Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Xuân Thế Phong - Dung Bất Năng (1)

Người dịch: Mưa Rào Tháng Sáu

Thể loại: Cổ đại, nữ cường

Nhân vật chính: Tạ Xuân Phong

Nhân vật phụ: Lý Ngộ, Thái tử, Thái tử phi (Uất Trì gia), Tạ Trung, đại ca Tạ Bá Nhật, nhị ca Tạ Trọng Nguyệt, tam ca Tạ Thúc Sơn, tứ ca Tạ Quý Xuyên, ngũ ca Hạ Hà, cô cô Hợp Tĩnh, Lý Vọng (Tử Nha), Chu Nhiên, A Sử Na A Ba, A Sử Na Cáp Chỉ Nhi, A Sử Na Hòa Lâm, Lang Nhật Cách, Đại Diệp Hộ

Tình trạng: Đã hoàn thành

- Phần 1: Xuân Thế Phong: 14 đoạn + 2 ngoại truyện

- Phần 2: Ngộ Xuân Phong: 9 đoạn

Thái tử và Thái tử phi vô cùng ân ái, nhưng ta lại là Trắc phi của Thái tử.

Khi ta gả vào Đông cung, con trai trưởng của Thái tử và Thái tử phi đã mười một tuổi, còn ta khi ấy mới vừa tròn mười lăm.

Đêm đại hôn, Thái tử ngồi bên giường, gỡ chiếc quạt hỷ trong tay ta xuống, nhưng không cùng ta hành hợp cẩn lễ. Hắn chỉ khẽ thở dài, đặt chiếc quạt hỷ lên chăn thêu mẫu đơn rực rỡ.

"Ngươi vào Đông cung sẽ khác với khi còn ở nhà, khó tránh có chỗ chưa quen. Nếu có yêu cầu gì, dù là chuyện ăn uống hay vật dụng, cứ nói với Thái tử phi, nàng là người rất hiền hòa."

Sau đó là một khoảng lặng ngột ngạt, dường như hắn đang suy nghĩ điều gì, cuối cùng có lẽ thật sự không biết nói thêm gì nữa, cũng không chịu nổi bầu không khí lúng túng này, bèn vỗ đầu gối rồi nói tiếp:

"Nếu ngươi không quen ăn cơm một mình, có thể đến chỗ Thái tử phi dùng bữa cùng chúng ta."

Nói xong, hắn xoay người rời đi, thậm chí chẳng thèm nhìn ta thêm lấy một lần.

Ngày đọc: Ngày 22-23/03/2025

*** Cảm nghĩ cá nhân ***

Ngày 23/03/2025

Nữ chính rất tốt, mọi người xung quanh nữ chính đối xử với nàng cũng rất tốt, nàng vẫn có những giây phút hạnh phúc, được yêu thương chiều chuộng, nhưng xuyên suốt phần 1 vẫn là nỗi khắc khoải muốn được tự do, muốn được trở về cố hương. Chuyện tình cảm của nàng cũng chỉ có thể "cầu mà không được", đừng nói là lễ giáo phong kiến, ngay đến cả thời hiện đại cũng khó chấp nhận được. Chỉ có thể trách rằng ông trời trớ trêu, thêm lão hoàng đế nghi kị đã đẩy nàng vào bi kịch. 

Phần 2 thì mọi thứ diễn ra suôn sẻ hơn nhưng vì vậy cũng thiếu đi sự day dứt như ở phần 1. Thêm nữa phần 2 đi sâu hơn vào chiến tranh giữa 2 quốc gia nên đọc không thấy thoải mái lắm.

*** Trích đoạn ***

.: Phần 1: Xuân Thế Phong :.

.: 2 :.

