Một Đời Một Kiếp Đôi Người - Cung Tường Vãn Sự
Người dịch: Blog của Quả quýt và Hạt đậu
Thể loại: Cổ trang, ngọt, HE
Nhân vật: Ngụy A Thanh, Hoắc Phất Quang (Tử Do)
Tình trạng: Đã hoàn thành (6 chương)
Khi Hoắc Phất Quang cưới ta, cả kinh thành đều than thở rằng hắn thật đáng thương.
Tiểu tướng quân từng phong lưu phóng túng, nay gãy chân, còn phải cưới một nữ đao phủ thô kệch như ta.
Sau này, Hoắc Phất Quang cuối cùng cũng rửa sạch oan khuất, quyền thế còn hơn xưa.
Quận chúa từng có hôn ước với hắn lại tìm đến cửa, nói rằng ta không xứng với hắn.
Ta nghe vậy chỉ gật đầu, dù sao năm xưa hôn sự của ta và Hoắc Phất Quang vốn chỉ là trò đùa ác ý của kẻ thù hắn.
Thế là ta vác q*ỷ đầu đao định rời đi.
Nhưng chợt nhìn thấy nam nhân vốn luôn giả vờ đau chân trước mặt ta, bỗng dưng quăng luôn chiếc xe lăn, lao nhanh đến giữ chặt tay ta.
Hắn siết lấy cổ tay ta, đôi mắt đỏ hoe:
"A Thanh... nàng đừng bỏ rơi ta."
Ngày đọc: 05-06/02/2025
*** Cảm nghĩ cá nhân ***
Ngày 06/02/2025:
Lúc đọc giới thiệu mình cứ nghĩ đây là kiểu truyện ngọt sủng nhàm chán. Kiểu truyện vậy mình không có hứng thú nên tính lướt qua, nhưng không biết buồn tay thế nào bấm vào đọc thử. Ai dè truyện lôi cuốn ngay từ chương đầu tiên.
Hai vợ chồng nhà này dễ thương lắm. Có mấy tình tiết đời thường thôi nhưng cảm thấy đáng yêu thật sự. Ngọt vừa phải, không hề ngấy. Truyện rất đáng đọc.
*** Trích đoạn ***
.: Chương 1 :.
Ta hiểu được sự tuyệt vọng của hắn.
Từng là thiếu tướng quân áo gấm ngựa phi, giờ đây bị người hãm hại, nhà tan cửa nát.
Không những bị đánh gãy chân, hắn còn phải chịu sự sỉ nhục của gian thần, cưới một nữ đao phủ thấp hèn và xui xẻo như ta.
Từng chuyện, từng việc đều là nỗi đau đớn còn hơn cả cái ch-t.
Ta nghĩ hắn sẽ mãi chìm trong sự sa sút như thế, cho đến khi chếc đói trên giường.
Nhưng vào sáng ngày cậu của hắn lên pháp trường, Hoắc Phất Quang bỗng dưng động đậy.
Hắn chống đỡ cơ thể gầy guộc trơ xương, cố ngồi dậy.
Rồi nói với ta câu đầu tiên kể từ khi thành thân.
"Làm phiền nàng... hôm nay hạ đao... dứt khoát một chút."
Hắn có lẽ đã kiệt sức, giọng nói khản đặc như sắt vụn, phải chia câu ra làm ba lần mới nói hết.
Thấy ta ngẩn người, hắn lại đưa tay ra.
Một miếng ngọc bội xanh biếc nằm yên trong lòng bàn tay hắn.
"Đây là ngọc bội ta mang nhiều năm, vẫn đáng giá chút bạc." Hắn quay đầu họ khế vài tiếng, rồi cố gắng tiếp lời: "Mang đi mời các sư huynh đệ của nàng uống ly rượu."
Ta không ngờ một kẻ xuất thân quyền quý như Hoắc Phật Quang lại hiểu những mánh lới dân gian tầm thường như thế.
Tân đế bạo ngược, dân chúng lầm than.
Đao phủ vì kiếm thêm bạc mà khi xử trảm thường sẽ tùy theo tiền bạc gia đình phạm nhân đưa mà ra tay khác nhau:
Người đưa nhiều tiền thi đao phủ sẽ hạ đao vào khe xương ở sau cổ, đầu rơi ngay lập tức, ra đi thể diện.
