Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

13: bạn trai



Khi bạn tỉnh dậy, bóng tối bao trùm hết tầm nhìn của bạn. Bạn phải mất một lúc mới thích nghi được với bóng tối, và bạn nhận ra mình đang nằm trên sàn phòng thể dục.

Minhyuk.

Anh ta đang tới.

Sự hoảng loạn không sao tả xiết lấp đầy nơi lồng ngực bạn. Một cảnh tượng diễn ra trong đầu bạn, sàn nhà lạnh lẽo như đang gợi nhớ cho bạn về những kỷ niệm kinh hoàng mà bạn đã cố gắng hết sức để quên đi.

<FLASHBACK>

Bạn hoảng sợ la hét cho đến khi giọng bạn khàn hẳn đi, nhưng không một ai tới cứu bạn.

Cơn ác mộng lớn nhất của bạn chính là cái nhìn trong ánh mắt của Minhyuk. Anh ta là kẻ đi săn - và bạn là con mồi, con vật yếu đuối mà anh ta muốn tiêu diệt. Và bạn không thể làm gì khác được.

Bạn cảm thấy cả người run rẩy khi Minhyuk cúi xuống, ngón tay anh ta giữ lấy cằm bạn. Anh ta nâng cằm bạn lên để đối mặt với anh ta.

"Kể cả cô có hét lên thì cũng không ai tới cứu đâu." bạn ghét phải thừa nhận điều đó, nhưng bạn biết lời anh ta nói là thật.

Cả cuộc đời bạn, anh ta đã biến nó thành địa ngục. Anh ta thích thú trong việc giày vò bạn, nhìn bạn đau khổ không hồi kết, và lý do duy nhất mà anh ta đưa ra đó là-

Anh ta thích nhìn bạn khóc.

Anh ta là một người độc ác vô nhân tính, nhưng lại là một người có lý lẽ thuyết phục. Anh ta là người giỏi đưa ra quyết định - thậm chí từ khi còn bé, và bản chất thật sự của anh ta thì chỉ có bạn mới biết. Bạn chưa bao giờ khóc trước mặt anh ta kể từ khi bạn phát hiện anh ta thích điều đó. Nhưng anh ta chưa bao giờ ngừng cố gắng hủy hoại đời bạn.

Bạn tát anh ta bằng tất cả sức mạnh của mình.

"Anh sẽ không bao giờ có được điều anh muốn đâu." bạn nói với giọng bình tĩnh nhất.

Anh ta ôm lấy một bên má đang đỏ ửng của mình, cơn giận dữ bùng lên trong đáy mắt anh ta.

"Cứ thách thức tôi theo ý cô muốn đi, nhưng đến cuối cùng, sẽ không có ai tin cô đâu. Bởi vì tôi đã có được sự tin tưởng từ họ rồi", anh ta nhếch mép cười.

__________________________

<SOHYE'S POV>

Khi ánh sáng lọt vào căn phòng, tầm mắt tôi nhìn vào một thân ảnh. Tôi không thể nhìn rõ đó là ai, bởi tôi đã cảm thấy chóng mặt vì sự tấn công trong hoảng sợ trước đó. Nhưng tôi đã nhận ra giọng nói của cậu ấy ngay lập tức.

"Họ đã làm điều này với cậu sao?" giọng nói của cậu đầy tội lỗi và đau đớn.

Jungkook chạy đến chỗ tôi, cúi người quỳ gối xuống và nhẹ nhàng đỡ tôi dậy. Tôi nhìn cậu ấy một cách yếu ớt, thở hổn hển trong trạng thái hoảng loạn. Cậu nhìn chằm chằm, xoáy sâu vào trong mắt tôi, sự lo lắng thể hiện rõ ràng trong ánh mắt cậu.

"Những noona đó làm tổn thương cậu sao?" cậu ấy hỏi lại, sự áy náy thể hiện trong giọng nói của cậu ấy.

"Jungkook, đó không phải là lỗi của cậu." tôi gắng gượng thều thào nói. Cậu ấy lắc đầu.

