Đại Mộng Quy Ly - Quách Kính Minh (1)
Thể loại: Cổ trang, huyền huyễn
Nhân vật trung tâm: Chu Yếm (Triệu Viễn Châu)
Nhân vật chính: Văn Tiêu, Trác Dực Thần, Bùi Tư Tịnh
Nhân vật phụ: Bạch Cửu, Anh Lỗi, Ly Luân, Bùi Tư Hằng, Ôn Tông Du, Nhiễm Di, Tề tiểu thư, Thừa Hoàng, Thanh Canh, Phỉ, Chân Mai, Phạm Anh, Tư Đồ Minh,...
Nhân vật siêu phụ: Triệu Uyển Nhi, Ngoa Thú, Trác Dực Hiên, Ngô Ngôn, Chỉ Mai, sơn thần Anh Chiêu, Chúc Âm (Chúc Long), Tư Hồi, công chúa Long Ngư, nữ thần Bạch Nhan,...
Tình trạng bản gốc: Đã hoàn thành
Tình trạng bản dịch: Chưa hoàn thành
Ngày đọc: 25/01/2025
*** Trích đoạn ***
.: Quyển 1: Thiếu niên nhiệt huyết, lấy thân tế mộng. Đại mộng quy ly, duy tâm vĩnh ký :.
.: Chương mở đầu :.
"Đại Yêu, chết là cảm giác thế nào?" Nàng khẽ hỏi.
Đại Yêu trầm ngâm một lúc, đáp thật lòng: "Ta chưa từng chết, không trả lời được."
Gió thổi ù qua tai, Văn Tiêu ngơ ngẩn nhìn tấm bia: "Sư phụ nói, chết là khi một người đi đến một nơi rất xa, rất xa, và sẽ không bao giờ trở về nữa."
Giống như một giọt nước rơi vào đại dương mênh mông, chẳng thể tìm lại được.
Sau mặt nạ vang lên một tiếng thở dài khó nghe thấy.
Đại Yêu nói: "Nhưng một người bạn của ta từng bảo, yêu quái sau khi chết sẽ hóa thành những ngôi sao trên trời. Hắn bảo ta, đừng đau buồn vì cái chết, đừng đau buồn vì những điều không thể thay đổi. Tất cả sức lực phải dành để nắm giữ những gì có thể tranh đoạt, hãy trân trọng nó. Cuối cùng, hãy chấp nhận một cách bình thản những thứ không thể thay đổi, như cái chết, như vận mệnh."
Lòng Văn Tiêu nhói đau.
Vận mệnh chỉ biết trêu đùa con người, làm sao nàng có thể chấp nhận?
Vận mệnh đã cướp đi tất cả những gì nàng có, biến nàng thành thần nữ đời tiếp theo của Đại Hoang. Nhưng nàng lại là thần nữ không có sức mạnh của Bạch Trạch, chẳng khác nào người thường, thậm chí còn yếu hơn. Nàng chỉ mang hư danh, không làm được gì, chỉ biết trơ mắt nhìn tất cả những gì sư phụ dùng mạng sống bảo vệ sụp đổ.
Nàng bặm môi cố nén khóc, không thể để vận mệnh chiến thắng.
"Vận mệnh không thể thay đổi sao?" Giọng nàng run rẩy.
"Hắn nói có thể, nhưng ta lại nghĩ là không." Đại Yêu trả lời.
"Ngươi cũng sẽ chết ư?" Nàng cúi đầu, vẻ mặt ảm đạm.
"Có lẽ vậy." Nhưng đôi khi chết cũng chẳng dễ dàng, Đại Yêu không nói ra.
Văn Tiêu không thể tin nổi, quay lại nhìn Đại Yêu, ánh mắt ngạc nhiên.
Hắn sẽ chết sao? Văn Tiêu chỉ biết Đại Yêu đã sống rất lâu, chưa bao giờ nghĩ hắn ta cũng sẽ phải chết.
Không rõ là vì sợ hãi cái chết, sợ hãi chia ly, hay sợ hãi sự cô đơn, hay là tất cả những cảm xúc ấy, sau một lúc im lặng, Văn Tiêu không thể kiềm chế được nữa, bật khóc nức nở, vai cô run rẩy không ngừng.
"Yên tâm đi, ta sẽ không chết dễ dàng đâu, ta sẽ luôn ở bên cạnh ngươi. Yêu quái sống lâu hơn người, ta sẽ không bỏ ngươi lại một mình đâu." Đại Yêu vội vàng giải thích, mặt nạ của hắn lúc này biểu lộ một chút bất lực.