Người đưa ít tiền thì hạ đao không chọn khe xương, chém bừa vào cổ, có khi phải chém vài lần, phạm nhân đau đớn không thôi.
Người không đưa tiền thì trực tiếp bổ vào đầu, óc và máu văng tung tóe, cực kỳ thảm khốc.
Dù không rành về vàng bạc châu báu, nhưng nhìn sắc ngọc ấy, ta biết, chắc chắn rất quý giá.
Đây có lẽ là thứ cuối cùng Hoắc Phát Quang còn lại.
[...]
Hôm ấy, tại công đường, Hoắc Phất Quang chịu hình phạt xong, phần dưới chân thịt nát máu chảy, thảm không nỡ nhìn.
Kẻ "tai to mặt lớn" kia – một kẻ đầu nhỏ mắt chuột – vẫn chưa thỏa mãn, mắt đảo một vòng, bất chợt chỉ vào ta – lúc đó đang lau đao:
"Ồ, nghe nói Hoắc tiểu tướng quân chưa thành thân? Sau này thành tàn phế, e rằng khó mà lấy vợ được. Bổn quan đây làm chủ, gả cô nương này cho hắn."
Mọi người trong công đường ngây ra, sau đó cười ầm lên.
Có kẻ nịnh hót rằng: "Đại nhân thật nhân từ bác ái."
Có kẻ lại hùa theo cười nhạo: "Đại nhân quả nhiên nhìn người tinh tường, tội thần và bọn thấp hèn quả thật rất xứng đôi."
Thế là đêm đó, toàn thân đầy máu, Hoắc Phất Quang bị người ta khiêng vào phòng của ta.
Không có lễ nghi, không có khách khứa, càng không có náo nhiệt.
Chỉ là hai con người đáng thương bị buộc phải trói buộc với nhau từ đó.
Nhưng những chuyện này ta không kể với người đàn ông sắp phải lên đường.
Ta chỉ khẽ gật đầu, nói: "Vâng, thưa cậu."
Người đàn ông kia nhìn sâu vào mắt ta, rồi lại nhìn sang thanh đại đao ta đang cầm.
Bất chợt, ông bật cười sảng khoái.
"Là một cô nương sảng khoái và dứt khoát. Ta thích cháu dâu như vậy. Ngươi và Tử Do sau này hãy sống thật tốt."
Ta từ nhỏ đã quen với chuyện sống chết, với Hoắc Phật Quang hay cậu hắn, cũng chỉ là gặp một lần.
Nhưng giờ phút này, cổ họng ta bỗng nghẹn lại, như thể vừa mất đi một trưởng bối đối xử tốt với ta.
Ta chỉ đáp: "Cậu đi đường bình an."
.: Chương 2 :.
Ta đẩy cửa bước vào, thấy hắn đang tựa nửa người trên chiếc giường gỗ.
Ánh đèn dầu lập lòe, bóng sáng lờ mờ chiếu lên khuôn mặt tuấn tú của hắn, thêm vài phần u ám và nhợt nhạt.
Đẹp đến nỗi giống như yêu quái hóa thân.
Ta nhất thời ngây người.
Hoắc Phất Quang thấy vậy, khẽ cong môi cười đầy áy náy.
"Xin lỗi, có phải ta làm nàng thức giấc không?"
Ta lắc đầu: "Chân của chàng lại đau nữa à?"
Hắn khẽ "ừm" một tiếng: "Xương... hơi khó chịu."
Ta biết hắn không muốn ta lo lắng nên cố tình nói nhẹ đi.
Hắn từng vào sinh ra tử nơi sa trường, không thể vì chút đau đớn mà rên rỉ nửa đêm như vậy.
Hẳn là do những hình phạt trước kia để lại di chứng. Da thịt đã lành, nhưng xương thì không thể hồi phục như cũ.
"Bà nội ta lúc trẻ từng bị thương ở xương, cứ đến ngày mưa hay trở trời đều đau chân."
Ta quay người lục lọi trong tủ một hồi, tìm được nửa chai dầu hồng hoa.