Vừa chui vào trong, ta đã kinh ngạc đến mức không khép nổi miệng. Bên trong rộng hơn nhiều so với cửa vào nhỏ bé, chí ít cũng có thể chứa bốn, năm người. Trên vách đá treo đầy những bó dược thảo nhỏ được buộc lại bằng sợi gai. Những hốc đá xung quanh cũng chất đầy đủ loại đồ vật như tượng đất, con rối gỗ, tiêu đoản đao. Ở giữa là một phiến đá nhẵn như mặt bàn, trên đó đặt mấy quyển y thư, du ký và bàn cờ.

Lý Ngộ đắc ý khoe: "Sao hả? Chỗ này không tệ chứ?"

Hắn kéo ta ngồi xuống rồi lục lọi giữa những bó dược thảo treo trên vách. Hắn tháo một bó thảo dược nhỏ, cho vào cối giã thuốc không biết lấy từ đâu ra, tỉ mỉ nghiền nát, sau đó lấy phần dược thảo đã được giã nhuyễn còn đọng chút nước xanh nhạt đắp lên bàn tay ta, nơi vừa thay hắn chịu một thuốc của Thái tử. Thuốc lành lạnh, rất dễ chịu.

Hắn nhẹ nhàng thổi lên tay ta: "Tiểu Phong, còn đau không?"

Ta lắc đầu: "Đã không đau từ lâu rồi."

"Đây là căn cứ bí mật của ta, những thứ ta thích nhất đều ở đây. Phụ vương quản ta rất nghiêm, không cho làm cái này, không cho làm cái kia. Vui hay không vui, ta đều trốn đến đây. Ở Đông Cung, ta cũng chẳng có ai chơi cùng, bây giờ có người rồi. Ngươi là người bạn duy nhất của ta. Nhất định không được phản bội ta đâu đấy, sau này nơi này sẽ thuộc về hai chúng ta! Nhất định người phải thay ta bảo vệ đấy."

"Ừ." Ta thuận theo mà gật đầu.

"Còn mấy ngày nữa là sinh thần của ta, đến lúc đó ta sẽ được đến trường luyện cưỡi ngựa bắn cung. Ngươi nhất định phải đến xem ta nhé. Ta chắc chắn sẽ là người học nhanh nhất, giỏi nhất!"

Ta không nhịn được mà hỏi: "Ngươi muốn học y thuật... sao?"

"Học y có gì không tốt sao?" Lý Ngộ nghiêng đầu nhìn ta. "Phụ tử nói rằng thầy thuốc là người cứu giúp sinh mạng, rất đáng kính trọng. Hễ gặp đại phu lớn tuổi, chúng ta đều phải hành lễ với họ! Nhưng phụ vương lại không thích ta xem y thư, chỉ bắt ta học sách luận, học 'Tứ Thư'. Người nói y thuật với ta chẳng có ích gì, chỉ là tà đạo không đứng đắn, hoàng tử hoàng tôn không ai cần học y. Ấy, nếu ta sinh ra trong một gia đình bình thường, có lẽ đã có thể học y rồi."

"Học cho giỏi rồi lang bạt thiên hạ, làm một lương y hành hiệp trượng nghĩa, cứu người độ thế." Lý Ngộ vừa nói vừa cười ngây ngô với vẻ mặt đầy mong chờ.

Ta không biết phải đáp gì, chỉ mơ hồ cảm thấy Thái tử nói không sai, nhưng lại thấy học y thực sự là một điều tốt đẹp. Tứ ca cũng từng nói với ta rằng người làm nghề y đều có tấm lòng nhân ái.

Thế nhưng, thân là một vị Hoàng tử, Lý Ngộ lại không được phép học y, cũng giống như ta ở Trường An không được phép cưỡi ngựa. Đột nhiên ta nảy sinh một cảm giác đồng cảm khó tả đối với hắn.

Ta muốn hỏi hắn vì sao lại muốn học y, nhưng cuối cùng vẫn không thể hỏi ra thành lời, bởi vì ta biết vì sao ta lại muốn cưỡi ngựa. Ta nghĩ, tâm tình muốn cưỡi ngựa của ta và tâm tình muốn học y của hắn, hẳn là giống nhau rồi.