"Ta không tin, ngươi vừa nói, người nào cũng sẽ chết, vận mệnh không thể thay đổi!" Văn Tiêu khóc lớn, như một đứa trẻ. Nước mắt làm mờ đi tầm nhìn, Đại Yêu đưa cho nàng một tờ giấy, trên đó in dấu tay màu đỏ.
Văn Tiêu nhìn vào tay Đại Yêu, vết thương trên tay hắn vẫn chưa lành, những ngón tay dài của hắn còn dính máu.
"Giữ nó thật cẩn thận, để xem sau này ai đúng." Đại Yêu nhìn Văn Tiêu, mặt nạ lúc này trở thành một biểu cảm mỉm cười, Đại Yêu đưa tờ giấy, mang trong đó lời hứa nghiêm túc mà yêu quái có thể trao cho nàng.
Văn Tiêu nghiêm túc gấp tờ giấy lại, cẩn thận bỏ vào túi nhỏ của mình, sau đó lau nước mắt, đôi mắt sưng lên, nàng mỉm cười với Đại Yêu.
Đại Yêu vỗ nhẹ lên vai nàng như một động tác an ủi. Tay hắn không lạnh, giống như tay người, ấm áp.
Giọng của Đại Yêu trở nên dịu dàng hơn: "Thực ra... thời gian dài, sống không hẳn là điều tốt, chết cũng chưa chắc là xấu. Quan trọng là..."
"Là gì vậy?" Văn Tiêu vẫn chưa hiểu.
"Chúng ta sống vì lý do gì, và vì lý do gì mà chết."
Văn Tiêu vẫn chưa hiểu, nhưng có lẽ Đại Yêu cũng không có ý giải thích thêm. Có thể chính hắn cũng chưa từng hiểu thấu. Đại Yêu ngồi xuống bên cạnh nàng, nhẹ nhàng cất giọng hát một bài hát dân gian của Đại Hoang.
Giữa bầu trời rộng lớn, giữa đồng cỏ hoang vu, một ngôi mộ, một người, một yêu quái.
Đêm nay không có gió, không có trăng, Đại Yêu cõng Văn Tiêu đi một quãng đường dài. Từ vùng đất rộng lớn của Đại Hoang đi vào sự náo nhiệt của nhân gian, bước chân của Đại Yêu vẫn không dừng lại, như thể hắn đang hướng về một điểm cuối đã định sẵn. Trong lòng Văn Tiêu nổi lên một cảm giác bất an quen thuộc, nàng dựa vào lưng Đại Yêu, bàn tay nắm chặt lấy áo của hắn.
"Đại Yêu, ngươi định dẫn ta đi đâu?"
"Thiên Đô."
"Ngươi không tiếp tục chăm sóc ta sao?" Giọng của Văn Tiêu không rõ là tức giận vì cảm giác bị bỏ rơi, hay là cầu xin không muốn bị bỏ lại, hoặc có lẽ là cả hai.
Đại Yêu dừng bước, cúi đầu, nén lại cảm xúc đang dâng trào trong lòng, thân hình khẽ run rẩy. Một lúc lâu sau, Đại Yêu mới lên tiếng, giọng nói kiên định, từng chữ từng câu rõ ràng: "Ta nhất định sẽ quay lại tìm ngươi."
.: Chương 1: Tập Yêu Ti :.
Hình bóng Trác Dực Thần đứng im lặng giữa màn mưa, mắt đỏ ngầu, chằm chằm nhìn Triệu Viễn Châu, không chút nhượng bộ, chỉ là tay nắm chặt thanh kiếm đã hơi run rẩy.
"Ta đếm đến ba, ngươi thu kiếm hay không? Ba, hai, một..."
Thực ra thắng thua đã sớm phân định, Triệu Viễn Châu dám dùng mạng người uy hiếp, đã đoán trước Trác Dực Thần không dám đánh cược thua. Gân xanh trên trán Trác Dực Thần nổi lên, cuối cùng cắn răng rút thanh kiếm.
Tên lính ngã xuống đất ngừng co giật, thở dốc, được hai tên lính khác đỡ lên và lùi ra.
"Khó chịu không?" Triệu Viễn Châu hỏi.
Trác Dực Thần không trả lời, hơi thở bị kiềm nén và nặng nề.
