Đại Mộng Quy Ly - Quách Kính Minh (2)
.: Chương 2: Nhập mộng đi :.
Đoàn người do Chân Mai dẫn đến nhanh chóng lấp đầy sân Tập Yêu Ti, gã đứng chắp tay trước đội ngũ, vẻ mặt kiêu ngạo, lời nói đầy vẻ chế giễu.
"Bây giờ Trác đại nhân oai phong lẫm liệt, e là đã lành sẹo nên quên mất đau rồi. Năm đó Tập Yêu Ti bị Chu Yếm thảm sát, là Sùng Võ Doanh nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy bảo vệ được bá tánh. Sao hả? Đã quên rồi sao? Giờ các ngươi như chó nhà có tang, thấy thời loạn đã qua, nhân gian lại thái bình, lại muốn rục rịch, mơ tưởng khôi phục Tập Yêu Ti, vậy các ngươi đặt đại tướng quân của Sùng Võ Doanh chúng ta ở đâu?
Văn Tiêu vốn đã căm ghét hành vi tàn sát vô tội của Sùng Võ Doanh, giờ đây khi nghe Chân Mai lên giọng nói những lời giả dối như diệt yêu trừ tà, bảo vệ sinh linh, nàng càng không thể kìm nén được lửa giận trong lòng.
"Trong việc bắt yêu, Sùng Võ Doanh luôn ra tay tàn nhẫn, thô bạo hung tàn, thậm chí làm hại sinh mạng vô tội, làm trái pháp luật, từ đầu đã không nên để Sùng Võ Doanh chuyên quyền độc đoán." Văn Tiêu hoàn toàn không còn vẻ yếu đuối dịu dàng thường ngày, lời nói sắc bén, chất chứa giận dữ.
Chân Mai hừ lạnh: "Bản chất yêu quái tàn nhẫn hung ác, để tránh tai hoạ về sau, đương nhiên thà gi*t nhầm còn hơn bỏ sót. Sùng Võ Doanh làm việc, tự khắc có Hướng vương điện hạ và đại tướng quân quyết định, từ bao giờ đến lượt Tập Yêu Ti các ngươi can thiệp vào chuyện của chúng ta?"
Chỉ trong chốc lát, bầu không khí trở nên căng thẳng như dao sắc sẵn sàng đâm.
"Vậy Sùng Võ Doanh tự ý xây dựng chợ đen ngầm, mua bán lông da và xương cốt yêu thú, kiếm lời bất chính, lại lấy lý do bắt yêu để cưỡng ép trai tráng, chiếm đoạt nhà dân, Hướng vương điện hạ có biết những việc này không?"
Mọi người nhìn về phía phát ra tiếng nói, người vừa lên tiếng là Phạm Anh. Ông cầm một quyển văn thư, bước đi ung dung, phía sau là các binh lính của Tập Yêu Ti. Các binh lính nhanh chóng tản ra, xếp thành đội hình phòng thủ.
Phạm Anh mỉm cười chắp tay thi lễ, lịch sự chào Chân Mai. Ánh mắt hai bên giao nhau, trong lòng cả hai đều hiểu rõ về hành động của đối phương trong thời gian gần đây.
Những ngày qua, Tập Yêu Ti đã thu thập đầy đủ chứng cứ về tội ác của Sùng Võ Doanh. Dựa trên những bằng chứng đã có, Sùng Võ Doanh chắc chắn sẽ bị xử phạt nặng, nhưng nhìn vào tình hình hiện tại, ngoài Sùng Võ Doanh, không còn thế lực nào có thể kiềm chế yêu quái ác độc từ Đại Hoang tràn vào nhân gian. Dù có tham tấu Sùng Võ Doanh vào lúc này thì sự việc này có thể sẽ giơ cao đánh khẽ. Việc Tập Yêu Ti thành lập đội tiên phong diệt yêu lúc này là để phá vỡ sự độc tôn của Sùng Võ Doanh. Hai tổ chức này đã âm thầm đấu đá suốt nhiều năm, lần này trực tiếp đối đầu, tất nhiên đã đến mức không thể dung hòa.
Ánh mắt Chân Mai lạnh băng, ngay sau đó gã bật cười ha hả, vung tay áo, sau lưng gã, hàng chục binh lính giương cung kéo tên, đầu mũi tên được quấn vải dầu đen, đồng loạt nhắm vào sảnh nghị sự. Chân Mai rút ra một cây hỏa chiết tinh xảo, châm lửa vào mũi tên mà một binh sĩ đang nhắm.
Phá hủy Tập Yêu Ti rồi thì làm gì còn nhân chứng vật chứng?
Văn Tiêu không nghi ngờ gì việc Chân Mai sẽ thực sự châm lửa đốt Tập Yêu Ti, gã là người điên cuồng, hành động rất tàn nhẫn, chẳng khác gì một con chó điên bị tuột xích.
Văn Tiêu tức giận nói: "Ban ngày ban mặt, trăm mắt dõi theo, chẳng lẽ ngài muốn gi*t người phóng hỏa?"
Chân Mai cười chỉ tay xung quanh: "Tập Yêu Ti đã lâu không tu sửa, thời tiết khô hạn, dễ xảy ra hỏa hoạn, mọi người bị kẹt trong biển lửa, không may gặp nạn, liên quan gì đến ta chứ?"
