tiếng la oai oái của cậu trai mắt xanh.
- Anh làm cái trò điên gì thế!?
- Ai bảo tôi nấu cho cậu hả? Chỉ là... dẹp nó đi, bụng cậu đang sôi lên kìa.
- H-hả... À...
Gò má Alfred hơi đỏ lên vì ngượng, bị người khác chỉ điểm thế này cho dù cậu mặt dày đến đâu cũng biết xấu hổ chứ. Ho vài tiếng để lấy lại thể diện, cậu ngước lên nhìn anh, con người đã ngồi dậy trên ghế và hết hờn dỗi từ đời nào.
- Vậy...đi ăn hể?
- Đành vậy, cậu muốn ăn ở đâu?
Đây là lần hiếm hoi mà Arthur đồng ý cho Alfred chọn địa điểm ăn uống nên đương nhiên không để mất cơ hội, cậu trả lời ngay tắp lự mà không thèm suy nghĩ, nhanh, gọn, lẹ.
- McDonalds.
Có kìm chế để mình không tuôn ra một tràng thuyết giáo, chàng trai người Anh cắn răng gật đầu đầy miễn cưỡng, cho dù vẻ mặt hiện tại còn nhăn hơn khỉ ăn ớt. Về phía Alfred, cậu chàng vui như được mùa, miệng nở nụ cười tỏa nắng nhanh chân thay đồ và kéo Arthur ra xe, trên đường đi còn huýt sáo đủ thứ bài nữa chứ.
Thở dài, anh chống tay lên bệ cửa xe rồi nhìn ra ngoài đường, môi khẽ nhếch lên thành nụ cười nhỏ. Coi như là lỗi do anh nên đành phải chấp nhận ăn thứ thực phẩm không mấy tốt cho sức khỏe đó thôi nhỉ?
Còn Alfred, cậu đã tính ra hàng loạt các món cần kêu cho bữa ăn nhân dịp lần đầu tiên Arthur chịu đi cửa hàng ăn nhanh như thế này rồi, chỉ còn chờ đến khi đến nơi nữa thôi.
Sau đấy, không còn nói cũng biết chàng trai người Mỹ đã bị chửi té tát như thế nào với một buổi tối gồm 50 vị hamburger trước mặt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com