Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Xuân Ý Mãn Sơn - Lý Yếm Ly

Người dịch: Diệp Gia Gia

Thể loại: Cổ đại, tình cảm gia đình,...

Nhân vật chính: Thẩm Xuân Ý (Mãn Mãn)

Nhân vật phụ: Thẩm Cương, Lý Hàn Sơn, Cố thúc, Phán Đệ tỷ, Trình huyện lệnh, Tạ đại nương, Ôn Trí, Lý đại nương,...

Tình trạng: Đã hoàn thành (10 chương + 1 ngoại truyện)

Ta tên Thẩm Xuân Ý, sinh ra vào mùa xuân.

Ngày ta chào đời, trời đổ cơn mưa lớn sau một thời gian dài khô hạn, giải thoát muôn vật khỏi cảnh khô cằn. Mẫu thân từng nói, ta là một cô nương mang theo phúc khí.

Nhưng kể từ khi đệ đệ ra đời, bà không còn nói như vậy nữa.

Ngày đọc: 15/06/2025

*** Cảm nghĩ cá nhân ***

Ngày 15/06/2025:

Đọc giới thiệu cứ nghĩ đây là hành trình chống lại việc trọng nam khinh nữ của nữ chính, nhưng không, đây chỉ là vấn đề nhỏ trong truyện thôi, khúc sau cũng không đề cập đến nữa.

Truyện nhẹ nhàng, chữa lành, ngoại trừ mấy chương cuối.

*** Trích đoạn ***

.: Chương 1 :.

Trước khi ta tròn bốn tuổi, trong nhà họ Thẩm chỉ có mình ta là con trẻ.

Vì lẽ đó, dù chỉ là một gia đình nông dân ở thôn quê, phụ mẫu vẫn đối đãi với ta hết mực yêu thương. Mỗi khi mùa thu hoạch đến, phụ mẫu sẽ chọn ra một cân gạo ngon nhất từ vụ mùa mới để dành riêng cho ta dùng, phần còn lại thì mang đi bán. Mẫu thân nói rằng đó là tiền hồi môn dành cho ta. Khi mùa hè oi bức, Phán Đệ tỷ ở nhà bên phải đội nắng ra đồng làm việc, còn mùa đông thì phải giặt đồ ở hồ băng, ta cũng muốn phụ giúp. Nhưng phụ thân liền vội vàng kéo ta lại, bảo rằng đó không phải việc của ta.

Người trong thôn thường cười hỏi: "Sao lại nuông chiều một đứa trẻ như vậy?"

Mẫu thân ôm ta vào lòng, không nói gì. Phụ thân thì cười lớn mà đáp: "Không còn cách nào khác, chỉ có mỗi đứa con này thôi."

Sau đó, chẳng ai còn hỏi nữa, nhưng những ngày tháng tươi đẹp của ta cũng chấm dứt từ đây.

Khi đệ đệ Thẩm Cương ra đời, mọi thứ thuộc về ta đều trở thành của hắn. Tiền hồi môn của ta biến thành tiền học phí của hắn, ngay cả tình thương của phụ mẫu dành cho ta cũng không còn.

Khi ta theo Phán Đệ tỷ làm việc, tỷ ấy cũng nói vài câu: "Nếu từ nhỏ ngươi đã xuống đồng làm việc, giờ cũng chẳng thấy mệt thế này."

Ta không rõ ý tứ trong lời nói của tỷ ấy, nhưng cũng cảm thấy chẳng phải lời lẽ tốt đẹp gì.

Đệ đệ Thẩm Cương của ta, vốn là đứa trẻ không mấy thông minh. Khi ta nói với phụ thân rằng hắn không thích hợp học hành, ta liền bị mắng té tát.

Nhưng ta chỉ nói sự thật mà thôi.

Mỗi lần ta bị phụ mẫu trách phạt, hoặc bị người ngoài ức hiếp, Thẩm Cương lại nhón chân lên, đưa tay xoa đầu ta mà nói: "Mãn Mãn đừng sợ, ca ca sẽ bảo vệ ngươi."

"Mãn Mãn" là nhũ danh của ta, nhưng từ khi hắn ra đời, đã rất ít người gọi ta như vậy. Điều này không quan trọng, điều quan trọng là ta xem hắn như đệ đệ, còn hắn lại muốn làm ca ca của ta!

Về sau, khi ta lớn đến mười hai, mười ba tuổi, Thẩm Cương bỗng nhiên cao hơn ta, hắn không cần phải nhón chân nữa, nhưng hắn vẫn khăng khăng cho rằng mình là ca ca của ta.

Ta cảm thấy thế gian như chìm vào bóng tối, càng nghĩ càng lo rằng giấc mộng đọc sách, mưu cầu công danh của phụ mẫu dành cho hắn sẽ tan vỡ.

Một đêm nọ, ta tình cờ nghe thấy phụ mẫu bàn tính chuyện hôn sự của ta, lúc đó mới giật mình nhận ra, ta tuy thấp hơn Thẩm Cương nhưng đã lớn rồi, ta đã mười lăm tuổi.

Ta không thể không bắt đầu suy tính cho tương lai của mình.

So với phụ mẫu, ta càng muốn nắm quyền quyết định hôn sự của mình hơn.

.: Chương 4 :.

Đây không phải là cuộc giao tranh nhỏ lẻ, mà là đại chiến, tin xấu là quân ta liên tiếp bại trận.