Vừa dứt lời, một luồng sáng trắng xé gió bay tới, sượt qua bộ trang phục hoa lệ của Chân Mai, chặt đứt mũi tên đang bốc cháy bên cạnh gã. Trác Dực Thần thu kiếm vào vỏ, tốc độ nhanh đến mức mọi người còn chưa kịp nhìn rõ động tác của hắn, chỉ thấy mũi tên đã rơi xuống đất.
Chân Mai giật mình, nhìn ống tay áo bị lưỡi kiếm cắt rách, rồi lại đối diện với ánh mắt đầy sát khí của Trác Dực Thần, ý nghĩa rõ ràng, nếu gã dám phóng hỏa Tập Yêu Ti thì kiếm của Trác Dực Thần sẽ ngay lập tức lấy mạng gã, không ai có thể bảo vệ được gã!
Khóe miệng Chân Mai nhếch lên, gã thầm nghĩ, điên cuồng, thật điên cuồng, thú vị lắm! Gã nhìn thẳng vào mắt Trác Dực Thần, cười nâng tay lên, tất cả cung thủ đồng loạt kéo cung, đầu tên đã được châm lửa, hàng chục mũi tên đang bốc cháy chỉ chờ phóng đi.
"Muốn đốt Tập Yêu Ti, đã hỏi ý ta chưa?"
Triệu Viễn Châu ung dung từ trong đại sảnh bước ra.
Chân Mai cáu kỉnh nói: "Ngươi là thứ gì hả?"
Triệu Viễn Châu chỉ vào mình: "Yêu quái."
Chân Mai khó chịu: "Yêu quái? Vậy thì càng đáng chết!"
Đúng là đáng chết. Triệu Viễn Châu nhấc tay, thì thầm niệm chú: "Nghịch."
Các cung thủ kéo cung bỗng mất kiểm soát, tất cả mũi tên lập tức quay lại nhắm vào Chân Mai. Sắc mặt gã lập tức thay đổi.
Triệu Viễn Châu bổ sung: "Quên nói cho ngươi biết, ta là loại ác yêu Chu Yếm, hễ tâm trạng không vui sẽ gi*t người trút giận. Bây giờ tâm trạng của ta đang rất tệ."
Chu Yếm! Hắn chính là Chu Yếm! Chân Mai cảm nhận được cảm giác sợ hãi lâu không thấy. Gã đã quen với cuộc sống của kẻ đứng trên người khác, cũng quen với sức mạnh của Sùng Võ Doanh có thể áp chế yêu thú, những sinh mạng ấy, hắn muốn lấy thì lấy, muốn giết thế nào thì giết, đơn giản như giẫm chết một con kiến, chẳng còn thú vị nữa. Cuộc sống như vậy kéo dài quá lâu khiến gã quên mất rằng Sùng Võ Doanh chỉ thực sự mạnh với đám tiểu yêu, nhưng với đại yêu như Chu Yếm thì lại yếu ớt, Chu Yếm muốn lấy mạng hắn dễ như trở bàn tay. Nỗi sợ hãi từ bản năng cùng một chút kích thích đan xen khiến Chân Mai lâng lâng.
"Phạm đại nhân, xin hãy nương tay!"
Giọng nói hùng hậu vang lên, tuy lời như đang thương lượng, nhưng ngữ điệu lại như mệnh lệnh.
Một người trông như tướng quân đi phía đối diện sân trước đến, tay đeo kiếm, theo sau là hai tùy tùng. Thấy người đó, ánh mắt Chân Mai sáng lên, lập tức cúi người hành lễ, giọng điệu nâng cao, hết sức nịnh bợ: "Ngô Ngôn đại nhân, sao ngài lại tới đây?"
Ngô Ngôn lên tiếng, khí thế mạnh mẽ: "Phạm đại nhân nói đã chuẩn bị quà cho Hướng vương, tất nhiên là ta đến đích thân đón tiếp thay mặt Hướng vương."
Phạm Anh hành lễ rồi đưa cuốn văn thư trong tay cho Ngô Ngôn: "Tám năm qua, Sùng Võ Doanh vì bắt yêu mà đã gi*t gần 700 người vô tội, danh sách và chứng cứ liên quan đều ở đây, mời đại tướng xem."
Ngô Ngôn nhận lấy nhưng chẳng thèm liếc nhìn đã ném chứng cứ vào mũi tên đang cháy của binh lính bên cạnh, cuốn văn thư lập tức bùng lên ngọn lửa, thiêu rụi chứng cứ.
Phạm Anh mặt không đổi sắc. Đại tướng Ngô Ngôn và Chân Mai đều là người của Hướng Vương, mà Ngô Ngôn lại có chức vị cao hơn ông, ông không thể nói gì. Nhưng vì đây là chứng cứ quan trọng, tất nhiên sẽ có bản sao, mà cuốn chứng thư bị thiêu rụi này chính là bản sao. Bản gốc đã được ông giao cho người đáng tin cậy, sáng nay đã gấp rút gửi đến phủ Thừa tướng. Có lẽ lúc này Thừa tướng đã xem và đã có kế hoạch. Đợi thời cơ đến, chứng cứ này sẽ là một lưỡi dao sắc bén nhắm vào thế lực của Hướng Vương.