Tôi cảm thấy vòng tay cậu ôm chặt lấy người tôi khi tôi cố bám chặt cánh tay quanh cổ cậu ấy để khỏi bị ngã xuống. Jungkook đưa tôi ra ngoài sân, và tất cả mọi người xông tới chỗ chúng tôi.

Bọn họ có lẽ đang đi quanh trường tìm kiếm tôi. Sân trường gần như rất vắng vẻ - điều đó cho thấy sự kiện đã kết thúc từ lâu.

Cánh tay Jimin đưa tới vòng quanh eo tôi ngay lập tức, đỡ tôi từ tay Jungkook về.

"Jungkook, cảm ơn em..." anh ấy ôm chặt tôi vào lòng.

Jimin chắc hẳn đã lo lắng gần chết. Tất cả nỗi sợ hãi của tôi đã biến mất như hạt bụi, tôi thoải mái dựa vào lòng anh ấy.

"Em không sao!" tôi vỗ nhẹ lên lưng anh, khẽ cười khúc khích trước sự dễ thương đột ngột của anh ấy.

"Đừng có bao giờ rời khỏi tầm mắt của anh một lần nữa...." Jimin thở dài rúc vào vai tôi.

Những thành viên còn lại của BTS đang cười khúc khích trước một màn này, Taehyung cũng bắt chước ôm lấy Jungkook, Jin giả vờ khóc lóc khi anh ấy hét lên "con rể của tôi" và Namjoon nháy mắt rồi giơ ngón cái lên với Jimin.

Suga thì chỉ đang dựa vào tảng đá trên đất, có lẽ là đã mệt mỏi khi chạy đi tìm kiếm tôi.

Tôi buông Jimin ra, và tôi có thể thấy một chút phiến hồng trên gò má anh ấy khi các thành viên chọc ghẹo chúng tôi. Anh ấy nhìn ngó xung quanh trừ tôi. Dễ thương thật.

"Hai người đã là một đôi rồi hả?" Taehyung nhướn mày.

Mặt tôi đỏ bừng lên.

"Không phải..."

Chúng tôi đã hôn nhau rồi. Những suy nghĩ trong thâm tâm tôi đã khiến tôi bối rối.

"Jimin, anh chỉ là anh trai mưa thôi" Taehyung đặt tay lên vai Jimin, người đang cau mày để an ủi anh ấy.

"Jimin, cậu không thể là 'con rể' của tôi được nữa rồi" Jin lắc đầu buồn bã.

"Jimin, you got no jams" Namjoon nhếch mép cười.

_________________________

"Jungkook qua đêm bên ngoài rồi." Taehyung nói.

"Anh phải chở Jin về nhà" Namjoon nhún vai.

"Anh có cuộc hẹn phải đi." Jhope đáp.

"Anh lười lắm." Suga ngáp ngắn ngáp dài.

Đến cuối cùng, chỉ có Jimin là có thể hộ tống tôi đi ăn được. Nhưng là do tôi, hay là họ đang tạo điều kiện để chúng tôi ở một mình với nhau vậy?

Tôi muốn bất cứ thứ gì khác hơn là phải ở một mình với Jimin ngay lúc này, sau ngày hôm qua tôi đã thấy rất xấu hổ và ngượng ngùng để nói chuyện với anh ấy, và sự trêu chọc lúc này đây đã làm cho điều đó tệ hơn. Và tôi nhận ra là Jungkook sẽ không về nhà hôm nay, có nghĩa là tôi sẽ có cả đêm cùng với Jimin. Chết tiệt.

Khi những người khác rời đi từng người một, chỉ còn lại tôi đang đứng cạnh Jimin ở khoảng sân hiu quạnh.

"well, đi thôi nào!" anh ấy tránh ánh mắt tôi và bắt đầu đi về phía cổng trường. Tôi đi theo anh ấy từng bước thật nhẹ nhàng, đảm bảo giữ một khoảng cách nhỏ giữa cả hai.

Tôi gần như có thể nhớ lại được cảm giác môi anh chạm lên môi tôi-

Tôi nhanh chóng lắc đầu quên đi.

