Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

THE VOICES


"Cái gì? Ý của anh là gì khi bảo nó vẫn còn sống?" Jungkook bối rối hỏi.

Jimin trông rất mệt mỏi và cơ thể anh ấy hơi run lên mặc dù trời chẳng một chút lạnh. "Người đàn ông ... anh nghe thấy hắn. Hắn đang thì thầm vào tai anh và hắn đang ám ảnh anh. Jungkook, hắn sẽ không để anh yên đâu!" Anh òa khóc khi cuộn tròn lại và đặt tay lên tai mình.

Jungkook đã rất sốc trước tin tức này. "Cái gì? Anh có thể nghe thấy hắn? Hắn muốn nói gì với anh và hắn đang ở đâu?"

Jimin chỉ lắc đầu và vô tình bắt đầu cảm thấy khó thở, quầng thâm dưới mắt anh hằn sâu hơn và mồ hôi lập tức chảy dài trên làn da nhợt nhạt như những giọt mưa trên khung cửa sổ.

"Suỵt, không sao đâu. Em ở đây." Jungkook vừa nói vừa đưa tay qua và nhạ nhàng ôm lấy anh "Tập trung vào giọng nói của em thôi, Jimin."

Người kia dường như đã bình tĩnh lại một chút sau khi nghe lời khuyên của cậu và để cho giọng hát tuyệt vời của Jungkook ngân nga một giai điệu nhẹ nhàng trong tai mình. Chỉ điều đó thôi đã khiến anh cảm thấy thanh thản.

"Jimin, chuyện gì vậy?" Jungkook lo lắng hỏi sau khi nhận ra,

Đây không chỉ là cơn cảm lạnh. Bệnh của anh ngày càng nặng vì một lý do khác.

Jimin yếu ớt dựa vào ngực Jungkook và nhắm mắt lại. "Anh đã nghe thấy những giọng nói này - trong nhiều tuần và anh cảm thấy như mình đang kiệt quệ cả về thể chất lẫn tinh thần. Anh nghĩ rằng những giọng nói đó thuộc về tất cả những người vô tội mà anh đã giết trong đời và gia đình của họ. Họ đã chiến thắng, anh không thể yên ổn, vì vậy anh hầu như không thể ngủ vào ban đêm. " Anh thở dài thườn thượt và xoa trán bằng hai ngón tay. "Anh ước gì họ buông tha cho anh."

Jungkook cảm thấy một chút đau khổ giằng xé nội tâm trước giọng nói mệt mỏi của pháp sư. Cậu di chuyển bàn tay của mình để nó từ từ đan xen vào những ngón tay nhỏ bé của Jimin. "Tại sao anh không nói cho em biết?"

"... Anh nghĩ anh có thể tự xử lý nó. Anh nghĩ tôi đủ mạnh mẽ," Jimin đáp lại với một giọng yếu ớt, "nhưng anh đã sai. Đó là sự tra tấn, Jungkook. Cảm giác tội lỗi đang ăn mòn anh từ bên trong. "

Jungkook tức giận. Anh ấy tức giận vì Jimin lại cố gắng tự mình đối mặt với nỗi đau, rằng anh ấy đã giữ một bí mật khác với anh ấy và cố gắng đặt một lá chắn cứng rắn xung quanh mình.

"Jimin, anh không thể tiếp tục làm việc này. Anh không thể tiếp tục cố gắng làm mọi thứ một mình. Làm ơn, hãy để em giúp anh." Jungkook cầu xin khi cậu nắm cả hai tay của Jimin trong tay mình. Cậu ngạc nhiên khi cảm thấy chúng không còn lạnh như trước và nhiệt độ gần như bình thường.

Đôi mắt tối tăm của Jimin lướt qua khuôn mặt của Jungkook, và cậu thề rằng cậu ấy đã nhìn thấy một tia sáng xanh lóe lên qua chúng.

"Anh không cần giúp đỡ. Anh tự mình ổn."

"Nhảm nhí. Đừng cố tỏ ra mạnh mẽ nữa! Anh không thể buông bỏ lòng kiêu hãnh của mình và để người khác giúp anh một lần sao?" Jungkook rít lên. "Anh không còn cô đơn nữa, Jimin. Anh có em, nên hãy biết nhờ em giúp anh đi!"

Người lớn tuổi hơn sau đó hững hờ lườm cậu. "Tại sao phải thế? Chỉ vì chúng ta đã tha thứ cho nhau trong quá khứ, không có nghĩa là anh đã thay đổi, Jungkook à! Nếu em quên thì anh vẫn là một pháp sư băng, nghĩa là trái tim và cơ thể của anh không thể cảm nhận được cảm xúc thực sự và đau theo cách en cảm nhận chúng! "

Jungkook sau đó đẩy về phía trước và khóa môi Jimin, nắm lấy gáy anh để anh không kéo ra.

Nhưng anh ấy đã không. Jimin chỉ đơn giản là ngồi yên và hôn lại với đôi môi run rẩy di chuyển trên môi Jungkook. Cậu cau mày khi nếm thấy một vị mặn và mở mắt ra để thấy những giọt nước mắt của Jimin.

Cậu kéo ra và nhẹ nhàng lau một ngón tay cái bên dưới mắt mình. "Đừng hạ mình xuống như vậy, hyung ... Anh không phải là một con quái vật, và ngay cả tảng băng lạnh giá nhất cũng không thể chạm vào một trái tim."