Điều tệ hơn là Lý Hàn Sơn quyết tâm ra trận.

Ta tức giận vô cùng.

Hắn thật sự muốn ta trở thành góa phụ sao!

Ta và Lý Hàn Sơn ngồi đối diện nhau, đã gần một canh giờ mà không nói lời nào.

Ta tuy chưa từng trải qua ch/iến tra/nh, nhưng rất hiểu rõ tình trạng thân thể của Lý Hàn Sơn.

Hắn sẽ không trụ nổi.

"Vì sao nhất định phải đi?" Ta hỏi.

Lý Hàn Sơn cười nhẹ, "Cuối cùng nàng cũng chịu nói chuyện với ta?"

Ta ngẩng đầu nhìn hắn, hắn cũng nhìn thẳng vào ta, một lát sau, hắn nói: "Vì sao ta lại sinh ra đã ốm yếu như vậy? Là vì phụ thân ta đã tử trận nơi sa trường, mẫu thân ta ngay lúc đó sinh non, điều kiện không tốt, lại còn bị quân địch truy đuổi, bà mất nhiều máu mà qua đời. Sau khi được đưa về kinh thành không bao lâu, Cố thúc liền đưa ta về đây, nơi này chính là quê hương mà phụ thân ta không thể đưa mẫu thân ta trở về."

Ta không nói nên lời.

Ta càng lớn, mối quan hệ với phụ mẫu càng xa cách, nghĩ đến điều này ta không thể đồng cảm sâu sắc, nên ta liền nghĩ đến Thẩm Cương, nếu có ai đó tổn thương hắn, ta chắc chắn sẽ liều mạng mà cắn c.h.ế.t đối phương.

Nghĩ như vậy, ta đột nhiên hiểu được Lý Hàn Sơn.

"Hơn nữa, quân địch đã đánh đến cửa nhà rồi, ta cũng muốn góp sức bảo vệ. Nàng biết không, Thẩm Xuân Ý? Đây là điều ta muốn làm."

Ta không hiểu gì về đại nghĩa gia quốc, nhưng Lý Hàn Sơn nói đây là điều hắn muốn làm, ta liền đột nhiên buông bỏ.

Ngày Lý Hàn Sơn rời đi, Thẩm Cương đã xin phép phu tử nghỉ học để cùng ta tiễn hắn.

Hắn đã đi được chừng năm trượng, nhưng đột nhiên quay đầu lại, vẫy tay nói: "Thẩm Xuân Ý, ta đi đây! Thẩm Cương, nếu tình hình trở nên nguy cấp, nhớ đưa tỷ tỷ ngươi bỏ trốn!"

Nước mắt ta cứ thế rơi theo bóng lưng của Lý Hàn Sơn càng lúc càng xa. Thẩm Cương thở dài, như thuở còn nhỏ, xoa xoa đầu ta nói: "Mãn Mãn, đừng khóc, còn có ta đây."

.: Chương 10 :.

Khi Lý đại nương ngã xuống bên cạnh ta, chúng ta đã không còn vũ khí nào nữa.

Ta chỉ có thể kéo bà vào trong, tránh khỏi mưa tên bên ngoài, Lý đại nương mở mắt, nhìn ánh sáng không xa ngày càng gần, đó là viện binh đã đến.

Bà vừa khóc vừa cười, nhìn những tỷ muội ngã xuống khắp nơi nói: "Ta đã không thể đưa các nàng về nhà."

Nói xong lời này, bà mệt mỏi nhắm mắt lại, "Xuân Ý, thật vất vả cho ngươi rồi."

Lý đại nương nói xong thì không mở mắt ra nữa, ta khẽ lay bà, nhưng bà không còn động tĩnh.

Vất vả cái gì chứ?

Bà đang nhờ ta đưa các nàng trở về.

Nơi này không phải là quê hương của các nàng.

Khi trời sáng, tất cả đều đã ngã ngũ.

Cuối cùng, chúng ta đã chiến thắng.

Ta dường như chỉ chờ đợi câu trả lời này, lúc này mới loạng choạng đứng dậy.

Nhưng chưa kịp nhìn ngắm vùng biên cương cuối cùng cũng yên bình này, ta lại gục xuống.

Ta cúi đầu nhìn cơ thể mình, máu đó là của chính ta.

Nhắm mắt lại, chỉ thấy một màu đen vô tận.

Ta tiếc nuối nghĩ: Mùa xuân vẫn chưa đến.

Ta vẫn chưa kịp trở về gặp Lý Hàn Sơn.

.: Ngoại truyện: Lý Hàn Sơn :.

Khi tin tức về cái c.h.ế.t của Thẩm Xuân Ý và Thẩm Cương truyền đến, không hiểu sao ta đã có linh cảm trước đó.

Ngày hôm ấy, ta đã không kiềm chế được mà khóc nức nở.

Sau đó, khi nhìn thấy lá thư của Thẩm Xuân Ý gửi cho ta, ta lại khóc thêm một lần nữa.

Không đợi được đến nửa năm.

Ta kiệt sức mà qua đời vào mùa xuân năm sau.

Cũng không đợi được Thẩm Xuân Ý.

Lại một mùa xuân nữa đến.

Xuân Ý tràn ngập núi non, biên cương yên bình, hoa nở khắp nơi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com