Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Nghe Trộm Lòng Vua

Nguồn: Zhihu

Người dịch: Serene - Nơi "chữa lành" tâm hồn

Thể loại: Hài hước, xuyên không

Tình trạng: Đã hoàn thành (17 đoạn)

Ta là một Thường tại trong cung.

Khi hầu hạ Hoàng thượng, bỗng dưng ta có thể nghe được tiếng lòng của người.

"Mệt mỏi quá, kiệt sức quá, chẳng còn muốn lật thẻ bài nữa."

"Lưu đại nhân thật đáng chết, còn ép trẫm tuyển tú. Ngày mai nhất định phải khiến hắn gặp khó dễ."

"Hôm qua vừa tới chỗ Hoàng hậu, ngày mai lại phải qua chỗ Quý phi. Cứu trẫm với!"

"Đàn bà ba mươi như sói như hổ, đàn ông ba mươi thì như chuột nhát."

"Phải nhờ Thái y Hồ kê cho trẫm ít thuốc mới được."

Ngày đọc: 30/04/2025

*** Cảm nghĩ cá nhân ***

Ngày 30/04/2025:

Truyện thú vị, hài hước. Nhược điểm lớn nhất là cái chết của Quý phi, đọc khá cấn.

Các nhân vật trong truyện không có tên cụ thể, toàn gọi nhau bằng phong vị.

*** Trích đoạn ***

.: 3 :.

Nhìn phong chỉ sắc phong quý nhân, lòng ta ngổn ngang trăm mối.

Huệ quý nhân...

Đây là khen ta thông minh sao?!!

Nghe mà có gì đó làm ta không vui chút nào!

Dù lòng dậy sóng, nhưng trong mắt người khác, ta đã dần mang dáng dấp của một tân sủng phi.

Hoàng thượng vốn nổi tiếng không ham nữ sắc, mọi việc đều phải theo quy củ tổ tông.

Có mang thai, có thể được thăng chức.

Cha lập công, cũng có thể được thăng chức.

Còn nếu không có gì, mà lại mong được thăng chức và đãi ngộ tốt hơn?

Nằm mơ đi!

Tốc độ thăng tiến như ta, trong hậu cung quả là vượt xa tất cả.

Nhưng "cây cao đón gió", người quá nổi bật sẽ dễ gặp hoạ.

Ta quá mức chói mắt, khiến Quý phi không ngồi yên được.

Một buổi chiều nọ, tại Ngự hoa viên.

Quý phi lấy cớ ta va phải kiệu của nàng, phạt ta quỳ hai canh giờ giữa Ngự hoa viên.

Dưới cái nắng như đổ lửa, ta quỳ, còn Quý phi ngồi trong đình, vừa ăn hoa quả ướp lạnh vừa lạnh lùng châm biếm:

"Đừng tưởng được Hoàng thượng sủng ái vài lần mà tự mãn.

"Hậu cung này, quý nhân thường tại cũng như đám hoa dại cỏ dại trong Ngự hoa viên, hôm nay nở, ngày mai tàn."

Ta quỳ đến đau nhức đầu gối, lại bị cái nóng mùa hè làm cho đầu óc quay cuồng.

Một dòng nóng từ bụng dưới tuôn ra.

Xong rồi.

Ta cười khổ trong lòng.

Có lẽ vì Hoàng thượng ngày nào cũng nhắc, ta lại thật sự đến kỳ nguyệt sự sớm hơn dự định.

Ta biết đó là kỳ nguyệt sự, nhưng người khác lại không biết.

Cung nữ bên cạnh Quý phi kinh hoảng chỉ vào ta mà nói:

"Nương nương! Máu! Có máu kìa!"

Quý phi cũng sợ đến tái mét mặt mày.

Mọi người đều nghĩ ta đang mang long thai và sắp bị sẩy.

Trong cơn hỗn loạn, ta được đưa về cung, thậm chí còn triệu Thái y tới chuẩn bệnh.

Thái y trông tầm ba mươi tuổi, da trắng, có chút râu.

Ông ta bắt mạch cho ta bằng một tay, suy tư một lúc rồi mặt mày biến sắc.

Lập tức quỳ xuống bẩm báo:

"Tiểu chủ e rằng không giữ được đứa bé này!"

Quý phi: !!!

Ta: !!?

Quý phi sợ đến run rẩy không ngừng, còn ta thì giật mình đến nỗi mắt mở trừng trừng.

Khoan đã, ông nói rõ coi! Đứa bé nào cơ?

Ta hầu hạ mấy lần đó thì làm sao mà có con được?!

Đồ lang băm!!!

.: 8 :.

