28 - Ồ, Ờm, Lỡ tay?
Soạttttttt!
Vụt qua những tán cây xanh rậm rạp, Cale vội vàng tìm kiếm một vị trí thuận lợi hơn để tung đòn phản công.
Một con quái vật giống khỉ khổng lồ đang nhanh chóng băng qua những cái cây và dây leo mà nó đi ngang qua trong khi rít lên với con người dám xâm phạm lãnh thổ của nó.
Đôi mắt nó long lanh như thể chơi với con mồi là điều thú vị nhất mà nó đã làm trong một thời gian.
Cale, mặc dù ở trong một địa hình bất lợi cho anh, nhưng vẫn có một khuôn mặt bình tĩnh.
Anh nhanh chóng nhảy lên để tránh một thân cây mà con quái vật ném về phía sau và dùng nó làm chỗ đứng để nhảy sang một cái cây bên phải. Anh đá vào thân cây đó và lao mình vào để chặt đứt cánh tay phải của nó.
Con quái vật giống khỉ rít lên điên cuồng và trở nên điên loạn. Đó là một đôi mắt đỏ rực.
Nó tấn công Cale dữ dội hơn, sự thích thú khi săn được con mồi giờ đã biến mất và thay vào đó là cơn khát máu điên cuồng.
"Ngươi ồn ào quá."
Với một lời phàn nàn thầm lặng, Cale đập đầu con quái vật trong một chuyển động nhanh chóng. Thanh kiếm của anh bao phủ trong hào quang của anh.
Con quái vật ngã xuống với một tiếng uỵch lớn. Sinh vật này to gấp đôi Cale nhưng rất nhanh nhẹn.
Cale vung kiếm, máu bắn tung tóe trên cỏ khi anh tra kiếm vào vỏ.
Anh nắm chặt tay lại.
'Chỉ một chút nữa.'
Đã hai tháng kể từ khi anh bắt đầu luyện tập trong khu rừng bóng tối.
Lúc đầu, Cale gặp khó khăn trong việc thích nghi với cuộc sống trong rừng với quái vật ở khắp mọi nơi. Anh ấy thậm chí không thể ngủ được hầu hết các đêm vì có những con quái vật khá nguy hiểm hoạt động mạnh hơn vào ban đêm.
Choi Han không ở bên cạnh anh ấy nhưng hắn vẫn ở rất gần. Hắn sẽ bảo vệ Cale và chỉ can thiệp nếu hắn nghĩ rằng Cale sắp chết. Cale đã mang theo rất nhiều lọ thuốc tốt và cao cấp nhất, nhờ sự giúp đỡ của cha anh ấy, vì vậy anh ấy có thể chữa lành ngay cả một số vết thương nghiêm trọng.
Cale chủ yếu sẽ ở một mình và tự mình sống sót khi chiến đấu với quái vật.
Anh ấy đã có một nền tảng vững chắc, điều duy nhất anh ấy còn thiếu là kinh nghiệm.
Anh ấy có thể đã từng là một người lính trước đây nhưng thành thật mà nói, cuộc chiến mà anh ấy tham gia chỉ là giữa đám đông và đám đông. Mặc dù đã có rất nhiều lần chạm trán với những tình huống cận kề cái chết, nhưng anh ấy chưa từng trải qua điều đó trong dòng thời gian mới của mình.
Nó giống như biết lý thuyết nhưng không thể thực hiện nó.
Và Cale từ lâu đã vượt qua những gì anh ấy đã có trước đây nên nó không thể được dùng làm tài liệu tham khảo cho anh ấy nữa. Cái anh ấy cần là một trải nghiệm mới.
Đó là lý do tại sao anh ấy mạo hiểm mạng sống của mình để tập luyện tại một trong những khu vực bị cấm ở lục địa của họ.
Cale thở dài và nhìn lên những khoảng trống giữa lá cây và bầu trời.
Anh tự hỏi Cade hiện đang thế nào rồi. Đây là lần đầu tiên họ xa nhau lâu như vậy. Cale lo lắng cho em trai của mình.
Cale đã nhớ mọi người nhưng anh ấy phải chịu đựng để trở nên mạnh mẽ hơn.
Anh ấy cũng lo lắng rằng em trai của mình sẽ gặp rắc rối nếu không có anh ấy ở bên để bảo vệ.
'Mình phải nhanh lên.'
Anh nghĩ với vẻ mặt dữ tợn. Anh mở rộng các giác quan của mình để tìm kiếm những con quái vật mạnh mẽ trong khu vực - những con đã được triệu tập bởi tiếng ồn của cuộc chiến và mùi máu rồi chọn con mạnh nhất.
