Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Bốn ông chú và một con mèo (2)

"Làm ván game không Suhwan?"

Geonbu vỗ nhẹ vai Suhwan, hất hàm ra hiệu về phía dàn PC xịn sò trong phòng ngủ. Suhwan đang vuốt ve Jihoon, nghe đến game liền tỉnh bơ hất cẳng mèo con cái một, nhanh chóng nhập cuộc theo lời dụ dỗ của ông anh.

Cũng tốt, để xem dạo này em nó tập luyện thế nào...

Jihoon nghĩ thầm, đoạn chạy lon ton theo Suhwan, nhảy phốc lên bàn ngồi nhìn em chơi game. Suhwan thấy vậy liền bật cười.

"Chobi cũng thích LOL hả? Vậy thì sống ở nhà tụi anh là quá chuẩn rồi. Tụi anh đều là game thủ chuyên nghiệp đấy. Nghe ngầu lắm đúng không?"

Jihoon theo dõi ván game rất chăm chú. Suhwan cầm Tristana đang farm chill chill ở mid, bỗng dưng một chuyện bất ngờ đập vào mắt Jihoon, khiến cậu không kìm được mà nhảy dựng lên, bật chế độ sấy tằng tằng.

"Méo meo méo méo meo~"

Dịch ra ngôn ngữ loài người thì nó có nghĩa là "Này farm hụt xe rồi kìa. Sao có thể hụt được cơ chứ. Rõ ràng là vấn đề kỹ năng..."

Nhưng Suhwan thì không hiểu ngôn ngữ loài mèo. Cậu tưởng mèo con đang làm nũng với cậu đòi cậu nựng yêu, nên chỉ biết nở nụ cười cưng chiều, gãi nhẹ chỗ lông mềm mại dưới cằm của Jihoon.

"Anh chơi game rất cừ đúng không? Chobi ngoan, chơi xong ván game này anh chơi với bé nhá. Geonbu-hyung ơi, Chobi nay đã biết làm nũng với bé rồi. Bé đã bảo Chobi thích bé mà anh không tin."

Jihoon liền rơi vào trầm tư, nhất thời không biết nên bày ra vẻ mặt gì với cậu em út nhỏ hơn mình bốn tuổi.

***

Buổi sáng ngày chủ nhật bầu trời âm u, thời tiết hơi se lạnh, quả là một ngày đẹp trời để ngủ nướng. Hyukkyu lười biếng cuộn mình trong chăn ấm nệm êm, ngỡ như trên đời này không có thứ gì có thể chia cắt anh và chiếc giường thân thương, cho đến khi chuông cửa bắt đầu reo liên hồi điếc cả tai.

"Ai lại đến lúc sáng sớm thế này nhỉ?"

Hyukkyu tự hỏi trong lúc xỏ chân vào dép bông, dò dẫm tìm đường ra mở cửa trong tình trạng mắt nhắm mắt mở. Đập vào mắt Hyukkyu là Son Siwoo và Kim Suhwan sống ở căn hộ tầng dưới nhà anh. Cả hai đứng nghiêm trang trước cửa, cúi đầu chào khi thấy Hyukkyu, Suhwan còn đang bế trên tay một con mèo cam to đùng mập ú.

"Chào Hyukkyu-hyung. Làm phiền anh lúc sáng sớm thế này thật ngại quá. Mong anh thông cảm, tại tụi em có việc cần nhờ anh chỉ giáo ạ..."

Siwoo tuôn một tràng nhanh như bắn súng liên thanh, báo hại Hyukkyu trong cơn ngái ngủ ù ù cạc cạc như vịt nghe sấm.

"Hả? Cái gì cơ?"

"À vâng...chuyện là tụi em mới nhặt được bé mèo này ngoài công viên (chỉ trỏ về phía Jihoon), nhưng khổ nỗi bốn đứa tụi em không đứa nào có kinh nghiệm chăm mèo cả. Jihoon từng nói nhà Hyukkyu-hyung có nuôi mèo, nên tụi em đến xin anh vài lời khuyên về việc chăm sóc mèo ạ..."

"À ra là vậy. Thật ra chăm sóc mèo không khó, chỉ cần kiên nhẫn và để tâm một chút là được. Để anh chỉ cho chú..."

Hyukkyu gật gù, cúi xuống chăm chú nhìn Jihoon trong lốt mèo trên tay Suhwan. Lâu lắm rồi Jihoon mới được nhìn anh Hyukkyu ở khoảng cách gần như vậy. Anh nở nụ cười hiền lành quen thuộc mà cậu đã thấy cả ngàn lần trước đây, tay anh khẽ vươn ra âu yếm xoa đầu cậu. Bàn tay anh Hyukkyu ấm mềm, sự dịu dàng của anh khiến trái tim Jihoon như tan chảy.

Hyukkyu-hyung ơi, em ở lại đây với Hyukkyu-hyung luôn được không? Không thèm về với bốn ông chú kia nữa. Em muốn ở lại đây. Cho em ở lại đi mà Hyukkyu-hyungggg...

Jihoon gào thét trong tuyệt vọng, ngước đôi mắt long lanh van nài lên nhìn anh, như thể bằng một cách thần kỳ nào đó chỉ cần nhìn vào mắt nhau thì anh có thể đọc được suy nghĩ của cậu. Nhưng rốt cuộc người đọc được suy nghĩ đó lại là Siwoo.

"Hyukkyu-hyung có ý định nhận nuôi thêm mèo không ạ? Anh thấy bé mèo này thế nào?"

Hyukkyu mỉm cười, suy nghĩ một lát, rồi chậm rãi đáp.

