Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chap 29

Nghe chơi chút nào-

******

"... ngủ với ta."

Cậu vẫn vẻ mặt vô cảm như không, Kaname cũng không đoán ra, nhưng thực chất có ma nào biết được cậu đang nghĩ gì đâu. Có điều...Kuran Kaname, anh điên rồi! Anh nghĩ sao mà bắt tôi ngủ với anh hả? Đầu óc anh có vấn đề rồi chăng? Đồ đần chết tiệt! Tên khốn! Ở với Seiren còn tốt hơn với anh vạn lần! Mau, giường của tôi đâu, đưa cho tôi ngay! Tôi không bao giờ và không bao giờ ngủ với anh, có chết cũng không!! Tôi có chết cũng không... bla... bla... bla...

Nhưng một đứa không quen nói như cậu thì chịu thiệt thòi là nắm chắc phần thua, cửa đâu mà thắng! Không chịu mở miệng nói thì ai hiểu được! Nhưng cậu không thể a~. Nhếch môi nhìn người trước mặt đã bắt đầu có biến hóa, anh thật có xúc động muốn phá ra cười nhưng vì phải giữ hình tượng trước người nào đấy mà phải kiềm chế lại. Nhìn cậu, anh đặt ngón trỏ lên môi, mỉm cười đầy dịu dàng nhưng ma nào biết được cái sự nham hiểm được che giấu đằng sau cái vẻ mặt dịu dàng quá đỗi ấy.

"Ừm, vậy thì... chúng ta thử chơi một trò chơi đi." Giọng điệu được đè thấp xuống hết mức, trong sự im lặng của căn phòng như có như không tạo nên sự ám ách lạ thường.

Nhìn anh, cậu thấy ớn lạnh một trận. Lại tính bày trò gì nữa đây?

"Tung xúc xắc."🎲

Đầu cậu thật muốn nổ tung một tiếng quá. Tung xúc xắc? Một tên thủy tổ thuần chủng như anh mà lại đi chơi cái trò con nít này à? Mà chơi làm gì? Chẳng phải tới giờ ngủ rồi sao??

Mặc cho cậu đang nghệch mặt nghĩ loạn thất bát tao trong đầu, anh biến từ đâu ra một cục xúc xắc, sau đó búng tay tung nó lên. Rơi xuống chạm mặt đất, "cạch" một tiếng, một mặt của nó đưa lên. Là 3 (ba dấu chấm ấy).

Hô, chỉ 3 thôi à? Cậu khinh bỉ nghĩ, không chú ý đến ai kia đang cười đầy gian tà. Tới lượt mình! Và, "cạch" một tiếng như lúc nãy, có điều...sao xui xẻo quá aaaaa!! Cậu khóc không ra nước mắt mà nhìn dấu chấm độc nhất vô nhị hiện lên ngay trước mắt. Đứng bên cạnh, anh nhìn cậu ngả ngớn nói:

"A, cậu không gặp may rồi."

Nhìn mặt Kuran Kaname đang đầy trêu đùa mà nhìn mình, cậu thật có xúc động muốn đấm một phát vào cái bản mặt chết dẫm kia quá. Nhưng cậu nào biết rằng, xúc xắc đó là của anh, thì dĩ nhiên, sẽ có vài đợt tung "không hợp lý" nhỉ? Trong lòng đang khá là thoả mãn, anh bước đến ngồi trên giường, một tay chống cằm nhìn cậu nâng mắt nói:

"Xin lỗi cậu nhé, lúc nãy...hình như ta chưa nói người thua phải làm gì, đúng không?"

Không! Cậu không chịu đâu!! Cậu gào hét ầm ĩ trong đầu, mắt láo liên nhìn ra cửa sổ, trong đầu xuất hiện ý định muốn phóng ra ngoài.

Như nhận ra cậu đang nghĩ gì, anh ngoắc tay làm cửa sổ đang mở toang đóng sập lại ngay tức khắc, rồi cười cười đầy gian tà nói tiếp:

"Người thua phải thực hiện một yêu cầu của người thắng. Mà hiện tại ở đây, ta là người thắng, cho nên...cậu hãy thực hiện yêu cầu ban đầu của ta ngay khi vào phòng này đi."

