Hoa Anh Đào Đỏ Thẫm
Nguồn: Zhihu
Người dịch: Góc nhỏ của Tuệ Lâm
Thể loại: Tình cảm gia đình
Nhân vật chính: Lý Niệm Niệm (luôn nhớ)
Nhân vật phụ: Tô Vĩ Hòa, Tô Bất Vong (không quên), đội trưởng Tần, Cát Hồng
Tình trạng: Đã hoàn thành
Vào lúc sinh nhật tuổi 21 của tôi gần kết thúc, anh ấy đột nhiên dùng một số điện thoại lạ gọi cho tôi và hỏi: "Em có muốn đi ngắm hoa anh đào không?"
Tôi lái xe suốt 5 tiếng đồng hồ và đợi anh ấy cả đêm, nhưng anh ấy không đến.
Đêm hôm đó, cha tôi, anh hai, chị dâu và hai đứa cháu nhỏ đã bị những kẻ buôn ma túy tàn bạo sát hại.
Cả gia đình, chỉ còn mình tôi sống sót.
Hóa ra, lời hẹn ngắm hoa anh đào của anh ấy là để bảo vệ tôi.
Nhưng anh ấy rốt cuộc là ai?
Ngày đọc: 30/03/2025
*** Cảm nghĩ cá nhân ***
Ngày 30/03/2025:
Truyện hay với cảm động lắm. Mình đọc lại lần hai mà vẫn đong đầy cảm xúc. Nhiệt liệt đề cử. Mà tò mò tuổi của tác giả ghê, cảm giác câu chuyện viết ra rất chân thật, rất từng trải, không giống kiểu truyện của mấy bạn trẻ lắm.
Nhân tiện mình thấy không thể tin tưởng được đoạn giới thiệu truyện của mấy truyện từ Zhihu. Có truyện giới thiệu có vẻ hấp dẫn nhưng thực chất lại lạt nhách, thậm chí treo đầu dê bán thịt chó, điển hình là "Từ Thiên Mệnh" của Lạp Bút Tiểu Tửu. Nhưng cũng có truyện giới thiệu bình thường nhưng đọc rất hấp dẫn.
*** Trích đoạn ***
.: 3 :.
Hồi nhỏ con hỏi mẹ rất nhiều lần, ba là người như thế nào?
Mỗi lần mẹ đều nói: ba con là kiểu người bị sét đuổi theo đánh.
Chắc con không tin đúng không? Hôm nay, để mẹ kể con nghe ba con đã chơi mẹ thế nào.
Ngày ấy, mẹ mới tròn 20 tuổi, ba con nói ông ấy chưa đầy 25, nhưng thật ra đã 29 tuổi rồi.
Ông ấy nói từng đi lính, nhưng thật ra từng đánh nhau bị ngồi tù.
Những điều này đều là ngoại công của con điều tra ra, còn ngay trước mặt mẹ sai người dạy ba con một trận.
Nếu không phải mẹ liều mạng ngăn cản, hôm ấy ba con có lẽ đã bị ngoại công đánh chết.
Mẹ chưa từng kể con nghe, hai mươi mấy năm trước, mẹ cũng được coi là một tiểu thư nhà giàu.
Ngoại công của con là người trắng đen đều nể, nhưng cụ thể làm gì, mẹ cũng không rõ, cũng không quan tâm, chỉ biết không phải chuyện đứng đắn.
Hồi đó mẹ là kiểu người não toàn tình yêu, trong đầu chỉ có ba con.
Khi ấy, mẹ chắn trước mặt ba con, trong tay cầm một con dao nhỏ, dí vào cổ tay mình.
Mẹ hét lên với ngoại công, "Nếu bố còn dám động đến Tô Vĩ Hòa, thì con cũng không sống nữa!"
Ngoại công của con tức giận đến mặt mày méo mó, nghiến răng nói, "Con nghĩ kỹ chưa? Thằng nhóc đó ánh mắt không thiện lành, lai lịch không rõ ràng, con không nắm được đâu."
