11 - Vận mệnh không thể thay đổi
Cale ngồi thất thần trên chiếc ghế dài trong phòng chơi của họ.
Rất nhiều suy nghĩ quay cuồng trong đầu mà anh thậm chí không thể bắt đầu xử lý chúng.
Câu hỏi này đến câu hỏi khác, nhưng không có câu trả lời nào được trả lời.
Mẹ của họ đã đi đâu?
Bà đang có kế hoạch gì?
Và quan trọng hơn là,
Tại sao bà lại biến mất?
Mẹ chỉ biến mất mà không ai nhận ra. Thậm chí kể cả bộ đôi cha con sát thủ cũng không.
Mẹ đã không bị bắt. Bà rời đi theo ý định của riêng mình.
Bà đã rời bỏ họ.
"... ng"
Tại sao?
"Hyung."
Anh đã làm gì sai?
"Hyung!"
Giật mình vì tiếng gọi bất ngờ, anh cảm thấy đôi bàn tay nhỏ bé đang nắm chặt lấy cánh tay mình.
Anh nhìn sang bên phải và thấy đôi mắt hỗn loạn của em trai.
Cade trông nhợt nhạt và đôi mắt cậu đang run rẩy. Trông cậu có vẻ sợ hãi.
Cale ngay lập tức kéo đứa trẻ mới biết đi vào lòng.
Làm sao anh có thể quên được chứ? Anh không hề đơn độc. Anh đã từng trải qua điều đó, nhưng Cade thì không.
Đây sẽ là lần đầu tiên cậu đánh mất mẹ. Nhưng điều đó không có nghĩa là nó ít gây tổn thương hơn cho Cale.
Đối với anh, mẹ anh biến mất như thế còn đau hơn.
Bởi vì nó chỉ khiến anh cảm thấy rằng bản thân hoàn toàn bất lực. Rằng dù anh có làm gì đi chăng nữa, anh cũng không thể cứu được mẹ.
Bởi vì anh thậm chí không biết khi nào bà sẽ rời đi, không giống như trước đây.
"Mẹ thật độc ác."
Một giọng nói nhỏ đã ngăn anh chìm sâu hơn trong bóng tối của dòng suy nghĩ.
Cale nhìn xuống em trai nhỏ bé trên tay mình.
Giọng cậu bị bóp nghẹt bởi áo sơ mi của Cale nhưng anh vẫn nghe rõ.
"Mẹ khiến chúng ta mất cảnh giác, sau đó rời khỏi chúng ta." Giọng của Cade có vẻ chua chát.
Cale không thể nhìn thấy biểu cảm của cậu vì cậu sẽ không ngẩng mặt lên nhưng anh biết rằng cậu đang cố gắng rất nhiều để chống lại những giọt nước mắt.
Mặc dù là một người lớn ở bên trong, họ đã là một đứa trẻ trong nhiều năm nay.
Từ lâu họ đã được hợp nhất với cơ thể trẻ con của họ. Chúng bây giờ chỉ là những đứa trẻ với ký ức của một người lớn.
Họ không phải là người lớn. Họ là trẻ con.
Những đứa trẻ mà mẹ đã bỏ lại.
Cale chắc chắn rằng Cade đang cảm thấy thất vọng nhiều hơn là buồn.
Thật khó để chấp nhận rằng bạn sẽ không thể nhìn thấy một người đã biến mất một lần nữa so với một người đã chết.
Bởi vì nếu họ chết, bạn sẽ không thể làm gì được. Nhưng nếu họ chỉ biến mất, bạn sẽ muốn tìm kiếm họ.
Và bạn sẽ tìm kiếm trong vô vọng.
Quả thực, mẹ của họ thật độc ác.
Cánh cửa nối phòng chơi với phòng ngủ của cha mẹ mở ra.
Cha của họ bước vào phòng chơi và thấy hai anh em đang cố gắng an ủi nhau.
Ông đau lòng khi chứng kiến những đứa con thơ dại của mình trải qua nỗi đau mất mát.