Ngô Ngôn tiếp tục nói: "Món quà lớn này, ta nhận thay Hướng Vương. Hướng Vương đã hiểu quyết tâm vực dậy của Tập Yêu Ti rồi, đồng ý để các ngươi tiếp nhận điều tra vụ án Thủy quỷ gi*t tân nương từ Sùng Võ Doanh."
Ngô Ngôn dừng lại một chút, liếc nhìn người của Tập Yêu Ti: "Nhưng tốt hơn hết là chúng ta nên nói rõ từ đầu, một khi giao cho Tập Yêu Ti điều tra, nếu vụ án này xảy ra bất kỳ sự cố nào mất kiểm soát nào hoặc gây ra họa, thì đó không phải vấn đề của Sùng Võ Doanh. Trách nhiệm và quyền lực phải được phân rõ, nước sông không phạm nước giếng, nếu các ngươi gây ra rắc rối, chúng ta sẽ không chịu trách nhiệm. Phạm đại nhân, thế nào?"
"Đó là đương nhiên." Phạm Anh đáp lời.
"Nói miệng không có chứng cứ, phải lập văn bản làm chứng." Dứt lời, Ngô Ngôn quay đầu lại.
Một tùy tùng phía sau lập tức đưa một quyển trục.
Ngô Ngôn mở ra, đọc to: "Tại đây, Tập Yêu Ti xin chỉ lệnh của Hướng vương, điều tra rõ hung án thủy quỷ, không được làm hại dân chúng, không được chậm trễ lười biếng. Tập Yêu Ti phải dốc toàn lực phá vụ án này."
Ngô Ngôn đọc xong, đưa quyển trục cho tùy tùng bên cạnh. Một tùy tùng cầm quyển trục, người kia cầm con dấu đỏ, bước lên bậc thềm phía dưới, cung kính dâng quyển trục về phía nhóm Trác Dực Thần ở trên bậc thềm.
Ngô Ngôn nói: "Mọi người đóng dấu làm chứng, ta còn mang về báo cáo với Hướng Vương."
Triệu Viễn Châu lấy lý do bản thân là yêu quái, việc đóng dấu cũng không có giá trị, nên từ chối không đóng dấu. Ngô Ngôn cũng không ép, vì mục tiêu của gã ta vốn không phải là Triệu Viễn Châu, mà là Tập Yêu Ti. Ngoài Triệu Viễn Châu, những người còn lại không có lý do từ chối. Tùy tùng của Ngô Ngôn dâng quyển trục và hộp mực lên, nhỏ giọng nhắc nhở mọi người chỉ cần in dấu ở cuối quyển trục.
Ngô Ngôn nhìn về phía Bùi Tư Tịnh vẫn đứng yên bất động.
Chân Mai bước lên, giải thích với Ngô Ngôn: "Vừa rồi nghe cô ta nói cô ta từ chối gia nhập Tập Yêu Ti, không cần phải in dấu nữa. Tập Yêu Ti đúng là vô dụng, ngay cả con chó mà Sùng Võ Doanh không cần cũng coi thường."
Lời khiêu khích khiến sắc mặt của các thành viên trong Tập Yêu Ti đều trở nên nặng nề.
Bùi Tư Tịnh đột ngột tiến lên, ấn mạnh dấu vân tay lên cuối quyển trục rồi quay lại hỏi Văn Tiêu đứng phía sau: "Nghe thấy không? Tiếng chó sủa ồn quá."
Văn Tiêu ngẩn người, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt không vui của Bùi Tư Tịnh, nàng không nhịn được mà bật cười.
Chân Mai rút kiếm của thị vệ định xông lên nhưng bị Ngô Ngôn giơ tay cản lại.
Ngô Ngôn giơ tay ra hiệu rút lui rồi quay người bước đi, chỉ để lại một câu: "Vậy thì chúng ta sẽ chờ đợi tin tốt từ các vị."
[...]
Văn Tiêu lười để ý đến trò đùa trẻ con của hắn, bắt đầu tìm kiếm cái tên này trong hàng nghìn ghi chép về yêu quái trong ký ức, lẩm bẩm: "Nhiễm Di... Nhiễm Di ăn vào có thể ngủ ngon trong truyền thuyết đó sao?"
Triệu Viễn Châu đáp: "Hắn sinh ra đã sở hữu yêu lực khống chế giấc mơ, đúng là có thể khiến người ta ngủ say. Giấc mộng đẹp giống như ánh trăng trong nước. Nhưng trên đời này, đa số người cả đời cũng không chạm tới trăng trên trời. Đối với họ, bóng trăng dưới nước dù hư ảo, nhưng có được trong chốc lát cũng đã đủ. Nhưng vẫn có những người không dựa vào giấc mơ, mà luôn bước đi vững chắc, dựa vào thực lực thật sự, ví dụ như—"
Chữ "ta" còn chưa kịp thốt ra đã bị Bạch Cửu nhanh nhẹn cướp lời: "Tiểu Trác đại nhân! Chưa bao giờ nói suông, hễ nói là làm."
Triệu Viễn Châu đành nuốt ngược lại một chữ, cầm đũa tre gõ lên đầu Bạch Cửu để xả giận.