Mẹ nghĩ bụng, kệ ánh mắt thiện hay không, chỉ cần mũi cao là được rồi.
Ba con đứng sau mẹ, ho một tiếng, cố nhịn đau, sắc mặt trắng bệch, một tay siết chặt lấy tay còn lại.
Lúc ấy, ông ấy vừa bị ngoại công chặt mất hai ngón tay. Dưới đất toàn là máu, nhìn thôi đã thấy choáng và xót xa.
Ba con dùng giọng điệu không thấp kém cũng chẳng kiêu ngạo, nói với ngoại công:
"Tôi sẽ đi ngay hôm nay, và sẽ không quay lại nữa."
Mẹ hỏi ông ấy: "Thế còn em thì sao?"
Ba con chẳng thèm nhìn mẹ, cứ thế bước đi.
Mẹ vừa bực vừa giận, nhặt hai ngón tay bị chặt của ba con dưới đất, dùng hết sức ném về phía ông ấy. Hai ngón tay giống như hai cái xúc xích, nảy lên rồi rơi xuống đất, nhưng ông ấy không hề quay đầu.
Ngoại công lại thở phào, cười gằn nói:
"Thấy chưa, loại đàn ông này chỉ là bùn nhão không trát nổi tường. Bố đã liên hệ cho con một trường ở nước ngoài rồi, mấy hôm nữa đi du học, nơi đó toàn hoàng tử, tha hồ mà chọn!"
Mẹ nghĩ bụng, ai thèm hoàng tử gì chứ. Mẹ chỉ cần khối bùn nhão này thôi.
Tối hôm đó, mẹ lén lấy trộm một số trang sức từ chỗ cô hai, đi tìm ba con, bảo ông ấy dẫn mẹ đi cùng.
Ai ngờ ba con nhát gan, vừa thấy mẹ đến, lập tức trèo qua cửa sổ bỏ chạy.
Mẹ đuổi theo sau, vừa chạy vừa hét lên:
"Trừ khi anh chết, nếu không em sẽ bám theo anh đến cùng!"
Ông ấy bất đắc dĩ dừng lại, nói:
"Nếu tôi thực sự không phải người tốt thì sao?"
Mẹ cười:
"Anh nghĩ quanh em có người nào tốt à? Bố em, anh hai em, có ai là người tốt không?"
Ông ấy nói:
"Ít nhất họ yêu em, cũng sẽ bảo vệ em."
Mẹ hỏi lại:
"Thế anh yêu em không?"
Ánh mắt ba con lóe lên, đầy do dự.
Mẹ lại hỏi:
"Thế anh có bảo vệ em không?"
Ông ấy trả lời: "Có."
Vậy là đủ rồi.
Cứ thế, mẹ bỏ trốn cùng ba con.
Một tuần sau, dù không thể đăng ký kết hôn, hai người vẫn đến tiệm chụp ảnh, chụp một tấm ảnh cưới.
Thật ra con từng thấy bức ảnh đó rồi. Mẹ mặc một chiếc váy đỏ in hoa nhỏ, bên cạnh là người đàn ông mặc bộ vest trắng.
Chỉ là lúc con nhìn thấy, khuôn mặt người đàn ông đã bị mẹ cào nát.
Đó là bức ảnh duy nhất giữa mẹ và ba con.
Nghĩ lại thì cũng hơi tiếc. Mẹ chưa bao giờ cho con biết mặt ba con ra sao.
Nhưng có người ở tiệm ảnh từng nói với mẹ: ba con để tóc vuốt keo, trông có hơi giống nam chính trong phim "Tâm Trạng Khi Yêu".
Mẹ chưa xem bộ phim đó, nghe nói đó là bộ phim nổi tiếng nhất thời đó.
.: 5 :.
