Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chap 39 ( END )

Happy Ending 😆😆😆😆😆
****************

"Mẹ! Mẹ ơi~ cha kêu mẹ dậy đó~"

Một cậu nhóc chừng 6 tuổi với khuôn mặt cực cute đang nhón chân bám lên thành giường, khuôn mặt trắng hồng cùng đôi mắt đỏ rượu nhìn chằm chằm vào cái người đang nằm trên giường, một tay cứ vươn ra kéo kéo tấm chăn.

"Ưm...5' nữa~ có gì cần thì gọi cha con đi~...."

Cậu lầm bà lầm bầm, tay quờ quạng kéo chăn trùm kín đầu chỉ để lộ mái tóc bạc mềm mại xoã tung trên giường. Cậu bé thấy vậy liền nhăn mặt tỏ vẻ bất mãn. Gì chứ? Bé nhón chân mỏi muốn chết để có thể vươn người lên gọi mẹ dậy, rốt cuộc không những không dậy mà còn trùm chăn không thèm nghe bé nói nữa chớ! Được, phải dùng chiêu của chú Kira-san dạy thôi! Hít một hơi sâu, bé ngân nga:

"Zero-chan à~, em mà không dậy là ta cho em nằm liệt giường 3 ngày 3 đêm luôn đó!"

Quả nhiên, mẹ của bé lập tức bật người dậy, trừng mắt nhìn bé, hai mắt nheo lại đầy nguy hiểm.

"Ra ngoài cho mẹ thay đồ. Ngay!"

Khỏi cần nói, ngay khi ngửi thấy mùi nguy hiểm đâu đây thì bé đã phi thẳng ra khỏi phòng, mái tóc bạc ngắn bay lất phất. Thấy đứa con đã ra ngoài, cậu mới thở dài, kéo chăn ra khỏi mình, cố gắng không nhìn xuống thân mình nhưng lý trí vẫn bắt buộc cậu phải nhìn xuống. Ngay lúc đó Kaname đẩy cửa bước vào, mặt đối mặt...

"RA NGOÀI NGAY!!!"

Cậu thề rằng lúc này mặt cậu đang đỏ như phát sốt và cậu rất cần một cái lỗ để chui xuống ngay tức khắc! Xấu hổ chết đi được!

Anh nhếch môi, bỏ ngoài tai tiếng hét của cậu mà trực tiếp tiến lại bước lên giường, hai tay giam hãm cả người cậu lại. Rướn người lên, anh chặn hết tất cả những câu chửi của cậu lại bằng một nụ hôn sâu, tay phải cũng không yên phận mà vuốt ve khắp người cậu. Hôn, mút rồi liếm, anh chết mê với cái hương vị ngọt ngào của đôi môi mềm mại ướt át này. Đến lúc cậu thiếu dưỡng khí mà bấu chặt vào vai anh, anh mới luyến tiếc buông cậu ra, sợi chỉ bạc gắn kết đôi môi cả hai. Mỉm cười ma mị liếm qua môi cậu, anh kề sát vành tai ửng đỏ mà thì thầm:

"Ngoan, dậy sớm để lát ta còn phải tiếp khách nữa."

"Khách?"

"Ừm. Là Akira, Seiren với Yami."

Nói xong anh xuống giường, hai tay bế thân hình trắng nõn. Nhìn thấy mấy dấu tích đo đỏ tim tím khắp làn da người kia, dục hỏa trong người anh như muốn nổi lên một lần nữa nhưng phải ráng kiềm chế lại, đưa cậu vào phòng tắm. Và một cuộc đối thoại rất ư là "bình thường" diễn ra:

"Em tự làm được, anh ra ngoài đi."

"Không được! Em còn đứng không nổi mà nói ai."

"Em bảo là tự làm được! Á!"

"Thấy chưa? Đã bảo rồi mà!"

"Này anh chạm vào chỗ nào đấy? Ưm~"

"Chỉ là đuôi của em thôi mà~"

"Khốn nạn! Anh đang mò đến chỗ nào đó? Thả ra!"

Sau một hồi quần trong phòng tắm để tắm rửa, tới phiên màn thay đồ...

"Đứng yên để ta mặc cho."

"Không cần! Em không phải Yoru! Nè, không được!"

"Không ra ngoài đâu! Khép cánh lại giùm ta xíu đi."

"Không!!!! BUÔNG RA!!! GYAAAA!!!!"

Mà không biết thằng con trời đánh kia đứng núp ngoài cửa phòng tắm dỏng tai nghe lén. Cha với mẹ đang làm gì vậy chứ? Chẳng lẽ cha đang bắt nạt mẹ? Không thể nào, bình thường cha mẹ rất 'tình củm' mừ! Nhưng sao mẹ lại la oai oái thế kia? Chắc chắn là cha đang bắt nạt mẹ rồi! Đúng, chắc chắn là như thế! Ma-mi ơi, Yoru này nhất định sẽ bảo vệ ma-mi khỏi quái vật mà con đây gọi là 'cha' đó! ( Đậu...=•= )

Sau một hồi vật lộn trong phòng tắm, cả hai bước ra rất chi là bình thường, cứ như cả hai chỉ vào thay đồ, hoàn toàn không có gì khác lạ xảy ra vậy.
.