Văn Tiêu chợt nhớ đến một số chuyện, thản nhiên nói: "Tiểu Trác quả thực chưa từng mơ."
"Ồ? Vậy lạ nhỉ, ta chưa từng nghe nói có người không mơ bao giờ. Ai cũng có chuyện muốn trốn tránh, mỗi khi đêm đến, lén lút trốn vào mơ, thở một hơi nhẹ nhõm, đó mới là lẽ thường tình của con người." Triệu Viễn Châu trong lòng có chút ghen tị, lời nói bóng gió ngầm mắng Trác Dực Thần không phải người. Nói xong lại chợt nhận ra, không đúng, sao "không phải người" lại thành mắng người chứ?
Văn Tiêu không biết những suy nghĩ vòng vo trong lòng hắn, rút cây bút cài trên tóc, lấy cuốn sổ trong ngực ra định ghi chép: "Vậy nên Nhiễm Di giỏi nhất là giam người trong ác mộng, dọa họ chết khiếp sao? Hắn mang đến ác mộng, chứ không phải mộng đẹp? Vậy sách lại viết sai rồi."
Bùi Tư Tịnh hỏi thẳng: "Thế làm thế nào mới đối phó được với Nhiễm Di?"
Triệu Viễn Châu từ tốn đáp: "Hoặc là người sở hữu Phá Huyễn Chân Nhãn..." Nói đến đây, nụ cười trên mặt hắn đột nhiên biến mất.
Văn Tiêu ngẩng đầu nghi hoặc: "Hử? Sau đó thì sao?"
Triệu Viễn Châu khôi phục vẻ mặt tươi cười, chống cằm nhìn Bạch Cửu đang nhai thịt, cười tủm tỉm nói: "Hoặc là cắt một miếng thịt của hắn ăn, tốt nhất là cắt từ cá sống, còn nguyên dịch nhờn vẫn đang chảy máu, hiệu quả cao nhất."
Miếng thịt đó sẽ có mùi tanh hôi thế nào nhỉ. Bạch Cửu chỉ vừa nghĩ đến trong bụng đã cảm thấy buồn nôn, cậu bỏ đũa xuống, không thể ăn tiếp được nữa.
Văn Tiêu ngừng viết, bất lực nhìn Triệu Viễn Châu: "Phá Huyễn Chân Nhãn ngươi vừa nhắc đến là gì, sao ta chưa từng thấy trong sách có ghi chép?"
Triệu Viễn Châu trả lời qua loa: "Đó là thứ chỉ có các đại yêu ở Đại Hoang mới có... Đừng quan tâm đến chuyện đó, tranh thủ phá án đi!"
.: Chương 4: Cầm tay người :.
Nhiễm Di khó tin nhìn vào cái bao tải trên mặt đất, hắn vô cùng tức giận: "Các người dám nhốt nàng trong bao tải!" Hắn lập tức chạy đến, nhanh chóng tháo mở bao tải.
Bên trong lại là Tề lão gia.
Trác Dực Thần nhếch miệng: "Chúng ta bắt Tề lão gia, còn chưa kịp tra khảo."
Tề tiểu thư là quân bài cuối cùng, Trác Dực Thần đương nhiên sẽ không dễ dàng mang nàng ra.
Trong trường hợp đặc biệt, dùng phương thức đặc biệt, ba người đều nghĩ giống nhau.
Triệu Viễn Châu lắc đầu, chế giễu: "Không ngờ Trác đại nhân cũng giỏi dùng phương thức đặc biệt như vậy."
Chỉ có điều lúc này Tề lão gia trong bao tải mắt nhắm chặt, mồ hôi lạnh chảy ròng, vẻ mặt hoảng sợ, tay chân vùng vẫy dữ dội. Rõ ràng, lúc nãy sương mù đã xâm nhập vào bao tải, ông ta bị kẹt trong giấc mơ của Nhiễm Di.
Nhiễm Di thấy vậy rất thỏa mãn, vui mừng cười lớn: "Đây là báo ứng của hắn! Hắn sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa."
Trác Dực Thần nói: "Tề lão gia dù có tội, cũng phải giao cho Tập Yêu Ti hoặc Đại Lý Tự xét xử, không thể để yêu quái vì thù cá nhân mà lạm dụng hình phạt."
Khi hắn muốn dùng kiếm Vân Quang đánh thức Tề lão gia từ trong mơ, Nhiễm Di đột ngột xuất hiện trước mặt hắn, dùng sức nắm chặt tay hắn, ngăn cản hắn đánh thức Tề lão gia.
Nhiễm Di bất mãn nói: "Khi hắn sai thợ săn yêu dùng thuật hoá thi và trấn yêu tàn nhẫn với ta, sao không phải là lạm dụng hình phạt tư? Sao ngươi không nói gì?"
Trác Dực Thần nắm tay bị thương hơi chần chừ, hắn nhớ lại hôm đó mình cùng Văn Tiêu vào phòng Tề tiểu thư, phát hiện mùi trong lư hương kỳ lạ, ngửi kỹ mới nhận ra, đó là mùi của bùa trừ yêu. Có người đã dùng thuật hoá thi trấn yêu, nghiền nát xương cổ của con rồng, rồi ngâm trong nước đá vôi, sau đó phơi khô thành hương, đốt lên có thể diệt thủy quái.
