Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Vai phụ 2

Tôi yêu thiên thần rất nhiều, nhưng không giống như yêu Phan, tôi yêu anh như yêu một người bạn, một người thân. Tôi dạy anh cách trang điểm, mặc áo ngực, mặc váy... Anh rất xinh đẹp, những nét con gái đều được lớp make up phô bày ra. Nhưng thiên thần không mặc được váy, anh quá cao, cơ thể quá chuẩn đàn ông, anh chỉ hơi thất vọng chứ không buồn. Thiên thần dẫn tôi đi khắp nơi, anh biết nhiều nơi để tâm hồn thư giãn. Một quán cafe nằm trong hẻm sâu hun hút, một thư viện nhỏ dễ thương, một vườn hoa cao kín đầu... Tất cả đều cách biệt kín đáo. Tôi thấy rất dễ chịu, nhưng thiên thần có vẻ buồn. Anh bảo trước kia anh và người ấy hay đến những chỗ này tránh lời dị nghị của thiên hạ. Trong mắt anh ẩn đầy ưu tư. Tôi biết tim anh đau. Thiên thần cũng thích đi dạo trung tâm mua sắm để nhìn những chiếc váy cưới dài thướt tha, anh bảo dài thì anh mặc sẽ vừa, tôi gật đầu như gà mổ thóc chắc chắn thế. Thiên thần đặc biệt thích một chiếc váy cưới trưng bày trước shop thời trang nọ, thiết kế tinh tế, còn có vải voan che được cánh tay to của anh, đuôi váy dài lướt thướt, nhìn như được tạo nên từ hàng trăm đóa tường vi. Thiên thần nói chiếc vày này hợp với anh nhất, nhưng trắng quá, anh không thích màu trắng. Tôi biết anh dối lòng, anh thích màu trắng nhất, chẳng qua vì người kia quá yêu màu đỏ thôi. Thiên thần giơ tay trịnh trọng thề :" Tôi kiếp này không nhuộm đỏ cái váy kia thì tên tôi lộn ngược". Tôi chỉ vào cửa hàng bán sơn và màu vẽ bên cạnh, hai đứa phá lên cười. Tôi và Thiên thần đón những ngày đầu tiên của năm mới cùng với nhau. Thời gian trôi như nước chảy. Một chiều, Phan nhắn tin báo cơm, tôi biết cậu về tối nay, thiên thần giật điện thoại trên tay tôi lim dim mắt. Anh hỏi cần ở lại không, tôi bảo anh lánh về nhà một thời gian. Thiên thần chỉ lấy hai bộ quần áo còn lại anh để hết trong ngăn tủ của Phan, sau đó mở hộp BCS mới mua vứt một nửa vào thùng rác, nháy mắt nhìn tôi rồi cười. Tôi nhìn anh thật lâu chẳng biết nói gì. Phan về sau một chuyến đi dài vì thất tình. Tôi vẫn cố gắng làm cậu vui vẻ, vừa lòng nhất. Phan vẫn giữ thái hộ như bình thường, hưởng thụ một cách ích kỉ, chưa bao giờ đoái hoài đến suy nghĩ của tôi. Lúc cậu mở tủ lấy đồ đi tắm, tôi giả vờ xem phim nhưng lòng khấp khởi. Phan nhìn tủ đồ cao ngất đồ đàn ông trước mắt, tất nhiên không phải đồ của cậu. Phan có lẽ cũng thấy nửa hộp BCS còn lại, cũng không phải loại cậu và tôi hay dùng. Cậu ấy đứng rất lâu trước tủ không biết để tìm quần áo của mình lấp ló đâu đó, hay để suy nghĩ về tôi. Rầm một tiếng, rõ ràng tiếng đóng cửa mạnh hơn bình thường. Khóe miệng tôi nâng lên, trong lòng có niềm vui lan tỏa, chẳng cần biết vì lí do gì, tôi đã làm được Phan khó chịu. Phan không ở nhà đêm ấy, cậu ấy say ngoài kia với một gái nào đó. Tôi cũng say, nhưng vì rượu và chỉ có một mình. Thiên thần trở lại vào sáng hôm sau, khi trong nhà lăn lóc những vỏ bia và chai rượu rỗng. Tôi lên cơn sốt cao, nhưng cảm giác rất tỉnh, thiên thần nấu một nồi cháo hành Thị Nở thơm phưng phức, tôi ăn rất nhiều. Nằm liệt giường suốt hai ngày, thiên thần đều ở bên cạnh tôi, anh bảo tôi giống hệt anh những ngày trước. Tôi cãi mình may mắn hơn có một thiên sứ làm bạn, anh cười. Phan đi một tuần, thiên thần cũng ở nhà tôi một tuần, Phan về anh lại đi. Tôi và Phan giữ đúng khoảng cách như thường lệ, hai đứa cùng lên mạng xem một bộ phim tên là Tai Trái. Tôi thích nhất là câu nói của nhân vật Lê Ba Lạp :" Yêu đúng là tình yêu, yêu sai là thanh xuân." Tôi nhìn lại mình, nghĩ vậy là 5 năm qua đều là thanh xuân rồi. Tôi rất thích bộ phim, cảm tưởng như mình có chút gì giống Lý Nhị, thiên thần giống Lê Ba Lạp, anh cũng chỉ có một mình. Đến những thước phim Ba Lạp ra đi vì tai nạn ô tô tôi bật lên khóc, nếu như thiên thần cũng ra đi như thế, nếu như... Tôi kìm tiếng nức nở, lau nước mắt, quay mặt đi không muốn để Phan nhìn. Cậu kéo tôi lại cười đùa :" Muốn khóc thì cứ khóc, bên anh không cần mạnh mẽ". Tôi quay lại nhìn Phan bắt chước nụ cười của cậu :" Bên anh không cần mạnh mẽ, nhưng lúc em yếu đuối nhất thì anh lại đang ngủ cùng người đàn bà khác mất rồi". Phan nhìn chằm chằm vào mặt tôi, không cười nữa :"Em thì không?". Tôi im lặng, để Phan tự tìm cho mình một đáp án cậu muốn nhất. Đi vào phòng tôi vẫn còn nghe thấy tiếng đóng sầm cửa, cậu vẫn là thế, thích thì đến, không thích thì đi, tôi còn phải làm vai nữ phụ của cậu đến bao giờ nữa đây? Tôi ngồi sụp xuống không muốn khóc nhưng nước mắt ràn rụa, 6 năm trời cậu vẫn không tin tưởng tôi. Thiên thần trở về, trông anh tiều tụy và mệt mỏi, hai mắt thâm quầng, quanh người nồng nặc mùi thuốc. Anh có lẽ đã gặp người ấy, hắn sắp cưới còn anh thì vẫn ngồi đây trong căn phòng với một con bé cũng bất lực giống hệt anh. Anh không khóc, tôi mang bia ra uống, hai đứa cùng hát. Bất thình lình anh hỏi muốn làm không? Tôi gật đầu được. Tay thiên thần lạnh ngắt, nụ hôn của anh cũng lạnh ngắt, anh vùi mặt vào hõm vai, vào ngực tôi, tôi thấy cơ thể mình cũng lạnh như băng, thiếu lửa, thiếu nhiệt, nhưng anh không muốn dừng. Phan về đúng lúc hết sức, thiên thần vừa cởi nốt thứ cuối cùng trên người tôi. Phan sững sờ, hoảng hốt, ngạc nhiên và tức giận, tôi thấy rõ trên mặt cậu viết như vậy. Thiên thần tụt xuống khỏi giường mở tủ lấy quần áo đi tắm, tôi biết anh cố tình để Phan thấy trong đó là đồ của của anh. Phan nhìn tôi thật lâu, tôi không chịu nổi cái nhìn ấy đành lấy thuốc ra hút, hình như động tác thành thạo của tôi đã dọa cậu sợ. Phan có lẽ không biết tôi trở nên thế này từ bao giờ và cũng sẽ không biết tôi trở nên thế này là vì cậu. Tôi đứng dậy trần truồng, trên ngực đầy dấu hôn, cười hỏi Phan :" Muốn làm không? Đỡ phải mặc quần áo". Phan tát tôi một cái đau rát, choáng váng, tai tôi ù đi, tôi sững sờ cậu ấy đánh tôi. Và tôi còn sững sờ hơn nữa khi Phan bước tới ôm lấy tôi khóc, nói xin lỗi. Phản ứng kì quặc của Phan làm tôi ngạc nhiên, nhưng mặc kệ, nhìn Phan khóc trên vai tôi là đủ thỏa mãn, cuối cùng cậu cũng nghĩ đến tôi một chút. Thiên thần đi, Phan ở bên tôi chăm sóc, thậm chí có ngày không ra đường. Tôi không quen và cũng không thích sự thương hại này của Phan. Nhưng tất nhiên không lâu sau Phan lại đi rong ruổi theo những cuộc vui của cậu, còn tôi vẫn ở lại với con tim chằng chịt sẹo không còn chỗ mà chảy máu thêm nữa. Thiên thần về, nhìn thấy anh tôi thật sự giận bản thân vì đã không để ý đến anh những ngày qua. Thiên thần gầy hẳn đi, râu mọc tua tủa, đầu tóc lộn xộn, trên mặt là vết bầm tím lớn. Tôi lấy đá lạnh cho anh chườm, cũng không hỏi chuyện gì xảy ra, chỉ ôm anh. Anh nói nửa tháng nữa người ấy cưới, anh đã vứt bỏ hết tự trọng để cầu xin đổi lại là vết bầm tím trên mặt này, anh cười lặng lẽ: đành chấp nhận thôi. Tôi biết trái tim anh rất đau, có lẽ nó cũng đã chằng chịt những vết thương như tôi. Anh đương đầu những định kiến của xã hội, với sự ghẻ lạnh của gia đình, chỉ để ở bên hắn ta, rồi con người phụ bạc ấy vứt bỏ anh để lấy vợ với lí do vì bố mẹ già. Thiên thần đã thật sự tuyệt vọng. Chúng tôi trở về những ngày tháng trước kia, đi chơi, đi làm tối lượn siêu thị, cuối