Cũng giống như ta mong muốn được quay về Ngọc Môn Quan, cũng giống như hắn khao khát được chu du thiên hạ.

Sau này, ta mới biết tâm trạng ấy có một cái tên, gọi là "Cầu mà không được."

.: 5 :.

Tiểu Ngộ thay một bộ trang phục luyện tập, trông càng thêm anh tuấn. Hắn bắt đầu tập bắn bộ trước, cách mười bước, mười mũi tên thì chín mũi bắn trúng hồng tâm, cách hai mươi bước thì miễn cưỡng được năm mũi trúng vòng mười, một mũi trượt. Đến ba mươi bước thì độ chính xác giảm đi đáng kể. Nhưng đối với một đứa trẻ mà nói, như vậy đã rất đáng khen rồi.

Ta mỉm cười bước đến, xoa đầu hắn, khích lệ: "Rất khá đấy."

Nhưng hắn lại không hài lòng với kết quả này, đổi cung rồi xoay người lên ngựa luyện tập cưỡi ngựa bắn cung. Ta cảm nhận được sự bực bội trong lòng hắn, thời điểm này không thích hợp để tập cưỡi ngựa bắn cung, nhưng còn chưa kịp ngăn cản thì hắn đã thúc ngựa lao đi mất rồi.

"Vút! Vút! Vút!" Ba mũi tên bắn ra liên tiếp nhưng tất cả đều trượt. Hắn không cam lòng, tiếp tục thúc ngựa bắn tiếp. Thế nhưng, con ngựa dường như cảm nhận được chủ nhân đang nổi giận, phút chốc bỗng hí vang, tung vó đầy bất an. Ta lập tức nhận ra điều không ổn – nó đang hoảng loạn rồi!

Ngựa tốt thường có tính khí mạnh mẽ, nếu bị kích động sẽ nổi điên mà hất văng người trên lưng xuống. Tiểu Ngộ hoảng hốt kêu lên, buông rơi cung tên, siết chặt dây cương để không bị ngã. Những người xung quanh hoảng loạn, càng khiến con ngựa thêm bất an. Nó mất kiểm soát, lao thẳng ra khỏi giáo trường.

Ta vội vén tay áo, tùy tiện kéo một con ngựa gần đó, xoay người lên yên, quất roi đuổi theo.

"Giá! Giá!" Ta lớn tiếng thúc ngựa, dốc toàn lực đuổi theo.

Gió mạnh thổi tung mái tóc ta, vạt áo bay phần phật, thế nhưng trong lòng ta lại dâng trào một cảm giác khoái ý mãnh liệt. Như thể ta vừa thoát khỏi một loại xiềng xích nào đó, như thể ta đã trở về thời thơ ấu, trở về với Ngọc Môn Quan. Ta phi ngựa lao đi trong gió, như một mũi tên rời cung, như cánh chim tự do bay lượn trên bầu trời, hơi thở cũng trở nên sảng khoái hơn. Dường như ta đã bỏ lại Trường An, bỏ lại hoàng cung xa vời phía sau, không gì có thể giam cầm ta được nữa. Ta hưng phấn đến mức suýt nữa đã hét lên thật lớn!

Nhưng ta vẫn nhanh chóng đuổi kịp con ngựa đang hoảng loạn. Ta điều khiển ngựa của mình dần áp sát, chờ đúng thời cơ rồi vươn tay ôm lấy Tiểu Ngộ kéo vào lòng.

Tiểu Ngộ trừng to mắt nhìn ta, kinh ngạc nói:

"Ngươi... ngươi... ngươi biết cưỡi ngựa sao?"

Ta nở nụ cười kiêu ngạo, không chút khiêm tốn mà nhấn mạnh:

"Hơn nữa còn cưỡi rất giỏi!"

Nhìn thấy ánh mắt sững sờ của hắn, một cảm giác tự hào mãnh liệt trào dâng trong lòng ta. Nhìn lên bầu trời, ta thấy một đàn chim bay ngang qua, liền lấy cây cung dự phòng trên lưng ngựa, giao dây cương cho Tiểu Ngộ.

"Giữ chặt dây cương!" Gió lớn có thể át đi giọng nói của ta, ta phải cất cao giọng dặn dò.

"Trên bầu trời có tổng cộng mười ba con chim, ngươi muốn bắn con nào? Bắn đầu hay là cánh?" Ta giương cung, nhìn Tiểu Ngộ kinh ngạc đến mức há hốc miệng, lại càng đắc ý hơn.

Ta ngó qua thấy hắn khiếp sợ không nói nên lời, khóe miệng khẽ nhếch, đắc chí tự quyết, đến âm cuối cùng nâng lên thật cao.

"Ta chọn... lông vũ trên cánh trái của con chim thứ ba từ bên trái qua."

"Tiểu Ngộ, nhìn cho kỹ!"

Nói rồi, ta kéo căng dây cung, "vút" một tiếng, mũi tên lao đi. Tiếng chim kêu ngắn ngủi vang lên, một chiếc lông chim xanh đen từ bầu trời cao chậm rãi rơi xuống. Lần đầu tiên, Tiểu Ngộ sững sờ đến mức không nói nên lời.

Từ ngày hôm đó, Tiểu Ngộ không còn ngủ trước canh ba nữa. Trong viện của hắn, tiếng vút tên "vèo vèo" vang vọng suốt đêm. Thực ra cũng không thể trách hắn, ngay cả Đại ca cũng từng nói ta là một thiên tài bắn cung. Khi ta bằng tuổi Tiểu Ngộ, trong quân doanh đã không còn ai là đối thủ của ta trên phương diện bắn cung nữa.

Dù sau khi trở về Trường An, ta đã buông bỏ cung trong tay, nhưng cây cung trong lòng ta chưa bao giờ được đặt xuống. Đại ca từng nói, muội có thể sống cùng bầy cừu, nhưng đừng bao giờ quên rằng bản thân là một con đại bàng. Vì thế, cuộc sống nhung lụa ở Trường An có thể mài mòn những vết chai trong lòng bàn tay ta, nhưng không bao giờ có thể xóa nhòa vết chai trong tim ta.

Bởi vì Đại ca từng nói, ta mãi mãi là cơn gió xuân mạnh mẽ nhất của Ngọc Môn Quan.

Nhờ có sự "giám sát" gián tiếp của ta, dưới sự thúc đẩy của lòng kiêu hãnh, kỹ năng cưỡi ngựa bắn cung của Tiểu Ngộ tiến bộ thần tốc, ngay cả Thái tử cũng hiếm khi dành lời khen ngợi cho hắn.

Trong bữa ăn, Thái tử tò mò hỏi Tiểu Ngộ vì sao gần đây hắn lại chăm chỉ đến vậy. Tiểu Ngộ hiếm khi mím môi, không nói gì. Nhìn bộ dạng bối rối của hắn, ta khẽ mỉm cười. Hắn đã hứa với ta rằng sẽ giữ bí mật, giống như ta từng hứa sẽ giữ bí mật giúp hắn vậy.

"Tiểu Ngộ nói, hắn muốn săn được con mồi lớn nhất trong cuộc săn bắn mùa thu để dâng lên nương và ngài." Ta cười nói thay hắn.

Tiểu Ngộ trợn tròn mắt nhìn ta, hắn tự biết rõ năng lực của mình, nên không hề cảm kích trước lời nói này.

Nhưng ta chỉ vui vẻ nháy mắt với hắn. Không sao đâu, ta sẽ giúp ngươi.

.: 9 :.

Ăn xong, chúng ta lại tiếp tục lên đường, cuối cùng đến bên Hoàng Hà, lúc này bị Thái tử cùng mọi người đuổi kịp tới.

"Nhanh lên!" Cái người Đột Quyết kéo ta chạy về phía chiếc thuyền, ta giật mình rút tay ra, không muốn đi thêm một bước.