Nhiễm Di lại nói: "Ta đã nói sẽ dẫn nàng ấy đi Đại Hoang nhìn cây trời, bờ biển, luôn ở bên nàng ấy... Ta lại không thể lại gần nàng ấy, chỉ có thể để nàng sống trong ngôi nhà giống như địa ngục đó, ngày qua ngày như năm tháng."
Nhiễm Di nhìn Tề lão gia đang chìm vào ác mộng, nghiến răng nói: "Hắn đáng chết, để ngăn cản ta trở lại tìm Tề tiểu thư, hắn luôn đốt hương hoá thi trấn yêu trong phủ, vì vậy ta không thể cứu được nàng ấy."
Trác Dực Thần vung tay, gạt bỏ tay Nhiễm Di đang nắm lấy hắn. Dù Tề lão gia có đáng ghét thế nào, nhưng Nhiễm Di hại người cũng không thể tha thứ. Trác Dực Thần híp mắt nhìn Nhiễm Di, lạnh lùng nói: "Ngươi trọng thương bỏ chạy, mạng sống không còn bao lâu, để phục hồi yêu lực, ngươi chỉ có thể giết người hút lấy oán khí. Mà ngươi chuyên đi bắt cóc tân nương, gây hoảng sợ, khiến người ta không dám thành thân, chỉ để ngăn cản Tề tiểu thư thành thân."
Nhiễm Di ánh mắt lạnh lùng, hắn không bao giờ phủ nhận mình không phải là người lương thiện, ân phải báo, thù cũng phải trả, người hại hắn, phải giết, người hắn yêu, phải bảo vệ. Hắn giết những tân nương đó, mục đích rất đơn giản, chỉ để người ta sợ hãi, không dám thành thân, như vậy người hắn yêu sẽ không phải lấy người mình không yêu.
Nếu nói yêu quái là dã man, thì con người cũng đâu thiếu bản tính xấu? Hắn tạo ra bao nhiêu bi kịch, có thể làm người ta sợ, nhưng không thể ngăn cản người cha tồi tệ này. Vì sính lễ, vì địa vị, dù phải hy sinh hạnh phúc và mạng sống của con gái ruột, hắn cũng sẽ dẫm lên xác con gái, bám vào ống tay của Trấn Quốc Công. Cái gọi là huyết thống ruột thịt, chỉ là công cụ kiếm lợi mà hắn nuôi dưỡng mà thôi!
Nhiễm Di vung tay áo, quay người đi, kiên quyết khẳng định rằng Tề lão gia rơi vào tình cảnh này đều là số mệnh. Thuật khống mộng, hắn không thể giải, và cũng không thể giải được.
Văn Tiêu rút đoản đao ra, nói: "Có thể giải, chỉ cần cắt một miếng thịt từ người ngươi cho hắn ăn là được."
Hai bên mỗi người giữ một lý lẽ, không ai nhượng bộ.
Khi giằng co không dứt, Triệu Viễn Châu nhạt giọng nói: "Không cần phiền phức vậy, để ta đánh thức hắn."
Triệu Viễn Châu giơ tay chạm nhẹ vào thái dương, một sợi tơ đỏ phát sáng bị kéo ra, biến thành một luồng sáng đỏ. Hắn khẽ vung tay, luồng sáng đỏ bay vào giữa chân mày của Tề lão gia.
Trong giấc mơ của Tề lão gia, ông ngã ngồi bên cạnh giếng nước trong sân, từ miệng giếng lần lượt bò ra những bóng ma toàn thân ướt đẫm, tóc tai rũ rượi. Có bốn người, đều là người hầu ăn mặc chỉnh tề, trong đó có một nha hoàn lưng bê bết máu thịt, rõ ràng đã bị đánh chết.
Từ cổ họng bọn họ không ngừng phát ra những tiếng kêu thảm thiết như ma quỷ.
"Không được giết ta... mạng... mạng của ta..."
"Dưới này lạnh quá... ngươi đến đây với ta..."
Trước đây, khi Tề lão gia phát hiện có người giúp Tề tiểu thư bỏ trốn cùng yêu quái, ông lập tức bắt hết bọn họ lại. Để răn đe hạ nhân trong phủ không dám trái lệnh mình, và cũng để dạy dỗ con gái mình không vâng lời, ông ra lệnh đánh chết Đạm Yên trước mặt tất cả hạ nhân. Để mọi người ghi nhớ sâu sắc, ông còn dặn phải đánh cho đau, nhưng không được làm chết quá nhanh. Hôm đó, Đạm Yên bị đánh đến mức miệng phun máu, tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp Tề phủ.
Tề tiểu thư quỳ dưới chân ông, khóc lóc dập đầu cầu xin tha cho Đạm Yên và những người khác. Một nén nhang tàn, Đạm Yên chết, miệng đầy máu, mắt vẫn cố mở trừng.
"Đạm Yên! Đạm Yên, đừng lại đây, a a a!"
Trong bóng tối ở sân viện, Triệu Viễn Châu lạnh lùng nhìn lão gia Triệu bị tội lỗi của chính mình trói buộc. Ánh mắt hắn lạnh lẽo: "Ngươi thật sự đáng chết."
