Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

1 - Những điều đã bị bỏ lỡ

Cale ngồi trên ghế trong khi uống ly trà ngọt mà Ron đã pha cho anh.

Anh nhớ lại cái cách mà vị người hầu nhìn anh. Giống như là ông đang cố gắng giải một câu đố. Chắc hẳn anh đã hành động quá khác so với mọi khi. Dù sao thì anh cũng không thể nhớ mình đã hành động như thế nào vào năm bốn tuổi.

Anh mất bình tĩnh vì tin tức bất ngờ nhưng may mắn là anh đã phục hồi đủ nhanh. Biểu hiện bên ngoài của anh thôi.

Bên trong, tâm trí anh vẫn đang rối bời.

Em trai? Một người em mà anh chưa bao giờ được cho là có?

Cái quái gì đang xảy ra ở đây thế? Đây có phải là một nơi khác không? Anh đã không sống lại mà thay vào đó đã được chuyển đến một thế giới gần như giống hệt nhau?

Những gì đang xảy ra không hề hợp lí đối với anh, đó là lý do tại sao anh chọn cách dừng lại và cố gắng bình tĩnh bản thân và suy nghĩ.

Cale thực sự muốn chạy đến bên mẹ anh ngay bây giờ nhưng trước tiên anh phải chuẩn bị tinh thần cho cuộc gặp mặt.

Rốt cuộc thì đã hơn ba mươi năm kể từ lần cuối cùng anh nhìn thấy bà. Anh không đủ khả năng để gục ngã trước bất cứ ai.

Đứng dậy, anh nói với Ron.

"Đưa ta đến gặp Mẹ."

Ron không trả lời ngay lập tức. Anh ta nhìn chằm chằm vào Cale trong ba giây trước khi cúi đầu và quay người dẫn đường.

"Như ý nguyện của ngài thiếu gia."

Họ đi trên hành lang quen thuộc của nhà anh. Một ngôi nhà đã bị phá hủy và tắm trong máu ở đời trước của anh.

Cuối hành lang là một cánh cửa dẫn vào phòng mẹ anh.

Đã hơn ba mươi năm kể từ lần cuối cùng anh đến khu vực này của biệt thự. Cale dừng lại trước cửa và hít một hơi dài, run rẩy.

Anh có thể cảm thấy tim mình đập mạnh vào khung xương sườn đến mức anh sợ rằng người hầu lão luyện của anh sẽ nghe thấy.

Cale ra hiệu cho Ron gõ cửa.

Có tiếng cho phép vang lên và Ron mở cửa.

Điều đầu tiên anh nhìn thấy khi cánh cửa mở ra là bóng dáng của một người đàn ông.

Một người mà anh đã không gặp trong nhiều năm.

Cale cảm thấy đôi chân của mình tự di chuyển để bước vội đến người đàn ông.

"C-Cha!" anh gọi lớn trong khi chạy.

Cha anh ôm anh vào lòng và cười.

"Làm sao vậy? Con nhớ cha nhiều như vậy sao?" Deruth hỏi xoa đầu vào con trai mình.

Cale gật đầu vùi mặt vào cổ cha anh, cố ôm chặt hơn.

Một tiếng cười khẽ truyền đến tai anh.

"Cale chắc hẳn cuối cùng cũng đã nhận ra được mối đe dọa là em trai của nó rồi." mẹ anh cười nói.

Anh quay đầu lại và nhìn người đang ngồi trên chiếc giường, đó là mẹ anh.

Tóc đỏ như hoa hồng, da trắng như tuyết. Khuôn mặt thanh tú xinh đẹp với nụ cười làm ấm lòng người.

Mẹ anh ấy ở đó. Còn sống. Mỉm cười với anh.

Cale đóng băng. Đầu óc anh trở nên trống rỗng.

Anh cảm thấy cha đi lại gần mẹ với anh vẫn còn trong vòng tay của mình.

Deruth đặt Cale xuống giường. Cale nhìn chằm chằm vào mẹ mình.

"Hửm? Gì vậy con yêu?" mẹ anh ngọt ngào hỏi, nhẹ nhàng nâng tay lên chạm vào mặt anh.

Cale cảm thấy bàn tay ấm áp của cô trên má anh.

Bà thật ấm áp. Bà còn sống.

Nước mắt từ từ trượt dài trên khuôn mặt nhỏ nhắn của anh khiến cả cha và mẹ hoảng hốt.