Ông luôn biết rằng Drew khác biệt. Ông chưa bao giờ thực sự hiểu hết về bà nhưng điều đó không cản trở việc ông yêu bà.
Deruth bằng cách nào đó đã biết rằng điều gì đó như thế này cuối cùng sẽ xảy ra. Nhưng không phải sớm như thế này.
Con cái của họ vẫn còn quá nhỏ.
Ông thở dài thườn thượt và cố gắng mỉm cười khi đến gần hai người nhưng vẻ mệt mỏi trong ánh mắt và biếu cảm đã phản bội chúng hoàn toàn.
Tuy nhiên, hai anh em đủ thông minh để không chỉ ra điều đó.
Deruth cúi rạp người trước mặt lũ trẻ. "Đã qua bữa trưa, cha nghe nói hai đứa đều chưa ăn thì phải."
Cale quan sát cha mình trước.
Trong dòng thời gian trước, Deruth đã bị tàn phá bởi sự mất mát của người mẹ. Nhưng hiện tại, ngoài nỗi buồn mà ông cố gắng che giấu và sự mệt mỏi hiện rõ trên khuôn mặt, ông đang đón nhận nó khá ổn.
Cale tự hỏi liệu có phải vì lần này mẹ anh chỉ biến mất thôi, hay là do sự thay đổi trong dòng thời gian hiện tại.
Gật đầu, Cale hỏi, "Còn cha thì sao?"
"Cha cũng chưa. Chúng ta đi ăn cùng nhau nhé." cha của họ mỉm cười.
Ông nhấc Cade khi anh đứng dậy và bế cậu trên tay. Rồi ôm đứa trẻ ba tuổi bằng một tay, ông chìa tay còn lại cho Cale.
Cale nắm lấy bàn tay được đưa tới và đi cùng cha mình vào phòng ăn.
Anh cảm nhận được sự thay đổi trong dòng thời gian này.
Có phải do anh không? Hoặc có lẽ...
Cale nhìn thẳng vào em trai mình.
Cade nhìn chằm chằm vào ánh mắt của anh với một khuôn mặt vô cảm và anh mỉm cười nhẹ. Nó không quan trọng, anh nghĩ.
Thay đổi là tốt.
.
.
.
Ở vùng đất cực Bắc, ngoài cơn bão gió và tuyết đang hoành hành, có một cái cây trông rất bình thường.
Đứng trước gốc cây là một người mặc áo choàng với mũ trùm kín đầu. Bàn tay của họ đang chạm vào thân cây.
Cái cây trông bình thường, đung đưa qua lại nhưng không thể cảm nhận được chút gió nào. Nó như thể cái cây có một ý thức của riêng mình.
"Tôi có một chuyện muốn nhờ vả."
Người đó bắt đầu. Và như thể đáp lại, cành cây run rẩy.
Ánh trăng lấp ló sau đám mây soi qua bóng dáng người đó. Một lọn tóc đỏ rơi khỏi mũ trùm đầu và xa hơn là đôi mắt rực lửa đầy quyết tâm.
.
.
.
Một tháng đã trôi qua tại lãnh địa Henituse. Sự biến mất của Bá tước phu nhân được giấu kín và chỉ một số thành viên cấp cao hơn mới biết về điều đó.
Lãnh địa hoạt động bình thường nhờ Bá tước làm việc chăm chỉ để gánh vác sự vắng mặt của phu nhân.
Ngoài một lá thư do mẹ họ để lại, không có manh mối nào được tìm thấy về vị trí hiện tại của bà.
Bản thân Deruth đã rút khỏi nhóm tìm kiếm và nói rằng bà sẽ không được tìm thấy nếu bà không muốn. Đó là một đặc điểm của gia đình.
Thay vào đó, ông chỉ tập trung vào công việc của mình, công việc mà bà đã bị bỏ lại và hai đứa con của họ.
Drew để lại hai bức thư.