Triệu Viễn Châu cười nhẹ: "Cảm thấy khó chịu thì đúng rồi, chuyện trên thế gian này, không được như ý, chiếm tám chín phần mười. Trác đại nhân, hãy quen dần đi."
"Tiểu nhân hèn hạ, ngày nào đó, ta sẽ dùng kiếm Vân Quang, xuyên thủng tim ngươi--" Trác Dực Thần nâng kiếm, lại chỉ vào Triệu Viễn Châu.
"Như thế này à?" Triệu Viễn Châu đột nhiên bước lên một bước, dùng ngực đón lấy mũi kiếm, rồi từng bước tiến tới, cho đến khi đầu kiếm cắm vào ngực hắn.
Trác Dực Thần không thể tin nổi nhìn Triệu Viễn Châu, nhưng sự ngạc nhiên của hắn không phải vì hành động của Triệu Viễn Châu, mà là...kiếm Vân Quang đã xuyên qua tim Triệu Viễn Châu, nhưng không giết được hắn.
Triệu Viễn Châu như thể nhìn thấu suy nghĩ của Trác Dực Thần, cười nhẹ nói: "Vừa rồi không phải ta đã nói rồi sao, có vẻ Trác đại nhân chẳng nghe lọt tai--ngươi, giết không được ta. Có phải càng khó chịu hơn không?"
Tư Đồ Minh nghĩ thầm, con yêu quái này nói chuyện thật sự có thể đâm thẳng vào lòng người, tính cách Trác Dực Thần thẳng thắn, không chịu được kiểu kích động này. Hắn không dám để hai người tiếp tục nói thêm, vội vã tiến lên làm hòa.
Trác Dực Thần thu kiếm vào vỏ, quay lưng đi, không nói thêm lời nào. Nếu hắn không thể giết Chu Yếm, vậy thì mục đích Chu Yếm cố tình làm vòng vo như vậy, trong lòng đã rõ ràng.
Triệu Viễn Châu thu lại yêu khí, ngón tay vuốt nhẹ qua vị trí tim, ánh vàng lưu động, vết máu biến mất, vết thương khôi phục như cũ.
"Các ngươi đã dâng sớ lên triều đình xin chấn hưng Tập Yêu Ti. Mặc dù Thừa tướng hết sức bảo đảm, nhưng Sùng Võ Doanh cản trở, Hướng vương vẫn chưa gật đầu, ta hôm nay đến đây, chính là muốn tặng các vị một món quà."
Tư Đồ Minh hỏi: "Món quà gì?"
Triệu Viễn Châu chỉ vào bản thân mình: "Ta sẽ bắt giữ đại yêu Chu Yếm, giao cho các vị xử lý, để các vị nhận công và thưởng. Món quà này, Trác đại nhân, có vừa lòng không?"
Trác Dực Thần hừ lạnh một tiếng, nói: "Vẫn chưa đủ hài lòng."
"Chưa đủ sao? Trác đại nhân thật tham lam, vậy thì phải làm sao mới làm Trác đại nhân hài lòng?" Triệu Viễn Châu giả vờ phàn nàn.
Trác Dực Thần quay người nhìn Triệu Viễn Châu, trong mắt không còn thù hận sôi sục, bình tĩnh như mặt hồ lạnh giá: "Chuyển đến nơi thích hợp hơn, rồi chúng ta sẽ nói tiếp."
[...]
Văn Tiêu nhìn chằm chằm vào cửa vào địa lao, lòng đầy cảnh giác, nàng biết chắc chắn là Chu Yếm đã thoát ra ngoài. Còn Tiểu Trác thì sao? Văn Tiêu không dám nghĩ thêm, cố gắng bình tâm lại.
Một bóng hình từ cửa địa lao vụt lao ra, tim Văn Tiêu đập thình thịch. Trong khoảnh khắc, bóng hình ấy hạ xuống trước mặt nàng, tay cầm một bó hoa tươi đưa tới trước mặt nàng, cánh hoa trắng rung rinh trong gió.
"Quà gặp mặt, có thích không?"
Văn Tiêu ngẩn người, thế rồi nàng nhìn rõ gương mặt anh tuấn nhưng xa lạ phía sau bó hoa, ánh mắt hắn nhìn nàng với vẻ đầy ẩn ý.