Ta nhìn thấy Thái tử, Thái tử phi và cả Lý Ngộ, họ đang thẳng lưng ngồi trên lưng ngựa, mệt mỏi vì chạy quãng đường xa. Ta chưa từng biết, hóa ra Thái tử phi cũng biết cưỡi ngựa.

"Tiểu Phong!" Lý Ngộ gọi ta.

Ta muốn thoát khỏi tay tên người Đột Quyết chạy về phía Thái tử bên kia, hắn gắng sức kéo ta lại, muốn đưa ta lên thuyền, nhưng đã quá muộn, mọi người đã lên thuyền hết, chỉ còn ta và hắn bị bao vây bởi người của Thái tử.

Nhìn thấy chúng ta bị bao vây, Chu Nhiên đành phải đưa người xuống thuyền để cứu viện. Xung quanh lập tức trở nên hỗn loạn, hai nhóm người giao chiến ác liệt. Thái tử phi anh dũng, cây thương đỏ trong tay nàng vung lên gió cuốn, đã giao chiến cùng với Chu Nhiên.

Ta không ngờ, Thái tử phi lại biết sử dụng thương? Hóa ra Thái tử phi dịu dàng như vậy cũng từng dũng mãnh trên lưng ngựa, thì ra người bị vây khốn bên trong những bức tường cung không chỉ có mỗi mình ta.

"Nương nương..." Ta thì thầm gọi nàng, định bước về phía Thái tử phi, nhưng tên người Đột Quyết kia lại kiên quyết nắm chặt tay ta, ta bị kẹt giữa đám người vung kiếm loạn xạ, không thể nhúc nhích.

Cuộc chiến vô ích, Chu Nhiên đã muốn rút lui, nhưng tên Đột Quyết không muốn bỏ ta lại. Thuyền đã ra khơi, Chu Nhiên vừa đánh vừa rút, lùi về phía thuyền.

"A Sử Na! Mau lên thuyền!" Chu Nhiên hoảng hốt hô to, vô tình gọi tên hắn.

"Nữ lang, đắc tội!" Hắn nâng tay lên định đánh ngất ta để mang đi. Ta làm sao có thể để hắn dễ dàng thực hiện được ý đồ như vậy, ta lập tức đẩy hắn ra rồi chạy đi, việc giằng co giữa hai chúng ta giúp người của Thái tử nhân cơ hội vây quanh.

"Thả nàng ra, Cô sẽ để các ngươi đi!" Thái tử ngồi vững trên lưng ngựa, thần thái không giận mà uy.

A Sử Na đưa dao kề vào cổ ta, đứng sau lưng ta lạnh lùng cười: "Hừ! Ta được Tạ tướng quân phó thác cho nhiệm vụ đưa muội muội hắn trở về, nếu không thể hoàn thành nhiệm vụ này, thà giết nàng rồi tự sát để tạ tội! Cũng tuyệt không để nàng rơi vào tay các ngươi!"

.: 11 :.

Ta đứng dưới ngựa, nhìn Thái tử phi và Thái tử, nắm tay họ đặt vào nhau, vừa là cầu nguyện, vừa là gửi gắm:

"Điện hạ, nương nương, đường đến Nhạn Môn xa xôi, cùng đi cùng về."

Ta không có dũng khí và sự kiên cường như nương nương, cả đời này có lẽ cũng không thể ra trận giết địch. Dù giỏi bắn cung nhưng chưa từng có ai bỏ mạng dưới mũi tên của ta. Nếu Chu Nhiên thực sự từng nhật chim nhạn rơi vì ta, hắn sẽ biết rằng mũi tên ta bắn vào bầu trời ấy chưa từng có đầu nhọn.

Ta thích cưỡi ngựa bắn cung bởi vì ngoài việc đó ra, ta chẳng làm được gì khác. Dù mọi người đều gọi ta là "Thần xạ thủ", nhưng mỗi lần săn bắn, ta vẫn luôn trở về tay không. Tay cầm vũ khí sắc bén, nhưng lòng lại mềm yếu. Nhìn thấy sinh mệnh, nhưng lại không nỡ nhìn thấy cái chết.