Một chiếc chỉ dành cho Deruth. Không ai ngoài ông nhìn thấy những thứ bên trong, kể cả những đứa trẻ và một cái là của hai anh em.
Trong bức thư dành cho các con trai của mình, bà Drew chỉ để lại vài từ.
'Các con mạnh mẽ hơn khi ở bên nhau' và 'Một số vận mệnh không thể bị thay đổi.'
Điều đó chỉ khẳng định linh cảm của họ về việc bà biết về cái chết của mình. Bà đã đưa ra một tình huống mà họ sẽ không thể ngăn cản được.
Cale thậm chí còn cảm thấy mất mát hơn.
Mẹ biết nhưng bà đã đi chấp nhận nó.
Mẹ biết nhưng bà thậm chí không giải thích bất cứ điều gì với họ.
Mẹ bảo họ hãy tự nắm lấy số phận của mình nhưng bà lại định đoạt cuộc đời mình bằng số mệnh.
Cale có thể làm gì đây? Anh thấy bất lực.
Cái neo duy nhất giữ anh khỏi rời vào trong hố sâu của sự tuyệt vọng là Cade.
Em trai của anh rất mạnh mẽ. Không. Cậu yếu. Nhưng đối với Cale, cậu đang cố tỏ ra mạnh mẽ.
Mặc dù đó phải là vai trò của anh mới đúng. Cale cay đắng nghĩ.
Cade đã đón nhận nó nhẹ nhàng hơn. Hoặc đó là cách cậu thể hiện nó. Nhưng Cale biết Cade cũng đang gặp khó khăn.
Trong tháng này, Cade đã có những hành động dính lấy anh và cha của họ.
Không phải dính người đến mức khó chịu mà là một kiểu khá nhẹ nhàng.
Cậu sẽ nắm lấy tay hoặc quần áo của họ dù không được yêu cầu, cậu sẽ ngay lập tức đáp lại những cái ôm và cậu sẽ không rời khỏi họ.
Cậu sẽ luôn được nhìn thấy bên cạnh Cale hoặc Deruth. Ai đang rảnh tại thời điểm đó cũng được.
Cale cũng nhận thấy rằng Cade sẽ nhìn chằm chằm vào họ như thể cậu đang ghi nhớ mọi thứ về họ.
Và thường xuyên, cậu có thể được nhìn thấy đang nhìn chằm chằm vào những nơi ngẫu nhiên với vẻ mặt trống rỗng khác hẳn mọi khi.
Đôi khi, cậu trông như đang chết đuối. Và ở bên anh hoặc cha của họ là điều sẽ cứu lấy cậu.
Vào một buổi chiều, vào giờ uống trà, cả ba người họ đang ở trong văn phòng của Deruth.
Vì công việc của cha họ gần như tăng gấp đôi, ông hầu như không thể rời văn phòng của mình. Thay vào đó, hai anh em quyết định giúp ông thoải mái hơn bằng cách đến văn phòng của ông.
Sự bình yên bị xáo trộn bởi một tiếng gõ cửa khẩn cấp.
"Mời vào."
Một người mặc trang phục du hành vội vã đi đến.
Anh ta cúi đầu trước Bá tước, trình lên một chiếc hộp.
Khuôn mặt của người đó trông dữ tợn.
Deruth do dự một chút trước khi lấy chiếc hộp nhỏ. Trước tiên, ông nhìn các con trai của mình, sau đó hít một hơi thật sâu trước khi mở hộp.
Bên trong là một chiếc khăn tay.
Ông ngay lập tức nhận ra nó.
Đó là chiếc khăn tay mà ông tặng cho bà khi ông vẫn đang cố tán tỉnh bà.
Drew trân trọng chiếc khăn tay đến mức bà sẽ tự tay giặt nó và không để ai chạm vào.
Nhưng chiếc khăn tay đó giờ đã ướt đẫm máu.
Với khuôn mặt tái nhợt, ông nhìn lên người hầu.
"Cô ấy ở đâu?"
"Đ-điều đó... Tôi xin lỗi thưa ngài. Chúng tôi không biết." người đó cúi đầu xấu hổ.