Cale đạp lên mặt đất. Anh nhảy từ cây này sang cây khác để nhìn rõ hơn và lao thẳng vào con quái vật đầu tiên mà anh nhìn thấy.
Hôm nay anh sẽ tiếp tục chém giết cho đến khi anh không thể nữa. Anh quyết tâm.
Mỗi lần tiêu diệt sẽ đưa anh đến gần hơn với mục tiêu của mình và hy vọng sẽ giúp em trai anh tránh khỏi những rắc rối.
.
.
.
Cậu cảm thấy một cái vỗ nhẹ vào vai mình.
Cảm giác ấm áp từ chiếc chăn và sự mềm mại của chiếc gối khiến cậu không muốn dậy. Mái đầu đỏ quay lại, quay lưng về phía người đang cố gắng đưa cậu ta ra khỏi giấc ngủ hạnh phúc.
Nhưng tiếng gõ vẫn tiếp tục và cùng với đó là giọng nói của một ông già nghe có vẻ thích thú.
"Thiếu gia, đã đến giờ ăn sáng."
"Một giờ nữa."
Cade lầm bầm qua gối. Cậu nắm lấy xung quanh bằng đôi tay nhỏ bé của mình trước khi nó đáp xuống một thứ có vảy. Cậu tóm lấy con rồng nhỏ và kéo nó vào ngực. Cậu ấy thấy thoải mái khi được ôm thứ gì đó khi ngủ.
Một tiếng thở dài vang lên trước khi người hầu già đáp lại.
"Được rồi thiếu gia, tôi sẽ nói với bá tước rằng cậu muốn ngủ thêm một chút."
Ron cuối cùng cũng từ bỏ việc thuyết phục cậu bé mười hai tuổi dậy đi ăn sáng.
"Ừm."
Cade lầm bầm, đã chìm sâu vào giấc ngủ. Con rồng đen đã thức dậy khi Ron cố gắng đánh thức Cade nhưng nó không cử động và chỉ để Cade ôm nó.
Cái ôm của cậu rất ấm áp nên nó không có bất kỳ phàn nàn nào. Đuôi nó khẽ vẫy, cẩn thận không vỗ cánh để không làm phiền nhân loại đang ngủ.
Trong hai tháng qua, con rồng đã học được rất nhiều điều. Cade đã từng là gia sư riêng của nó trong việc đọc và viết cũng như ngôn ngữ. Con rồng đen là một nhóc con hiếu học và rất thích tận hưởng thời gian của mình với nhân loại yếu đuối.
Điều khiến nó lo lắng lúc đầu là thói quen ngồi và nhìn chằm chằm vào khoảng không hàng giờ mà không di chuyển của Cade.
Con rồng đen nghĩ rằng nhân loại yếu ớt của mình bị ốm và ngay lập tức tìm đến sự giúp đỡ của người ông luôn ở bên cạnh nhân loại yếu đuối của mình.
Ron đảm bảo với nó rằng nhân loại của nó vẫn ổn và nó không có gì phải lo lắng nhưng con rồng con không bị thuyết phục.
Sau khi nhìn thấy điều này gần như hàng ngày, nỗi lo lắng của rồng con cuối cùng cũng giải quyết được và liệt kê điều này là một trong những đặc điểm độc đáo của nhân loại yếu đuối vì dường như cậu là người duy nhất làm điều đó.
Nó cũng chứng kiến anh trai khác của nhân loại yếu đuối kéo cậu ra ngoài để "tập thể dục" với Ron. "Bài tập" chủ yếu bao gồm việc bị rượt đuổi và săn bắn trong rừng.
Con rồng đen giờ đã hiểu phần nào lý do tại sao nhân loại yếu đuối lại sợ người hầu già của mình đến vậy.
Một giờ sau, Ron quay lại đánh thức Cade. Lần này, Cade biết rằng cậu không thể yêu cầu nằm trên giường lâu hơn.
Duỗi người như một con mèo, Cade cuối cùng cũng đứng dậy và đi thẳng vào phòng tắm để sẵn sàng cho ngày mới.
Hôm nay được nghỉ tập nên cậu có thể lơ là mà không phải hứng chịu cái nhìn kinh hoàng của ông già.
Điều đó không có nghĩa là cậu ấy không có bất kỳ lớp học nào nhưng Cade đã quyết định rằng hôm nay là ngày nghỉ thì hôm nay là ngày nghỉ của cậu vậy thôi.
Sau khi ăn sáng với rồng con trong phòng, họ đi đến thư viện.
Cade muốn đọc hết ngày hôm nay và rồng con nói rằng nó muốn nghiên cứu một số cuốn sách ma thuật mà Cade đã bí mật mua từ Billos.