Triệu Viễn Châu rút đoản đao trong ô, ném về phía lão gia Triệu, đâm vào ngực ông ta. Trong đôi mắt mờ đục của lão gia Triệu, phản chiếu khuôn mặt Đạm Yên, miệng đầy máu, mở rộng ngày càng lớn, như muốn nuốt chửng ông ta...
Tề lão gia mở mắt ra, nhưng vẫn hoảng sợ kêu la như trong giấc mơ: "Đừng giết ta, đừng giết ta... không phải ta hại chết các ngươi... không phải ta hại chết các ngươi... Đạm Yên, ngươi đừng quấn lấy ta..." Ông vừa kêu la, vừa vung tay, như thể có ai đó trong không khí đang vật lộn với ông mà không thể thấy được.
Văn Tiêu nhìn Tề lão gia một cách cảm thán: "Ông ta đã điên rồi..."
Trác Dực Thần bước lên phía trước, vung tay một chưởng đánh vào cổ Tề lão gia, đánh ông ta ngất đi: "Giết người chôn xác, cũng là tội đáng nhận."
[...]
Chiếc thuyền của Tề tiểu thư cập bến, nàng vội vàng xuống thuyền, kéo lấy tay Nhiễm Di. Từ khi nhìn thấy nàng, sắc mặt của Nhiễm Di đã trở nên mềm mại. Hắn giống như một con thú nhỏ gây họa sợ bị trách phạt, nghiêng đầu, cúi mắt, không dám nhìn vào mắt nàng. Nhiễm Di lo lắng nàng sẽ nghĩ gì về hắn, nàng tốt bụng như vậy, nhất định sẽ không thể chấp nhận hắn. Vậy nàng có sợ hắn không? Sợ cũng được, quên cũng được, chỉ cần nàng tự do, vui vẻ là đủ...
Không ngờ, Tề tiểu thư lại nắm chặt tay Nhiễm Di, nói: "Ta đều biết cả rồi. Nhưng, bất kể chàng đã làm gì... ta vẫn muốn ở bên chàng."
Nhiễm Di khó tin ngẩng đầu lên, tưởng mình nghe nhầm, lại thử hỏi: "Ta đã giết nhiều người như vậy, nàng thật sự không thấy ta là quái vật sao?"
Tề tiểu thư ôm lấy khuôn mặt hắn, chân thành nhìn vào mắt hắn, từng chữ từng câu khẳng định: "Dù chàng là người hay yêu, làm việc gì đi nữa, ta cũng nguyện cùng chàng không đổi không rời, trọn đời trọn kiếp."
Nhiễm Di xác định mình không nghe nhầm, nhất thời vui mừng đến rơi lệ, nghiêm túc gật đầu: "Được. Chúng ta cùng trở về Đại Hoang. Ta từng hứa với nàng, sẽ đưa nàng đi ngắm cây trời, ngắm bờ biển."
Nhiễm Di không ngờ nàng sẽ nói như vậy. Nếu nàng đã nói thế, hắn nhất định sẽ vì nàng mà chống lại tất cả những kẻ ngăn cản bọn họ, ví dụ như đám người Tập Yêu Ti trước mắt này. Ánh mắt Nhiễm Di trở nên kiên quyết.
Triệu Viễn Châu hỏi: "Ngươi tốn công trốn ra, sao còn muốn quay lại?"
Huống chi Đại Hoang đang sụp đổ, trở về chỉ có con đường chết.
Nhiễm Di nói: "Người ta nói, súc sinh cả đời chỉ tìm một mái hiên có thể ăn no ngủ yên, chỉ có con người mới nghĩ đến chuyện lá rụng về cội. Trước đây ta đã cùng nàng đọc rất nhiều sách, viết rất nhiều chữ, nhưng vẫn không hiểu thế nào là nỗi sầu quê hương. Đã là sầu, cớ sao nhiều người vẫn muốn đuổi theo nó? Bây giờ ta đã hiểu rồi..."
Nhiễm Di muốn trở nên giống con người hơn, như vậy những trở ngại giữa hắn và người mình yêu sẽ ít đi, hắn có thể đến gần người ấy hơn một chút. Vì thế, hắn cố chấp quan sát con người, vụng về bắt chước con người... nhưng hắn vẫn không hiểu được con người. Cảm xúc của con người đối với hắn quá phức tạp, ví như đôi khi yêu và hận có thể cùng tồn tại, lại ví như nỗi sầu quê hương, rõ ràng mang chữ "sầu", cớ sao con người vẫn đắm chìm trong đó? Mãi đến lúc này, Nhiễm Di mới mơ hồ cảm nhận được, hắn cố gắng diễn tả cảm giác mơ hồ ấy.
Nhiễm Di tiếp tục nói: "Nó giống như một sợi dây dai dẳng, ngươi càng đi xa, nỗi sầu quê hương càng kéo chặt lấy ngươi. Đợi đến khi ngươi sắp đi đến tận cùng sinh mệnh, nó sẽ nhẹ nhàng kéo lấy ngươi, như có người dịu dàng kéo tay áo ngươi, nhắc ngươi rằng, nên trở về rồi..." Trong mắt hắn dường như ánh lên tia lệ quang, "Ta không muốn làm súc sinh, ta muốn làm người."