Trên đầu nộ khí nổi lên cuồn cuộn, nhưng cái khế ước chủ tớ cả hai hình thành ban đầu ngăn không cho cậu cự tuyệt. Bảo chơi mấy trò này với anh thì dù thắng hay thua, anh cũng là người làm chủ mà thôi! Anh rất phấn chấn tinh thần mà nghĩ, nhìn tiểu long yêu dấu của mình rầu rĩ miễn cưỡng bước lại gần. Thấy cậu đến gần, anh một phát nắm bắt lấy cổ tay cậu mà kéo mạnh, cậu trực tiếp ngã nhào vào lòng anh. Trên đầu xuất hiện vài dấu gân xanh, cậu đen mặt nghiêng người chỉnh sửa lại tư thế trong khó khăn bởi vì bàn tay quấy rối của tên thuần chủng chết tiệt nào đó.

Rốt cuộc tránh thoát được người kia mà ngồi xuống bên cạnh, dựa lưng vào đầu giường, cậu mắt nhắm mắt mở trước sự tự nhiên thái quá của Kaname khi ôm lấy thắt lưng cậu. Tên này bộ buông cậu ra một giây là chết à?!

Một tay luồn vào mái tóc dài óng mượt, Kaname đặt cằm lên đầu Zero, nhắm mắt thoả mãn mà nói:

"Hát cho ta nghe một bài đi."

Giật mình ngước mắt nhìn anh, ngoài trừ đêm đó ra, anh vẫn không nói gì về việc này, sao giờ lại nhắc đến? Anh cũng hạ mắt nhìn xuống, tầm mắt cả hai giao nhau, không cần nói cũng biết người kia đang nghĩ gì.

"Close my eyes and feel your mind
Time has passed
I walk like a shadow
Never knew
What I am going through
You touch my heart
And take my breath away

Whisper on the wind so softly

Let the bright stars fill out
Dreams with love
Reach for your hand
You're holding my key
And you show me the way

Tonight I feel close to you

You open my door and light
The sky above
When I need a friend
You are there right by my side
I wish we could stay as one

I wish we could stay forever as one"

Trên môi nờ nụ cười dịu dàng ôn nhu, anh nghiêng đầu, chạm trán với cậu, sau đó cúi xuống hôn nhẹ lên má cậu. Cậu mở lớn hai mắt trước hành động đó, mặt hồng lên thấy rõ làm anh không nhịn được phì cười, vòng tay ôm eo cậu.

"All the tears that haunt my past
You promised
It'll be better tomorrow
Play that song
You and I listened to
And let it gently ease our pain

Tender rain drops from the blue sky

Flowers blooming life is so divine
Like sunlight on a stream
You're holding my key
You show the world to me

Tonight I feel close to you
You open my door and light
The sky above
When I need a friend
You are there right by my side
I wish we could stay as one

So much love in this beautiful world
Search for the brightest star in the sky
You will find the meaning of love
Don't be afraid Don't be afraid
Just be yourself Just be yourself
We need this love
I've never knew
Tonight I feel close to you

You open my door and
The sky above

When I need a friend
You are there right by my side
I wish we could stay as one
Tonight I feel close to you

You open my door and light
The sky above

When I need a friend
You are there right by my side
I wish we could stay as one
I wish we could stay forever as one..."

Kết thúc bài hát, Zero hơi nghiêng đầu, nhẹ nhàng nhắm lại hai mắt, tựa vào lồng ngực ấm áp của Kaname. Moe. rất dễ ngủ a~

"Thật là, trông giống tâm trạng của cậu quá nhỉ?" Cũng như ta...

Tiếng thì thầm khẽ khàng truyền tới từ đỉnh đầu, cậu cựa mình ngẩng mặt lên, anh cũng rất thức thời mà cuối xuống, khép lại khoảng cánh giữa cả hai với nhau. Lúc tách nhau ra, anh kéo cậu nằm xuống giường, nhẹ nhàng ôm lấy người trong lòng mà nói:

"Ta mong... cả hai có thể như thế này mãi..."

Giọng điệu anh hiện tại đã có phần ngái ngủ, và anh cư nhiên ngủ thật. Nằm trong lòng anh, cậu cũng nhắm lại hai mắt, nép sát vào lòng anh mà thiếp đi. Kaname, dù không nói ra...nhưng...anh có biết...tôi yêu anh nhiều đến chừng nào không...?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com