Trong cung Vĩnh Thọ, hương thuốc thoang thoảng khắp nơi.

Ta đứng trong gian bếp nhỏ, sắc thuốc với gương mặt vô cảm.

Cung nữ bên cạnh e dè hỏi ta: "Nương nương, Hoàng thượng mắc bệnh gì vậy?

"Sao ngày nào cũng phải uống thuốc?"

"Suỵt! Im ngay, đây là chuyện liên quan đến quốc gia đại sự, đừng có hỏi lung tung!"

Ta nói với vẻ nghiêm túc và đầy bí ẩn.

Sau sự cố "sảy thai", Hoàng thượng cũng không còn kiêng dè ta nữa.

Mỗi lần Hồ thái y bắt mạch cho người, ta đều đứng cạnh nhìn.Nào là "bổ thận, dưỡng khí, cường dương", những từ ngữ loạn xạ ấy cứ thế ùa vào đầu ta.

Thuốc mà Hồ thái y kê, thậm chí còn trực tiếp đưa cho ta.

Ta sắc xong, lại tự tay mang đến cho Hoàng thượng.

Phi tần của người khác, kiêu ngạo lộng hành, oai phong lẫm liệt.

Còn ta, sủng phi của Hoàng thượng, lại sống như một đại cung nữ.

Ta ôm bình thuốc, trong lòng đầy bất mãn, bước vào chính điện.

Trong điện, Hoàng thượng đang lật giở tấu chương, vừa lật vừa lẩm bẩm trong lòng.

"Đám người bên Đông lại không chịu yên ổn à? Đánh! Đánh chết chúng đi!"

"Đám người phía Đông lại không chịu yên ổn à? Đánh! Đánh chết chúng đi!"

"Không biết nghiên cứu về penicillin đến đâu rồi, Thái y viện liệu có đáng tin không..."

...

Khi đọc tấu chương, tâm trí Hoàng thượng đầy rối loạn, xen lẫn nhiều thứ mà ta không thể hiểu được.

Ta đặt bát thuốc lên án thư.

Hoàng thượng ngẩng đầu nhìn ta, vẻ mặt điềm nhiên, không nói lời nào.

"Tiểu nha đầu Huệ tần này cũng được việc, vài năm nữa phong làm phi cũng được."

Trong lòng người bỗng nảy ra một suy nghĩ như thế.

Câu này thì ta nghe rõ ràng.

Là muốn thăng chức và tăng bổng lộc cho ta!

Ta không nhịn được bật cười thành tiếng.

.: 12 :.

Ta ôm hoàng trưởng tử trong lòng, cảm nhận rõ ràng cơ thể cậu run rẩy không ngừng, nhưng đầu óc ta lại trở nên kỳ lạ, vô cùng bình tĩnh.

Bọn thích khách đến vì ta? Hay là vì hoàng trưởng tử?

Hay lẽ nào... là nhằm vào Hoàng thượng?!

Nghĩ đến điều đó, tim ta chùng xuống, không muốn tưởng tượng đến hậu quả nếu Hoàng thượng gặp nạn.

Bên ngoài vang lên tiếng hô hào, có vẻ như đám thích khách đã bị thị vệ trong hành cung phát hiện.

Trong vòng tay ta, hoàng trưởng tử run lên dữ dội hơn.

Cậu bé chỉ là một đứa trẻ, làm sao có thể đối mặt với cảnh tượng kinh hoàng này.

Không biết bao lâu trôi qua, tiếng chém giết bên ngoài dần lắng xuống.

Ta cẩn trọng không vội ra ngoài ngay, vẫn tiếp tục giữ hoàng trưởng tử ẩn nấp dưới gầm giường.

Cho đến khi một giọng nói quen thuộc lại vang lên:

"Huệ phi, tiểu nha đầu đâu rồi, đâu rồi! Còn cả người kế thừa của trẫm nữa!"

"Hai người tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì!"

Nước mắt ta kìm nén bấy lâu phút chốc trào ra.

Ta từ từ thò người ra khỏi gầm giường, vừa kịp bắt gặp bóng dáng quen thuộc trong bộ long bào vàng rực.

"Hoàng thượng!" Ta vừa khóc vừa lao vào lòng người.

"Đừng khóc, trẫm đây rồi."

Người ôm ta vào lòng, vỗ về mái tóc ta đầy ân cần.

Bề ngoài có vẻ trấn an, nhưng trong lòng vẫn không ngừng oán trách:

"Trẫm, một vị hoàng đế anh minh thần võ thế này, lại có kẻ dám mưu sát trẫm sao?!

"Đáng chết! Trẫm sẽ tru di cửu tộc các ngươi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com