Ta sinh ra trong thời thái bình, lớn lên giữa phồn hoa, là con gái út trong nhà, được cha mẹ yêu chiều, được các ca ca sủng ái. Chưa từng ra trận, chưa từng chứng kiến chiến tranh. Ta chỉ có thể bắn trúng hồng tâm trên trường tập, hoặc kẹo mút trên chân chim bồ câu.

Quá yếu đuối, cũng quá vô dụng.

Cho nên ta chỉ có thể đứng tại chỗ, nhìn bóng dáng nương nương dần khuất xa trên lưng ngựa, không thể làm được gì.

"Tiểu Phong, bảo vệ Đông Cung thật tốt, đợi chúng ta trở về." Thái tử nhìn ta, dặn dò.

Ta lau khô nước mắt, gật đầu. Tiểu Ngộ đứng bên cạnh, lặng lẽ nắm lấy tay ta.

Nhìn bóng lưng họ rời xa, ta bỗng nhớ lại ngày ta mới gả vào Đông Cung, cũng từng đứng như thế, nhìn theo bóng dáng họ cùng nhau rời đi.

Hôm đó, ta khoác giá y, cầm hỉ phiến, ngồi ngay ngắn trong kiệu hoa, được Ngũ ca đưa đi xuất giá. Ta mang theo nỗi bất an, ngại ngùng ngồi trong tân phòng, chờ đợi phu quân tương lai vén khăn voan của ta, cùng ta uống chén rượu giao bôi.

Ta căng thẳng, cũng đầy lo lắng.

Phu quân của ta là Thái tử, là người tôn quý nhất thiên hạ, mà hắn đã có Thái tử phi, hai người còn tình sâu nghĩa nặng. Hắn có thích ta không? Hay chỉ thích ta trong một khoảng thời gian ngắn? Nếu hắn không thích ta nữa, hoặc vốn chưa từng thích ta, thì ta phải sống thế nào nơi cung cấm đây? Có phải ta sẽ giống như trong thơ vẫn nói, ngồi tựa hương lò mà đợi đến sáng, rồi lại như đóa hoa xuân lặng lẽ héo tàn, trở thành một vật trang trí trong cung điện sâu thẳm?

Nghĩ lại nỗi lo lắng của bản thân khi ấy, ta chợt bật cười.

Cũng may, cũng may...

May mắn là điện hạ và nương nương thật sự tình thâm ý trọng.

May mắn là nương nương thật sự là một người hiền hòa.

May mắn là bọn họ thật sự xem ta như người nhà.

Hiện tại như vậy cũng tốt. Ít nhất thì cũng tốt hơn nhiều so với những gì ta từng tưởng tượng.

Bởi vì... ta đã gặp được vị Thái tử và nương nương tốt nhất trên thế gian này.

Tiểu Ngô thấy ta cười, tò mò hỏi ta cười gì vậy.

Ta đáp rằng ta nhớ đến ngày ta mới gả vào Đông Cung, cũng từng nhìn theo họ cùng nhau rời đi như thế. Khi đó, bên cạnh ta cũng là hắn.

"Tiểu Phong, đừng lo. Ta sẽ luôn ở bên ngươi." Tiểu Ngộ nhìn ta, mỉm cười nói một cách thản nhiên.

Ta lúc này mới thật sự nhìn hắn.

Thời gian trôi qua thật nhanh, Tiểu Ngộ đã lặng lẽ cao hơn ta cả một đầu rồi. Hắn vóc dáng thanh tú, cao gầy, ngũ quan đứng đắn, hành vi cử chỉ bất phàm, giữa chân mày lại ẩn chứa sự ổn định giống hệt mẫu thân hắn. Nghĩ đến lần đầu gặp hắn, hắn vẫn còn là một đứa bé chưa lớn, nay lại như đã cách cả mấy đời.