Những cuốn sách ma thuật rất hiếm vì hầu hết các pháp sư sẽ tích trữ những cuốn sách và nếu bạn tìm được một cuốn thì nó sẽ cực kỳ đắt đỏ.
Nhưng đối với Cade, tiền không bao giờ là vấn đề. Vì vậy, cậu ấy đã cố gắng mua một ít cho con rồng đen để nó biết thêm về phép thuật.
Con rồng đen cũng sẽ đi quan sát các pháp sư riêng của lãnh địa để xem cách thực hiện một số phép thuật nhất định.
Cả hai ngồi xuống với những cuốn sách tương ứng trong tay và dành cả ngày để đọc sách một cách nhàn nhã.
Sau khoảng ba giờ, Cade cảm thấy một bàn chân nhỏ đang gõ vào chân mình.
Khi nhìn xuống, cậu giật nảy.
Con rồng con đang nhìn cậu với đôi mắt lấp lánh. Có vẻ như nó đã tìm thấy một cái gì đó rất thú vị và bây giờ rất phấn khích.
"Nhân loại yếu đuối!"
".....Sao vậy?"
Cade tránh xa con rồng một chút. Vì lý do nào đó, Cade nổi da gà khắp cánh tay. Như thể có chuyện gì rắc rối sắp xảy ra.
"Ta đã học được một cái gì đó mới!"
Con rồng đen phấn khích kêu lên, bay khỏi chiếc ghế dài thoải mái bên cạnh mái tóc đỏ và bay lên không trung.
Nó xoay người vài lần trong không khí, trông giống như một đứa trẻ hào hứng vào một buổi sáng Giáng sinh.
Cade thấy con rồng đen dễ thương nhưng cậu vẫn không thể rũ bỏ cảm giác có thứ gì đó đen tối đang rình rập mình. Lần đầu tiên trong đời, cậu cảm thấy thật sai lầm khi coi ngày này là ngày nghỉ.
"Nhìn cái này đi!"
Con rồng đen ném một cuốn sách vào mặt Cade với đôi mắt sáng ngời.
Cade cố gắng nhìn xem cuốn sách nào bị nhét vào mặt, thứ khiến cậu gần như phải đảo mắt.
Đó là một trong những cuốn sách ma thuật mà Cade đã mua cho rồng con. Cade không thực sự hiểu những gì cuốn sách đang nói gì. Nó có những vòng tròn ma thuật trông vô cùng phức tạp và những thứ khác mà Cade hầu như không hiểu.
Nhưng cậu ấy đã nhìn thấy tiêu đề trên trang mà nó đang muốn cậu xem.
'Dịch chuyển tức thời.'
"À."
Cade có một cái nhìn hiểu biết trên khuôn mặt của mình. Cuối cùng cậu cũng tìm ra lý do tại sao rồng con lại phấn khích như vậy. Bởi vì nhóc ấy đã muốn học dịch chuyển tức thời từ lâu rồi.
Cade gật đầu và vỗ về con rồng.
"Ừ. Tốt cho nhóc."
"Hì hì."
Con rồng đen nhắm mắt lại và rúc vào bàn tay đang vỗ về nó. Sau đó, nhóc bay lên trần nhà một lần nữa, bay vòng quanh nhân loại của nó một lần trước khi lại đáp xuống ở bên cạnh cậu.
"Đi nào!"
"Hở?"
"Ta muốn thử!"
"Cái gì?"
"Dịch chuyển!"
Trước khi Cade kịp trả lời, con rồng đen đã thi triển phép thuật của mình.
Một vòng tròn dịch chuyển phát sáng xuất hiện bên dưới họ. Cade đã bị sốc đến mức hầu như không có thời gian để phản đối.
"Chờ-."
Giọng nói của cậu bị át đi bởi ánh sáng chói lòa. Khi ánh sáng mờ dần, chỉ còn lại thư viện im lặng cùng với một người hầu già mà họ không để ý đã bước vào khi họ sắp bị dịch chuyển đi.
Ron, người đến để mang trà và đồ ăn nhẹ cho cậu chủ và chú rồng con, đứng chôn chân tại chỗ cạnh cửa.
Thiếu gia của ông và con rồng đã biến mất.
Ron ánh mắt chậm rãi trở nên sắc bén, khóe môi tạo thành một đường thẳng.
"Có vẻ như thiếu gia và mình sẽ cần phải 'nói chuyện' kỹ lưỡng sau chuyện này."
Và với điều đó, ông quay lưng lại và lặng lẽ đóng cánh cửa dẫn đến thư viện trống rỗng.
.
.
.
Khi ánh sáng mờ dần, Cade từ từ mở mắt ra.
'Tối quá.'
Cậu ngay lập tức nhìn quanh để tìm con rồng con rắc rối. Cậu tìm thấy nó dưới chân mình, bối rối nhìn chằm chằm vào bóng tối.