Trác Dực Thần lạnh lùng nói: "Nhưng những kẻ bị ngươi giết cũng muốn làm người, cũng muốn lá rụng về cội. Ngươi tội ác tày trời, lại muốn toàn thân thoát khỏi?"
Thấy ánh mắt Nhiễm Di thay đổi, Trác Dực Thần biết hắn không muốn chịu tội, đã nảy sinh ý định khác. Trác Dực Thần rút ra kiếm Vân Quang, thân kiếm ánh lên ánh sáng xanh rực rỡ.
Nhiễm Di thấy kiếm Vân Quang, lặng lẽ che chở Tề tiểu thư sau lưng. Mà Tề tiểu thư núp sau lưng Nhiễm Di, nhìn kiếm Vân Quang lại mang theo sự sợ hãi giống hệt.
Trác Dực Thần càng tiến lại gần Nhiễm Di, âm thanh phát ra từ thân kiếm càng lớn.
Triệu Viễn Châu đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn, chỉ đối phó với một con yêu ngư mà thôi, kiếm Vân Quang không nên có phản ứng lớn như vậy...
Gió nhẹ thổi bay mái tóc dài của Tề tiểu thư, lộ ra dấu ấn hình lá hoè đen sau tai nàng.
Nhiễm Di nói: "Năm đó ca ca ngươi cứu ta, hôm nay ngươi lại muốn bắt ta. Bao năm qua ta bảo vệ ngươi không bị ác mộng quấy nhiễu, cũng coi như có ơn với ngươi, chẳng lẽ không thể tha cho ta sao?"
Trác Dực Thần lạnh lùng nhìn hắn: "Năm đó ca ca ta cứu nhất định là một yêu quái lương thiện, chứ không phải kẻ hôm nay giết người vô tội như ngươi."
Nhiễm Di ánh mắt mờ mịt: "Ta là kẻ giết người vô tội, nhưng ta cũng đã cho họ những giấc mơ đẹp nhất. Cuộc đời họ sau này đầy rẫy đau khổ và ràng buộc, ta đã ban cho họ niềm vui mà họ hằng mong ước... 'Hằng mơ ước' - đôi khi những từ ngữ con người nghĩ ra thật sự rất chính xác, khó tìm thấy ở nhân gian, chỉ có thể cầu được trong mộng..."
Nhiễm Di lại nhớ đến những tân nương đó. Họ đều chết trong giấc mộng đẹp, rõ ràng mỗi người họ đều mỉm cười, e rằng khi còn sống họ cũng chưa từng nở nụ cười hạnh phúc như vậy.
Một bên là sống tỉnh táo nhưng đau khổ, một bên là giấc mộng giả dối nhưng trọn vẹn. Nhiều người đang chìm trong đau khổ thậm chí không có cơ hội lựa chọn điều thứ hai, mà hắn đã mang đến cho họ một giấc mộng đẹp.
Nhiễm Di tiếp tục nói: "Đời người một kiếp, Trang Chu mộng điệp. Trong mộng, họ đã thực hiện được ước nguyện của mình, dùng cách mà họ khao khát nhất để sống trọn một đời vui vẻ. Như vậy, chẳng phải rất tốt sao?"
Văn Tiêu nghiêm túc nói: "Là điệp hay là mộng, không nên do ngươi quyết định thay họ."
Sắc mặt Nhiễm Di lạnh đi: "Vậy ta không muốn làm yêu, ta muốn làm người, điều đó lại nên do ai quyết định? Là ngươi, Bạch Trạch thần nữ sao?"
Văn Tiêu im lặng, chỉ có Tề tiểu thư nhìn Nhiễm Di, ánh mắt có chút phức tạp.
Nhiễm Di nói: "Phù du còn có thể ngắm nhìn mặt trời mặt trăng, vậy mà nàng chỉ có thể bị giam cầm nơi khuê phòng, mặc cho số phận xoay vần. Có ai từng cho nàng quyền lựa chọn? Trời đất vô tình, coi vạn vật như chó rơm..."
Văn Tiêu đáp: "Chính vì trời đất vô tình, nên dưới số mệnh mới cần công lý làm đầu."
"Tập Yêu Ti sẽ xử trí ta thế nào?"
"Dù là Tề lão gia hại ngươi trước, nhưng ngươi đã giết hơn chục mạng người, tội không thể tha. Dù miễn tội chết, cũng phải giam giữ ngàn năm."
Nhiễm Di cụp mắt xuống, vẻ mặt u sầu, trong lời nói tràn đầy châm biếm: "Một ngàn năm... Con người thật là lớn tiếng, với yêu quái còn có thể chịu đựng được, nhưng đời người ngắn ngủi, chỉ vài chục mùa xuân..."
Nhiễm Di quay đầu nhìn về phía Tề tiểu thư. Một ngàn năm... nghĩa là kiếp sau hắn cũng không thể gặp lại nàng. Trong lòng Nhiễm Di tràn đầy bi thương, hắn quay đầu nhìn Trác Dực Thần, ánh mắt càng thêm kiên quyết:
"Vậy thì ta không cam lòng."
Trác Dực Thần lạnh lùng đáp: "Không phải chuyện ngươi cam hay không."
[...]