Lúc này ta mới nhận ra, ta vào Đông Cung đã hơn năm năm, Tiểu Ngộ cũng đã trưởng thành. Ta bế Vọng Nhi từ tay như mẫu, mỉm cười nhìn Tiểu Ngộ, cảm giác như mẫu thân nhìn con mình khôn lớn: "Tiểu Ngộ trưởng thành rồi, có thể cưới thê tử rồi đấy." Nói xong, ta xoay người bước vào Đông Cung.

Tiểu Ngộ đuổi theo, vẫn giống như lúc nhỏ mà quấn quýt lấy ta: "Ta không muốn cưới thê tử."

"Khi đó ta bằng tuổi ngươi mà đã gả vào Đông Cung rồi đấy."

"Vậy ta cũng không cưới. Quốc sự chưa yên, sao có thể lo chuyện gia thất?"

Chúng ta cùng đi trên con đường dẫn về Đông Cung, bóng đỏ trên nền đất bị ánh mặt trời kéo dài thật xa.

"Hơn nữa, ta có Tiểu Phong là đủ rồi..."

Gió xuân nhẹ nhàng thổi qua, cuốn đi lời thì thầm của hắn.

Ta như nghe rõ, lại như chưa từng nghe thấy.

.: Ngoại truyện: Lý Vọng :.

Hoàng nãi nãi thở dài một hơi, dường như không còn giận dữ như trước nữa: "Ai gia đã từng cho nàng ta lựa chọn. Nhưng chính nàng ta... nhất quyết không chịu rời khỏi cung."

Ca ca bỗng nhiên đờ đẫn: "Sao có thể! Rõ ràng nàng ấy... nàng ấy nhớ Ngọc Môn Quan đến thế... nàng ấy rõ ràng rất muốn về nhà..."

"Nhà? Bên ngoài Ngọc Môn Quan còn nơi nào là nhà cho nàng ta sao? Nàng ta đã sống trong cung gần mười năm, mười năm rồi... Lẽ nào cung đình này không phải là nhà của nàng ta? Cho dù ngoài Ngọc Môn Quan vẫn còn có người chờ đợi nàng, nhưng nàng đã không còn đủ dũng khí để quay trở về. Hoàng đế đã đổi ngôi, thế sự sớm đã xoay vần."

"Nhà họ Tạ trung liệt tận tâm, nữ nhi của họ càng kiên cường không chịu khuất phục. Nàng nói huynh trưởng của nàng giữ vững Ngọc Môn Quan, không lùi nửa bước, bởi vì nơi đó có gia đình của họ, mà giờ đây hoàng cung chính là nhà của nàng, người và Vọng Nhi chính là người thân của nàng, thế nên nàng cũng sẽ không lùi bước. Nàng không thể bỏ lại các người mà một mình quay về Ngọc Môn Quan. Nàng nói, nếu phải rời đi thì cũng phải rời đi một cách đường đường chính chính, chứ không phải như một con chuột lén lút bị xua đuổi khỏi cung."

Hoàng nãi nãi thở dài một hơi thật sâu, "Xét cho cùng, nàng ấy cũng là nữ nhi của nhà họ Tạ, có cốt khí của riêng mình. Nàng ấy chết trên chiến trường của chính mình, để bảo vệ Ngọc Môn Quan của nàng ấy... Chung quy vẫn là do sự nghi kị của Tiên đế gây ra nghiệt duyên này..."

"Sao có thể! Sao có thể! Vì sao?! Vì sao nàng thà chết cũng không chịu quay về Ngọc Môn Quan mà nàng luôn mong nhớ? Sao có thể như thế?!"

Ca ca như phát điên, liên tục lặp lại những câu ấy.

"Thời gian là thứ đáng sợ nhất. Nó có thể biến điều hoang đường thành hiển nhiên, cũng có thể khiến những điều hiển nhiên trở thành hoang đường. Một con chim bị nhốt quá lâu, làm sao có thể ngay lập tức bay lượn khi được thả tự do?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com