Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 59 :



" NaNa , tôi không phải mẹ em , đừng gọi như thế ! " Lục Đình bị đưa trở về ngục, hai mắt sưng phồng lên, đôi mắt mờ căm nhạt nhòa, vô hồn, ước gì hình ảnh vừa rồi chỉ là một thước phim, chỉ là một ác mộng, chỉ là một........tưởng tượng, gục đầu lên đầu gối, Lục Đình không ngừng hồi tưởng về ngày tháng trước đây của hai mẹ con, NaNa khả ái, NaNa xinh đẹp, NaNa ngoan ngoãn, vậy mà chỉ trong một cái búng tay đã trở về với hư vô," Mẹ ak , NaNa sẽ vào bếp nấu cho mẹ ăn nha ! ", " Mẹ , nhìn xem cái khăn choàng này NaNa tự tay đan cho mẹ nè !" , " Mẹ tha thứ cho cha đi, cha không cố ý nhìn mẹ tắm đâu " , " Mẹ, Natto ị rồi, hôi chết được ", "...... ", vô số hình ảnh của hiện lên trong đầu  " NANA " Lục Đình đau khổ gọi tên, ánh sáng ít ỏi soi sáng theo vết hỏng, tiếng nước chảy xuống ào ạt, nhìn vào sợi xích bạc lấp lánh, nếu có thể làm tổn thương một ma cà rồng vậy thị sẽ giết chết được một con người đúng không. Khẽ tự cười vào chính bản thân mình , thế giới nếu không có mình chắc hẳn mọi thứ sẽ tốt hơn, nếu mình không xuất hiện vậy thì mọi chuyện có tới mức này không, không có mình tồn tại vậy mọi người sẽ không tự giết hại lẫn nhau, làm tổn thương đến mấy mươi tinh linh nhỏ bé vô tội . Nước mắt ấm nóng nhạt nhẽo không kiềm động được mà rơi xuống, Lục Đình không cảm xúc mặc cho nước mắt theo quán tính mà rơi,  trên tay cầm chắc sợi dây xích trước mặt " Mọi thứ kết thúc nếu như mình chết đi !" , quấn từng vòng vào cổ mình, " Sẽ không ai phải buồn !"  luồn sợi dây vào giữa những sợi dây khác , treo sợi xích lên một thanh sắt củ mèm đã gỉ sắt , nhìn đám chuột nheo nhóc chờ đợi xem kịch hay, đứng trên chiếc giường tan tát , mục nát, hai tay đưa ra không trung , nhắm hờ hai mắt ,  một bước , hai bước , mép giường cận kề , chỉ còn một bước nữa thôi, cái chết , cái ngưỡng cửa của Tử Thần sẽ ló ra trước mắt. Không luyến gì trong lòng , gia đình ba người Thất Ngũ Triết đã không còn, Việt Đường mỗi người một hướng, NaNa ắc hẳn đang chờ đợi đâu đó trong thế giới song song , ngay cả người mình yêu sâu đậm cũng đã trở thành một con quỷ hung bạo đúng với bản chất của nó , mất đi lí trí, mất đi nhân tính, thì chẳng khác gì một sát nhân máu lạnh không góm tay, " Ngu Ngốc " Lục Đình thầm rủa chính mình , một bước đặt giữa không trung , cả thân người bị treo lơ lửng , không vùng vẫy, không cử động, đôi mắt he hé nhìn vạn vật nhưng thực chất chỉ còn một máu đen tối, nước mắt ngừng chảy , trên môi lưu lại màu hồng phấn nhạt nhòa vương vấn giọt nước mặn nhạt của chính mình .




___________________________________________________________________________________



Cuộn mình lại một góc , Viên Hàng run rẫy đem tất cả những gì có thể che đi thân thể đầy dấu vết hoan ái, hai mắt đỏ chói , căm hận nhìn con người trước mặt đầy dã thú." Lưu Cảnh Nhiên " cái tên từng được Viên Hàng nhớ nhung, từng được Viên Hàng đem đi yêu thương, con người mang tên Lưu Cảnh Nhiên của trước đây không giống Lưu Cảnh Nhiên của hiện tại, Cảnh Nhiên lúc trước là một người dịu dàng, hiền từ, không có thủ đoạn , là một người luôn xem trọng cái gọi là " Nhân " , không biết đến hai từ " Tàn sát " . Viên Hàng khóc không lên tiếng chỉ có thể nức nỡ trong lòng, vừa rồi nếu không phải tự mình hại mình cầu xin cho Lục Đình được giải thoát làm cho Cảnh Nhiên tức giận , thì bản thân gìn giữ trong phút chốc đã không  mất đi trong tay của kẻ máu lạnh. Lưu Cảnh Nhiên mặc xong quần áo từng bước đi đến trước Viên Hàng ngồi xổm xuống, đặt lên trán của Viên Hàng một nụ hôn, nhưng lại bị khước từ, ( Chát ) Viên Hàng tay run rẫy cố gắng tát vào mặt Cảnh Nhiên, " Vô liêm sỉ, bỉ ổi " , không cảm xúc, Cảnh Nhiên đưa tay lau đi giọt máu vương trên khóe môi, ánh mắt cưng chiều nhìn thẳng vào đôi mắt sợ hãi của Viên Hàng, nâng gương mặt thanh thoát , giờ phút này Viên Hàng nhìn như một con mèo nhỏ vì chịu đau đớn không ngừng run lên, ôm Viên Hàng vào trong lòng lắng nghe nhịp đập của mình Cảnh Nhiên thở dài , vuốt mái tóc rối rắm  " Đó là những gì họ phải trả giá, khi xưa tôi cũng đã ghào thét trong vô vọng giống như họ, nhưng không ai lắng nghe , cho đến khi tôi thấy em, người tôi hết sức bảo bọc không động đậy nằm yên một chỗ , thì tôi đã tự hứa sẽ phải trả thù cho nỗi đau của em do họ gây nên !" Ấm áp, nhẹ nhàng , Cảnh Nhiên từng chút một thổi vào vết cắn thâm tím trên vai Viên Hàng, thủ thỉ từng chữ để xoa đi cái nặng trĩu trong tâm, " Yêu một người thì sẵn sàng hy sinh vì người đó "


