Hướng Dương Luôn Ngẩng Đầu - 白菜菜
Người dịch: Cá Mặn Rất Mặn
Thể loại: Hiện đại, tình cảm gia đình
Nhân vật chính: Tiểu Tuyết, Lâm Mai
Nhân vật phụ: Lâm Tường Quốc, Giang Xuân Lan, Lâm Nhược, Du Liễu, Trần Lan, Lý Phú Tường,...
Tình trạng: Đã hoàn thành (16 đoạn)
Năm 1985, cô tôi ra tù.
Bố mặc kệ những lời mắng mỏ của mẹ, đón cô về nhà.
Trong làng ai cũng nói cô là kẻ phá hoại, không an phận.
Nhưng sau đó, cô đập mạnh một tờ tiền lớn xuống bàn rồi nói:
"Nhóc con, đi học đi, cô lo cho mày."
Ngày đọc: 21/06/2025
*** Cảm nghĩ cá nhân ***
Ngày 22/06/2025:
Truyện rất hay và ý nghĩa. Ấm lòng nhất là sự thay đổi của nhân vật mẹ trong truyện. Rất đáng đọc, nhiệt liệt đề cử.
Nhược điểm lớn nhất của truyện chắc là hành trình làm giàu của người cô có vẻ khá thuận lợi. Nhưng thôi, coi như khổ tận cam lai vậy.
*** Trích đoạn ***
.: 4 :.
Giày dép, quần áo, túi xách, cái gì có thể mang vào cái sân nhỏ đó đều được bán hết. Chỉ sau vài ngày, cô đã để tôi tự đứng ở cổng trường bán đồ ăn vặt.
Dần dần, cô bé mập mạp tò mò hỏi tôi: "Chị lúc nào cũng kiếm tiền, ba mẹ chị không bắt chị làm bài tập hay học bài à? Chị dùng tiền này làm gì vậy? Chị đã có bao nhiêu món ngon rồi mà?"
Tôi nhìn khuôn mặt ngây thơ của cô bé, bối rối trả lời: "Học hành thì hơn kiếm tiền à? Sao ba mẹ mình phải bắt mình học?"
Trường tiểu học chung của mấy làng gần nhau, mọi người đều vui vẻ học xong, thậm chí có người lên lớp ba thì không đến trường nữa.
Nhưng việc đầu tiên cô tôi làm khi về nhà là hỏi tôi sao không đi học, mấy học sinh ở đây cũng hay lén nhìn tôi, bàn tán tại sao tôi không đi học.
Thì ra, đi học ở thành phố là một việc nhất định phải làm sao?
Cô bé bị tôi hỏi mà không biết trả lời thế nào, nhưng cô bạn bên cạnh cô bé lại cố gắng nghiêm mặt nói: "Học hành đương nhiên quan trọng hơn kiếm tiền rồi, mẹ em nói, trong sách có tiền, ngoài tiền còn có rất nhiều thứ khác, những thứ đó người khác không thể nói ra, chỉ có chúng ta đọc rồi mới hiểu. Không có sách, bà ấy cả đời cũng không thể bước ra khỏi cái đống đất của bà ngoại."
"Học tốt, hướng về phía trước, ngày một tiến bộ. Những câu này các bậc vĩ nhân và mẹ tớ cũng đã nói, chắc chắn không có sai."
Mẹ của chúng tôi không giống nhau, nhưng rõ ràng là cô ấy sống tốt hơn tôi, có phải vì mẹ cô ấy có ăn học không?
Tôi cũng muốn sống tốt như họ, nếu học hành có thể làm được, thì tôi cũng sẽ đi học.
.: 6 :.
Cô tôi nhìn tôi chăm chăm, như thể nói rằng cơ hội có đã cho tôi, liệu tôi có dám nắm lấy hay không, tất cả phụ thuộc vào tôi.
Mẹ tôi cũng nhìn tôi, ý rất rõ ràng, số tiền này nên giao cho bà giữ.
Tôi siết chặt lòng bàn tay, cảm giác như nước mắt sắp rơi ra nhưng tôi lại nghĩ đến hai cô bé kia, tôi nghiến chặt răng rồi nói: "Con muốn dùng số tiền này để học cấp hai, sau khi tiêu hết rồi, con sẽ tiếp tục kiếm."
Bố tôi lúc đó đang hút thuốc, nghe thấy tôi nói vậy, ho sặc sụa. Mẹ tôi lập tức cầm một cây chổi lên quất vào chân tôi: "Học cấp hai? Tao bảo mày học cấp hai à? Nhà chúng ta có ai làm quan hay kiếm được nhiều tiền sao? Còn chưa đủ ăn, tiền là để mày cứ như thế tiêu xài sao?"
Tôi không dám chạy, nhưng cũng không nhượng bộ.
Cô tôi kéo tôi ra sau lưng, ngăn cản mẹ: "Được rồi, nếu các người không muốn nuôi, thì tôi sẽ đem con nhóc này đi. Nhưng các người phải suy nghĩ kỹ, tôi nuôi, thì con nhóc này không còn là con của các người nữa."
Mẹ tôi thở dốc, lời: "Mày mang nó đi đi" đã ở bên môi, nhưng cuối cùng bà chỉ thốt ra một câu: "Cô dám mang đi à? Nó là thịt trên người tôi, nếu không trả hết ân tình, đi đến đâu trời cũng sẽ đánh nó chết chết."
Cô tôi nghe vậy, bỗng nhiên cười, nụ cười châm biếm: "Giang Xuân Lan, cô ghét mẹ cô đến thế sao? Cô vẫn sống giống hệt bà ấy. Ngày xưa cô muốn bà ấy cho mang theo một ít của hồi môn, bà ấy cũng vậy, ở nhà tôi, vừa đánh cô vừa nói cô đáng bị sét đánh."
Cô chỉ vào tôi: "Cô còn nhớ những lời cô đã thề không? Cô nói nếu có con gái, nhất định sẽ đối xử với nó như bảo bối."
Cô chỉ vào em trai tôi: "Hôm nay nếu thằng bé muốn học, cô cũng sẽ đánh như vậy sao? Sao, sinh ra con trai rồi, cô đã quên mình cũng từng là một đứa con gái hả?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com