Khi tôi cảm thấy lúng túng và lo lắng, thật là kỳ diệu khi lúc nào tôi cũng ở cạnh anh ấy. Dường như tất cả những nỗi sợ hãi của tôi đều được thổi bay đi hết, sự hiện diện của Jimin bao bọc lấy tôi như một tấm chăn bảo vệ vậy. Ngay cả Minhyuk cũng đã không còn hiện hữu trong tâm trí của tôi lúc này nữa.

Hai chúng tôi đi đến một gian hàng cách cổng trường vài mét. Họ có bán bánh cá đậu đỏ, đó là món yêu thích của tôi. Tôi tới gần người đàn ông lớn tuổi sau gian hàng để gọi một phần cho mình.

"Bác làm hai cái cho cháu nhé." giọng của Jimin đã khiến tôi giật mình một chút.

"Thật là một người bạn trai tốt bụng." bác trai mỉm cười với Jimin khi anh ấy trả tiền. Jimin nhận lấy hai chiếc bánh nóng hổi và đưa một cái cho tôi. Hai mắt anh tập trung nhìn ra chỗ khác, gò má anh ấy vẫn còn hơi ửng hồng.

Tôi không quen với một Jimin ngượng ngùng, nhưng tôi yêu tất cả mọi mặt của anh ấy.

Chúng tôi vẫy tay chào tạm biệt bác trai trước khi đi tới một chiếc ghế dài trong sân chơi. Chúng tôi ngồi xuống với chiếc bánh trên tay, nhai từng miếng một cách lặng lẽ.

Không ai trong chúng tôi lên tiếng câu gì, cho đến khi anh ấy phá vỡ sự im lặng.

"Anh ăn no lắm rồi." anh ấy xoa xoa bụng mình.

Tôi khẽ cười khúc khích.

"Điều này làm em nhớ tới cái đêm ngồi trên xích đu." tầm mắt tôi chú ý tới chiếc xích đu bằng kim loại ở sân chơi.

Jimin quay sang nhìn chằm chằm vào một bên góc mặt của tôi. Tôi đã bất động khi anh ấy đặt tay mình lên tay tôi, nắm thật chặt.

Chúng tôi đã giữ nguyên như này khoảng một lúc, trước khi anh ấy đột ngột cúi xuống.

"Anh đang làm-"

"dây giày" anh ấy nói khi hai tay anh nhanh chóng cột chặt một bên dây giày bị nới lỏng trên giày tôi.

Khi anh ấy rút tay lại, khuôn mặt của chúng tôi chỉ cách nhau có vài cm. Anh ấy dừng ngay trước mặt tôi, nhìn chằm chằm vào đôi môi tôi.

"...anh có thể không?" ngón cái anh miết nhẹ lên môi dưới của tôi.

Tôi nắm chặt lấy cổ tay anh.

"trước đó thì hãy...nói cho em biết em là gì đối với anh đi" anh ấy nhìn thẳng vào mắt tôi.

"Em là của anh." giọng anh nghe thật dịu dàng, đôi tai anh dần chuyển đỏ.

"Vậy thì anh cũng là của em." tôi lấy tay vuốt mái tóc mềm mại của anh ấy. Tôi muốn khẳng định chủ quyền với anh, tất cả mọi thứ, mái tóc anh, nụ cười của anh, và cả đôi môi của anh nữa. Và Jimin có vẻ cũng cảm thấy như vậy. Trái tim tôi đang kêu gào vì anh, chỉ muốn được chạm vào anh.

Tay anh đặt sau gáy tôi, kéo khuôn mặt tôi lại gần anh hơn. Hai đôi môi chúng tôi chạm vào nhau và sự rung động nơi bụng dưới của tôi tăng lên mãnh liệt cũng như nụ hôn của chúng tôi.

"Anh yêu em rất nhiều." anh ấy thở hắt vào môi tôi.

".....Em cũng yêu anh."

__________________________

<YOUR POV>

"vậy giờ em là bạn gái của anh phải không?" bạn lấy hết can đảm để hỏi anh.

Jimin nhìn liếc qua bạn một chút, trước khi quay lại nhìn đường, một nụ cười nhếch mép hiện trên khuôn mặt anh.

"Em có muốn như vậy không?"

"Không" bạn nói dối.