Hoa... ký ức về Đại Hoang chợt lướt qua trong đầu. Đại yêu mỗi lần gặp nàng đều mang theo một bó hoa dại. Sắc mặt Văn Tiêu tái nhợt, ngay sau đó, nàng yếu ớt khuỵu xuống, Triệu Viễn Châu kinh ngạc, lập tức vứt bỏ bó hoa, nhanh chóng vòng tay đỡ lấy nàng.
"Nữ tử người phàm chủ động thế à?" Giọng Triệu Viễn Châu nhẹ nhàng, tựa như bông đùa, nhưng ánh mắt chẳng chút khinh nhờn.
"Cơ thể không có sức nên mới ngã. Đại nhân đừng trách." Dung mạo Văn Tiêu thanh tú, ánh mắt lóe lên ý cười, nhưng nụ cười ấy dường như không bình thường, khiến Triệu Viễn Châu nhất thời chẳng thể đoán được.
"Cô không sợ ta sao? Ta là yêu quái."
"Ta biết, ngươi là Đại yêu Chu Yếm. Trông ngươi rất quen, có phải chúng ta đã gặp ở đâu rồi không?"
Triệu Viễn Châu cười nhẹ: "Chiêu cũ thế này? Cô nghiêm túc đấy à?"
"Ta là Văn Tiêu."
Triệu Viễn Châu nhìn vào đôi mắt nàng, đáp lại: "Triệu Viễn Châu."
"Không ngờ Chu Yếm đại nhân còn có nghệ danh."
Ánh mắt Triệu Viễn Châu liếc qua vết thương trên vai Văn Tiêu rồi mỉm cười nói: "Thỏ khôn còn có ba hang, một Đại yêu như ta có vài tên giả cũng không đáng nhắc tới."
"Viễn Châu đại nhân, chân ta hết nhũn rồi, có thể đỡ ta dậy rồi."
Nghe nàng nói vậy, Triệu Viễn Châu dìu nàng đứng lên. Khi đứng lên, ngón tay hắn khẽ lướt qua vết thương trên vai Văn Tiêu, ánh kim quang thoáng hiện.
Đúng lúc ấy, kiếm Vân Quang màu lam sáng rực từ sau lưng Triệu Viễn Châu đâm thẳng tới. Triệu Viễn Châu xoay người, giơ ngón tay lên, yêu lực đỏ cuồn cuộn thành cơn gió lớn va chạm với kiếm Vân Quang. Trác Dực Thần đáp đất, không hề hấn gì, đưa kiếm chĩa thẳng vào Triệu Viễn Châu, quát lớn: "Thả cô ấy ra!"
Tốc độ lao đến của Trác Dực Thần còn nhanh hơn cả dự tính của Triệu Viễn Châu. Triệu Viễn Châu đỡ lấy Văn Tiêu, cố ý không buông, quay đầu lại vẻ mặt ấm ức nhìn nàng: "Nghe thấy chưa, hắn bảo cô buông ta ra đó."
Triệu Viễn Châu chợt nhận ra trên mặt Văn Tiêu vẫn là nụ cười điềm đạm, nhưng trong tay nàng từ lúc nào đã xuất hiện một con dao găm, nàng cầm dao bằng một tay, mũi dao đặt lên cổ hắn.
Triệu Viễn Châu đành bật cười: "Kiếm Vân Quang của Trác đại nhân còn không giết được ta, con dao nhỏ xíu này của cô... Ái chà, cô!"
Lời chưa dứt, Văn Tiêu đã dùng con dao găm cứa nhẹ một đường trên cổ hắn, một dòng máu tươi chảy dọc theo lưỡi đao.
"Ngươi sẽ không chết, nhưng cũng biết đau nhỉ?"
Triệu Viễn Châu nhìn Văn Tiêu, một tay ôm lấy cổ, cuối cùng hắn nhận ra điều khác lạ trong nụ cười của nàng, rõ ràng là thêm chút xảo quyệt!
"Ra tay độc ác vậy sao? Được, thế ta cũng... chờ đã..." Hắn còn chưa nói hết câu, bất ngờ loạng choạng rồi ngã phịch xuống đất, giơ tay chỉ vào Văn Tiêu, giọng yếu ớt: "Cô đã bôi gì lên dao hả?"
Văn Tiêu cúi xuống, nhặt lấy bó hoa rơi trên mặt đất, đưa lên mũi nhè nhẹ ngửi: "Thuốc mê chuyên dùng cho yêu quái - Hoán Linh Tán. Có qua có lại, hoa của ngươi đẹp lắm, ta nhận nhé."
Trong chớp mắt, Triệu Viễn Châu ngã gục, bất tỉnh trên mặt đất.