Ba con có lẽ đã đoán được kế hoạch trả thù của bọn chúng, ông ấy cũng biết rằng gia đình chúng ta khó tránh khỏi cái kết bi thảm. Nhưng nếu liều lĩnh sơ tán tất cả chúng ta, điều đó có thể làm lộ kế hoạch và ảnh hưởng đến sự thành công của cảnh sát. Theo lý thuyết, ông ấy lẽ ra không nên can thiệp, vì điều đó vi phạm mệnh lệnh. Nhưng ông ấy vẫn gọi cho mẹ cuộc điện thoại đó.
Ông ấy lừa mẹ đến xem hoa anh đào, thực chất là để bảo vệ mẹ.
Khi mẹ đang chờ đợi giữa rừng hoa anh đào, thì tất cả người thân của mẹ đã bị bọn chúng giết hại: ba mẹ của mẹ, anh hai, chị dâu, và cả hai đứa cháu nhỏ.
Mẹ không biết điều gì đau đớn hơn – việc bị người mình yêu lừa dối, hay việc mất cả gia đình. Hoặc, đau đớn nhất là nhận ra rằng chính vì sự lừa dối ấy mà gia đình mẹ đã tan nát.
Mẹ sống như một cái xác không hồn để phối hợp điều tra với cảnh sát. Bởi vì mẹ thực sự chưa từng tham gia vào bất kỳ hành vi phạm pháp nào, mẹ không bị liên lụy, và được thả ra một tháng sau đó.
Mẹ vẫn nhớ rõ ngày hôm đó trời nóng như thiêu đốt, ánh mặt trời chói lòa khiến người ta không mở nổi mắt. Mẹ trốn dưới bóng râm, bất giác nhìn vào tấm kính phản chiếu gần đó, và giật mình.
Chỉ trong vòng một tháng, một nửa mái tóc của mẹ đã bạc trắng.
Mẹ nghĩ rằng mình nên khóc thật to, nhưng nước mắt lại không thể rơi xuống.
Đứng đó rất lâu, mẹ mới nhận ra rằng mình không còn nơi nào để đi, không còn nhà để về, mẹ chẳng còn gì cả.
Lúc đó, mẹ chỉ có một ý nghĩ duy nhất.
Mẹ phải tìm ra ba con.
Mẹ phải giết ông ấy.
.: 9 :.
Có một cô gái trẻ đón mẹ, dẫn mẹ đến gặp con. Mẹ lúc đó còn khá căng thẳng.
Lúc đó con đang ngủ. Mẹ ngắm kỹ con, nghĩ bụng: "Đứa trẻ này sao mà xấu thế, nhăn nheo, đầu trọc lóc." Trong lòng mẹ lại cảm thấy có chút an ủi.
Trời tối, mẹ đứng dậy định rời đi. Thực ra mẹ cũng không hiểu vì sao mình lại đến đây.
Nhưng khi thấy con, giống như mẹ đã hoàn thành tâm nguyện cuối cùng, mẹ không còn mục tiêu hay ý chí để sống nữa.
Ngay lúc mẹ định đi, đột nhiên có ai đó kéo mẹ lại. Mẹ ngạc nhiên cúi đầu, thấy con đã mở mắt, đưa một bàn tay nhỏ bé nắm nhẹ lấy váy mẹ.
Đôi mắt con sáng lấp lánh, giống như hai quả nho, chớp chớp nhìn mẹ, không chút sợ hãi, như thể con đã quen biết mẹ từ lâu.
Trong lòng mẹ dâng lên một cảm giác ấm áp kỳ lạ.
Khoảnh khắc đó, con đã cứu mẹ.
Trước khi nhận nuôi con, mẹ hỏi trại trẻ mồ côi về mẹ ruột của con, biết được tên và tuổi của bà ấy. Mẹ còn hỏi: "Bà ấy có để lại thứ gì cho đứa trẻ không?"