Con rồng con bây giờ trông có vẻ lạc lối.
"Ha ha."
Cade thở dài thườn thượt khi xác nhận rằng chú rồng con vẫn ở bên mình và vẫn ổn. Cậu không biết mình sẽ ra sao nếu mất nó. Và Cậu không biết họ ở đâu.
"Nhân loại."
Con rồng đen khẽ nói. Cade nhìn xuống con rồng dưới chân mình.
"Chúng ta đang ở đâu?"
Đôi mắt to màu xanh của chú rồng con nhìn chằm chằm vào Cậu.
'Sao tôi biết được?'
Cade muốn đối mặt với lòng bàn tay mình nhưng đã kiềm chế và cố gắng trả lời một cách bình tĩnh để không làm con rồng đang quẫn trí hoảng sợ.
"Tôi không biết."
Con rồng đen mở to mắt hơn. Nó trông có vẻ bị sốc bởi điều cậu vừa nói.
'Tại sao nhóc lại phản ứng như vậy? Nhóc là người đã đưa chúng ta đến đây cơ mà?'
Cade lại thở dài không biết bao nhiêu lần. Cậu cúi xuống bế chú rồng con lên ôm vào lòng.
"Nhóc không cần tọa độ để dịch chuyển tức thời à?"
Cade hỏi.
"Có."
"Và?"
"...."
"...."
"...."
Cade đợi con rồng trả lời câu hỏi của mình nhưng con rồng vẫn im lặng.
"Sao thế?"
"Ờm."
"Ờm sao?"
"....Ta chỉ chọn ngẫu nhiên một cái thôi."
Con rồng cúi đầu đáp lại một cách yếu ớt. Đôi cánh của nó rũ xuống một cách vô hồn.
".....Gì cơ?"
Cậu ấy nghĩ rằng bản thân đang có vấn đề về thính giác và không nghe đúng.
Con rồng tiếp tục cúi đầu xuống.
"Ờm, lỡ tay?"
Con rồng con liếc nhìn cậu một cách ngây thơ trước khi tránh ánh mắt của cậu và nhìn đi chỗ khác.
Cade nhìn chằm chằm vào con rồng trong tay với vẻ mặt kỳ lạ. Cậu không thể tin rằng một con rồng vĩ đại và hùng mạnh lại có thể vụng về như vậy. Nhưng Cade đoán rằng con rồng đen vẫn chỉ là một đứa trẻ sơ sinh nên phạm sai lầm là điều bình thường.
Cậu gật đầu và nhẹ nhàng vỗ vào tấm lưng có vảy của con rồng.
"Tốt thôi."
Con rồng đen đối mặt với nhân loại của mình với vẻ mặt xúc động. Nó dụi đầu vào vai Cade và đôi cánh lại bắt đầu đập.
Ngay khi Cade chuẩn bị đánh giá đầy đủ tình hình của họ thì cậu cảm thấy không gian xung quanh đột ngột thay đổi và một áp lực nặng nề nhấn chìm họ.
Cade cảm thấy sợ hãi. Áp lực giáng xuống họ đang khiến cậu ta sợ hãi. Nó là của cái gì thì cậu không biết.
Cậu cảm thấy mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng khi cậu ôm chặt con rồng vào ngực.
"Ai dám?"
Một giọng nói trầm vang lên từ phía trước. Họ đang ở trong một hang động nào đó và trước mặt họ là một đường hầm tối tăm trông như không có điểm kết thúc.
Có thể nghe thấy tiếng bước chân chậm rãi đang đến gần. Cade muốn bỏ chạy nhưng cậu đã cắm rễ tại chỗ. Tuy nhiên, tiếng bước chân vẫn tiếp tục đến gần hơn.
"Ai dám xâm phạm lãnh địa của ta ?!"
Hơi thở của cậu nghẹn lại trước giọng nói đáng sợ. Áp lực lên họ cũng chẳng ích gì mà chỉ khiến họ khó thở hơn.
Cậu cảm thấy tim mình đập loạn xạ trong lồng ngực. Cảm giác như người rất mạnh. Cậu tự hỏi liệu chiếc khiên của mình có đủ mạnh để bảo vệ cậu và con rồng con không.
Cade nguyền rủa sự may mắn của mình.
Và điều này phải xảy ra vào một ngày mà cả anh trai của cậu và Choi Han không có ở đây sao?
Lại còn vào ngày nghỉ của cậu nữa chứ?!
Bộ ngày nghỉ của cậu bị nguyền hay gì?
Cade nghiến răng ken két.
Haiz,
Chết tiệt.
====
Hakik: Đoán xem là ai nè :D
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com