tuần đi dạo mát. Thiên thần có gắng tỏ ra bình thường nhất có thể, nhưng không tránh nổi phút thất thần, anh nấu cơm cháy khét, canh mặn đáng, thịt cay xè, cá ngọt lịm, càng đến gần ngày cưới, anh càng hoảng loạn. Thiên thần mơ thấy ác mộng mỗi đêm, anh lạnh ngắt run lẩy bẩy, tôi ôm lấy anh nhưng không được gì. Tôi và thiên thần cùng đến đám cưới, chúng tôi đứng từ xa nhìn chú rể và cô dâu trao nhẫn, bất giác thiên thần đưa tay vuốt ve ngón áp út trống không của mình. Tôi nhìn hành động của anh nghĩ giá mà có thể gánh cùng anh một phần đau đớn lúc này. Trên lễ đường hai người trao nhau nụ hôn nồng nhiệt, tiếng vỗ tay vang lên, tôi cảm tưởng đó là tiếng trái tim anh nổ lụp bụp, vỡ nát. Anh như một vai phụ hết đất diễn trở về sau cánh gà lén lút ngó lên sân khấu nhìn hạnh phúc của người ta. Thiên thần nói muốn ở một mình, tôi tôn trọng quyết định của anh, mặc dù lòng lo anh nghĩ quẩn. Hôm đó, anh không về ăn tối. Tôi nhận được tin nhắn của thiên thần vào lúc 10h đêm :" Vũ, cảm ơn em đã là một người bạn của anh. Cô bé, em phải mạnh mẽ lên, đừng giao trái tim mình cho bất kì ai, họ sẽ quẳng vào thúng rác đấy. Cố lên, anh tin em làm được." Trong lòng tôi nổi lên dự cảm không lành, đây là tin nhắn của người sắp ra đi. Tôi lục tung quần áo, đồ dùng trong tủ, tìm chìa khóa căn hộ của anh, rồi bắt xe tới đó, tôi gọi cho anh liên tục nhưng không ai nghe máy, tin nhắn cũng không trả lời. Tôi mở cửa, tìm khắp các phòng, thiên thần nằm lặng lẽ trong bồn tắm lớn, mặc chiếc váy cưới xinh đẹp như đóa tường vi, trên tay đầy những vết rạch. Cuối cùng, tên của anh cũng không viết ngược, anh đã nhuộm đỏ chiếc váy cưới như lời thề chỉ có điều là bằng máu của bản thân. Cầm điện thoại lên, tin nhắn gửi cho tôi có lẽ được nhập khoảng 3 tiếng trước, gửi bằng chế độ tự động. Tôi kéo anh ra khỏi bồn tắm, mùi máu tanh xộc lên mũi, tôi ôm anh, tìm kiếm hơi thở của sự sống đang ẩn nấp đâu đó, trong mái tóc dày, trong bàn tay, hay trong lồng ngực. Bảo anh nói, anh không nói, bảo anh mở mắt anh không mở, có lẽ anh giận tôi đã để anh một mình, tôi hát cho anh nghe nhưng anh cũng chẳng hát theo tôi nữa. Tôi không nhớ đã gọi cứu thương thế nào, cũng không nhớ đã ra khỏi bệnh viện ra sao, ba mẹ anh đến thì tôi đi, tôi không chịu được cảnh anh im lìm như thế. Phan về đêm đó, tôi phát tiết tất cả lên người cậu lúc làm tình. Những uất ức, đau khổ, tức giận, mệt mỏi, tuyệt vọng tôi dồn lại thành sức cào, cấu, cắn, đánh bằng tất cả sức lực, Phan ngạc nhiên nhưng vẫn để mặc tôi muốn làm gì thì làm. Những ngày sau Phan không đi, tôi cũng ngồi lì trong nhà, nhìn chậu cây thiên thần trồng, nhìn quần áo của anh, và tự gặm nhấm nỗi đau, ân hận của mình, giá như tôi không để anh ấy một mình, giá như tôi không để anh ấy một mình, giá như và giá như... Những bữa cơm tôi vẫn dọn ra 3 đôi đũa, Phan không hỏi, tôi thấy biết ơn cậu vì điều đó. Đám tang của thiên thần tôi không tới, tôi ghét anh, giận anh vì đã bỏ tôi ở lại. Tôi cũng muốn chết nhưng không đủ dũng cảm. Phan ở cạnh tôi suốt mùa đông. Những tình cảm đã tắt bỗng lại bùng lên nhức nhối, hoặc có thể nó chưa bao giờ tàn. Tôi yêu cậu ấy khác lúc trước, không phải vì nụ cười mà bởi sự điềm tĩnh, thời gian làm cậu như trái ngọt đến độ chín, giống thiên thần dạo ấy, và thời gian cũng bào mòn tất cả thanh xuân, sức lực của tôi. Chúng tôi ra ngoài nhiều hơn, công khai nhiều hơn, có thể nắm tay giữa đông người, hay cùng đi dạo phố. Năm mới đến, pháo hoa sáng rực khoảng trời, tôi ước thiên thần ở đây...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com