"Anh nghĩ là không. Chăm sóc một mình Hodu cũng đủ mệt rồi. Trông bé mèo của em khá ngoan, lại quấn người, mấy đứa sẽ xoay sở tốt thôi. Hôm nào rảnh thì mang ẻm lên đây chơi với Hodu nhà anh cho đỡ buồn."

Siwoo chỉ nghe lọt tai mỗi đoạn "lên chơi nhà anh" đã nhảy dựng lên, thiếu điều nắm lấy tay Hyukkyu mà lắc lấy lắc để.

"Vâng. Hyukkyu-hyung yên tâm. Tụi em sẽ ghé thăm nhà anh thường xuyên hơn ạ."

Nhặt liêm sỉ lên Siwoo-hyung ơi...

Jihoon liếc ông anh một cái sắc lẹm, đuôi bắt đầu phe phẩy.

***

Tối hôm đó trời trở lạnh. Jihoon cuộn tròn trên chiếc sofa ngoài phòng khách, run cầm cập. Dù trước khi đi ngủ Siwoo đã chu đáo để lại cho Jihoon tấm đắp, nhưng chẳng xi nhê gì với khí lạnh đang từ từ len lỏi tràn vào nhà qua các khe cửa hở.

Phải tìm chỗ ấm hơn để ngủ thôi...

Jihoon nghĩ thầm, lon ton chạy tới trước cửa phòng Kiin, dùng hết sức bình sinh cào thật lực vào cửa. Một lúc sau, Kiin ra mở cửa, nhìn xuống cậu với ánh mắt lạnh lùng.

"Ra ngoài sofa nằm đi Chobi. Anh đang bận lắm, không có thời gian chơi với mày đâu."

Kiin vừa nói vừa đóng sầm cửa lại ngay trước mũi Jihoon. Quả nhiên có thể trông mong gì ở con người lạnh lùng này cơ chứ.

Hứ! Ai thèm chơi với Kiin-hyung chứ. Người ta chỉ muốn cái giường của anh thôi.

Siwoo dịu dàng hơn Kiin nhiều. Cậu cúi xuống nhìn Jihoon, thì thầm.

"Xin lỗi Chobi nhé, nhưng anh bị dị ứng lông mèo, không thể cho nhóc vào phòng được."

Jihoon không bỏ cuộc, cậu tới cào cửa phòng thứ ba. Phòng này là phòng của Geonbu.

"Ồ Chobi đấy hả? Muốn vào phòng anh ngủ không?"

Geonbu cười hiền khi thấy Jihoon leo tót lên giường mình tỉnh bơ như không. Cậu vùi con mèo vào một góc chăn, bản thân cũng cuộn tròn vào một góc, ngay lập tức chìm vào giấc ngủ. Jihoon lẽ ra cũng đã có một giấc ngủ ngon lành và ấm áp, nếu không phải nửa đêm, cậu giật mình tỉnh giấc, cảm thấy khó thở như bị bóng đè. Hoá ra Geonbu ngủ say lỡ đè cả bắp đùi lên người cậu, suýt chút nữa làm cậu chết ngạt.

Jihoon lại lẻn ra ngoài, đứng tần ngần trước cửa căn phòng cuối cùng. Phòng của Suhwan. Cậu đang phân vân không biết có nên cào cửa không thì cánh cửa thình lình mở toang, Suhwan ló đầu ra, mỉm cười dịu dàng khi nhìn thấy Jihoon đứng đó.

"Bé ngoan mau vào đây nào. Bên ngoài lạnh lắm đúng không?"

Suhwan xếp cho Jihoon một chỗ nằm thật thoải mái trên giường mình. Cậu đắp chăn, ôm gọn chú mèo Jihoon trong vòng tay mình, nhỏ giọng thì thầm.

"Chobi của anh ngủ ngoan nhé. Có anh ở đây, không còn lạnh nữa rồi."

Ừm...Đúng thật là không còn lạnh tí nào nữa...Hoá ra làm mèo cũng không tệ lắm nhỉ?

Jihoon nghĩ thầm, rúc sâu hơn vào lòng Suhwan. Bé út cọ cái mũi mèo hồng hồng ẩm ướt của Jihoon vào mũi mình, cảm giác nhồn nhột khiến cậu bật cười. Khi đã chìm vào giấc ngủ rồi, trên môi cậu vẫn còn vương nụ cười thật dịu dàng. Jihoon dần dần cũng thiếp đi lúc nào không hay.

***

"Jihoon...Jihoon dậy mau. Tới giờ ra sân bay rồi."

Lại có tiếng ai đó gọi Jihoon. Lần này lại là ai nữa đây? Đã trở thành mèo rồi mà vẫn không được ngủ yên nữa, thật sự luôn đấy. Jihoon cáu kỉnh mở bừng mắt. Cậu nhận ra mình đang nằm trên chiếc giường quen thuộc ở kí túc xá Gen.G. Đứng bên giường cậu là Geonbu trong cái áo thun trắng và cái quần kẻ caro không lẫn vào đâu được. Cậu đang rụt rè kều kều chân của Jihoon, thấy Jihoon đã tỉnh mới thở phào nhẹ nhõm.

"Yeongjae-hyung bảo tớ gọi cậu dậy chuẩn bị ra sân bay. Mau lên sắp trễ rồi."

"Sân...bay...?"

"Hôm nay có chuyến bay sang Việt Nam, cậu không nhớ sao?"

Jihoon tỉnh cả ngủ, vội đưa tay lên véo thật mạnh vào má mình đau điếng. Không phải là mơ. Cậu thực sự đã trở lại thành người rồi.

"Geonbu à, nếu tớ biến thành mèo thì cậu có đem tớ về nhà nuôi không?"

"Hả? Cậu đang nói linh tinh gì nữa vậy? Mau đi rửa mặt cho tỉnh táo lại đi."

***

The End

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com