"Vậy hãy nói cho ta biết chuyện gì đã xảy ra." Deruth bình tĩnh trả lời.
Người hầu gật đầu sau đó giải thích. "Chúng tôi đã tìm thấy Bá tước phu nhân-không, đúng hơn, cô ấy đã tìm thấy chúng tôi ở gần Vương quốc Breck, thưa chủ nhân."
Anh ta hít một hơi thật sâu trước khi tiếp tục.
"Chúng tôi đã cố gắng thuyết phục cô ấy quay lại với chúng tôi, vì chúng tôi đã nhận được lệnh của ngài rằng phải về ngay nhưng cô ấy nói rằng cô ấy vẫn còn việc phải làm. Bà chủ nói rằng cô ấy sẽ không quay lại."
"Chúng tôi khăng khăng rằng cô ấy nên quay trở lại, ngay cả khi nó là vì lợi ích của các thiếu gia nhưng cô ấy rất kiên quyết. Chúng tôi đã không mủi lòng nhưng cô ấy đã rút chiếc khăn tay đó ra. V- và cô ấy ..." anh ta kéo dài và liếc nhìn hai anh em đang ngồi trên ghế sa lông.
"Tiếp tục." Deruth ra lệnh.
"V-vâng." hắng giọng, người hầu tiếp tục câu chuyện của mình. "Cô ấy cắt một đường trên cánh tay và thấm máu vào chiếc khăn tay." Người hầu đã tái mặt vào lúc này.
"Cô ấy đưa nó cho chúng tôi và bảo chúng tôi đợi ở ngôi làng gần đó. Cô ấy nói nếu ba ngày nữa cô ấy không quay lại thì chúng ta nên về nhà và thông báo rằng cô ấy đã chết." giọng nói của anh ấy lặng đi ở từ cuối cùng. Đưa mắt sang phía khác nhìn bọn trẻ.
"Bá tước phu nhân đã không trở lại sau ba ngày nhưng chúng tôi đã đợi cả tuần mà không có dấu hiệu nào cho thấy cô ấy xuất hiện. Đó là lúc chúng tôi lên đường quay trở lại một cách vội vàng."
Người hầu bất ngờ phủ phục trước Bá tước.
"Xin hãy trừng phạt người hầu này, thưa ngài! Bá tước phu nhân đã xuất hiện trước chúng tôi nhưng chúng tôi để cô ấy đi! Và bây giờ...."
"Đứng lên." Deruth ra lệnh. "Ngươi không làm gì sai cả. Ngươi chỉ là một người đưa tin. Ngươi không thể nắm bắt những gì đã được chuyển giao."
Deruth dựa lưng vào tựa lưng ghế và thở dài nặng nề.
"Đó là quyết định của cô ấy. Chúng ta không thể làm bất cứ điều gì về điều đó."
"Nhưng thưa ngài! Có lẽ, có lẽ chúng ta vẫn có thể tìm thấy cô ấy? Có lẽ cô ấy chưa thực sự chết?"
Deruth nhẹ nhàng lắc đầu. "Không. Cô ấy đi rồi."
Nhìn ra cửa sổ, ông dừng lại trước khi thì thầm.
"Chuẩn bị cho tang lễ."
"Dạ?" người hầu kinh ngạc hỏi.
"Thông báo về cái chết của phu nhân. Nói rằng cô ấy chết vì căn bệnh mà cô ấy phải chịu đựng trong một tháng trước khi cuối cùng phải từ bỏ."
"Thưa ngài."
Deruth chăm chú nhìn người hầu.
Người hầu nuốt nước bọt trước khi gật đầu.
"Vâng thưa ngài. Tôi sẽ làm ngay lập tức." anh cúi đầu trước khi ra khỏi phòng.
Và cứ như vậy, cái chết của Bá tước phu nhân đã được cả thành phố và cả bên ngoài biết đến.
---
Hakik: Haizz tội hai anh em quá đi o(TヘTo)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com