Văn Tiêu thu lại thanh đoản đao, quay qua dặn Trác Dực Thần: "Đưa hắn về địa lao."
Trác Dực Thần lưỡng lự: "Địa lao... không... không nhốt được hắn, hắn vừa trốn ra ngoài..."
"Vậy sao?" Văn Tiêu quay lại nhìn Triệu Viễn Châu đang ngã trên mặt đất, cất giọng rõ ràng: "Vậy con cứ dùng dao liên tục rạch hắn."
Triệu Viễn Châu đang nằm trên đất lập tức ngồi bật dậy: "Đừng, đừng, đừng rạch ta, ta đảm bảo không chạy, được không? Ta tự về... ta hứa không trốn..."
Hắn đứng lên, ngoan ngoãn bước vào địa lao.
Trác Dực Thần nhìn theo bóng dáng Triệu Viễn Châu với vẻ ngạc nhiên, rồi lại quay sang Văn Tiêu, định nói gì đó nhưng lại thôi.
"Diễn quá tệ, ta nhìn một cái là biết ngay." Văn Tiêu mỉm cười giải đáp thắc mắc trong lòng hắn.
Trác Dực Thần khẽ lắc đầu, từ trong áo lấy ra một bình sứ nhỏ đưa cho Văn Tiêu: "Người bị thương rồi, dùng thuốc bột này sẽ mau lành hơn."
Văn Tiêu thoáng sững người, sau đó nhận lấy bình sứ, khẽ mỉm cười cảm tạ.
[...]
Triệu Viễn Châu dừng lại giây lát, rồi nghiêm túc nói: "Ta muốn ngươi giết ta. Ta sẽ dạy ngươi cách sử dụng chính xác của kiếm Vân Quang, sau đó ngươi giết ta đi."
Trác Dực Thần lập tức nghe lòng mình dậy sóng, điều kiện của Triệu Viễn Châu lại là dùng kiếm Vân Quang để giết hắn? Trác Dực Thần nghi hoặc nhìn Triệu Viễn Châu, hỏi: "Ngươi muốn ch*t lắm sao?"
"Muốn, hơn nữa ta phải chết trong tay ngươi."
Trác Dực Thần không thể tin được. Hắn biết nếu Triệu Viễn Châu thật sự muốn tự kết liễu đời mình thì có cả ngàn vạn cách, sao lại phải tìm đến hắn? Chắc chắn không phải là để chuộc tội. Ý nghĩ này khiến Trác Dực Thần cảm thấy buồn cười.
"Ta biết ngươi đang nghĩ gì, ta còn hung tợn hơn, độc ác hơn cả lời đồn, không chỉ hút hết oán khí trong trời đất, ta còn là nơi chứa đựng oán khí. Ngươi có biết oán khí là gì không?"
Trác Dực Thần lạnh giọng đáp: "Ta biết, đó là thứ có thể hủy diệt cả trời đất, khiến nhân gian chìm trong tăm tối, chết chóc tràn ngập."
"Vậy nên có đến vạn cách chết, nhưng vạn cách đó đều không phải giải pháp tối ưu. Ta chết đi, trời đất lập tức sẽ xuất hiện một vật chứa mới, thay ta dung nạp hấp thụ thứ oán khí không dứt không diệt đó. Mà vật chứa mới ấy là thiện hay ác, là chính hay tà cũng khó mà biết được. Kiếm Vân Quang của ngươi có thể xua tan tất thảy tà ma ác khí, chết dưới kiếm của ngươi sẽ chấm dứt hoàn toàn sự luân hồi của vật chứa."
Trác Dực Thần trầm ngâm suy nghĩ, nếu dùng kiếm Vân Quang để kết thúc sinh mệnh của vật chứa oán khí như Triệu Viễn Châu, ngăn ngừa sự ra đời của vật chứa mới thì sẽ không còn cảnh những yêu quái ác độc lợi dụng oán khí làm điều ác, cũng chấm dứt bi kịch yêu quái lương thiện bị oán khí vây quanh. Đây quả thực là một phương pháp hữu hiệu, nhưng Triệu Viễn Châu rốt cuộc là chính hay tà? Hắn có lòng tốt đến vậy sao?
Triệu Viễn Châu bước tới gần song sắt địa lao, hai người đứng đối diện nhau, không gian tĩnh lặng đến nỗi nghe rõ cả tiếng kim rơi.