"Đương nhiên là có," cô gái trẻ trả lời. "Bà ấy để lại tên cho cậu bé, là Bất Vong (Không Quên), Tô Bất Vong."
.: 10 :.
Thế là con cùng mẹ dựa vào nhau mà sống.
Dù con có muốn hay không, mẹ cũng là mẹ của con rồi, hahaha.
Mẹ biết mẹ chưa từng là một người mẹ tốt, thậm chí còn không đạt tiêu chuẩn.
Mẹ nóng tính, hay quát tháo, và mẹ không ít lần đánh con.
Mẹ không có trình độ học vấn cao, cả đời không thích đọc sách, từ nhỏ đến lớn chưa từng dạy con học.
Mẹ cũng không giỏi nấu ăn, quanh đi quẩn lại chỉ vài món, con lúc nào cũng càu nhàu chán ngấy.
Hơn nữa mẹ lại nghèo, tiền trong nhà cũ bị tịch thu hết, mẹ không có nghề nghiệp gì giỏi giang, nên làm con phải chịu thiệt thòi.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, con cũng đâu phải đứa trẻ ngoan ngoãn gì.
Hồi nhỏ, con yếu ớt, hay bệnh, có hai năm hai mẹ con gần như sống trong bệnh viện. Sau đó mẹ còn đi làm hộ lý ở đó luôn.
Lớn hơn một chút, con như con khỉ, nhảy nhót khắp nơi, bị thương không biết bao nhiêu lần, gây họa không ít, làm mẹ phải thấp thỏm cả ngày.
Học hành thì chả đâu vào đâu, mẹ bị cô giáo gọi lên trường mắng suốt. Đó cũng là lúc mẹ đánh con nhiều nhất.
Mẹ càng đánh, con càng nghịch, chẳng chịu nghe lời.
Con rất giỏi nhìn mặt đoán ý, thấy mẹ nổi giận thì đã chạy biến từ lâu.
Lớn hơn, chắc con nghĩ chạy trốn thì xấu hổ, học được cách cãi lại, nên cãi nhau trở thành "đặc sản" nhà mình.
Mẹ bảo con không nghe lời, con nói mẹ nhiều chuyện.
Mẹ phàn nàn con thức khuya chơi game, con trách mẹ mải đánh bài quên cả ăn cơm.
Mẹ hỏi sao con gần 20 rồi mà không có bạn gái, con bảo đợi mẹ kiếm bạn đời trước đã.
Đôi lúc mẹ tự hỏi, rõ ràng con không phải do mẹ sinh ra, mà sao tính tình gây bực mình lại giống mẹ thế.
Nhưng nói chung, mẹ hài lòng về con.
Con trông rất ổn, cao ráo, sáng sủa, dáng người thẳng thớm, còn đẹp hơn cả ba mẹ ruột con. Nghĩ đến việc điều đó là nhờ mẹ chăm sóc, mẹ thấy tự hào ghê.
Tính con vui vẻ, lạc quan, dù hơi bướng bỉnh nhưng con là người tốt bụng và chính trực. Thế là đủ rồi.
Con đối xử với mẹ cũng tốt. Sinh nhật mẹ, ngày lễ, ngày của mẹ, con đều tặng mẹ quà.
Con là một đứa trẻ tốt.
Chỉ có một điều mẹ mãi không hiểu nổi con.
Ngay cả bây giờ, mẹ vẫn đang giận con.
Tại sao con lại đi làm cảnh sát chứ?!
Mẹ chưa bao giờ yêu cầu gì ở con, con sống thế nào mẹ cũng chấp nhận, làm gì cũng được, chỉ là không được làm cảnh sát.
Sao con lại không nghe lời thế hả?!
.: 11 :.
Tối trước ngày con lên trường nhập học, con nhắn cho mẹ một tin nhắn rất dài. Con nói: "Mẹ à, trở thành cảnh sát là ước mơ của con, là ước mơ duy nhất của con. Con sẽ bảo vệ bản thân mình và trở thành một người khiến mẹ tự hào."