Chẳng bao lâu, Trác Dực Thần nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc, quay đầu lại thấy một bóng dáng cao ráo đang chậm rãi bước đến dưới ánh mặt trời. Đôi mắt Trác Dực Thần khẽ sáng lên, nhìn rõ người đang đến là ca ca Trác Dực Hiên.
Nụ cười của y rất thân thiện, nhưng dường như đã lâu không gặp, trong lòng Trác Dực Thần lại dâng lên cảm giác chua xót, nước mắt vô thức tuôn rơi. Hắn lập tức lau nước mắt, trong lòng đầy nghi hoặc, không hiểu cảm xúc này từ đâu mà đến.
"Tiểu Thần, hôm nay là Tết Thượng Tỵ, sao đệ vẫn còn luyện kiếm, không ra ngoài chơi với bạn bè?"
Trác Dực Thần cười với ca ca, nụ cười có chút cô đơn: "Đệ muốn rèn luyện kiếm pháp thật tốt, sau này có thể giúp cha và huynh. Tết Thượng Tỵ cũng chẳng có gì vui..."
Nửa câu trước là thật, nửa câu sau là giả, bởi hắn không biết có thể chơi với ai. Trác Dực Thần tính cách hướng nội, ít nói, từ nhỏ vì công việc của cha và huynh nên thường xuyên tiếp xúc với yêu quái, những đứa trẻ cùng tuổi luôn tránh xa hắn, thậm chí còn đồn thổi, bịa chuyện về hắn.
Trác Dực Hiên luôn thấu hiểu tâm tư của hắn, dù hắn không nói gì, y vẫn đoán được hắn đang nghĩ gì.
Trác Dực Hiên nhìn vào mắt Trác Dực Thần, dịu dàng cười: "Ta nhớ năm đệ bảy tuổi, khóc lóc tìm ta than phiền, nói rằng những người khác không muốn chơi với đệ vì cha và huynh đều là những kẻ dị loại chuyên bắt yêu quái, suốt ngày tiếp xúc với yêu quái, sớm muộn gì cũng sẽ biến thành yêu quái... Họ sợ rằng nếu chơi với đệ lâu, cũng sẽ biến thành yêu quái."
Quả nhiên, tâm sự của hắn lại bị ca ca nhìn thấu. Trác Dực Thần có chút đỏ mặt: "Chuyện hồi nhỏ nói bậy nói bạ thôi, huynh mà cũng nhớ sao."
Trác Dực Hiên nói: "Nhưng từng ấy năm rồi, đệ thực sự không kết được mấy người bạn, lúc nào cũng chỉ có một mình."
Trác Dực Thần lớn hơn một chút thì hiểu rõ việc cha và anh làm nguy hiểm nhưng cũng quan trọng nhường nào. Lấy thân phận phàm nhân đối đầu với yêu quái hung ác, bảo vệ sự bình yên cho nhân gian, đó là việc đáng được kính trọng. Vì vậy, hắn quyết tâm không để ý đến lời đồn, chăm chỉ luyện tập, trở thành người giống như ca ca. Hắn đã quen với việc cô độc, dồn hết tâm sức vào luyện kiếm, nhưng vào những ngày lễ như thế này, khi thấy người khác tụ tập vui đùa, trong lòng hắn không khỏi dao động...
Vẻ mặt Trác Dực Thần trầm xuống, hắn không nhịn được hỏi ca ca: "Huynh, phải chăng đệ đã biến mình thành kẻ dị loại rồi sao?"
Trác Dực Hiên lắc đầu: "Cái gọi là dị loại, chỉ là lời lẽ mà những kẻ lòng dạ hẹp hòi dùng để kết bè kéo cánh công kích và chèn ép người khác. Họ mượn cớ đó để khẳng định sự đúng đắn của bản thân hoặc che giấu sự tự ti trong lòng. Chúng ta gánh vác trách nhiệm mà người thường không thể hiểu được, đã định sẵn phải chịu sự bài xích và thành kiến từ họ. Theo đuổi sự xuất sắc, từ chối kẻ ô hợp, tránh xa sự tầm thường. Sự khác biệt trên người đệ chính là lý do khiến đệ vượt trội. Đừng sợ khác biệt với người khác, hãy là chính mình."
Trác Dực Thần tò mò hỏi: "Ca, huynh cũng đã trải qua như vậy sao? Huynh có cô đơn không?"
Trác Dực Hiên ngồi xổm trước mặt hắn, nhìn vào mắt hắn, chậm rãi nói: "Đời người, nhất định sẽ gặp rất nhiều người trông có vẻ là dị loại, đệ phải tự mình phán đoán... Đôi mắt sẽ lừa gạt đệ, nhưng trái tim sẽ cho đệ câu trả lời. Nhất định đệ sẽ có một nhóm bạn đồng chí hướng, lúc đó đệ sẽ không còn cô đơn nữa... Nhớ lấy, một cánh khó bay, hai cánh mới có thể tung hoành."
Trác Dực Thần nhìn huynh trưởng, nặng nề gật đầu.
"Bạn đồng chí hướng", chỉ nghe thấy mấy chữ này, Trác Dực Thần liền cảm thấy dường như đã từng gặp những người như vậy, nhưng có thứ gì đó lóe lên trong đầu hắn, hắn không nắm bắt được.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com