Trác Dực Thần nhìn Triệu Viễn Châu bằng ánh mắt lạnh lùng, chậm rãi đưa ngón tay chỉ lên trời, thề rằng: "Trác Dực Thần ta, thề với trời, chỉ cần Chu Yếm dạy ta cách sử dụng chính xác của kiếm Vân Quang, ta nhất định sẽ dùng kiếm giết chết hắn. Nếu vi phạm, trời tru đất diệt, hồn bay phách tán."
Dẫu sao đi nữa, lời thề này không có chỗ nào không thể thực hiện, hắn chắc chắn sẽ tự tay giết chết Chu Yếm.
[...]
Triệu Viễn Châu nhếch môi, cầm lấy tờ giấy nhìn kỹ. Khuôn mặt hắn dần mất đi nụ cười, vừa xem vừa lắc đầu, dáng vẻ ngậm ngùi tiếc nuối.
"Thứ nhất, Triệu Viễn Châu không được dùng Bạch Trạch lệnh làm chuyện ác, không được mưu đồ bất chính, lòng lang dạ thú, gây hại nhân gian, tổn hại sinh linh— Cô viết hết những từ mang nghĩa xấu có thể nghĩ được ra đây đấy hả?"
Văn Tiêu nhìn hắn, chân thành hỏi lại: "Sao hả? Khó thực hiện lắm à?"
Triệu Viễn Châu không trả lời, khẽ nhếch miệng tiếp tục đọc: "Điều thứ hai, Triệu Viễn Châu cần truyền thụ tri thức về yêu thú cho Văn Tiêu, biết gì nói nấy, không giấu giếm, toàn tâm toàn ý hỗ trợ Văn Tiêu phá án của Tập Yêu Ti và bảo vệ sự an nguy của Văn Tiêu, đồng thời vui lòng giữ quan hệ đồng liêu phối hợp ăn ý."
Triệu Viễn Châu chau mày, ngước lên dò xét Văn Tiêu.
Văn Tiêu thần sắc bình thản: "Đây là điều quan trọng nhất đấy, nhớ kỹ vào."
"Điều nào quan trọng nhất? Không làm nhiều việc ác hay giữ quan hệ đồng liêu? Không phải ta đang uy hiếp cô sao? Sao lại thành cô ra điều kiện với ta rồi?"
Văn Tiêu mỉm cười, đưa tay như định lấy lại khế ước: "Không ký thì thôi, vậy chúng ta cứ kéo dài thế này đi, ai cũng đừng hòng được yên."
Triệu Viễn Châu vốn định dùng pháp thuật để viết tên mình trong chớp mắt, nhưng rồi nghĩ lại, hắn đứng dậy bước tới tiến sát bên nàng, cúi gần đưa tay rút bút từ búi tóc trên đầu nàng. Khoảng cách gần kề khiến cơ thể Văn Tiêu khẽ run lên vì căng thẳng, Triệu Viễn Châu nắm lấy bút, lướt nhẹ lên lòng bàn tay, một vết rạch nhỏ xuất hiện, máu tươi chảy ra. Hắn chấm máu vào bút, cẩn thận ký tên mình lên khế ước rồi trao lại cho Văn Tiêu.
Văn Tiêu cầm lấy xem xét, chữ viết của tên yêu quái này không ngờ lại ngay ngắn, rõ ràng.
"Triệu Viễn Châu... không đủ, để phòng ngươi lật lọng, ngươi ký thêm tên Chu Yếm nữa."
Triệu Viễn Châu ngẩn ra một lát, nhận lại khế ước rồi cũng ngoan ngoãn viết thêm hai chữ "Chu Yếm".
Văn Tiêu nhìn hai cái tên trên khế ước, vẫn không yên tâm. Nàng suy nghĩ một hồi, rồi nắm lấy tay Triệu Viễn Châu, ấn dấu vân tay máu rồi mới yên tâm.
Ngắm nhìn bản khế ước với ba lớp bảo chứng, cuối cùng nàng mới mãn nguyện nở nụ cười. Như vậy, có lẽ nàng có thể tìm lại Bạch Trạch lệnh, hy vọng khôi phục lại trật tự vốn có, chấm dứt vô số bi kịch đã qua.
Triệu Viễn Châu khoanh tay đứng đó, miệng thì cười khổ ra vẻ bất lực lắm nhưng trong ánh mắt không hề có sự trách móc nào, chỉ lặng lẽ nhìn nàng.
Lâu rồi không gặp.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com