Mẹ không trả lời, nhưng cả đêm đó mẹ không ngủ được.
Sáng hôm sau, khi con rời đi, cố gắng bước thật nhẹ, nhưng mẹ vẫn nghe hết mọi tiếng động. Sau khi con đi, mẹ lén nhìn xuống qua cửa sổ, thấy con đeo một chiếc balo lớn, bước đi vội vã, rồi quay đầu lại nhìn. Mẹ giật mình né đi.
Khoảnh khắc đó, mẹ bỗng ngỡ rằng mình nhìn thấy ba con.
Mẹ đã rất nhiều năm không nghĩ đến ba con. Cuộc sống quá vất vả, rồi lại có con, mẹ đã chôn giấu hình bóng ông ấy thật sâu trong ký ức.
Nhưng khi con quay đầu lại, gương mặt con và gương mặt ba con chồng lên nhau, như thể mẹ lại đang nhìn ông ấy rời đi một lần nữa.
Mẹ không muốn tiễn con đi, không muốn trải qua điều đó thêm lần nào nữa.
Vậy nên sau này, mẹ chưa từng đưa tiễn con lần nào, cũng không đến thăm con ở trường, không quan tâm gì đến cuộc sống học đường của con.
Ngay cả khi con mang về nhà rất nhiều giấy khen, nói rằng con được nhận học bổng, được ai đó khen ngợi, mẹ cũng chỉ lạnh nhạt chế nhạo rằng đó chỉ là tạm thời, rằng con không hợp làm cảnh sát đâu.
Mẹ nghĩ rằng nếu mẹ liên tục đả kích, phủ nhận con, con sẽ dần từ bỏ.
Cho đến sau này, khi đội trưởng Tần tìm đến mẹ, nói muốn điều con về đội của ông ấy, mẹ mới hiểu rằng mình đã thua.
.: 13 :.
Câu hỏi cuối cùng của con là: Mẹ có phải đã từng mong con chưa bao giờ được sinh ra?
Mẹ có từng mong con chưa bao giờ được sinh ra...
Con trai, sao con có thể hỏi mẹ một câu như vậy chứ?
Câu hỏi này làm mẹ đau lòng nhất, nhưng cũng là câu dễ trả lời nhất.
Bao nhiêu năm qua, từ lúc con còn nhỏ, ngay cả khi mẹ cõng con đi bộ mấy dặm đường để khám bệnh, ngay cả khi con làm mẹ tức giận đến mức phải la hét ngoài đường, ngay cả khi mẹ phải vay tiền khắp nơi để trả học phí cho con, và ngay cả lúc này đây...
Mẹ chưa bao giờ có suy nghĩ như vậy.
Điều may mắn lớn nhất trong cuộc đời mẹ chính là được gặp con, được trở thành người thân của con.
Mẹ thực sự yêu ba con, nhưng mẹ yêu con hơn.
Chính vì yêu con, mẹ không hối hận vì đã bị ba con lừa dối một lần.
Mẹ chưa bao giờ thấy làm mẹ của con là điều cực khổ, ngược lại, mẹ rất biết ơn vì con đã chọn mẹ làm mẹ của con.
Hy vọng mẹ đã không làm con thất vọng.
Lẽ ra mẹ có thể làm tốt hơn, món cá chua ngọt mà con thích mẹ vẫn chưa học được cách làm, món đồ chơi biến hình mà con muốn mẹ cũng chưa có tiền mua. Sau này con nói muốn mẹ chụp ảnh tốt nghiệp cùng con, nhưng mẹ giận dỗi không đi. Mẹ thật là kém cỏi.
Con hãy tha thứ cho mẹ nhé. Mẹ đã cố gắng hết sức rồi.
Vậy nên, đừng ghét bỏ mẹ nhé.
Kiếp sau, chúng ta vẫn phải làm một gia đình.
Nhất định phải giữ lời đấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com