"Chàng ráng chịu một chút, để ta xoa bóp, chân chàng sẽ đỡ hơn nhiều."
Nói rồi, ta tiến đến định giúp hắn cởi quần.
Hoắc Phất Quang bị hành động của ta dọa đến hoảng sợ, vội lắp bắp:
"Không cần đâu, A Thanh... Ta... Ta tự làm được!
"Chàng làm sao đủ sức chứ." Ta như một nữ cường đạo, giữ chặt quần hắn không buông.
"Chàng đã cưới ta rồi, còn xấu hổ gì nữa?"
Hoắc Phật Quang không cãi lại được, chỉ đành ngoan ngoãn nằm sấp xuống giường.
Hắn úp mặt vào gối, giọng nói nghe nghèn nghẹt.
"... Um."
Ta cúi người, đổ đầy dầu hồng hoa vào tay, bắt đầu xoa bóp chân hắn.
Dầu hồng hoa tiếp xúc với da, dần dần ấm lên.
Ban đầu, chân Hoắc Phất Quang căng cứng, nhưng sau đó cả người hắn thả lỏng.
Có lẽ cơn đau đã giảm đi nhiều.
Ta xoa bóp suốt hai tuần hương, đến khi nghe tiếng thở của hắn đều đặn hơn, biết chắc đêm nay hắn sẽ ngủ rất ngon.
Ta đứng dậy: "Được rồi, chàng nghỉ ngơi đi."
Hoắc Phật Quang nghe tiếng ta, vội ngồi lên nói:
"Cảm ơn A Thanh."
Ta giả vờ phẫy tay, cười xuề xòa, nhanh chóng bước ra khỏi cửa.
Đóng cửa lại, ta dùng tay quạt quạt, cố xua đi hơi nóng trên mặt mình.
Thật ra, ta cũng rất xấu hổ.
Dù gì, đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy chân và mông của một người đàn ông...
.: Chương 4 :.
Đứng trên cao nhìn xuống, hắn khẽ nheo mắt:
"Ngươi là Ngụy A Thanh? Nghe nói ngươi là một nữ đao phủ, giết người rất lợi hại?"
Ta lắc đầu: "Ta chỉ là một tiểu sai dịch. Khi sư phụ chém đầu, ta đưa đao, chỉ có vậy thôi."
Nam nhân hơi nheo mắt.
"Đừng khiêm tốn quá, cô nương. Ta muốn bàn với ngươi một vụ làm ăn."
Hắn nhếch môi cười, giọng đột nhiên trầm xuống:
"Ta sẽ đưa ngươi một trăm lượng bạc, thêm một thanh đao sắc bén.
"Ngươi giúp ta giết phu quân của ngươi - Hoắc Phất Quang, được không?"
Tim ta chấn động, nhưng cố gắng giữ vẻ bình tĩnh: "Đại nhân, ngài đừng nói đùa."
"...Sao thế?"
Hắn cười mỉa mai, ngón tay lướt qua chiếc nhẫn ngà trên ngón cái.
"Hay là thấy giá quá thấp?"
Ta không nói gì, chỉ cảnh giác nhìn chằm chằm vào hắn.
Biểu cảm của hắn là cười, nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo như băng.
Hắn... hình như không hề nói đùa.
Vậy... đây là kẻ thù của Hoắc Phất Quang sao?
Ta nên trả lời thế nào?
Người này thoạt nhìn không dễ chọc vào, nếu ta từ chối, liệu có hậu quả gì không?
Một loạt suy nghĩ xoay chuyển trong đầu, ta siết chặt con dao nhỏ trong tay.
Bầu không khí căng thẳng đến cực điểm.
Đúng lúc đó, một giọng nói trong trẻo vang lên từ phía sau.
"Hằng vương."
Hoắc Phật Quang không biết đã đứng đó từ bao giờ.
Hắn vịn vào khung cửa, nhìn chằm chằm nam nhân kia.
Giọng điệu rất lạnh: "Nương tử của ta nhát gan, đừng dọa nàng."
Ta sững sờ.
Hoắc Phật Quang... quen biết người này?
Khoảnh khắc tiếp theo, nam nhân bên cạnh ta bỗng phá lên cười.
"Tử Do, nương tử nhặt được của ngươi thật thú vị."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com