_________________________________________________________________________________



" Con gái!!" Tiếng nói trong cõi hư vô trắng toát nhẹ nhàng , Lục Đình mê mang tỉnh dậy với bộ váy trắng trên người, mây trắng hòa lẫn vào trong làng khói mù mịt, Lục Đình nhìn bốn bề tìm kiếm " Cha Mẹ !" tách những đám mây ra một bên, chậm rãi tiến đến một dòng suối lấp lánh, dòng nước trong suốt, hòn đá san hô nhấp nhô đủ màu sắc , Lục Đình khẽ ngã người ngồi xuống , gương mặt thoát ẩn thoát hiện trong mặt nước, tay không tự chủ đưa xuống phẫy phẫy " Đẹp lắm phải không ! " Tiếng nói bên cạnh phá hỏng đi tâm trạng của Lục Đình . " Đóa Tử !"  Ôm chầm lấy Đóa Tử , Lục Đình khóc nức nở vội buông ra xem xét cả thân người của Đóa Tử , từ trên xuống dưới không lấy một vết thương , nhưng làm sao có thể mờ nhạt thế này , so với chính mình màu sắc của Đóa Tử lúc đậm lúc nhạt , lúc có thể nhìn xuyên qua. " Em nhớ chị !" gục đầu lên vai Đóa Tử , Lục Đình với giọng mệt mỏi , uất ức " Chị biết!, nhưng em không thắc mắc tại sao chị lại ở đây sao ! " Đóa Tử âu yếm ôm Lục Đình trong vòng tay mình . " Em không muốn, vĩnh viễn cũng không, em không muốn chị rời em đi nữa !" , " Ngốc quá !, chị có đời nào rời em đi nửa bước đâu!, chị vẫn luôn trong tim em kia mà !" tay vẽ lên lưng Lục Đình một hình trái tim nhỏ , Đóa Tử tách Lục Đình ra đặt lên môi một nụ hôn nhẹ. " Người đó không phải chị , Đóa Tử ở dưới kia nhất định không phải chị ! " Lục Đình hai mắt hy vọng , Đóa Tử mỉm cười cốc vào trán Lục Đình " Em thông minh như vậy, chị làm sao có thể nói đây ! Chị vẫn là chị " Đóa Tử mờ dần rồi biến mất , Lục Đình quơ tay loạng choạng trong không trung " Hãy cảm nhận bằng tim mình đi con gái ! , cô ấy vẫn luôn tồn tại trong con người mình " Lục Lão Gia đứng từ xa nhìn Lục Đình , " Mạnh mẽ lên con, đừng để ai có thể lấn át ý trí của con " , Lục Phu Nhân đối diện, ôn nhu nhìn Lục Đình .



_________________________________________________________________________________



" Tỉnh " Cảnh Nhiên ngồi trước mặt Lục Đình nhếch môi, Lục Đình mở hờ mắt nhìn Cảnh Nhiên , đứng bên cạnh là Hâm Văn đang cầm sợi xích vừa rồi , " Kịch còn chưa xem xong , cô đã muốn tự sát, như vậy là uổng phí công ta dựng lên đó " Cảnh Nhiên bắt chéo chân , ung dung nhìn Lục Đình vô hồn nằm dưới mặt đất . " Nếu như ngươi muốn thấy ta chết , vậy sao không để ta tự mình giết mình ! " , Cảnh Nhiên tặc lưỡi " Nếu như ta để cô chết một cách nhẹ nhàng như vậy thì ta làm sao có thể cảm nhận được sự đau thương chứ !" , Lục Đình liếc nhìn Cảnh Nhiên " Nếu dã tâm ngươi không còn đường lui , vậy ngươi có tư cách gì để chiếm được trái tim của Viên Hàng !" ,  " Ta có tư cách hay không đó không phải chuyện của cô ! " Cảnh Nhiên nhíu mày , " Viên Hàng tội nghiệp, kiếp trước chắc hẳn mắc nợ ngươi nhiều lắm " Lục Đình không quan tâm đến cảm giác của Cảnh Nhiên, lời nói chua chát buông ra , nhếch môi hừ một tiếng Lục Đình gượng mình ngồi dậy " Ngươi không xứng để có trái tim của Viên Hàng ! " , " Ầm " Lục Đình bị ném vào tường không thương tiếc , Cảnh Nhiên mặt nổi gân xanh nhìn Lục Đình ôm ngực nằm giữa đống đổ nát . " Giết ta đi " Lục Đình dựa vào tường nhìn Cảnh Nhiên " Viên Hàng sẽ không yêu ngươi " , " Ầm " , Cảnh Nhiên điên lên liên tục ném Lục Đình khắp nơi, trên miệng dính đầy máu cũng không dừng lại, Lục Đình không kêu la ngược lại mỗi lúc cười lớn " Viên Hàng mãi mãi cũng không yêu ngươi , không bao giờ "  , " CÂM MIỆNG " Cảnh Nhiên vụt lại bóp chặt cổ Lục Đình, linh khí từ trong người Lục Đình không cầm cố được , thoát ra  truyền sang Cảnh Nhiên mỗi lúc một nhiều .



_______________________________________________________________________________




" ĐÓA TỬ !!!!!! "



________________________________________________________________________________________




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com