"Sao cơ, em đang ngại sao?" anh tinh nghịch cười toe toét.

"và cụ thể là có một người nào đó thậm chí còn tuyên bố anh là của người đó kể từ giờ nữa cơ ~" anh ấy nháy mắt với bạn.

"Đó chỉ là lỡ lời thôi!" bạn tránh ánh mắt khỏi Jimin, mặt nóng bừng lên.

"Aw. Vậy anh không còn là của em nữa hả?" anh bĩu môi với bạn.

"Anh câm miệng lại đi" bạn lấy tay bịt miệng anh, những lời bạn đã nói ra trái ngược với những gì bạn muốn nói và điều đó thật xấu hổ làm sao khi Jimin có thể đọc được suy nghĩ của bạn như đọc một cuốn sách đang mở.

"anh sẽ vậy babe ạ, nếu em hôn anh." anh ấy thậm chí còn nhếch mép cười rộng hơn.

"Em đổi ý rồi, cứ nói hết những gì anh cần đi", bạn tập trung ra bên ngoài cửa sổ, quay mặt đi với anh ấy vì bạn không thể giữ vẻ mặt nghiêm túc được nữa. Từ babe đã làm bạn mất tự nhiên nhiều hơn bạn tưởng.

"Anh yêu em rất nhiều" anh ấy thủ thỉ nói.

"Em biết rồi, đây là lần thứ năm anh nói câu này đấy"

"Anh cảm thấy mình có thể nói một triệu lần nữa ý chứ, và anh sẽ không thấy mệt vì điều đó đâu" lời nói của anh ấy ngày càng trở nên trơ trẽn hơn.

"Em không biết cái nào mặt dày hơn nữa, pizza hay là anh." bạn đảo mắt. Nhưng tất nhiên, bạn cũng rất yêu khía cạnh này của anh.

"Em không biết anh đang cảm thấy thế nào đâu, anh muốn hét vào mặt Jin hyung ngay bây giờ rằng anh ấy đã có 'con rể' rồi", anh ấy mỉm cười một cách hạnh phúc.

"đồ ngốc, chúng ta thậm chí còn chưa kết hôn mà."

"well." Jimin dựa người vào ghế.

"Chưa thôi." anh nhếch mép cười.

____________________________________________________

<AUTHOR POV>

"Jimin, con phải quay về ngay. Bố biết mọi chuyện, bố đã cử người theo dõi con rồi. Đừng có sống cùng với con bé nhà quê bẩn thỉu đó nữa."

Vẫn như vậy, vẫn là giọng nói lạnh lùng và xa cách phía sau điện thoại. Jimin cảm thấy cáu giận khi nhắc đến Sohye.

"Bố, cô ấy không bẩn thỉu. Cô ấy là tất cả với con."

"Hãy thoát khỏi nó. Cô ta chỉ là một con bé không có giáo dục, một đứa nghèo kiết xác chỉ biết tiêu tiền của con thôi."

"Bố. Bố có thể nói xấu về con, nhưng đừng bao giờ sỉ nhục cô ấy." anh siết chặt nắm đấm kìm nén sự tức giận.

"Từ khi nào mà con lại nói với bố như vậy hả? Quay về đây ngay lập tức trước khi các phóng viên tìm ra đi."

"Không. Con sẽ không bỏ cô ấy đâu." Jimin nhìn chằm chằm vào thân ảnh Sohye đang nằm ngủ yên bình trên giường.

"Con sẽ bảo vệ cô ấy khỏi giới truyền thông. Chỉ là hãy để cho con được ở bên cạnh cô ấy, làm ơn đi mà bố."

"Nếu con quyết định cãi lại bố, bố không biết mình sẽ làm gì với hai đứa đâu."

Jin biết rất rõ quyền lực và sức mạnh mà ông ấy nắm giữ. Nhưng dù có vấn đề gì, anh cũng không thể từ bỏ Sohye được. Sẽ không từ bỏ sau khi được gặp lại cô ấy lần nữa sau mười năm tìm kiếm.





"Bố hy vọng sẽ gặp con tại buổi tiệc của công ty."

-


#xoàii 🖤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com