"Cale! Có chuyện gì sao? Con có bị thương không !?" bố anh liền ngồi bên cạnh và xoa nhẹ vào đầu cậu.

"Cale, con yêu, mẹ đã làm gì sai à? Con thấy buồn sao?" mẹ anh lo lắng hỏi.

Anh nhìn bố mẹ anh qua lại. Cả hai đều có biểu hiện lo lắng trên khuôn mặt của họ, cả hai đang tập trung vào anh.

Cale mỉm cười và lắc đầu.

"Không! Con rất vui!" anh vui vẻ trả lời lau nước mắt.

Quả thực anh đang rất hạnh phúc. Anh đã mất họ một lần nhưng bây giờ họ đã ở đây. Trước mặt anh.

Cale tự hứa với bản thân rằng anh sẽ không để mất họ lần thứ hai.

Mẹ anh cũng mỉm cười và kéo anh lại gần hơn trong vòng tay của bà.

Cale hít hà mùi hương quen thuộc mà anh nhớ. Anh đắm mình trong hơi ấm của vòng tay mẹ.

"Con không tới đây vì em trai à?" mẹ anh hỏi anh.

"Em trai?" Cale nghiêng đầu sang một bên.

"Đúng, em trai của con." mẹ anh trả lời với một cái véo mũi và cười khúc khích.

Anh ngạc nhiên trước tiếng cười của mẹ trước khi nhớ lại những gì bà nói.

'Ồ, đúng rồi. Mình dường như có một đứa em trai. '

"Em ấy đang ở đâu ạ?" anh hỏi.

Drew mỉm cười và chỉ vào một chiếc cũi trẻ em sang trọng bên cạnh giường. Anh thậm chí còn không để ý đến cái cũi vì sự tập trung của anh là bố mẹ.

Ba đứng dậy đi đến cũi nhìn vào trong. Ông cúi xuống ôm lên một bọc vải.

Deruth bước lại giường cẩn thận nâng niu cái bọc và ngồi bên cạnh Cale.

Cale có thể nhìn thấy một búi tóc đỏ ló ra khỏi chăn.

Anh nín thở khi cha anh từ từ đưa cái bọc ra cho anh xem.

Bên trong là một đứa trẻ sơ sinh với mái tóc màu đỏ như của anh. Với đôi má phúng phính ửng hồng và đôi bàn tay nhỏ nắm lấy đầu mình.

Đứa bé đang ngủ yên bình nhưng chỉ có một ý nghĩ hiện lên trong đầu Cale.

'Em ấy thật đẹp.'

Cậu trông giống mẹ hơn là anh. Mặc dù có những nét rất giống mẹ nhưng với mái tóc đỏ, anh chàng thường được nhận xét rằng trông giống chú của mình hơn, giống như phiên bản nam của mẹ mình.

Nhưng đứa bé trước mặt này giống hệt Drew. Giống như cậu là bản sao thu nhỏ của bà vậy.

Anh không khỏi tự hỏi làm thế nào mà một đứa bé lại có thể xinh đẹp như thế này. Không phải tất cả trẻ sơ sinh đều giống nhau khi vừa mới sinh ra sao?

Đứa bé từ từ mở mắt như thể cảm nhận được cái nhìn chằm chằm của anh.

Đôi mắt của cậu có màu nâu đỏ giống như mắt của anh nhưng nó có vẻ khó chịu. Giống như cậu đã bị làm phiền khi không đúng lúc. 

Anh biết những đứa trẻ thực sự không thể nhìn rõ khi chúng vừa được sinh ra, anh đã được một đồng đội vừa có đứa con đầu lòng kể lại. Nhưng đứa bé này trông có vẻ như cậu đang đánh giá anh bằng cách nhìn chằm chằm vào người trước mặt.

Bằng cách nào đó nó vừa đáng yêu lại vừa đáng sợ.

Sau đó, cậu lại nhắm mắt dường như sẽ ngủ tiếp và Cale thở ra một hơi mà anh không biết mình đang nín lại khoảnh khắc em trai anh mở mắt.

Anh nhìn lên bố mẹ mình.

"Tên của em ấy là gì ạ?"

Cha mẹ anh nhìn nhau và mỉm cười trước khi nhìn lại anh.

"Cade." mẹ anh nói. "Tên em ấy là Cade Henituse."

--

Hakik: Một câu chuyện mới let go~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com