.

.

"Yaaaa-, Yoru ơi, nhớ cậu quá!!"

Một bóng hình nhỏ nhắn nhào vào lòng bé Yoru cute của Kaname và Zero.

"Yami, đàng hoàng chút đi, đừng có nhào vào lòng người ta bất lịch sự thế chứ!"

Thiếu nữ tóc tím bạc xinh đẹp đi vào nhíu mày nói với cô bé sở hữu đôi mắt vàng kim cùng mái tóc tím bạc thắt bím hai bên cực moe, theo sau là người chồng thuần chủng cực kỳ điển trai.

"Zero, đã 3 năm rồi nhỉ!"

"Cậu cũng vậy Seiren." Cười khẽ, cậu bắt tay lại với cô.

Thiếu nữ tóc tím nhạt lạnh lùng ngày nào giờ đã trở thành một vampire cực kỳ xinh đẹp. Mái tóc không để ngắn nữa mà dài tới lưng, khuôn mặt trắng hồng, hai mắt âm u bỏ đi sự lạnh lẽo thường trực, thay vào đó là sắc tím bạc lấp lánh ý cười. Akira thì vẫn như ngày nào, nhưng cũng có phần chính chắn hơn khi thăng chức "phụ thân" ấy chứ...

Rất nhanh, cuộc trò truyện diễn ra. Chỉ là ôn lại chuyện cũ cùng việc "trông trẻ", mà việc hệ trọng này lại không thể thiếu được khi có hai đứa trẻ ranh trong nhà. Lúc đó, Akira hỏi con mình đầy bất đắc dĩ:

"Yami à, con đừng đu bám người ta như thế nữa."

Yami quay đầu lại, tay vẫn không buông Yoru ra, phụng phịu nói:

"Thôi mà cha~ ở nhà cha cũng bám dính mẹ thế này thôi, con là học theo tấm gương sáng của cha đó chớ." Ngừng một chút, em nói tiếp:

"Với lại con chỉ muốn chơi với Yoru thui mừ!"

"Làm nũng đáng gờm thật. Bộ cháu tính gả luôn cho con trai ta sao?" Kaname vờ chống cằm hỏi, mắt dõi theo cặp đôi nhí kia. Chưa để em trả lời, Yoru đã hùng hồn lên tiếng:

"Dĩ nhiên rồi! Khi nào Yoru lớn lên nhất định sẽ cưới Yami về làm vợ!"

*Phụt* Zero sặc hết nước trà vừa uống, hoàn toàn bị con mình làm cho kinh hách một trận. Kaname vẫn giữ nguyên nét mặt thản nhiên, Seiren đưa tay che miệng khẽ ho vài cái, Akira chỉ biết cười cười bất đắc dĩ nhưng trong tâm lại nghĩ khác. Rốt cuộc y đã làm gì sai? Y chỉ nuôi dạy con đúng như bình thường thôi mà. Từ khi nào mà con nhóc lại có ý nghĩ vợ chồng thế kia?!

Cuộc nói chuyện rất nhanh kết thúc, dù Akira với Seiren đã rời đi một khoảng khá xa nhưng tiếng của cô bé Yami vẫn còn vọng lại:

"Đừng lo Yoru, nhất định tớ sẽ lấy cậu làm chồng trong tương lai!!!!" Làm 4 người lớn đỏ mặt tía tai.

"Như vầy không phải rất tốt sao?"

Choàng hai tay qua vai Zero, Kaname đặt cằm lên đầu cậu cất tiếng. Hơi ngần ngừ, cậu hít sâu mà hỏi:

"Anh...vẫn nhớ cô ta ư?"

Anh biết cậu nghĩ đến cái gì. Vùi mặt vào tóc cậu, anh thở nhẹ. "Bất cứ ai làm tổn thương Zero đều không đáng để ta nhắc tới. Hơn nữa, người đó cũng do chính tay ta giết chết rồi!"

Những tưởng là em gái mình cưng yêu nhất, cuối cùng lại dám cả gan lăng mạ Zero ngay trước mắt anh chỉ vì muốn độc chiếm anh. Haha, không ngờ bụng dạ của em lại tồi tệ đến thế Yuuki! Vậy mà ta đã yêu thương em biết bao nhiêu, kể cả người ta yêu em cũng không tha!

"Kaname."

Anh giật mình khi nghe tiếng gọi của cậu. Đôi tử sắc tím lo lắng nhìn anh, mang theo dịu dàng cùng tình yêu vô bờ. Mỉm cười, anh nghiêng đầu hôn lên môi cậu. Những gì xảy ra ở quá khứ, sẽ mãi mãi nằm lại ở quá khứ. Chỉ cần Zero ở bên, với anh thế là đủ rồi.

"Zero, em sẽ mãi ở bên ta chứ?"

"Dĩ nhiên rồi Kaname. Vì tình yêu với anh, và vì con của chúng ta."

"Ta yêu em."

"Em cũng yêu anh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com