Jimin sụt sịt và nắm lấy tay cậu, đưa nó lại gần da anh để an ủi. Vừa mở mắt ra một chút, tim Jungkook như ngừng đập.

Hai viên thủy tinh màu thiên thanh đang nhìn lên cậu bị chiếu xạ bởi những giọt nước mắt lấp lánh trong sâu thẳm của chúng. Đôi mắt của anh ấy đẹp và xanh đến mức Jungkook cảm thấy trái tim mình bị bóp nghẹt.

"Jimin, anh thật đẹp ..." cậu thì thầm khi cậu cúi xuống và hôn anh một lần nữa đầy say mê.

Sau buổi họp ngắn, họ âu yếm nhau bên dưới tấm ga trải giường màu trắng.

"Mỗi khi anh nghe thấy hắn, chỉ cần nói với em và em sẽ hát cho anh nghe. Nếu thứ đó thực sự vẫn còn sống, thì chúng ta sẽ phải đề phòng vì nó có thể ở bất cứ đâu." Jungkook tinh tế cảnh báo.

Jimin nhìn đầy mệt mỏi về phía những bóng đen trong góc phòng và nắm chặt tay người kia. "Ừ ... làm ơn đừng bỏ anh một mình. Jungkook, bây giờ anh sẽ tin tưởng em. Anh sẽ không bao giờ bỏ trốn nữa."

Một nụ cười hiện lên khuôn mặt phấn khởi của Jungkook khi cậu kéo người nhỏ hơn vào vòng tay ấm áp của mình và hôn lên đỉnh đầu anh. "Tốt, vì en sẽ không bao giờ cho phép anh làm điều đó nữa." Sau đó, cậu cười nhếch mép với người kia. "Anh đã trở nên rất bám người trong khoảng một tuần nay. Điều gì lại khiến anh như vậy?"

Jimin đỏ mặt nhìn sang chỗ khác, cảm giác hơi nóng trải khắp mặt. "Anh đổ lỗi cho em đó, Jeon Jungkook." Rồi anh thở dài và nở một nụ cười của riêng mình. "Nhưng đó là một điều tốt, anh đoán vậy ..."

"Chắc chắn." Jungkook nhận thấy đôi mắt của người kia không còn là màu xanh lam đẹp đẽ nữa mà là màu nâu caramel bình thường. "Này, mắt của anh không còn xanh nữa sao?"

"Hả? Ý em là gì? Mắt của anh chưa bao giờ xanh." Jimin nhướng mày phản bác.

"Phải, nó chỉ mới xuất hiện một giây trước. Nó thực sự kỳ lạ."

Sau đó, pháp sư băng nghĩ lại khoảng thời gian anh và Jungkook đánh nhau. Anh nhớ thoáng qua đã nhìn thấy đôi mắt của người trẻ có màu hổ phách, khác hẳn với bình thường.

"Jungkook, mắt em cũng từng chuyển sang màu đỏ. Khi chúng ta đánh nhau lúc trước đây, như thể chúng phát sáng vào ban đêm," anh ta nói với vẻ kinh ngạc. "Nó có nghĩa là gì?"

Jungkook bối rối lắc đầu. "Em không biết, nhưng có lẽ Yoongi hyung thì có." Anh nhìn xuống vẻ mặt bối rối của Jimin khi một ý nghĩ bất chợt hiện lên trong đầu anh. "Anh không giận vì bí mật của King Jiyong sao? Về chuyện nhà anh đã xảy ra sao?"

Jimin cuộn những ngón tay quanh lớp vải của chiếc chăn và thở ra. "Anh có, và nếu anh đang không cảm thấy quá mệt mỏi, anh có lẽ sẽ muốn giết ngài bằng tay không của chính mình. Ngài giữ bí mật về thảm kịch của Rose với toàn bộ vương quốc. Ngay cả khi ngài bị đe dọa bởi chính giọng nói như anh, anh cũng không thể hoàn toàn tha thứ cho ngài. Cha mẹ anh, những người anh vô cùng yêu quý, đã bị sát hại và không bao giờ được báo thù, nên tất nhiên anh rất tức giận!"

Giọng nói của anh đầy đau đớn - nỗi đau lớn đến nỗi ngay cả Jungkook cũng có thể cảm thấy nó đang trào dâng trong huyết quản của chính mình như một dòng chảy đều đặn. Anh không thể liên hệ được vì anh chưa bao giờ có cha mẹ quan tâm và yêu thương anh như những người bình thường.

"Em xin lỗi ..." Cậu thì thầm. "Chắc hẳn họ rất có ý nghĩa với anh."

Jimin nghịch ngợm những ngón tay thon dài của Jungkook trong khi hướng ánh mắt vào làn da bánh mật của cậu. "Họ là tất cả những gì anh thực sự có ngoài em."

Chẳng bao lâu sau, Jimin đã ngủ thiếp đi trong lồng ngực ấm áp của Jungkook, và người trẻ hơn nhẹ nhõm hở ra.

Đó là điều làm cho chúng ta khác biệt hơn ... Trong khi anh vẫn có cha mẹ, em không có ai cả. Chỉ có anh ở đó vì em, Jimin. Đó là lý do tại sao em không thể để anh đi lần nữa ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com